Chỉ có thể cứu một người. Đó là một tờ sơ yếu lý lịch.
Lý Nam Địch, hai mươi sáu tuổi, chưa kết hôn.
Phía dưới còn có lý lịch và kinh nghiệm của cô ta, còn có các thông tin khác như địa chỉ nhà, số điện thoại liên lạc.
Trình Uyên nhìn xong, rung rung tờ sơ yếu lý lịch trong tay, nghi hoặc nhìn bác sĩ Từ.
Bác sĩ Từ giơ tay chỉ vào: “Không sai, chính là cô ấy” “Ông đang nói một người phụ nữ học Tây y ba năm ở nước ngoài lại là một bác sĩ Đông y?“ Trình Uyên thật sự không thể tin nổi.
Không sai, đổi thành ai khác thì cũng không đám tin.
Dù sao, muốn quen thuộc với Đông y, đúng, chí là quen thuộc chứ không thể nói là hiểu rõ, bởi vì trên đời này không có ai dám cam đoan nói mình hiểu rõ Đông y.
Muốn quen thuộc với Đông y thì không thể không tích lũy kinh nghiệm vài chục năm Cô ta mới hơn hai mươi tuổi, nhưng nhìn cách bắt mạch, châm cứu của cô ta thì chắc chắn không đơn giản.
Này vẫn chưa tính là gì, cô ta vậy mà lại còn có thời gian đi học Tây y.
Bác sĩ Từ cười gượng, lắc đầu nói: “Nói không chừng đây gọi là thiên phú siêu cấp” Phải rồi, thiên phú rất quan trọng. Trình Uyên chợt nhớ tới những lời Bạch Long đã nói với Trần Thành.
“Bác sĩ Từ, bệnh nhân giường số 38 tỉnh lại úc này, một y tá đẩy cửa vào, nói với Bác sĩ Từ gật đầu: “Tôi biết rồi, sẽ qua đó liến. Sau đó ông nói với Trình Uyên: “Vợ anh” Nghe vậy, Trình Uyên trở mình bò dậy, nhưng vì cơ thể suy yếu không có chút sức lực nên chân mềm oặt, ngã “rầm” sấp xuống.
Bác sĩ Từ vội vã đỡ anh dậy.
So với Trình Uyên, sắc mặt của Bạch An Tương còn kém hơn, gần như có thể dùng từ mặt trắng như giấy để hình dung.
Trình Uyên cuống quít chạy tới, trước khi đẩy cửa vào phòng bệnh của Bạch An Tương thì đột nhiên thay đổi thành vẻ mặt thong dong.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Em tỉnh rồi à?” ‘Vẻ mặt Bạch An Tương bưồn bã, sau khi nhìn thấy Trình Uyên cũng chỉ thều thào nói một câu: “Em lại ngất xiu” Trình Uyên nói đù: rồi cũng quen thô : “Không sao, ngất mãi Lần này, Bạch An Tương không bị anh chọc cười, chỉ nghiêng đầu sang một bên.
Bác sĩ Từ tới xem xét số liệu trên thiết bị theo dõi, mỉm cười nói: “Cô Bạch cứ yên tâm, chỉ do cơ thể cô quá suy yếu, Về nhà cố gắng bồi bổ, ăn nhiều thực phẩm có dinh dưỡng chút, từ từ sẽ khỏe thôi” Sau lần đầu biết được kết quả kiểm tra, Trình Uyên đã dặn bác sĩ Từ đừng tiết lộ với Bạch An Tương.
Bạch An Tương không để ý tới bác sĩ Từ.
Bác sĩ Từ cũng không để tâm, vỗ vai Trình Uyên, nói: “Có việc gì thì gọi tôi, không còn chuyện gì khác thì tôi ra ngoài trước đây” Trình Uyên gật đầu.
“Đói bụng không?” Trình Uyên hỏi Bạch An Tương.
Trời sắp tối, họ cũng đã không ăn gì cả ngày.
Bạch An Tương vẫn không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, tràn đầy u buồn.
“Khát không?” Cô vẫn không nói gì.
“Anh rót cho em ly nước” Trình Uyên nói rồi đi rót nước cho Bạch An Tương.
“Còn bao lâu?” Lúc này, Bạch An Tương lại đột nhiên hỏi Tay Trình Uyên cứng đờ.
Thật ra, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, bàn tay cầm nước của anh hơi run rẩy.
“Em còn có thể sống bao lâu?” Bạch An Tương hỏi lại.
Trình Uyên rót một ly nước, đưa tới cho cô, nói: “Không lâu, nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu chục năm thôi” Bạch An Tương không cầm ly nước Trình Uyên đưa, cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ, bưồn bã nói: “Còn lừa em” Trình Uyên bất lực, đặt ly nước xuống tủ đầu giường, lấy tới một cái ghế, ngồi trước mặt Bạch An Tương, nói rất trịnh trọng: “An Tương, chúng ta nói chuyện đi” Bạch An Tương chần chừ hồi lâu mới quay đầu lại Trình Tiêu cười hỏi: “Em đang sợ sao?” Bạch An Tương suy nghĩ kỹ càng rồi nói: “Hiện tại không sợ nữa” Có một số chuyện rất đáng buồn, rõ ràng bạn muốn dùng một câu truyền đạt suy nghĩ của mình cho đối phương nhưng trái lại bị đối phương xuyên tạc thành một ý khác.
Trình Uyên chuẩn bị cho Bạch An Tương uống thuốc giải, mà cái giá phải trả là tự mình thay thế cô.
Bạch An Tương hỏi anh, nếu em chết thì anh có đau khổ không? Lúc đó, Trình Uyên thầm nghĩ, em sẽ không chết, người chết nên là anh. Vì vậy, anh mong em sẽ không đau khổ khi anh chết Cho nên, anh nói với Bạch An Tương rằng mình sẽ không đau khổ, là muốn Bạch An Tương cũng không đau khổ khi anh chết.
Bạch An Tương không biết rõ sự thật lại hiểu lầm Trình Uyên vốn dĩ không quan tâm cô.
Bạch An Tương nói: “Đôi lúc em cảm thấy mình chính là một trò cười. Lúc đi học, rõ ràng có thể chọn ngành mình thích, nhưng lại không thể phớt lờ gia đình mà chọn học quản lý” “Bước vào xã hội, em không thể không từ bỏ ước mơ của mình, đi lên từ tầng thấp nhất “Em không hưởng thụ được đãi ngộ nên có khi ở nhà họ Bạch, ngược lại còn bị người ta ghết bỏ” “Em thậm chí không thể chọn lựa cuộc hôn nhân của mình” “Hiện tại không hiểu sao mắc một căn bệnh kỳ lạ, anh còn muốn lừa em” “Nhưng mà, cũng chẳng sao cả, nếu cả đời này của em đều đáng bưồn như vậy, kết quả thế nào em cũng không để ý tới nữa” Bạch An Tương nói rất nhỏ, tựa như Chương trình tri âm nửa đêm truyền tới từ radio.
Mà Trình Uyên cũng không cất lời cô, hai tay cầm ly nước ấm, lắng nghe kỹ càng.
Sau khi Bạch An Tương nói xong, Trình Uyên mỉm cười: “Em suy nghĩ nhiều rồi. Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản lại bị em nghĩ phức tạp, rõ ràng là một căn bệnh rất nhẹ lại bị em nghĩ thành rất nghiêm trọng” “Như vậy đi, em chỉ cần nghe anh, bảo đảm một tuần thôi thì em sẽ khỏi. Tới lúc đó, anh còn sẽ cho em một niềm vui bất ngờ to lớn” Bạch An Tương hoang mang nhìn Trình Uyên “Không tin à?” Bạch An Tương gật đầu.
Trình Uyên cười gượng nói: “Vì sao tin tức tốt thì em không tin, cứ muốn tin tin tức xấu vậy?” Bạch An Tương giật mình.
Trình Uyên nói: “Chúng ta đã chịu đựng được nhiều ngày tháng khổ cực như thế, còn có chuyện gì đáng sợ chứ?” Bạch An Tương đăm chiêu.
Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.
Bác sĩ Từ mở ra một khe cửa, ló đầu vào.
vẫy tay với Trình Uyên: “Anh Trình, anh tới đây một lát” Trình Uyên cười xán lạn, nói với Bạch An Tương: “Anh ra ngoài trước một lát” Đi theo bác sĩ Từ tới phòng làm việc của ông.
Bác sĩ Từ đưa bình sứ cho Trình Uyên, nói: “Đã thí nghiệm rồi, anh nói đúng, loại thuốc này thật sự có thể loại bỏ vật thể không rõ trong máu của hai người” Nghe vậy, Trình Uyên mừng rỡ ra mặt.
“Nhưng mà..” Không đợi Trình Uyên nói, bác sĩ Từ lại nghỉ ngờ nói: “Thể tích viên thuốc này có hơi nhỏ” Trình Uyên nghi hoặc.
Bác sĩ Từ giải thích: “Chỉ đủ cho một người dùng” Trinh Uyên tức khãc thở phào, cười nói: “Ông làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng ông sẽ nói ngay cả một người cũng không cứu được chứ” Thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Trinh Uyên, bác sĩ Từ rất khó hiểu: “Nhưng cũng chỉ có thể cứu một người th‹ “Vậy là đủ rồi” Trình Uyên cười nói.
Bác sĩ Từ im lặng.
Với mức độ quan tâm Bạch An Tương của Trình Uyên, ông dường như đã biết anh sẽ quyết định ai uống viên thuốc thuốc giải này.
Huống hồ, ngay lúc vừa biết Bạch An Tương tỉnh lại, Trình Uyên kích động ngã sấp xuống, câu nói đầu tiên nói với bác sĩ Từ sau khi đứng lên là: “Chuyện tôi trúng độc ngất xiu, ông đừng nói với vợ tôi”