“Ừ, về rồi” Yết hầu Trình Uyên bắt đầu di chuyển, vội
vàng gật đầu.
“Sao còn uống rượu nữa?” Bạch An Tương ngửi được
mùi rượu, không kiêm được hỏi.
“Ừ, uống một ít”
ngoài lẩu chưa nêm hàn Đông đinh
“À, ăn rồi”
“Ờ, vậy nghí ngơi sớm đi” Bạch An Tương đáp lại một
tiếng rồi nói.
Trình Uyên hơi ngẩn ra.
Tảm rửa sạch sẽ, về đến phòng, Bạch An Tương đã chui
vào trong chăn rồi.
Bây giờ bọn họ ngủ cùng phòng nằm cùng giường,
nhưng lại không chung chăn.
Nhìn cô đắp chăn dày như vậy vào giữa mùa hè, trái tim
Trình Uyên không kiềm được thắt lại.
“Hôm nay có ai đến không?” Trình Uyên hỏi.
Bạch An Tương näm nghiêng, mi mắt hơi khép: “Không có”
“Không có sao?” Trình Uyên kinh ngạc nói.
“Không có” Bạch An Tương lại khẳng định lần nữa.
Trình Uyên nằm bên cạnh cô rất lâu sau vẫn không thể
bình tĩnh được.
Bạch Long sẽ không nói dối anh, nếu anh ta nói Thẩm
Trác đã đến, vậy chắc chản là đã đến.
Nhưng tại sao Bạch An Tương lại nói không có?
Nhìn trần nhà tối đen như mực, Trình Uyên suy nghĩ rất
lâu, hỏi Bạch An Tương: “Nếu như, anh nói là nếu như,
nếu có một ngày em nhìn thấy những thứ không hay, anh
hy vọng em có thể tin tưởng anh”
Bạch An Tương quay lưng về phía anh gật đầu, thậm chí
cô còn chẳng nói thứ không hay là thứ gì.
Cô cũng không muốn hỏi.
Tục ngữ nói, là của bạn cuối cùng sẽ là của bạn, nếu
không phải là của bạn dù có ép buộc cũng chẳng có tác
dụng gì, nếu đã muốn đi thì không giữ được, nếu không
muốn đi thì không phải giữ.
Cô nhắc lại từng câu tự nói thầm với chính mình.
Nhưng không biết tại sao, nước mắt vẫn không nghe
khống chế tràn mi chảy ra.
Cũng may mà quay lưng về phía Trình Uyên, anh không
nhìn thấy.
Mà rất lâu sau, Trình Uyên vân chưa thể ngủ được.
Ngày mai có rất nhiều chuyện, phải đưa ra phương pháp
đối phó với sự đe dọa của sáu tập đoàn công ty, phải
điều tra người bỏ thuốc độc, còn phải bí mật điều tra
người bỏ thuốc có liên quan gì với Long Thầm Khang
hay không, còn phải đối phó tên đê tiện Bạch Vĩnh Minh,
đương nhiên, còn phải giúp Mục Như Trăn đánh người.
Không biết qua bao lâu.
Từ trong chăn của Bạch An Tương đột nhiên có một bàn
tay nhỏ nhắn vươn ra, sau đó nắm tay Trình Uyên.
Trình Uyên đột nhiên kinh ngạc, vội vàng nghiêng đầu
nhìn sang Bạch An Tương, lúc này mới phát hiện cô
cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Bạch An Tương đột nhiên
dịch người lại gần chỗ Trình Uyên, sau đó chui vào lòng
Trình Uyên.
Nhịp tim Trình Uyên không kiềm được đập nhanh hơn.
“Em muốn, cho anh” Bạch An Tương nhẹ nhàng nói.
Trình Uyên cảm thấy mình sắp bay lên đến nơi.
Nhưng mà, anh lại không thể làm như vậy, bởi vì nếu thật
sự làm như vậy, nhịp tim Bạch An Tương chắc chản
không thể nào ổn định dudojc, cảm xúc cũng sẽ tăng
vọt, hoặc là căng thẳng.
Như vậy quá nguy hiểm.
Vươn tay ôm thân thể mềm mại vào lòng, Trình Uyên
hôn lên trán sáng bóng của cô một cái.
“Đợi một thời gian đi, anh không muốn em gặp nguy
hiểm” Trình Uyên thấp giọng nói.
“Em không sợ” Bạch An Tương nhẹ giọng nói.
Trình Uyên vân lắc đầu: “Anh sợ”
Bạch An Tương bĩu môi, nhưng trong lòng lại dâng lên
cảm giác ngọt ngào.
Giờ phút này trong một nhà trọ nào đó, trong phòng ngủ
của Thẩm Trác.
Thẩm Trác cũng trằn trọc nghiêng người, một mình một
gối khó ngủ.
Hôm nay cô ta lấy hết can đảm đi gặp Bạch An Tương,
ban đầu cô ta cũng không thèm để ý đến Bạch An
Tương.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt làm mọi người say mê
của Bạch An Tương, Thẩm Trác không chắc chắn được nữa.
Nhưng mà trước mặt Bạch An Tương, cô ta vẫn cố gắng
tìm ra ưu thế của mình, muốn làm cho Bạch An Tương
biết khó mà lui.
Nhưng Bạch An Tương lại lộ ra dáng vẻ không sợ hãi gì,
có cảm giác như, có thể thì cô ta cứ lấy đi vậy.
Thẩm Trác không làm gì được.
Có điều, cô ta cũng không lo lắng.
Bởi vì sáng hôm sau, Trình Uyên sẽ mất hết danh dự,
nếu anh lựa chọn Bạch An Tương, như vậy nhất định
phải từ bỏ Tuấn Phong.
Đến lúc đó, anh chẳng còn là cái gì nữa.
Bạch An Tương sẽ đi theo một người đàn ông không có
gì cả sao?
Hoặc là nói cách khác, Trình Uyên sẽ nỡ để Bạch An
Tương đi theo một kẻ trắng tay như anh sao?
Thứ tốt đẹp của tình yêu chính là vừa thực tế lại vừa tàn nhãn.
Thẩm Trác nghĩ, đợi đến khi anh không còn gì cả, chẳng
còn là thứ gì nữa, mình lại đứng ra đưa tay giúp đỡ anh,
anh nhất định sẽ biết ơn đến mức lấy thân báo đáp chứ?
Chắc chắc!
Cả đêm không ngủ, khi trời tờ mờ sáng, Bạch An Tương
lại ngủ thiếp đi.
Trình Uyên cẩn thận rút tay mình ra, cảm thấy tê dại như
không phải của mình.
Trình Uyên mặc quần áo cẩn thận, đi ra khỏi Vịnh Ánh Trăng.
Những hàng quán ven đường đã thắp bếp lò, bánh quẩy
màu vàng óng lăn lộn trong chảo dầu, lồng hấp cũng
bốc lên hơi nóng hầm hập.
Trình Uyên hơi đói, vì vậy đi đến trước quầy bánh quẩy,
gọi hai bánh quẩy một cốc sữa đậu nành.
Lúc này Trình Uyên phát hiện, trên bàn bánh quẩy còn có
một vị khách đang ngồi, trước mặt anh ta có bốn, năm
bánh quẩy và một bát tào phớ. Vừa ăn vừa giả vờ vô tình
liếc mát nhìn qua Trình Uyên.
Trong lòng Trình Uyên âm thầm chuyển động, nghĩ, đây
chính là cái đuôi mà Thời Sách nói.
Bây giờ còn sớm, có rất ít người, cho nên bánh quẩy và
sữa đậu nành nhanh chóng được bưng lên.
Bác trai trung niên rán bánh quẩy bưng sữa đậu nành
cho Trình Uyên, cười ha ha nói: “Quầng thâm mắt đậm
như vậy, tối hôm qua không ngủ ngon à?”
Trình Uyên cười gượng nói: “Mất ngủ hai ngày rồi”
“Vì chuyện gì?” Ông chủ dùng đĩa nhỏ gắp cho anh một
chút dưa muối miễn phí.
Trình Uyên liếc mắt nhìn chằm chằm cái đuôi của mình,
cười nói: “Không có gì, gân đầu gặp phải chút phiền toái thôi.”
“Chuyện làm ăn à?”
Bánh quẩy rán xong được đặt lên bàn, vì vẫn còn sớm
cho nên không đông người cho lắm, ông chủ dứt khoát
ngồi lên băng ghế bên cạnh Trình Uyên, châm một điếu
thuốc nói chuyện phiếm với anh.
“Có hết” Trình Uyên nói: “Nhưng mà gia đình và công
việc có xung đột, tôi phải đưa ra lựa chọn”
Ông chủ cười: “Cậu chưa từng nghe người ta nói sao?
Khi phải đối mặt với sự lựa chọn giữa vợ và sự nghiệp,
đương nhiên phải chọn sự nghiệp, có sự nghiệp sẽ kiếm
được tiền, có tiền thì người vợ như thế nào mà không
cưới được chứ?”
Trình Uyên cười trêu chọc: “Vậy ông chủ, tôi cho ông
mười triệu, ông bỏ vợ ông đi có được không?”
“Không lừa cậu nhóc con, tôi và vợ tôi ngày nào cũng cãi
nhau, tôi đã muốn bỏ bà ta từ lâu rồi” Ông chủ nói.
Mới nói đến đây, có người đến mua bánh quẩy, ông chủ
vội vàng dập thuốc đi bán hàng.
Đợi mấy người mua bánh quẩy đi rồi, ông chủ lại châm
điếu thuốc nữa, quay về ngồi trước mặt Trình Uyên cười
hì hì nói: “Nhưng cậu nói cho tôi mười triệu để tôi bỏ bà
ta, vậy không được rồi”
“Tại sao?” Trình Uyên tò mò hỏi.
“Người nghèo cũng nghèo rồi, người giàu cũng giàu rồi,
tôi chưa từng nhìn thấy mười triệu, cũng không dám
nghĩ đến, đừng nói không có ai cho, cho dù có người cho
thì tôi cũng không thể bán vợ được đúng không?”
“Thứ này, nói ra thì không dễ nghe, trong lòng cũng áy
náy:
Trình Uyên dùng câu ông ta vừa nói: “Nếu ông có mười
triệu, nhất định có thể cưới được một người vợ xinh đẹp
hơn”
“Vẫn là câu nói đi, trong lòng áy náy” Ông chủ nói:
“Người ta đi theo cậu nửa đời người, cũng không bởi vì
cậu không có mười triệu mà rời bỏ cậu, cậu không thể vì
có mười triệu mà bỏ rơi người ta được, huống chỉ, tôi và
vợ tôi cãi nhau, phần lớn đều vì bọn trẻ.”
“Vợ chồng ấy mà, có thể ầm ï vì tiền, không thể chia tay
vì tiên được, nếu không sẽ bị người ta chê cười”
Ông chủ nói những lời này Trình Uyên không để ý, nhưng
có một câu lại khiến anh nhớ kỹ.
Áy náy!
Anh thở dài, đưa tiền cho ông chủ, đứng dậy rời đi.
“Còn chưa ăn xong mà?” Ông chủ gọi anh.
Trình Uyên cười nói: “Nếu còn lãng phí thêm nữa, tôi sẽ
không còn mười triệu nữa đâu”
Ông chủ vui vẻ: “Nhóc con cậu cũng thật biết đùa, nói cứ
như cậu có mười triệu ấy nhỉ”
Trình Uyên vẫy vẫy tay với ông chủ.
Trùng hợp đúng lúc này Mục Như Trăn gọi điện thoại đến.