Bạch Ngạn Bân hai chân bắt đầu nhũn ra.
Hai người giữ lấy Bạch An Tương cũng đã buông tay từ khi nào cũng không biết nữa, không ngừng lui về sau.
Kim Hãn lại kinh hãi hơn đứng ngồi không yên.
Bạch An Tương hoàn toàn bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì là con gái, nên hiếm thấy cảnh đánh nhau như thế này, duy nhất nhìn thấy khi Trình Uyên vì che chở cho cô mà bị đám người ở Kinh thành vây đánh, lúc đó cô sợ hãi run lẩy bẩy.
Người trước mặt này giống như thể loại võ hiệp ở trong phim, một mình chiến đấu với một nhóm người, đánh xong còn trông rất thoải mái nữa, thật không thể tin được.
Đúng vậy,và cô cũng không nhận ra người này là Trình Uyên.
Bởi vì người này mặc áo len, hơn nữa da ngăm đen hơn so với Trình Uyên.
Trình Uyên bước đến chỗ Bạch Ngạn Bân, lạnh lùng trừng mắt hắn.
Hai chân Bạch Ngạn Bân run rẩy càng thêm nặng nề hơn, ngượng ngùng cười nói: ” Vị đại ca này thân thủ không tệ, không biết đại ca này có nguyện ý đi theo tôi không, tôi khẳng định sẽ cho anh một mức lương rất hậu hĩnh.”
“Bao nhiêu?” Nghe xong lời này, Trình Uyên híp mắt một cái, rồi hỏi.
Nhìn thấy có phản ứng, Bạch Ngạn Bân lập tức vui mừng, vội vàng duỗi ra một ngón tay “
lương một năm 100..
.”
“ít.” Trình Uyên khinh thường khịt mũi.
“Hai trăm nghìn!”
“Ít.”
“Ấy… thôi được rồi, tôi sẽ làm chủ thay cho Mã Tổng của chúng tôi, 300..
!” Bạch Ngạn Bân nghiến răng nghiến lợi.
“Quá ít.” Trình Uyên vẫn như cũ khinh thường nói.
“Cái này …” Lương một năm 300..
tệ, đối với một vệ sĩ, ở một thành phố nhỏ như Tân Dương này, đã là rất ấn tượng rồi, đối với anh ta như vậy mà còn quá ít?
Bạch Ngạn Bân lúc này gặp khó khăn ra giá liền hỏi “Vậy anh muốn bao nhiêu?”
Trình Uyên duỗi một ngón tay ra.
“Một triệu?” Bạch Ngạn Bân đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên, “anh nói đùa sao, cái này mà….”
“Không, là 10 tỷ.” Cũng không cho hắn nói hết, Trình Uyên lại cười lạnh một tiếng.
“Ngươi đùa bỡn tôi sao?” Bạch Ngạn Bân đột nhiên vô cùng tức giận mắng.
Nhưng mà, hắn dường như đã quên tình hình hiện tại.
Với một tiếng “bốp”.
Trình Uyên một cước đạp cho hắn bò trên mặt đất, giống như một con chó bị bại liệt.
“A!” hắn ôm bụng trong cơn đau, không khỏi hú lên.
Nhưng Trình Uyên nhẹ giọng nói: “Ý tôi là tài sản ròng của tôi là 10 tỷ.” (tài sản ròng là: là giá trị của tất cả tài sản tài chính và phi tài chính đang sở hữu trừ đi tất cả các khoản nợ chưa thanh toán) Lúc này, mọi người đều không bình tĩnh.
Anh có tài sản ròng 10 tỷ, nhưng Bạch Ngạn Bân lại muốn thuê anh làm vệ sĩ, và trả lương hàng năm chỉ có 300..
tệ, đây không phải là trêu ngươi sao?
“Đại ca tha mạng!” Bạch Ngạn Bân vội vàng cầu xin.
Tha mạng?
Ha ha …
Mặc dù Trình Uyên còn chưa đoán ra chuyện gì đã xảy ra, nhưng xem ra hắn bắt nạt Bạch An Tương là điều chắc chắn.
Điểm yếu lớn nhất của Trình Uyên bây giờ chính là Bạch An Tương, liệu có nhẹ tay cho hắn được không?
Sau một tháng khổ luyện này, anh đã cố nén lại một cảm xúc không thể nào trút được.
Nắm lấy cổ áo của Bạch Ngạn Bân, Trình Uyên tiến lên làm cú đúp bạt tai.
“bốp bốp …” vang lên như sấm.
Lúc đầu, Bạch Ngạn Bân còn cầu xin tha thứ, còn la đau đủ thứ, nhưng dần dần mất đi ý chí, cuối cùng bất tỉnh, ngoẹo đầu, và bị hôn mê bất tỉnh do Trình uyên gây ra.
Trình Uyên dừng lại thì hứn liền ngã xuống đất, hai bên khuôn mặt vốn dĩ mập mạp giờ thì sưng thành như đầu heo.
Đánh Bạch Ngạn Bân xong, Trình Uyên xoay người đi tới trước mặt Kim Hãn.
“Chuyện này… không liên quan gì đến tôi.”
Kim Hãn giật mình lùi lại.
Trình Uyên nhìn chằm chằm Kim Hãn, trong ánh mắt lại tràn ngập sự thất vọng.
Lẽ ra hắn phải bảo vệ cho Bạch An Tương.
Nói cách khác, Kim Hãn từng là giám đốc điều hành của Tập Đoàn Cẩm Đông, từ khi Trình Uyên mua lại công ty trang trí Chúng Mỹ, hắn đã được đặc cách cử đến trợ giúp quản lý, nếu mọi việc diễn ra theo đúng quỹ đạo, Kim Hãn nhất định sẽ là một người đứng đầu trong tương lai.
Thật đáng tiếc.
Tương lai tuyệt vời như vậy đã bị hắn tự hủy hoại trong tay mình.
Người này rất có năng lực, nhưng quá lý trí.
Thở dài một hơi, Trình Uyên nói: “Ngươi, tự hủy hoại tương lai của chính mình.”
“Hả?” hiển nhiên Kim Hãn không biết anh đang nói cái gì.Đọc nhanh tại VietWriter Có lẽ theo ý kiến của hắn, vì Trình Uyên không còn nữa, thì Tập Đoàn Cẩm Đông cũng không có chỗ đứng, công ty nhỏ của Bạch An Tương đang gặp phải khủng hoảng cũng không thể cứu vãn được nữa, hơn nữa Trình Uyên có quá nhiều kẻ thù, nếu hắn lựa chọn làm việc trong khu du lịch của Mã Tổng lúc này, thì đây có lẽ sẽ là một lựa chọn tốt hơn.
Trình Uyên đột nhiên thấp giọng nói với hắn: ” Chuyện gì tôi đều có thể tha thứ cho ngươi, nhưng khi ngươi dám bắt nạt vợ của tôi, thì chuyện này tôi ít có thể tha thứ cho ngươi được.”
“Há?” Kim Hãn lần nữa ngẩn ngây ra.
Bắt nạt vợ ngươi khi nào?
Tôi bắt nạt … vợ ngươi?
vợ của ngươi…
Nhìn kỹ bộ dáng của Trình Uyên, sắc mặt Kim Hãn đột nhiên thay đổi.
Hắn rốt cục cũng nhận ra thân phận của Trình Uyên, chỉ vào Trình Uyên hoảng sợ hô lên, “Ngươi là …?”
e rằng những quyết định của Kim Hãn cả đời này cũng không đáng tiếc như ngày hôm nay.
Nếu người trước mặt là Trình Uyên, thì một cái khu du lịch nhỏ này sao có thể để vào trong mắt hắn được?
Trình Uyên phái hắn đến Chúng Mỹ, điều này nói lên rằng trong tương lai sẽ có một công ty trang trí thứ hai, và hắn tất nhiên sẽ lên làm tổng giám đốc.
Thật đáng tiếc…
Với cú đá “Bốp!”, Trình Uyên không cho hắn cơ hội để nói điều gì, vì vậy trực tiếp một cước đem hắn đạp ngã lăn, và rồi cũng ngoẹo cổ,bất tỉnh.
Giờ phút này, hai người còn lại chưa bị đánh, khi thấy Trình Uyên đánh cho Bạch Ngạn Bân bất tỉnh, liền kinh ngạc quay đầu bỏ chạy.
Vì vậy, chỉ còn lại Bạch An Tương và Trình Uyên ở lại hiện trường này.
Trình Uyên xoay người đi về phía Bạch An Tương, tâm tình kích động không thôi, dù sao đã một tháng không gặp rồi.
một cái tay của anh ở sau lưng quơ quơ.
Bạch Long ngồi trên xe đằng xa không khỏi nhếch miệng, mở cửa xuống xe, xoay người rời đi.
Bạch An Tương nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt với ánh mắt bối rối, và mang âm thanh mang theo vẻ run sợ nói “Cảm ơn anh”.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này khiến tim anh đập thình thịch không thôi, Trình Uyên quá kích động nên hai tay cũng không khỏi bắt đầu run rẩy, và duỗi hai cánh tay này ôm trọn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Bạch An Tương giật nảy mình, rồi đẩy anh ra, nổi giận nói: “Anh muốn làm gì?”
Trình Uyên sững hồn như người mất hồn.
Bạch An Tương khó chịu,nói “Tuy rằng anh đã cứu tôi, nhưng anh không thể làm chuyện này được, tôi đã có chồng rồi!”
Trình Uyên chợt nhận ra mình vẫn đang đeo mặt nạ.
Một ý nghĩ tinh quái liền tràn ngập trong tâm trí anh.
Trình Uyên ôm lấy eo thon của Bạch An Tương, khoác lên vai của mình, rồi đi thẳng về phía xe.
“Cứu!” Bạch An Tương điên cuồng chống cự, giãy dụa.
Nhưng đối mặt với sức mạnh của Trình Uyên, sức phản kháng của cô lại có vẻ nhợt nhạt và yếu ớt.
Bạch An Tương bị dọa cho phát sợ “làm ơn thả tôi ra, chồng tôi mà biết sẽ không buông tha cho anh.”
Trong cơn tuyệt vọng, cô ấy đã tỏ ra bất cần và thậm chí còn van xin và đe dọa.
Khi lên xe, Trình Uyên một chân gạt mở cửa xe, rồi nhét Bạch An Tương vào.
Bạch An Tương muốn lao ra ngoài, nhưng lại bị Trình Uyên ném lại xuống ghế.
Cô sợ hãi vung tay lên một cách điên cuồng, và tình cờ xé bỏ mặt nạ của Trình Uyên ra.
Sau đó cô liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này đến mức không thể quen thuộc hơn .
Trình Uyên nhìn Bạch An Tương nở nụ cười tà gian.
Bạch An Tương cả người đều ngây người ra.
“vợ, anh nhớ em.” Trình Uyên nói.
không biết đã từ khi nào, nước mắt cô bắt đầu lăn dài má.