Cuối buổi tiệc, Trình Uyên tìm cơ hội nói mấy câu với Vương Tử Yên, sau đó Vương Tử Yên tuyên bố ngay trước mặt mọi người: “Dựa vào giá trị của ngọc như ý, nếu cô An Tương không có ý kiến gì, vì lý do an toàn, Tuấn Phong tạm thời bảo quản thay cho cô ấy Đương nhiên Bạch An Tương không có ý kiến, bản thân cô cũng không dám nhận món quà quý giá như vậy, huống chi cô cũng chẳng quen biết Chủ tịch của Tuấn Phong.
Buổi tiệc kết thúc, những món quà được chuẩn bị vội vàng cũng chất đầy xe Cruze của Mục Như Trăn.
Sau khi mọi người rời khỏi bữa tiệc, Bạch An Tương cố tình kéo Trình Uyên nói: “Anh hãy tin em, em không quen biết Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong” Trình Uyên gật đầu, cười vẻ không hề để bụng: “Đương nhiên là anh tin em rồi.” Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trình Uyên, Bạch An Tương thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại, có gì đó không ổn, nếu không quen biết Chủ tịch của Tuấn Phong, vậy tại sao Chủ tịch kia lại làm như vậy? Cô nhìn Trình Uyên mấy ngày nay càng ngày càng thần bí, hơi nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Trình Uyên sao? Chẳng lẽ, Chủ tịch của Tuấn Phong cũng là bạn học của Trình Uyên sao? “Giải thích chuyện này với cậu ta làm gì?” Lý Ninh Quyên cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch An Tương: “An Tương, đó chính là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong đấy, xem tình hình, người ta hẳn là để ý con bé ngốc con đấy, con còn để ý đến người đàn ông rác rưởi này làm gì?” “Không thể nói như vậy được” Bạch Sĩ Câu nhíu mày: “An Tương của chúng ta đã kết hôn rồi, hơn nữa vừa nãy không phải Trình Uyên đã tặng.. ” “Ông câm miệng!” Lý Ninh Quyên quát Bạch Sĩ Câu.
“ỜI” Bạch Sĩ Câu lập tức nuốt câu nói tiếp theo vào bụng.
“An Tương… An Tương… Sĩ Câu…” Đúng lúc này, ông cụ Bạch hơn bảy mươi tuổi được người khác dìu bước nhanh ra khỏi phòng tiệc, đi đến trước xe của Mục Như Trăn, dùng vẻ mặt hiền từ cười nói với Bạch An Tương và Bạch Sĩ Câu: “Trước đây đều là ông nội không đúng, An Tương, cháu đừng để trong lòng” Bạch An Tương đang định gật đầu, Lý Ninh Quyên đã hừ một tiếng: “Ba, ba không cần phải giải thích gì với chúng con cả, nếu không lỡ bị đám cháu quý hóa của ba nhìn thấy, bọn họ lại ghen ty, nói không chừng còn giở trò sau lưng chúng con đấy.” Ông cụ Bạch sượng trân.
Nếu bình thường, cho dù Lý Ninh Quyên có gan to bằng trời, bà ta cũng không dám “tôn kính” nói những lời như vậy với ông cụ, chẳng qua bây giờ không giống ngày xưa, An Tương nhà bà ta lại là người phụ nữ được Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong để mắt, bà ta là mẹ, còn có gì phải sợ nữa chứ? Lúc này Bạch Sĩ Câu lại đột nhiên nhíu mày nói: “Bà bớt nói mấy câu đi.” “Sao hả? Tôi nói không đúng à?” Lý Ninh Quyên không phục.
Ông cụ Bạch lại cười khổ nói: “Trước đây là ba không tốt, sau này ba chác chán sẽ không thiên vị nữa, cho dù có thiên vị, cũng là thiên vị cho An Tương” “Hừ” Ông cụ Bạch đang định nói mấy câu với Bạch An Tương, Trình Uyên đã kéo tay cô ra ngoài, ngay cả Lý Ninh Quyên đứng sau lưng kêu gào cái gì, bọn họ cũng không hề đáp lại.
Lái xe lập tức chạy thẳng về phía biệt thự Vịnh Ánh Trăng.
Vịnh Ánh Trăng là khu nhà xa hoa nhất thành phố Tân Dương.
Trong khi nhà đầu tư của tòa nhà khác vẫn còn đang nghiên cứu làm thế nào để cho khu nhà xanh sạch hóa, Vịnh Ánh Trăng đã đi trước người ta một bước, trước.
tiên xây dựng một công viên chiếm diện tích khá lớn, sau đó xây dựng một khu nhà trong công viên.
Có được một căn nhà của mình trong khu này là giấc mơ của vô số người ở thành phố Tân Dương.
Cũng là động lực cố gắng làm việc mà Bạch An Tương vân luôn hướng tới.
Cho dù chỉ là một căn nhà nhỏ mấy chục mét vuông cũng đã tốt lắm rồi.
Trong một biệt thự sang trọng, Bạch An Tương đặt giấy †ờ bất động sản và chìa khóa cửa lên bàn trà, nghiêm túc hỏi Trình Uyên: “Nói thật đi, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy hả?” Trình Uyên rất muốn nói tình hình thực tế cho cô biết, nhưng mà, kiểu thay đổi thân phận đột ngột này, anh lo lắng nhất thời Bạch An Tương không thể chấp nhận được, dù sao nếu đã biết được thân phận thật của anh, chênh lệch giữa hai người cũng quá rõ ràng, cho nên, anh quyết định tạm thời giấu giếm Bạch An Tương, đợi sau này khi có cơ hội sẽ nói cho cô biết.
“Nếu anh nói, là do Vịnh Ánh Trăng người ta khăng khăng muốn tặng cho anh, em có tin không?” Trình Uyên hỏi.
Bạch An Tương nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tối sầm lại: “Tin chứ, sao có thể không tin được? Dù sao người đẹp trợ lý của Tuấn Phong kia cũng là bạn học của anh.” “..” Trình Uyên ngẩn ra, anh thật sự không thể nào hiểu nổi lối tư duy của phụ nữ.
Bạch An Tương nhìn bộ dạng kinh ngạc của Trình Uyên, rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, cô đột nhiên phì cười.
Cùng chung sống hai năm, mặc dù không gần gũi thật sự như vợ chồng, nhưng cô hiểu rõ hơn rất nhiều người rằng Trình Uyên không có gì cả.
Dù biệt thự này có phải vì mối quan hệ với Vương Tử Yên hay không, tóm lại, anh có, nhưng suy nghĩ đầu tiên của anh lại là tặng cho cô trong dịp sinh nhật.
Anh làm như vậy là tặng tất cả cho cô.
Làm sao Bạch An Tương lại không cảm động được chứ, đột nhiên vươn cánh tay ngọc, ôm chặt eo Trình Uyên, đầu dựa vào ngực anh, nói khẽ một câu: “Cảm ơn anh” Sự dịu dàng bất ngờ khiến cho Trình Uyên cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.
Nhịp tim cũng tăng nhanh không kiêm chế được: “Không xa, không xa nữa…” Bạch An Tương băn khoăn ngẩng đầu lên: “Cái gì mà không xa?” “À… Không có gì” Trình Uyên vội vàng tỉnh táo lại, suýt nữa bản thân mình lại nói hớ hết tiếng lòng ra ngoài rồi, vội vàng cười hỏi: “Thích không?” “ừ” €ó lẽ là cảm động, có lẽ là vui mừng, có lẽ là vì quá mức mơ mộng.
Giờ phút này, Bạch An Tương hoàn toàn không chú ý đến mình đã chủ động lao vào lòng anh.
Sau khi bình tĩnh lại, cô đột nhiên đẩy Trình Uyên ra, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Em… Em rất vui.” Cô nói: “Anh giúp em hoàn thành giấc mơ, em muốn… Em muốn…” Trình Uyên kích động vô cùng, chẳng lẽ cô muốn lấy thân báo đáp sao? “Em muốn nói với ba mẹ, món quà mà anh tặng cho em, là thật” “..” Trái tim kích động đến mức run rẩy đột nhiên nhỏ máu.
Gọi điện thoại xong, không đến nửa tiếng sau, Lý Ninh Quyên đã kéo Bạch Sĩ Câu hấp tấp chạy đến.
Cả nhà bọn họ hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng.
Lý Ninh Quyên kéo Bạch Sĩ Câu đi theo Bạch An Tương lượn qua xem từng căn phòng, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Trình Uyên.
Trình Uyên đứng trong phòng khách, cười gượng lắc.
đầu.
Anh cầm điện thoại di động lên, gọi cho mẹ ruột ở thủ đô.
Anh định trải nghiệm niềm vui khi làm nhà giàu, một căn biệt thự có giá trị không nhỏ, trước đây anh ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ nói tặng cho người khác là tặng luôn, vì muốn lấy lòng Bạch An Tương, hợp đồng tám mươi triệu nói ký là ký, chuyện này không thể nghi ngờ gì đều là lợi ích nhận được từ mẹ ruột Lúc trước bà ta nói hôm nay sẽ đến, nhưng lại không hề xuất hiện, điều này khiến Trình Uyên cũng hơi bất ngờ, cho nên định gọi điện thoại hỏi một chút.
“Alo.’ Giọng nói của người phụ nữ xa lạ trong điện thoại, dần dần trở nên quen thuộc.
“Bà… Không phải bà nói hôm nay sẽ đến đây sao?” Trình Uyên hỏi.
Bên kia im lặng rất lâu, đột nhiên thở dài: “Uyên Uyên, con phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình” “..” Trình Uyên sửng sốt một lát, nghe giọng điệu của bà ta hơi sa sút, lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Quả thật có xảy ra chút chuyện, có điều chuyện này hơi phức tạp, dựa vào năng lực của con bây giờ cũng không thể giúp gì được, con đừng hỏi nữa” Lý Lan Oanh.
“..” Trình Uyên.
“Trừ phi… Lý Lan Oanh.
“Trừ phi cái gì?” Trình Uyên hỏi.
“Trừ phi con có thể đưa Tập đoàn Tuấn Phong trong tay con trở thành Tập đoàn đứng đầu tỉnh thành, có lẽ còn có đường xoay sở” Lý Lan Oanh nói.
Khi cúp điện thoại, Trình Uyên ý thức được mẹ ruột mình gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng, dường như có lẽ đã nghiêm trọng đến mức không cách nào tưởng tượng được.
Từ kích động khi vừa mới gặp nhau, sau đó nhiệt tình khi trò chuyện điện thoại, đến bây giờ là nặng nề, từ trong điện thoại dường như Trình Uyên cũng có thể cảm giác ra được, Lý Lan Oanh già đi rất nhiều.
Anh biết nếu bây giờ mình có thể gọi bà ta một tiếng “mẹ”, có lẽ bà ta sẽ vui mừng hơn một chút, nhưng mà không biết tại sao, chữ kia quanh quẩn trong miệng cả ngày, vẫn không thể phun ra được.
Thở dài.
Trên ban công nhìn ra ngoài trời ở tầng năm, Lý Ninh Quyên nắm tay Bạch An Tương, vui mừng nói: ‘An Tương này, mẹ biết là con có triển vọng mà, à đúng rồi, con chuẩn bị làm thế nào với căn biệt thự này?” Bạch An Tương nghe vậy thì kinh ngạc.
“Đổi tên người đứng giấy tờ đi, đổi thành mẹ với ba con” Lý Ninh Quyên nói.
“Tại sao?” Bạch An Tương ngẩn ra.
“Con bé ngốc này, con nghĩ xem, con và Trình Uyên sớm muộn gì chẳng ly hôn, nếu căn nhà này để tên con, đến lúc đó, phải chia một nửa cho Trình Uyên, mà nếu lấy tên mẹ với ba con thì không giống như vậy rồi” Lý Ninh Quyên nói.