Đây là một thanh niên gầy ốm yếu.
Hắn ta khom mình lại, đút hai tay vào túi quần và mỉm cười gật đầu chào mọi người.
Buông lỏng thoải mái, như thể đang ở trong phòng khách của chính mình, chậm rãi đi đến chỗ nhân chứng.
“anh là ai?” Hoàng luật sư nhíu mày. “Thứ chúng tôi muốn là vật chứng, chứ không phải là nhân chứng!
“hắn ta là Hắc Long!”
Phương Hoài Sơn nhíu đôi mày nói.
Khi người đàn ông đứng lên, sắc mặt Phương Hoài Sơn càng thêm ảm đạm.
Bởi vì người đàn ông này, chính là Phương Thanh Yến trước kia an bài làm thủ hạ dưới Chu Kiệt.
Dựa theo tư duy bình thường, thì hắn chính là người của Phương Thanh Yến.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Trình Uyên hét lên một tiếng, thì hắn ta đứng lên, điều này đã nói rõ cái gì?
Hắc Long rút con dao ra, đập vào bàn đứng của nhân chứng.
Khi nhìn thấy điều này, một cảnh sát có vũ trang chạy đến.
Hắc Long nhanh chóng vung hai tay lên trời, cười nói: “Đừng đừng, đừng hiểu lầm, đây chỉ là vật chứng mà thôi!”
Lời này vừa nói ra, đầu óc Phương Hoài Sơn liền choáng váng.
Trong nháy mắt hắn hiểu ra mọi thứ.
“Người giết Chu Kiệt tên là Tần Sinh. Công cụ mà Tần Sinh dùng để gây án chính là con dao này. Trên đó có dấu vân tay của hắn, vết máu có thể thông qua DNA để nghiệm chứng. Nó thật sự thuộc về Chu Kiệt.”
“Còn Tần Sinh này là ai, chắc hẳn rất nhiều người đều biết đến, hắn là thủ hạ của Phương Thanh Yến, cho nên đây là vật chứng trực tiếp nhất!”
Hắc Long mỉm cười nói.
Quan toà không khỏi nhìn về phía Hoàng luật sư, thần sắc thờ ơ hỏi: “nguyên cáo, nguyên cáo còn có cái gì muốn nói nữa không?”
Hoàng luật sư hơi ngẩn ra, cười khổ lắc đầu.
Hắn ta còn có thể nói gì vào thời điểm này nữa?
Mà Phương Hoài Sơn run rẩy yếu ớt ngồi bệt xuống trên ghế, rốt cuộc biết được vì sao Trình Uyên lại tự tin như vậy.
Trong vấn đề này, anh đã kéo quá nhiều người xuống nước, và có một số tên tuổi lớn trong số những người này.
Hắc Long nhất định không phải là người của Trình Uyên.
Người này Phương Hoài Sơn biết hắn là kẻ phản nghịch, có tầm nhìn rất cao, cho nên loại người này không bao giờ có thể lựa chọn kẻ yếu.
So với Phương Thanh Yến, Trình Uyên hiển nhiên yếu hơn rất nhiều, cho nên trong mắt hắn không thể vừa ý Trình Uyên được.
Đương nhiên không thể thuộc về ba trong tứ đại gia tộc lớn kia được, bởi vì phương Thanh Yến về cơ bản là quan trọng nhất trong gia tộc Phương gia, vậy Hắc Long tại sao lại phải đi bỏ gần tìm xa như thế được?
Cho nên.
Vì vậy, hắn chỉ có một khả năng.
Là của Thương Minh ở kinh thành!
Nghĩ đến đây, Phương Hoài Sơn đều toát mồ hôi lạnh xuống tới tận chân.
Thương Minh kinh thành muốn hỗ trợ Trình Uyên sao?
Vì cái gì?
Phương Hoài Sơn sửng sốt, nghĩ đến những ý nghĩ sâu xa hơn, hắn thậm chí nghĩ đến sự tuyệt vọng.
Mà Hoàng luật sư hiển nhiên không có như hắn nghĩ xa như vậy được.
Vì vậy, Hoàng luật sư đầu óc nhanh quay ngược trở lại, quay lại gốc ban đầu.
“Thưa quan tòa, cho dù có thể chứng minh Chu Kiệt bị nạn nhân giết, đây là một tình tiết vụ án khác, cũng không chứng minh được việc giết người của Trình Uyên là tự vệ.”
Đúng, đúng vậy.
Cho dù chứng minh được Phương Thanh Yến giết Chu Kiệt, thì cũng không chứng tỏ được Phương Thanh Yến có động cơ giết Trình Uyên, mà lại càng không chứng minh được Phương Thanh Yến muốn giết người diệt khẩu.
Không có bằng chứng trực tiếp về loại chuyện này.
Người của Phương gia, lúc Hắc Long bước lên làm vật chứng, mọi người đẫ cảm thấy nản lòng.
Tuy nhiên, sau khi nghe Hoàng luật sư nói điều này, trong nháy mắt đã thấp lên một tia hy vọng.
Nhưng…
Sau khi một chiếc điện thoại di động được gửi đến cho quan tòa, tất cả mọi người đều sững sờ.
Điện thoại do Thời Dương đưa cho quan tòa, nó ghi lại sự việc ngày hôm đó.
Video do chính Lý Hải Tân quay lại.
Trong video, Trình Uyên vạch ra là Phương Thanh Yến đã giết Chu Kiệt.
Ngay sau đó, một đám người bắt đầu vây đánh Trình Uyên.
Mà Dưới loại tình huống này Trình Uyên hai mắt đỏ bừng …
Sau khi xem đoạn video này, Đàm Bích Thư chợt tỉnh ngộ và nhanh chóng nói: “Thưa quan tòa, mọi thứ trong video đủ để giải thích nhiều vấn đề, chẳng hạn như một người bình thường bị một nhóm người đè lại đánh cho đến chết, mà lại cũng biết những người này chính là muốn đánh chết mình, vậy thử hỏi, có mấy người có thể không mất lý trí? “
“Chúng tôi cũng đã thấy rằng Trình Uyên là giật dao của người khác rồi trong tình thế nguy cấp vung vẩy mới giết người.”
“sau đó ông già đó rõ ràng là một bậc thầy về võ công, và đoạn video cũng có thể cho thấy rõ ràng rằng thân thủ của tôi hoàn toàn không biết một chút võ công nào cả. Trong tình huống này, ôm người kia và rồi chỉ có thể cắn bằng miệng như một người bình thường. “Đọc nhanh tại Vietwriter “Điều này cho thấy thân chủ của tôi thật sự quá lo lắng lẫn sợ hãi và mất đi lí trí để bảo vệ mình.”
“Về phần sau này thân chủ của tôi bị thương rất nặng, căn bản không có khả năng giết đượcPhương Thanh Yến.”
“Cho nên, lúc đó Phương Thanh Yến muốn giết Trình Uyên, bởi vì thân chủ tôi bây giờ vốn cực kỳ yếu ớt, nhưng vô tình thân chủ tôi cướp được con dao, thế là bị thân chủ của tôi vô tình giết chết. Lúc này, thân chủ của tôi vẫn ở trong trạng thái không còn lí trí.”
Một luật sư đã hoàn toàn chuyển video thành lời bình luận vào lúc này, mà lại bình luận một cách rõ ràng có lý có cớ.
Quả thật video cũng đã trải qua xử lý, chẳng qua là Trình Uyên giết Phương Thanh Yến.
Nhưng hiện tại vấn đề chính là đây, là bằng chứng duy nhất tại hiện trường nên cho dù có xử lý tinh vi thì nó vẫn là thuyết phục nhất.
Lúc này, toàn bộ phiên tòa thật sự im lặng hoàn toàn.
Cho dù Hoàng luật sư có thể bào chữa như thế nào đi nữa, đưa ra bằng chứng đầy đủ ra sao đi nữa, thì hắn cũng có phần bất lực trước tình huống cụ thể này.
Nhưng mà, dường như hắn không muốn ngồi yên.
“thưa quan tòa…”
“được rồi!”
Vừa lúc Hoàng luật sư mở miệng định nói gì đó, Trình Uyên đột nhiên nói.
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Trình Uyên.
Trình Uyên đối mặt với Phương Hoài Sơn, cười lạnh một tiếng ,nói: ” Tôi cũng không có ý định cùng với anh so đo làm gì, nhưng chuyện này cứ như vậy được rồi. Chính như trước đó tôi đã nói, anh thua rồi!”
“Các ngươi mang theo bao nhiêu người, từ đâu tới, thì cút về như thế đó! “
Khi lời này được phát ra, khiến cả hội trường phiên tòa sốc hơn cả giật điện.
Đây rõ ràng là nhằm vào Phương Tam Gia.
Hầu như ai cũng có thể ngờ rằng cảnh tiếp theo chính là cơn thịnh nộ của Phương Tam Gia.
Nhưng…
Hầu như mọi người đều tính toán sai.
hình ảnh Phương Tam Gia tức giận cũng không có xuất hiện.
ngược lại.
hắn chỉ nhắm mắt và thở ra một cách nặng nhọc.
Sau đó hắn ta đứng dậy, hơi cúi đầu chào quan tòa, không nói gì, rồi quay lưng rời đi.
Hoàng luật sư bối rối tại chỗ.
Ngay cả nhà tuyển dụng cũng bó tay, hắn ta đứng lại nói có ích lợi gì nữa?
“Tam gia…”
Phương Hoài Sơn bước chân ngay cả dừng đều không có.
Mà người trong phiên tòa, cũng rời đi theo Phương Hoài Sơn.
Cốt truyện thay đổi quá nhanh khiến Hoàng luật sư có chút bối rối.
Thật ra không phải chỉ có Hoàng luật sư, ngay cả Đàm Bích Thư cũng không biết Phương Hoài Sơn vì cái gì, liền đúng như Trình Uyên nói lúc trước.
Điều tiếp theo có thể được tưởng tượng được.
Tòa tuyên án tại tòa, bị cáo Trình Uyên vì bị đe dọa đến tính mạng, giết người bên kia là để phòng vệ chính đáng nên được trả tự do tại tòa!
Trận chiến này, Trình Uyên đã chiến thắng!
Chỉ là vào lúc này, Vương Hinh Duyệt đang ngồi trong phiên tòa thầm thở dài, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười rạng rỡ.
Đàm Bích Thư không hiểu.
Cô ngăn Trình Uyên lại, hỏi “rốt cuộc là tại sao?”
Trình Uyên sững sờ một chút, sau đó chỉ chỉ sau lưng người đó nói: “cô hỏi hắn đi!”