Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 442: Tôi Muốn Thách Đấu Với Ngươi



Lúc anh bước vào, mọi người trong nhà đều sững sờ.

Tiêu Trí đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với mẹ Trình Uyên, Bạch An Tương đang rót trà cho anh ta và mẹ.

Mà bên ngoài phòng khách còn có hai tên vệ sĩ tên toàn thân là bắp thịt đứng tại cổng.

“ngươi về rồi sao?” Tiêu Trí nhìn thấy Trình Uyên, liền vội vàng đứng dậy nở nụ cười.

Mà Trình Uyên thì sắc mặt trầm ngâm, “Ngươi tới làm gì?”

Tiêu Trí sửng sốt, sau đó chỉ vào mẹ của Trình Uyên, “Tôi tới thăm dì.”

“thật xin lỗi, ở đây không hoan nghênh ngươi đến.” Trình Uyên lạnh lùng nói.

Lần này, Tiêu Trí hoàn toàn sững sờ.

Hắn mặt nóng mông lạnh, nhịn không được tái mặt.

Khi mẹ Trình Uyên nhìn thấy Trình Uyên nói chuyện với Tiêu Trí như vậy, sắc mặt đột nhiên cũng trầm xuống. “Trình Uyên, con ăn nói kiểu gì vậy?”

Tiêu Trí lúng túng xấu hổ cười môt tiếng rồi nói “Không sao đâu dì, chúng con thường xuyên đùa giỡn thế này.”

Mà Trình Uyên thì cười lạnh một tiếng, “Tôi không bao giờ có đùa với ngươi.”

Nụ cười ngượng nghịu của Tiêu Trí hiện rõ trên khuôn mặt vốn đã khó xử của hắn.

Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống rất nhiều.

Hắn tự giễu cười, rồi chua xót nói: ” Coi như tôi nhiều chuyện.”

Nói xong bước ra ngoài.

Trình Uyên cũng không giữ hắn lại.

Khi Tiêu Trí đi qua trước mặt Trình Uyên, trái tim của Trình Uyên dường như đột nhiên bị nhói một cái.

Một cảm giác ngột ngạt khó tả.

Cũng không biết trải qua bao lâu, anh mới hồi phục tinh thần lại.

“Uyên Uyên, có phải còn cùng Tiêu Trí giận nhau đúng không?” Mẹ anh lo lắng hỏi.

Trình Uyên ngồi ở trên ghế sô pha lắc đầu, nói với mẹ mình cười cười, “Không phải đâu mẹ, chúng con vừa rồi thật ra nói đùa á.”

Mẹ anh nghi ngờ liếc nhìn anh, sau đó lắc đầu thở dài, “Cách giao tiếp của những người trẻ tuổi thật là khó hiểu, mẹ già rồi, mẹ thật sự không hiểu nổi.”

Bạch An Tương dường như nhìn thấy gì đó, nói với mẹ: “Mẹ, để anh Trình Uyên đi ngủ sớm đi, mẹ nhìn hai mắt anh ấy đi quầng thâm đen hết kìa, chắc là lái xe suốt cả buổi tối.”



Về đến phòng, Trình Uyên gửi tin nhắn cho Lý Tịnh Trúc, bảo cô ấy tạm thời thu xếp Mã Quân đến bệnh viện, và bảo mọi người tự về đi.

Vừa vào cửa, Lý Tịnh Trúc cùng Mã Quân đều không có tiến vào.

Bạch An Tương đi vào, quan tâm hỏi: “anh và Tiêu Trí xảy ra chuyện gì à?”

Người khác không biết, nhưng Bạch An Tương biết Tiêu Trí là bạn học của Trình Uyên, có quan hệ tốt với Tiêu Trí, nhưng nhìn tình hình hôm nay, giữa họ dường như có gì đó không ổn.



Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi nhíu mày một lúc.

Trình Uyên bây giờ khác xưa rất nhiều, nhìn thoáng qua có thể biết được hai người vệ sĩ của Tiêu Trí mang theo không hề yếu.

Nghĩ đến việc tung tích của mình bị lộ, anh cho rằng cô gái có hai chùm tóc đuôi ngựa nói về Tiêu Trí không hề sai, bởi vì ở bên ngoài sân những kia đều bị đánh ngã nằm dưới đất, mà hai tên vệ sĩ kia lại theo Tiêu Trí vào nhà.

Tâm tư của Trình Uyên cảm thấy nặng nề vô cùng.

Chính anh là người đã trao cho Tiêu Trí chiếc hũ vàng đầu tiên và ủng hộ hắn hoàn toàn vô điều kiện, thế nhưng …

Hắn đến tột cùng bị cái gì che mờ hai con mắt?

Nếu như hắn muốn đối phó với mình, nhất định ở sau hắn phải có sự hậu thuẫn vững chắc, nhưng đó là ai?

Anh vẫn ngẩng đầu cười với Bạch An Tương, rồi một tay kéo cô ôm vào trong lòng “chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ thôi.”

Sau đó, anh bắt đầu cử động tay chân.

gương mặt Bạch An Tương xinh đẹp thoáng chốc bay biến thành mảnh hồng hà “này, đừng, là ban ngày mà.”

“Ban ngày thì sao?”

“Không được.”

“Được!”





Cùng lúc đó.

Một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz chạy vào khách sạn Tân Dương “Crown”.

Ngay khi xe dừng lại, một bé gái với hai chùm tóc đuôi ngựa nhảy ra khỏi xe.

Tuy nhiên, một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng nghiêm trước đầu xe.

Người mặc áo trắng là bạn thời thơ ấu của Phương Thanh Yến, Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhíu mày, “tại sao em lại tới đây?”

Trước mặt, cô gái nhỏ có hai chùm tóc đuôi ngựa này chính là Phương Tố Tịch, em gái của Phương Thanh Yến.

Đây là cô gái có hai chùm tóc đuôi ngựa mà Trình Uyên đã gặp trước đây.

Phương Tố Tịch nghe xong bĩu môi, vẻ mặt đau lòng nói “người ta lo lắng cho anh mà.”

Bạch Dạ bất đắc dĩ cười cười, vươn tay vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, “anh có gì mà phải lo lắng ?”

“Anh không biết, bên người Trình Uyên có vao thủ vây quanh sao.” Phương Tố Tịch lập tức nghiêm túc nói, “Trước đó em có phái người đi điều tra, thì toàn bộ mấy chục người đó đều bị giết chết hết.”Đọc nhanh tại VietWriter Bạch Dạ lại lắc đầu, “Chuyện này anh biết, nhưng em đoán sai rồi. Không phải vệ sĩ của hắn, mà là chính hắn giết mấy chục người đó.”

“Cái gì?” Nghe đến đây, Phương Tố Tịch đột nhiên mở to hai con mắt. “Không phải nói hắn không biết kung fu sao?

Bạch Dạ thở dài “hiện đang học.”

“đang… học?” Phương Tố Tịch hai con mắt càng trợn tròn hơn.

“Ai có thể đánh bại hơn 20 người chỉ trong một tháng học võ?”



Bạch Dạ cười khổ một tiếng, “nếu như người đó dạy thì loại người nào cũng có thể.”

“À?” Phương Tố Tịch.

Bạch Dạ bất đắc dĩ nói: “Nếu em không tới Tân Dương này, anh có thể tìm cách giết hắn được. vì đây chỉ là việc giữa anh với hắn, và anh cùng Phương gia bọn em không có quan hệ gì cả.”

“Nhưng em lại đến đây. Trong trường hợp này, kế hoạch của anh sẽ phải thay đổi, nếu không Thương Minh sẽ giận chó đánh mèo đến Phương gia bọn em do áp lực của dư luận xã hội.”

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Phương Tố Tịch liền thay đổi.

thông minh như cô, thì lập tức cũng hiểu được Bạch Dạ nói cái gì.

Quả thật, Thương Minh nhất định biết về mối quan hệ giữa Bạch Dạ và Phương Thanh Yến, nếu như Bạch Dạ một mình giết chết Trình Uyên, Bạch Dạ không liên quan gì đến Thương Minh cũng không sao.

Nhưng mà rất nhiều người biết đến quan hệ hôn ước của Phương Tố Tịch với Bạch Dạ, hắn ở đây, cô ấy cũng ở đây, nếu Trình Uyên bị giết, cho dù không phải là Phương Tố Tịch làm, thì người ta cũng đội cái mũ lớn này lên cho Phương Tố Tịch. Trên đầu của Tố Tịch, tức là người đứng đầu của nhà họ Phương.

“em xin lỗi.” Phương Tố Tịch biết mình có ý tốt nhưng hóa thành chuyện xấu nên thấp giọng xin lỗi.

Bạch Dạ cưng chiều vuốt ve sau lưng cô, an ủi nói: “Không sao, chúng ta sẽ có cách khác.”

“Cách nào?” Phương Tố Tịch.

Bạch Dạ mỉm cười, “anh sẽ viết thư khiêu chiến hắn.”

Chính diện quyết đấu, không liên lụy đến bất kỳ kẻ nào.

“Nhưng, nếu hắn không chấp nhận lời thách đấu của anh thì sao?” Phương Tố Tịch hỏi.

Bạch Dạ tự tin lắc đầu “không có đâu.”

“Một người bình thường, đột nhiên thay đổi, trong thời gian ngắn có thể đánh gục cả hai mươi người, nội tâm tự nhiên bành trướng. lúc đó hẳn là rất hứng thú với kung fu mà mình có được. Lúc này, loại người này mong muốn nhất, chính là cùng người khác học hỏi. “

Thế là. . .

ngày hôm sau Trình Uyên vừa tỉnh lại liền nghe thấy có người gõ cửa.

Nhìn thấy Bạch An Tương đang ngủ bên cạnh mình lộ ra bờ vai trắng nõn, trong lòng Trình Uyên mềm mại dễ chịu vô cùng, cúi đầu hôn lên cái trán mịn màng của cô.

Sau đó đứng dậy mặc quần áo vào rồi ra mở cửa.

Một người đàn ông mặc đồ trắng đứng ngoài cửa.

Trình Uyên chưa từng nhìn thấy Bạch Dạ bao giờ, vì vậy nhíu mày hỏi “anh tìm ai?”

“Ta tìm ngươi.” Bạch Dạ ngây người nói.

“Tìm tôi?” Trình Uyên có chút kinh ngạc “Tôi không quen biết ngươi.”

Khí tức của Bạch Dạ khiến cho Trình Uyên không thể không nhìn thẳng vào Đây là một cao thủ.

từ trong người Bạch Dạ lấy một phong thư, đưa cho Trình Uyên.

“Đây là cái gì?” Trình Uyên cầm lấy phong thư không hiểu liền nghĩ mở ra nhìn xem.

“Thư khiêu chiến, ta muốn khiêu chiến ngươi.” Bạch Dạ mỉm cười nói.

The end. Ngủ mai dậy đọc tiếp .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv