Nhữ hổ ri nủ “Nối bậy bạ gi thế?” Mặt Vương Tử Yên lập tức đỏ bừng ngượng ngùng: “Người ta đã có vợ tồi đó” “Vậy thì sao?” Lý Nam Địch trêu chọc: “Người đàn ông như vậy mới thú vị chú, hơn nữa côn có tính thử thách, cố lên Tử Yên, các chị em ng hộ cậu!” “Oút eút cút.. Vương Tử Yên giả vờ không vui đấy cô ta ra, đẩy Lý Nam Địch ngã xuống ghế số pha Lý Nam Địch từ nước ngoài quay về, suy nghĩ cũng cởi mở, “Tuy rằng Vương Tử Yên cũng là cô gái hiện đại, nhưng từ nhỏ 9ia định đã truyền cho cô ta suy nghĩ trọng nam khinh nữ cổ xưa, cho nên nghe thẩy cõ ta rêu chọc, lập tức xấu hổ không chịu được.
©6 điều nổi đi cũng phải nói lại, lời nói của Lý Nam Địch cũng khiển lòng Vương Tử Yê gợn sóng lần tăn Lý Nam Địch th lại mếu máo nói: “Chút thủ đoạn vụng về như vậy mà Bạch Vĩnh Minh cũng không phát hiện ra, có thể thấy được anh ta ngu dốt đến mức não, đấu đá với người ngụ xuẩn như vậy tớ cũng không thể nồi Chú tịch các cậu ghê gớm đến mức nào” ’06 điều, tớ thật sự rất muốn gấp người này” Bên ki.
Trình Uyên về đến nhà, mới hơn bảy giỡ, nhưng anh lại phát hiện Bạch An Tương đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngú.
“Trái tìm của anh lại thắt chất một cái.
Nhìn Trình Uyên từ sau khi bước vào nhà đã thay đối sắc.
mặt, Bạch An Tương ngồi dậy, lúc này, Trinh Uyên cũng vội vàng chạy đến đỡ cô, đặt chiếp gối kê sau lưng để cỏ dựa vào, “Ngày não cũng cám thấy toàn thân mệt mồi buồn ngủ chết .đi được” Bạch An Tương giải thích.
“Trình Uyên dỗ dành cô: “Một mối thì nghí ngơi nhiều một chút, em có uống nước không, anh đi rốt nước cho em” Bạch An Tương vội vàng nâm tay Trình Uyên, để anh ngồi lại rên giường, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Trnnh Uyên bị nhìn đến mức hơi hoảng hốt, bên đưa tay ở trần cô: “, không nóng, không sốt, có lẽ chí l bị cám th “Ánh mắt của anh né tránh, bị Bạch An Tương nhìn thấy, cô.
nói: “Anh nói thật với em được không?” “Trình Uyên giật mình: “Cái gÌ?” ‘Có phải em mắc bệnh hiểm nghèo gì không?” Bạch An.
Tương hồi lại Trình Uyên cười nói: “Nghĩ linh tỉnh gì vậy? Bệnh hiểm nghèo đều rụng hết óc, em có rụng không?” Bạch An Tương vần nhìn thẳng mắt anh như trước, giống như ‘rong mắt anh có viết câu tá li vậy nhin đến mức trong lòng “Trình Uyên cảng ngày cảng lo lãng.
Đột nhiền, cô õm cảnh tay Tỉnh Uyên, đầu dựa váo bá vai anh.
‘Động tác này khiến lòng Trình Uyên cảm thấy ấm áp.
“Từng cánh tượng trước đây ớ nhà họ Bạch lại lướt qua trong đầu anh.
Cô đã từng kiêu ngạo như vậy.
Cô đã từng lạnh nhạt như vậy.
C8 đã từng kiên cường như vậy.
Mà giờ phút này, cô lại yếu ớt giống như một con cửu nhỏ còn chưa dứt sữa.
Đau lòng! “Em không sợ chết, nhưng mã em vẫn chưa muốn chết” Bạch An Tương nhẹ giọng nổi với Trnh Uyên: “Em côn có rất nhiều chuyện chưa làm được, mơ ước của em còn chưa thực hiện được, em còn chưa… Trở thành vợ của anh, em cũng không muốn cứ như vậy mà chết đi” (Quan trọng nhất là em còn rất trẻ, Trình Uyên nghĩ thầm.
Trình Uyên không chí một lần được nghe Bạch An Tương nói đến mơ ước cúa minh, cô đã từng nói, cô thích thiết kế, cõ muốn thiết kế một căn nhà có một không hai Nhưng mà những năm gần đây quá bận rộn kiếm sổng, vì Yây mơ ước trở nên cảng ngày cảng xa xôi, bây giờ lại cảng trổ nên năng nề hơn.
Cho nên, trước đó Trình Uyên đồi Công ty Trang trí nội thất Bạch Thị tử chỗ Bạch Vĩnh Minh là do anh muốn Bạch An Tương có điều kiện thực hiện mong ước của mình.
Bạch An Tương nói vẫn chưa trở thành vợ của Trình Uyên, chỉ là vợ theo đúng nghĩa thực tế, cô vẫn chưa trao bản thân mình cho Trinh Uyên.
Sự tồn tại của Vương Tử Yên, sự đe dọa của Thẩm Trác, khiển Bạch An Tương canh cánh trong lòng, tuy rắng cô từng nhĩ là của mình cuối cũng sẽ là của mình, không phải của Tình có giữ cũng không được, nhưng phụ nữ mà, kiên cường xong rồi, những gì còn sót ại cũng chỉ có bưồn lo, Trên đổi không có ai là thánh thần, là người th sẽ ích ký, Bạch An Tương cũng Không ngoại ệ, huống hồ có cảm thấy, tại sao mình lại phải nhường chồng mình cho người khác.
chứ? Cũng không phải là không thích, Trình Uyên không hiểu được tâm trạng của cõ, cho nên bây, giỡ Trình Uyên chí lo lắng đến sức khóe cúa cõ.
Nghe thấy Bạch An Tương nói như vậy, trong lòng anh rất khó chju,nhưng anh vẫn quyết định lừa gạt cô.
“Đồ ngốc, em suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là cám lạnh chút “tôi, xem em sợ hãi kia, được rồi, nếu em muốn yên tâm, ngày mai chúng ta lại đến bệnh viện khám xem sao! Bạch An Tương gật đầu “Trình Uyên dịu dàng nói “Em đẹp như vậy, da vừa trắng vừa “mịn, người còn thơm như vậy, anh còn chưa được nểm mùi ngon đâu, sao cố thể để em chết được chứ, đúng là buồn lo vớ vấn!” Một cầu nói khiến Bạch An Tương mặt đó tia ta, cõ đá Trỉnh Uyên ngã xuống khỏi giường, hờn dối nói: “Biến, ra phòng khách ngủ đi” “Ơ.* Trình Uyên càng bối rối hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tình Uyễn quyết định gạt tất cả mọi chuyện qua một bên, chuyên tâm đưa Bạch An Tương đến bệnh viện “Tình Uyên đã hợn bác sĩ nội khoa của bệnh viện tư nhân “Tân Đường” thành phố Tân Dương, cũng chỉnh là bác sĩ Từ, bả sĩ dày đạn kinh nghiệm mã trước đô đã khẩm ra Bạch An Tương trúng độc.
“Trình Uyên lái xe chở Bạch An Tương, vừa ra cửa không lâu đã bị kẹt xe ‘Sao lại như vậy?” Trình Uyên hơi nghỉ ngờ, con đường này rất rộng, trước đây rất t khi xây ra hiện tượng kẹt xe, ngay cá “rong giờ eao điểm cũng rất t khi bị tắc nghẽn.
“Anh đi xem thử” Anh nồi Bạch An Tương gật đầu.
Sau khi xuống xe, Trình Uyên đi dọc theo dòng xe cộ kẹt cứng về pha rước một quãng mới phát hiện đẳng rước cuồn cuộn khi đặc, “Xây ra lai nạn xe sao?” Nhìn đẳng trước, có thế nhìn thấy rất nhiều người chen chúc “rong đông xe, có lẽ phần lớn cũng giống như Trình Uyên, đều là người lái xe đi xuống xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Ngay khi Tỉnh Uyên muốn đến gần nhin cho kỹ điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
‘Ông chủ, tôi có đàn em phát hiện ra người anh muốn tìm rồi” Bên kia điện thoại, giọng nói của Từ Đầu Trọc vang lên.
Trình Uyên nghe vậy vội vàng dừng chân, Chuyện này tuyệt đối có thế coi là một tin tức quan trọng với Trình Uyên, trước mât khi Bạch An Tương công ngày cảng suy yếu hơn nữa, không thể nghĩ ngỡ gị, đây như là có người đưa than sưới ấm ngày tuyết rơi “Ở đâu?” Anh kiềm chế kích động trong lòng, vội vàng hỏi “Từ Đầu Trọc nói: “Ở gần đường Xuất Vân phường Tiện Nghỉ, chỗ đó vừa mới xảy ra ai nạn giao thông, tôi có một đản em.
ở hiện trường tai nạn xe phát hiện ra người giống trong bức tranh vẽ, bây giờ tôi cũng đang chạy đến đó” “Biết tồi” Trinh Uyên vội văng củp điện thoại, bước nhanh vào .rong đám người Nhưng mới chạy được hai bước, anh đột nhiên dùng lại Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Trước đây có người muốn giết mình, iên tục phải sát thủ đi, “Tiần Thành chính là một trong số đó, còn có người bó thuốc.
độc kia Bọn họ ở rong chỗ tối mỉnh ở ngoài sáng, thật ra có tất nhiều cơ hội, chẳng qua đo có Bạch Long đi theo sát bên cạnh, bọn họ không có cách não ra tay được thôi Nhưng tại sao mấy ngày gần đây, dường như bọn họ irm hơi lãng tiếng quả? Chuyện này bình thường sao? .Anh nhận ra chuyện này rất khác thường, cho nên, tai nạn xe này có lẽ cũng không phái chuyện ngoài ý muốn, lại cảng, không phải cái gì trùng hợp, mà chính là…nhứ hổ rời núi? Mặt Trình Uyên biến ắc, cũng không đoái hoài gì đến người bỏ thuốc độc nữa, anh xoay người chạy về, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Bạch Long “Nhanh lên! An Tương trong xe, gặp nguy hiểm rồi” “Đúng lúe này một chiếc xe con chặn ngang đường Trình Uyên tở về, cửa xe đột nhiên mở ra ‘Räm!” một tiếng, Trình Uyên Không phanh lại kịp, người đập thẳng vào cửa xe, ngay sau đó, anh nhìn thấy một gương mặt cười đầy tà ác trong xe.