Đường cong uyển chuyển của thân hình trắng nõn nà đó, dưới cái ánh trăng sao lấp lánh này trông vô cùng tuyệt diệu.
Nó giống như một bức tranh.
Còn đẹp hơn cả tranh vẽ!
Mãi cho đến khi Đông Nguyệt rời đi không được bao lâu, thì Trình Uyên mới chợt tỉnh táo lại.
Đó không phải là mơ … mà đó là sự thật!
Nếu là sự thật thì tại sao mình lại được đãi ngộ như thế này, có phải vì mẹ mình đã từng cứu người phụ nữ đó không?
Người phụ nữ áo khoá!
cTrình Uyên không biết suy nghĩ của con mụ đó, nhưng anh đoán chắc chắn rằng phải có bí mật ẩn giấu trong điều đó.
Anh không thể thăm dò ra, nhưng anh có khả năng kiểm soát được bản thân mình.
Các người, xem nhẹ tôi rồi đấy, trong lòng Trình Uyên dần dần cứ thế mà vững vàng không lay động.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, mặc quần áo vào, và trở về nhà trên cây thì liền nhìn thấy Đông Nguyệt đã nằm trên giường từ lâu, nằm nghiêng, quay lưng về phía Trình Uyên và đắp chăn, về phần bên trong có khỏa thân hay không, thì Trình uyên không biết.
Do dự một hồi, Trình Uyên vớ lấy cái chăn của mình, rồi xoay người bước ra ngoài.
Dưới một gốc cây đại thụ nào đó,anh tìm được chỗ trú gió, dựa lưng vào cây đại thụ rồi đắp chăn lên.
Thời khắc này, anh thấy Đông Nguyệt như vậy là quá khiêm tốn với anh.
Là con gái của ông chủ Thương Minh, Đông Tâm Tư, nhưng trước sự yêu cầu thô lỗ của người phụ nữ áo khoác lại sẵn sàng đưa ra một quyết định bất công đổi với bản thân mình như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Thân phận của con mụ đó là gì?
Rất nhiều sự tình đều không nghĩ ra.
Trình Uyên không khỏi bắt đầu ngẫm lại bản thân.
Trở thành một doanh nhân ở một thành phố nhỏ, và sống một cuộc sống ổn định như vậy thật sự là rất tốt. anh không nghĩ đến việc sẽ đi đến một địa phương khác cao hơn. Tại sao thếgiới này lại mở ra cho anh một cánh cửa xa lạ như vậy?
Dù ở đây Hồng Hoang dã thú rất nhiều, nhưng anh không muốn vào, đúng là mỡ treo miệng mèo.
anh chỉ muốn lo cái ăn, cái mặc.
Bất tri bất giác, rồi anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, anh đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cọ cọ vào người.
Nửa mơ nửa tỉnh, Trình Uyên chợt nhận ra mình đang ở ngoài nhà, cho nên, ở bên ngoài phòng trong rừng rậm thế này, cũng không an toàn mấy.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên bừng tỉnh dậy, liền nhìn thấy Đông Nguyệt dựa sát vào trong lòng anh.
Cô vẫn như vậy thân thể trần truồng trắng nõn nà, không biết từ lúc nào, đã chui vào chăn của anh, đã vậy gắt gao ôm lấy Trình Uyên, chưa dừng lại từ đó bàn tay nhỏ bé ấy lại còn đang đi thăm dò trên người của anh.
Cảnh tượng này khiến Trình Uyên sửng sốt.
Sau đó, anh liền bùng phát toàn thân đứng dậy.
“cút ra!” Đẩy mạnh Đông Nguyệt ra, Trình đột nhiên vô cùng phẫn nộ quát.
Đông Nguyệt bị đẩy ngã liền trừng lớn hai con mắt nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên biết Đông Nguyệt lúc này rất ủy khuất, trong lòng cô ấy nhất định sẽ thầm nghĩ là: anh cho rằng anh là ai?, anh cho rằng lão nương tôi đây nguyện lòng hiến dâng sao? Lão nương đây chẳng qua là bị ép buộc mà thôi, mà đều làm đến nước này rồi, thì anh còn già mồm cái gì? anh dựa vào cái gì ?
Chính là bởi vì Trình Uyên biết, cho nên mới phẫn nộ như thế này.
Có một loại hận không thể tả “Tôi biết cô là bất đắc dĩ, cũng không có tâm tư tốt đến như vậy, nếu không cút đi, chỉ sợ là tôi sẽ hối hận, mà cô cũng sẽ hối hận!”
Đông Nguyệt giật mình ngẩn ngơ cả người, cái miệng nhỏ nhắn ấy khẽ mở, vẻ mặt đờ đẫn, và cả những bộ phận trọng yếu trên cơ thể dường như cũng bị quên che mất.
“Cút đi!” Trình Uyên vẫn tức giận quát lên.
Khuôn mặt xinh xắn của Đông Nguyệt nhất thời ửng đỏ hẳn lên, sau đó liền che mặt chạy về nhà trên cây.
Trong lúc này, cô ấy một chữ đều không nói.
Căn phòng, im lặng kéo dài như vậy.
Trình Uyên cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Trong trường hợp này, cô nam quả nữ, lại trời tối người yên, mà không ai có trách nhiệm làm một việc gì cả, ai có thể kiểm soát được tình hình này đây?
Trình Uyên không cách nào bình tĩnh được.
Một lúc lâu sau, anh mới từ từ bình tĩnh lại những suy nghĩ lung tung rối mờ trong lòng, đồng thời, nghĩ đến thái độ của chính mình vừa rồi, anh cảm thấy có chút không đúng.
anh nói: “Mọi người đều bình đẳng.”
lời nói này rất lớn tiếng , nên anh tin Đông Nguyệt ở trong phòng cũng có thể nghe được.
Nhưng Đông Nguyệt không trả lời lại anh.
Trình Uyên không cần Đông Nguyệt trả lời lại, tiếp tục,nói “Giống như khi nhìn vào các vì sao, cô hỏi tôi, những ngôi sao mờ đó, có phải bọn chúng là những ngôi sao sáng nhất hay không? Và Tôi đã trả lời cho cô về những ngôi sao đó. Mặc kệ nó, miễn là tất cả chúng ta cảm thấy rằng chúng ta là người sáng nhất là đủ. “
“Đừng sống theo ý muốn của người khác.
Mình là độc nhất vô nhị. Hãy làm những gì mình muốn, những gì mình không muốn làm thì đừng làm, cho dù người khác có đe dọa mình như thế nào đi nữa”.
Vẫn không có một âm thanh nào từ trong phòng.
Trình Uyên thở dài.
…
…
Rạng sáng, Trình Uyên bị mùi cơm đánh thức, vuốt vuốt nhập nhèm hai con mắt, bỗng cảm giác toàn thân mỏi mệt.
Không có gì là lạ cả khi ngủ một đêm ở bên ngoài như vậy có thể dễ chịu mới là lạ chứ.
Đông Nguyệt bước ra khỏi phòng, mặc một bộ quần áo thường ngày rất sạch sẽ thơm tho, thấy Trình Uyên tỉnh lại liền vẫy tay với anh, rồi cười nói: “Anh dậy rồi sao, mau tới ăn cơm đi.”
Sự xuất hiện dáng vẻ này của Đông Nguyệt khiến Trình Uyên kinh ngạc, giống như chuyện tối hôm qua, như hoàn toàn chưa từng có gì xảy ra.
Khi ăn cơm, cô ấy cũng cư xử rất tự nhiên.
Về chuyện tối hôm qua, vì cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nên Trình Uyên đương nhiên sẽ không cố ý nhắc tới.
Một bữa sáng sắp kết thúc, Trình Uyên đột nhiên liền hãm lại tốc độ.
Thấy vậy, Đông Nguyệt liền nở nụ cười “khúc khích” rồi nói “ăn nhanh lên đi, hôm nay tôi không vật anh nữa đâu.”
“Há? Tại sao?” Trình Uyên vui mừng khôn xiết khi nghe nói mình không bị vật với ném nữa.
“sao? Còn muốn bị quẳng nữa sao?” Đông Nguyệt tò mò chớp mắt.
“Đương nhiên, đương nhiên không phải rồi.”
Trình Uyên vội vàng lắc đầu. “nhưng tôi chỉ là tò mò, cô hôm nay sao lại tốt như vậy? Lương tâm nổi dậy sao?
Đông Nguyệt lắc đầu nói: “Hôm nay sư phụ tới tự mình dạy anh.”
“sư phụ?” Trình Uyên vẫn là không muốn thừa nhận con mụ đó là sư phụ của mình.
Sau bữa sáng, hiếm thấy Đông Nguyệt và Trình Uyên ngồi cạnh nhau trên một thân cây, hướng về phía mặt trời mọc, ngồi tán gẫu những câu chuyện thú vị ở Tân Dương .
Chẳng mấy chốc, con mụ đó đã xuất hiện.
Trình Uyên không biết cô ấy xuất hiện như thế nào, cô ấy đến từ phương nào, như thể cô ấy ở đây.
“Sư phụ.” Nhìn thấy bà đó trước mặt, Đông Nguyệt liền giật mình, nhảy xuống khỏi thân cây, cung kính kêu lên.
“Ừm.” con mụ đó nhẹ gật đầu.
Đông Nguyệt liền xoay người bỏ đi nơi khác.
Người phụ nữ áo khoác này ngẩng đầu nhìn Trình Uyên vẫn ngồi ở trên thân cây, không khỏi nở nụ cười, “Để vi sư ngẩng đầu nói chuyện với ngươi như vậy, có phải là không quá lễ phép không?”
“Tôi không có thừa nhận cô là sư phụ của tôi.” Trình Uyên nhếch miệng.
“mẹ nó!” con mụ này đột nhiên lạnh lùng quát.
Sau đó Trình Uyên không biết mình đã ngã như thế nào.
Với một tiếng “bốp”, rơi xuống đất như trái mít rụng, nổi lên một lớp bụi và những cành lá mục nát.
May mắn thay, những ngày này anh đã quen với việc bị ném, nên ngược lại là không có cảm thấy đau nữa.
“Mặc kệ ngươi có nhận hay không, từ giờ trở đi ngươi đều là đồ đệ của ta.” Người phụ nữ này nhìn thấy quýnh dáng của Trình Uyên, khóe miệng lần nữa giương lên, rồi cười nói “xếp hạng Lão Cửu.”
“Hạng Lão Cửu?” Trình Uyên kinh ngạc nhái lại.
Người phụ nữ đó gật đầu nói “Tiểu Nguyệt là lão bát.”
Trình Uyên hơi nhíu mày “Làm đồ đệ của cô cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.”
“nói.” Người phụ nữ này hơi nhíu mày.
Trình Uyên nói, “Đông Nguyệt nhỏ tuổi hơn tôi, không thể gọi cô ấy là sư tỷ, nên tôi muốn thỉnh cầu đổi với cô ấy. Tôi sẽ là thứ tám, còn cô ấy là Lão Cửu.”