Trình Uyên lúc đó rất bối rối, chỉ muốn đẩy Lý Tịnh Trúc ra.
Ai ngờ, Lý Tịnh Trúc lại tự mình đẩy anh ra.
Chỉ là một cái ôm ngắn ngủi, sau đó Lý Tịnh Trúc nhoẻn miệng cười với anh “anh không sao là tốt rồi.”
“Tôi …” Trình Uyên cũng không đoán ra được mình không sao là không thế nào.
“Sự việc này khiến trái tim em sợ phát chết, cũng may là anh bình an vô sự. Khi nhìn thấy anh, trong lòng em quá kích động, nhịn không được nên….” Lý Tịnh Trúc vui mừng xua tay, “
anh chớ để ở trong lòng.”
Trình Uyên một trận cười khổ, “Nước ngoài hay biểu hiện như vậy là quan tâm sao?”
“Đúng vậy, có phải anh rất muốn sống ở nước ngoài không?” Lý Tịnh Trúc vui cười nói, “thôi bớt nằm mơ đi anh.”.
“mà làm cách nào cô tới đây được?”
“Cô béo nói với tôi là anh đến đây.” Lý Tịnh Trúc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười “Bây giờ bệnh viện mới gây dựng, lưu lượng khách ít, có dịp tổ chức cho nhân viên Cẩm Đông của anh đi khám sức khỏe cá nhân đ , như vậy anh có thể tăng mức độ danh tiếng của mình hơn,à đúng rồi, hãy đưa chị dâu và dì đến đây khám luôn. “
“Được rồi, chuyện này khi tôi về sẽ lo liệu.”
Trình Uyên thở phào nhẹ nhõm.
“cốc cốc cốc …” Có tiếng gõ cửa.
Trần Đông xuất hiện ở ngoài cửa.
” tìm tôi sao?”
“Thôi, chúng ta ra ngoài đó nói chuyện.”
Lý Tịnh Trúc biết Trình Uyên cùng Trần Đông nhất định có chuyện quan trọng muốn nói, nên cũng không quấy rầy bọn họ nữa mà vẫy tay chào tạm biệt, trở lại bệnh viện.
Trình Uyên cùng Trần Đông không có đi ra ngoài, mà là đi lên nóc nhà tòa nhà này.
Đối mặt với gió lạnh cóng, Trình Uyên đứng ở bên cạnh lan can, khẽ mỉm cười hỏi “Đạo trưởng là ai?”
Nghe được Trình Uyên nhắc tới đạo trưởng, Trần Đông thần sắc đột nhiên nghiêm một chút.
“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Một lúc sau, Trần Đông mới hỏi lại.
Trình Uyên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy,rồi hỏi “anh có thứ mà trong tay hắn cầm sao?”
Trần Đông im lặng.
“Đạo trưởng là phương ngoại chi nhân.”
“phương ngoại chi nhân?” Trình Uyên bối rối.
“Ngươi biết không, tứ đại gia tộc ở kinh thành nắm giữ vô số tài sản, mà duy nhất có thể áp chế sự cân bằng của tứ đại gia tộc chính là Thương Minh, bởi vì cái này là hệ thống quốc gia hạn chế, cho dù chơi thế nào cũng được miễn không vượt ra ngoài các quy tắc này. Nếu không, nó sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. “
“Nhưng có một hạng người nằm ngoài những quy tắc này, chẳng hạn như đạo trưởng.”
Trần Đông giải thích, ” Đạo trưởng nắm giữ tin tức và tài phú mà không có một ai biết đến, nhưng nghe nói hai trong bốn đại gia tộc đã được sự hỗ trợ bởi Đạo trưởng.”
“Thật ra trên đời này cũng không có bao nhiêu người biết được sự tồn tại của đạo trưởng. Tôi cũng tình cờ cùng hắn có quan hệ.”
Trình Uyên cau mày hỏi: “Đạo trưởng là đạo sĩ sao?”
Trần Đông lắc đầu. ” Không phải, đạo trưởng chỉ là danh hiệu, hắn thuộc về một tổ chức bí ẩn nào đó, hay cũng có thể nói là giáo phái.”
Trình Uyên trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu như là theo lời Trần Đông nói, thì nhà nước làm sao có thể cho phép hắn tồn tại được?
Hơn nữa, ngay cả hai trong bốn đại gia tộc lại được hắn bảo hộ che chở, điều này …
không thể tưởng tượng được.
“Cho nên, anh còn chưa có trả lời em, anh bị hắn nắm gì trong tay?” Trình Uyên hỏi.
Nghe vậy Trần Đông cười khổ lắc đầu “cũng không tính là cầm trong tay.”
“Là như thế này này. Quả thật tôi có một người em gái. Tôi từng nghĩ cô ấy chết rồi, nhưng khi tôi đuổi theo Miêu Địa chi Vương hôm đó, tôi đã gặp lại đạo trưởng. hắn ta nói với tôi rằng em của gái tôi vẫn còn sống. nếu như muốn biết tung tích của cô ấy, thì phải … “
“Nghe theo lời hắn.” nói đến mức này, Trình Uyên nghĩ đến Bệnh Đường Tử ngày hôm đó bị bắn chết, không khỏi nghĩ tới những gì anh ấy nói. “ cho nên. những gì mà sư đệ của anh đã chuyển giao lời nói của đạo trưởng ngày hôm đó, Nếu như anh không xuất thủ giúp em, có lẽ bây giờ anh đã biết được tung tích của em gái mình ở nơi nào. “
Trần Đông lắc đầu, thở dài nói: “quả thật, biết cô ấy còn sống là đủ rồi.”
Lời nói này của anh ấy đã làm cho Trình Uyên phải cảm động và cảm thấy có lỗi.
Dù thế nào đi chăng nữa, để một kẻ tàn nhẫn giết người không chớp tay như anh ấy lựa chọn như vậy, trong lòng của anh vẫn là vô cùng ấm áp.
“Cám ơn.” Trình Uyên nói.
Trần Đông hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi khỏi sân thượng.
Cuộc trò chuyện này cho phép Trình Uyên cởi bỏ được nút thắt bao nhiêu lâu nay, đồng thời anh cũng hiểu sâu hơn về thế giới này.
Thì ra ngoài tứ đại gia tộc còn có những người đáng sợ hơn nữa, và … xem ra đổi với bản thân mình rất bất lợi.
Sự việc xong xuôi, Trình Uyên rời khỏi bệnh viện, trời cũng đã muộn, anh lại lái xe đến đồn cảnh sát.
Cũng mày trùng hợp ngay lúc đồn cảnh sát tan làm, anh vừa dừng xe liền thấy Đông Nguyệt từ trong đi ra.
Đông Nguyệt trên người mặc trang phục bình thường và quần jean ôm ở phần thân dưới, với đôi chân thẳng tắp và trông rất quyến rũ.
“Cảnh sát Đông!” Trình Uyên đưa đầu ra ngoài cửa sổ vội hô lên.
Đông Nguyệt khi nhìn thấy Trình Uyên thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không lộ ra vẻ ghét bỏ như lần đầu gặp mặt mà ngược lại là rất ngạc nhiên.
“Ấy, tại sao là anh?” Đông Nguyệt bước đến bên cạnh Trình Uyên.
Trình Uyên xuống xe, rồi cười hỏi: ” không biết mặt mũi của tôi có được vinh hạnh mời Cán bộ Đông đây đi ăn một bữa cơm rau dưa được không?”
Đông Nguyệt khẽ cong mi mắt, lộ ra nụ cười bí hiểm “Sao, anh muốn tán tôi?”
“chính là một bữa cơm thôi.” Hỏi lời này Trình Uyên rất xấu hổ .
Đông Nguyệt thở dài một tiếng “Thật đáng tiếc, nếu như anh còn chưa kết hôn, tôi có thể đồng ý với anh, nhưng đáng tiếc là đã kết hôn, mà đừng quên, tư liệu của anh so với người khác tôi nắm rõ như trong lòng bàn tay.”
“Ấy, tôi thật sự chỉ muốn mời cô một bữa cơm mà .” Trình Uyên có chút đau đầu, thầm nghĩ, nam nữ thanh niên cùng nhau ăn cơm, đều phải có ý tứ đó?
“Có thật không?”
“thật!”
“Vậy được rồi, tôi từ chối.”
“Ấy…”
Nói xong, Đông Nguyệt vẫy tay với Trình Uyên, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Đông Nguyệt, Trình Uyên sững sờ.
Vốn dĩ anh muốn vượt qua giọng điệu của Đông Nguyệt, nhưng cô ấy quá cảnh giác nên không cho anh có cơ hội.
Nở nụ cười gượng và thở dài, Trình Uyên khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, trong tầm mắt của anh xuất hiện một bóng người mặc áo khoác.
Việc một người mặc áo khoác không phải là chuyện lạ.
Điều kỳ lạ là người đàn ông mặc áo khoác hào hoa kia nhìn lại xe của Trình Uyên, ánh mắt này khiến Trình Uyên dựng cả tóc gáy.
Đó là một khuôn mặt giống với Sharpei, nhưng đôi mắt giống như lồi ra một nửa, có kích thước bằng một chiếc chuông đồng.
(Sharpei : chú chó nhăn nheo nhất thế giời ) Mấu chốt là sau khi nhìn anh một chút, thì người này xoay người bước nhanh hướng về Đông Nguyệt đã rời đi trước đó.
Hướng về Đông Nguyệt đi tới?
Trình Uyên sững sờ nửa phút, mới vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Long “Đi theo vị trí của tôi, mau lên.”
Trong điện thoại có một định vị do Bạch Long lưu lại, cho nên anh không sợ Bạch Long không tìm được.
Sợ đánh cỏ động rắn, Trình Uyên không có lái xe.
Xuống xe bước nhanh về hướng Đông Nguyệt đã rời đi trước đó.
Từ rất xa, anh đã thấy một chiếc áo gió rẽ vào một con hẻm nhỏ đen kịt.
Trình Uyên đi đến đầu ngõ, phát hiện bên trong quá tối,mà lại, đối phương bên kia khiến anh sởn cả gai ốc, trực giác nói cho anh biết người này rất nguy hiểm.
Anh không dám đi vào.
Bỗng nhiên nghĩ đến, trước đó có điều tra về Đông Nguyệt, anh biết cô ấy sống ở đâu.
Vì vậy Trình Uyên bỏ qua con hẻm nhỏ này, từ hướng khác chạy nhanh về phía nhà Đông Nguyệt.