“đại thúc, có toilet trong sân không? bí quá .”
Trình Uyên hỏi lão già sửa xe.
Người sửa xe già này chỉ vào sân nói: “Góc đông nam, nhà xí sát vách, ngài không chê, cứ tùy tiện dùng”.
“Ai không phải người quê mùa, hiểu được.”
Trình Uyên cười cười, rồi bước vội vàng đi về phía sân, xoay người lại rồi nói với Hoàng Đại Cường “Lão Hoàng, học hỏi tiểu sư phụ ấy một chút.”
Hoàng Đại Cường liền vội vàng gật đầu “ờ!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên có người được gọi là tiểu sư phụ, một cậu bé mới lớn, trên mặt không khỏi hiện lên một tia ửng hồng, sức làm việc trở nên hoạt bát hơn, tiếng cờ lê lạch cạch.
Mặt sân lộn xộn, đủ loại rác và phụ tùng xe hơi, thùng các-tông và các món đồ nhựa phủ kính nằm la liệt trên mặt đất.
Chỉ có một con đường quanh co kéo dài đến lối vào ngôi nhà ba gian.
Trình Uyên không vội vàng chạy tới căn chòi góc đông nam, mà nhẹ nhàng bước tới cổng căn nhà hướng bắc theo lối đi.
Cửa đóng then cài, có một tấm màn nhựa dính dầu mỡ, hình như thiếu một chiếc nên có kẽ hở.
Qua khe hở, Trình Uyên nhìn vào trong phòng.
Có năm người đang ngồi trong phòng, trong số đó có ba người lớn tuổi, còn lại là một phụ nữ trẻ đeo kính râm, và một người đàn ông với vai bị lệch.
Họ trò chuyện sôi nổi trong phòng.
Người phụ nữ đeo kính râm từ đầu đến cuối cứ cúi đầu.
Trình Uyên lắng nghe một hồi, liền nghe thấy một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi nói: “Chị chị, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, cho hai người đó hiểu nhau một chút.”
“Được được.”
Vì vậy, ba người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy và đi ra ngoài.
Sau đó Trình Uyên nhận ra ba người phụ nữ này, hai người là bà mối, người còn lại hẳn là mẹ của người phụ nữ đeo kính râm trong phòng.
Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ đeo kính râm và người đàn ông có vai bị lệch chắc là đang hẹn hò.
Nhìn thấy ba người phụ nữ này sắp đi ra, Trình Uyên nhanh chóng xoay người ngồi xổm trước cửa sổ đổ rác đầy đủ các bộ phận dưới cửa sổ, giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ba người phụ nữ đi ra ngoài, cũng không thèm để ý tới Trình Uyên, vừa nói chuyện vừa cười đi rồi ra cổng sân.
“anh ấy ở độ tuổi này rồi, vẫn làm công việc yêu thích của mình sao?”
“Đi học việc.”
Những gì họ nói về đều là những từ đơn giản không khác gì nhà quê.
Trình Uyên vẫn đợi, bọn họ đi tới cửa, đứng ngồi không yên nói chuyện phiếm cho say sưa xong, sau đó lại tiến đến đại sảnh.
“em tên là Lý Dung Dung phải không?”
“vâng.”
Trong phòng vang lên tiếng nói của đôi nam nữ.
Sau một vài câu hỏi và câu trả lời khá đơn giản, người đàn ông đột nhiên dựa lưng vào ghế sô pha, nhấc chân lên, tùy tiện nói: “Được rồi, để anh nói sơ qua về bản thân của anh một chút. anh tên là Ngưu Thành Quý, năm nay bốn mươi ba tuổi. thân thể cường tráng, dáng dấp vẫn được. Có một trang trại chăn nuôi gia súc ở Huyện Dương, thu nhập hàng trăm nghìn NDT mỗi năm. “
“bình thường cũng không có sở thích gì đặc biệt cả. anh chỉ thích uống những loại rượu nhưng uống một ít thôi và chơi bài. Vợ cũ của anh đã ly hôn với anh lâu rồi bởi vì anh uống quá nhiều thì cô ấy chọc tức anh nên bị anh đánh chạy rồi. Nhưng mà em yên tâm, nếu chúng ta trở thành một đôi, khi anh uống rượu.
thì chỉ cần em đừng có chọc giận anh, anh nhất định sẽ không đánh em. “
“Về phần em , thì điều kiện của em cũng là rõ ràng, và anh cũng không có ghét bỏ em vì em là người mù đâu. Cái chính là do em có dáng dấp ưa nhìn cũng được, cho nên sau khi gả cho anh, em cũng không phải làm gì khác, ở nhà giúp anh một chút cơm nước là được. “
Nói là không ghét bỏ, mà là từ góc độ của Trình Uyên, có thể thấy được vẻ khinh bỉ của hắn hiện lên trên khuôn mặt.
Đồng thời, Trình Uyên cũng khâm phục trước mức độ không biết vô sỉ là gì của con gà này.
Người phụ nữ tên Lý Dung Dung tuy rằng bị mù, nhưng nhiều nhất cũng đã ngoài ba mươi tuổi, hắn là một người đàn ông bốn mươi ba tuổi, làm sao có thể không biết xấu hổ khi nói mình không chê người ta?
Người phụ nữ đeo kính râm cúi đầu, hàm răng khẽ cắn môi.
Trình Uyên có thể thấy được cô vô cùng bất đắc dĩ.
Ngẫm lại cũng vậy, kiếp trước họ có duyện nợ gì nhau không?
Lý Hải Tân soái ca hơn người đàn ông trước mặt rất nhiều, lại đối xử tốt với cô, quan trọng hơn là Lý Hải Tân sẵn sàng làm mọi thứ vì Lý Dung Dung.
Tất nhiên, việc đụng vào Hồng Anh là không nên và có lẽ cho đến bây giờ, đó cũng là điều mà Lý Hải Tân tiếc nuối.
Đúng vậy, cô gái mù trong phòng này là vợ trước đó của Lý Hải Tân.
Vào ngày anh ra tay giết Phương Thanh Yến, Trình Uyên nói với Lý Hải Tân rằng sẽ cố gắng giúp anh ta sau khi xong chuyện.
anh chỉ không ngờ lại gặp ở đây.
Nhưng điều này thực sự khiến lòng Trình Uyên trầm xuống, bởi vì Lý Dung Dung càng lo lắng, cô càng quan tâm đến Lý Hải Tân, càng muốn quên anh đi, thì cô càng phải muốn bắt đầu một cuộc sống mới. như vậy mới có thể chia tay hoàn toàn không làm gánh nặng cho anh ta nũa.
Nhưng câu nói xưa rất hay, thích ai đó thì rất dễ, nhưng kết thúc ai đó thì rất khó.
Nhưng muốn quên một người …
Không hề dễ!
Từ trong sân đi ra, Trình Uyên giật nảy cả mình.
Một người phụ nữ mặc áo khoác da đỏ to tướng, 3 người phụ nữ, một ông già sửa xe và một cậu bé mới lớn đang sửa xe vây quanh chiếc Honda địa hình này.
Trong đó, Hoàng Đại Cường đang bận vùi đâm đầu vào đầu thùng máy của xe Honda này cứ loay hoay bên trong.
Thời gian không lâu.
Hoàng Đại Cường đứng dậy, lấy đèn sửa xe từ trong đầu xe ra đặt trên mặt đất, phủi tay nói: “Được rồi.”
Người phụ nữ mặc đồ da vẻ mặt nghi hoặc, “cái này xong rồi sao?”
“ừ, xong rồi.” Hoàng Đại Cường.
Người phụ nữ áo da kinh ngạc. “Lý sư phụ nói không có sửa chữa, anh loay vay chọt vài cái là được rồi sao? Đùa với tôi sao?”
Hoàng Đại Cường nhếch miệng nói: “Được hay không, cô thử xem sẽ biết?”
Người phụ nữ áo da này nghĩ cũng phải, nên lên xe nổ máy, tá hỏa ra là thật.
Đột nhiên cô ta nhảy ra khỏi xe với một nụ cười vui vẻ trên môi, “ai gù, thật sự là cảm ơn anh rất nhiều.”
Lúc này, cái mũi Hoàng Đại Cường to hơn cả quả cà chua, phất tay nói “chuyện nhỏ.”
Lão già sửa xe cùng với người thanh niên mới lớn, lúc này nhìn Hoàng Đại Cường với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.
Trình Uyên có chút không nói nên lời.
Trước đó Hoàng Đại Cường nói đã từng sửa qua xe, Trình Uyên còn tưởng rằng hắn chỉ biết một chút, không ngờ hắn vẫn là một cao thủ, ngay cả những bậc thầy chuyên gia sửa xe cũng phải ngưỡng mộ.
Đây thật sự là một sự cố ngoài ý muốn.
Chỉ là…
Chỉ là hôm nay thay vì để hắn sửa xe mà là để hắn phá hủy xe.
Trình Uyên gõ kính ở xe BMW mày rồi kêu lên “Hoàng Đại Cường!”
“Vâng!” Nghe được Trình Uyên gọi, Hoàng Đại Cường co rụt cổ chạy nhanh tới.
Trình Uyên chỉ vào xe BMW mới tinh này, nhàn nhạt đối với Hoàng Đại Cường nói: “Đập nát!”
“Cái gì?” Hoàng Đại Cường lập tức sửng sốt..
Không chỉ hắn mà những người phụ nữ và ông chủ sửa xe cũng không có kịp phản ứng theo chuyện gì xảy ra.
Trình Uyên nhéo mắt lại, Hoàng Đại Cường lạnh lùng hỏi: “Không hiểu?”
Hoàng Đại Cường lập tức giật cả mình.
Tuy rằng không biết tại sao Trình Uyên lại như vậy nhưng mà kêu hắn đi đập nát chiếc BMW này là có lý do, với lại đối với Trình Uyên một chiếc xe BMW này thật chẳng đáng là gì.
” hiểu, đã hiểu!”
Nói xong, Hoàng Đại Cường quay lại, nhặt một chiếc xà beng sửa xe từ dưới đất lên, và sau đó một gậy vung vào xe BMW này.
“bùm!” Một tiếng, cửa kính xe vỡ nát.
Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc tại đây, Trình Uyên không có lên tiếng, căn bản Hoàng Đại Cường cũng sẽ không dừng lại, và thế là cứ băm con xe này.
Tất cả những người phụ nữ có mặt đều kinh hãi.
Ông chủ sửa xe cũng bị sốc một phen.
Cho đến khi người đàn ông trung niên có vẻ bề ngoài xấu xí lệch vai này chạy ra khỏi sân sau khi nghe những âm thanh này.