Nhìn bề ngoài, đây là một ông lão cực kỳ bình thường, thân hình gầy gò, lưng hơi gù nên ngồi một chân chóng chân chèo, khi ăn mì, hàm răng to màu vàng rất chói mắt.
“Đó là tô của ta mà.” Em gái Từ trọc rất khó chịu nói.
Thấy không ổn, chủ quán mì sợ Em gái Từ trọc sẽ gặp nạn nên nhanh chóng cười nói: “Đừng lo, tôi sẽ làm cho cô một tô khác.”
Vị Sư phụ này ngẩng đầu cười với Em gái Từ trọc, hàm răng vàng khè rất rực rỡ nói”Em gái mì thật là ngon.”
Ông già khi nói chuyện có vẻ lè lưỡi, nhưng ý ông là cô em gái thật đẹp .
Em gái Từ trọc rất tức giận phồng má nhìn ông ta chằm chằm.
Người phụ nữ giúp đỡ hồi nãy mời Long Học Viễn vào quầy mì, cung kính gọi một tiếng “Sư phụ.”
Long Học Viễn nhìn kỹ lão gia này, liền cảm thấy được lão nông ở thôn quê, ngược trước mặt là một nữ nhân váy xẻ áo thấp lộ nữa phần ngực.
Hắn ta không khỏi nhíu mày, nhưng bởi vì sự bình tĩnh của người phụ nữ này có thể đánh gục đám người áo đen đó, Long Học Viễn không dám thất lễ, nhanh chóng đưa tay về phía ông lão. “Xin chào sư phụ, tôi là Long Học Viễn.”
Ông già này mặc kệ hắn tiếp tục ăn mì, Long Học Viễn có chút xấu hổ.
Sau khi ăn hết mì, ông ta lau miệng và cười nói: “Ở miếng trứng thì nóng bên trong thì chính tới, thêm mùi vị của tô mì, thật là thú vị.”
Long Học Viễn không biết nên trả lời cái này như thế nào, cũng không nói gì.
“Ta tên là Tây Đồ Mây, đệ tử của ta là Vũ Phượng.”
Long Học Viễn lại nhanh chóng đưa tay ra “Chào Ngài Tây Đồ Tiên sinh.”
“Tây Đô!”
“Tây Đồ?”
“Tây đồ!” Ông lão có chút tức giận.
Long Học Viễn bối rối không biết chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ vội vàng phiên dịch, “sư phụ của ta tên là Tư Đồ Vân, ta tên là Nữ Phượng.”
Long Học Viễn chợt hiểu ra “Thì ra là Tư Đồ Tiên Sinh, thật xin lỗi…”
Tư Đồ Vân xua tay nói: “Từ hôm nay, ngươi là của ta.”
Long Học Viễn nào dám không đáp ứng, nhưng là hắn tò mò chính mình có thể làm được cái gì “Tôi có thể làm gì?”
Tư Đồ Vân nói: “ngươi đi đưa đồ cho Trình uyên.” (mấy phần này cái thằng giả dịch khó hiểu vkl, ổng chơi theo kiểu ông đó ở ý, nên nó lái lái, đéo ra nghĩa gì luôn ) Sau đó, ông ta lấy ra một mặt dây chuyền ngọc bích khá tinh xảo.
Khi nghe nói đưa cho Trình Uyên, Long Học Viễn không khỏi nhíu mày, khổ sở nói “Thực không dám giấu giếm, tôi cùng Trình Uyên ở giữa có khúc mắc, tôi sợ. . .”
“Không sao, hắn không nhận ra ngươi nữa.”
“A?”
…
…
Hôn mê một ngày một đêm, Trình Uyên lần nữa mở mắt có chút không thích ứng , ngay cả trần nhà cũng làm chói mắt anh một mảnh bóng đen.
“anh tỉnh rồi à?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền vào tai, Trình Uyên nhắm mắt lại từ từ mở ra, liền nhìn thấy một gian phòng toàn người.
Giờ phút này, Trình Uyên cảm giác được toàn thân tràn ngập sức lực.
Tất nhiên, đây chỉ là nói một cách tương đối, trở về từ cõi chết, có thể còn sống sót cũng rất không tốt rồi, mà thân thể thì cạn kiệt sức lực, vậy sức lực này ở đâu ra?
Nhưng dù sao, anh vẫn thoải mái hơn so với lúc bị trúng độc trước đó.
Lý Tịnh Trúc, Từ Xuyên, Bạch Long, Thời Dương, Trần Đông ,Vương Hinh Duyệt ,Mục Tư Nhã đều vui mừng nhìn anh.
Ngoài ra, trong phòng còn có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng dấp thì củng ngon cơm ngọt nước, nhưng thật đáng tiếc hình ảnh tổng thể đó bị phá hủy bởi hai vết đỏ bất chợt trên mặt.
Thời khắc Cuối cùng Trình Uyên bóp nát thuốc, nhưng anh không có uống.
Nhưng bây giờ anh lại sống lại, chỉ có thể có một lời giải thích.
Cố gắng ngồi dậy và nói “cảm ơn!” Với người phụ nữ trạc ba mươi đang ngồi xếp bàn trên ghế sofa.
Nghe vậy, mọi người trong phòng đều giật mình.
“Sao, sao ngươi biết dì hai của ta đã cứu ngươi?” Lý Tịnh Trúc kinh ngạc hỏi.
Người phụ nữ nhảy khỏi sô pha, quay lưng lại với Trình Uyên, sau đó gật đầu “Ừm, tốt rồi, không có gì nghiêm trọng.”
Nói xong, cô ta lại nói với Lý Tịnh Trúc, “Được rồi, người cũng được cứu, đừng quên lời hứa với dì hai, dì đi trước đây.”
Lý Tịnh Trúc cười tủm tỉm nói: “Dì hai, con tiễn người.”
Không cho Trình Uyên cơ hội tiếp tục cảm ơn, người phụ nữ vội vàng rời đi.
“Chủ tịch cảm thấy thế nào?” Vương Hinh Duyệt quan tâm hỏi.
Trình Uyên vẫy vẫy cánh tay, nói: “tốt.”
Giọng nói vừa hạ xuống, cửa bị đẩy ra, Bạch An Tương cầm theo một hộp thức ăn bước vào.
Nhìn thấy Trình Uyên ngồi ở trên giường, cô giật mình.
ánh mắt Trình Uyên cũng nhìn thẳng.
Khi mọi người nhìn thấy điều này, tất cả đều mỉm cười.
“Tôi quên mất tập đoàn còn có chuyện nên tôi xin phép về trước.” Vương Hinh Duyệt nói.
Từ Xuyên cũng không ngốc,liền nói: “Ta quên mất còn có một ca phẫu thuật.”
Trần Đông vỗ vỗ Bạch Long “Đi, đi làm vài cốc.”
Tất cả mọi người đều viện cớ rời đi.
Nhìn thấy Thời Dương vẫn đứng đó ngây người cười cười, Vương Hinh Duyệt bước tới nói “Thời Dương, ngươi đưa ta đi một đoạn.”
Thời Dương gãi gãi đầu, “cô không đi ô tô sao?”
Vương Hinh Duyệt vừa giận vừa buồn cười, khó chịu, “tôi bị mất xe.”
“Hả?” Thời Dương nghe vậy liền tức giận, xoay người cùng Vương Hinh Duyệt đi ra ngoài.
“Bà nội cha nó, nghịch đại đao trước mặt Quan công, ta muốn xem người nào lại mù quáng dám trộm xe của Vương trợ lý.”
Sau khi mọi người rời đi, Trình Uyên mới chú ý tới đây là bệnh viện tư nhân, Bạch An Tương lúc trước cũng ở đây để giải độc, và cũng ở nơi đây mất trí nhớ.
May mắn thay, lần này anh không mất trí nhớ.
“anh không sao chứ?” Bạch An Tương hỏi như thường lệ.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không chút tươi tắn, Trình Uyên trong lòng đau xót.
Dáng vẻ Cô ấy vẫn giống như hai năm trước.
Anh lắc đầu rồi cười với Bạch An Tương “Cảm ơn em.”
Anh đang nói về việc Bạch An Tương tạm thời nắm giữ quyền hành chủ tịch cho anh .
Nhắc tới chuyện này cũng không sao, khi nhắc đến chuyện này, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch An Tương lạnh lùng, cười lạnh lùng nói: “anh dấu thật kỹ.”
“Cái gì?” Trình Uyên không có kịp phản ứng..
“Trình Uyên, chúng ta bây giờ đã là vợ chồng, nhưng em không có cảm giác gì với anh. Dù có chuyện gì xảy ra khi em mất trí nhớ, hiện tại em cũng không có ấn tượng gì với anh, mong anh đừng sử dụng những ký ức mà em không nhớ đến, để yêu cầu em chấp nhận anh. “
“Cũng không phải loại phụ nữ thích hư vinh. anh có tiền hay không có tiền đi nữa.với Thân phận nào đi nữa đối với em cũng không có ý nghĩa gì.”
Với câu nói này Trình Uyên không trả lời như thế nào, anh biết Bạch An Tương không sai,và trên thực tế anh cũng không có ý ép cô, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
“anh hiểu.” Anh cười khổ, “Chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa.”
Bạch An Tương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì Trình Uyên cũng không biết, Bạch An Tương lúc trước biết không có gia tộc nào thúc ép cô nữa,nên việc đầu tiên cô muốn làm là ly hôn với Trình Uyên.
Nhưng bây giờ, cô không đề cập đến nó.
cô không nhắc tới, không phải vì Trình Uyên là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, mà là vì cái tính khí mà Trình Uyên thể hiện ngày hôm qua.
Đặc biệt là câu kia, các ngươi dám uy hiếp vợ tôi,đã làm cho trái tim Bạch An Tương có chút rung động.
“em không nhớ rõ nhà của chúng ta sao?” Trình Uyên hỏi.
Bạch An Tương lắc đầu.
Trình Uyên vén chăn lên, cố gắng xuống giường “anh dẫn em đi xem.”
Sau đó…
Bạch An Tương nhìn thẳng mắt.
Trình Uyên hoàn toàn không cố ý, nhấc chăn ra chỉ cảm thấy bên dưới lạnh lạnh.
Cuối đầu Nhìn xuống…
Mẹ nó … quả gì mà to to thế, xin thưa rằng quả …., ăn vào rồi thì sẽ làm sao!