Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 11: Qua Cầu Rút Ván



Nhưng cô phải thất vọng rồi, vì ông cụ chỉ ho khan một

tiếng, làm như không thấy.

Cô thật sự muốn bắt Bạch Vĩnh Minh quỳ xuống, để anh

ta vứt bỏ chút danh dự buồn cười kia, nhưng ông cụ

Bạch không lên tiếng, cô không thể làm được.

Mặc dù bây giờ cô đã bàn chuyện đầu tư thành công,

mặc dù ông cụ cho cô làm người phụ trách của hạng

mục mới. Nhưng ở nhà họ Bạch, địa vị của cô vẫn không

bằng Bạch Vĩnh Minh.

“Nói thật, anh có quỳ xuống dập đầu hay không không.

sao cả, tôi cũng không cần. Tôi chỉ muốn cho anh biết

đừng xem thường bất kỳ ai cả, nói không chừng người ta

còn mạnh hơn anh đấy”

Giọng nói dịu dàng nhưng lại nói ra lời hùng hồn, khí thế

vô đối!

Bạch Vĩnh Minh bị châm chọc làm đứng ngồi không yên,

sắc mặt khó coi như ăn phải cả ký ruồi bọ. Tuy Bạch An

Tương không kêu anh ta thật sự quỳ xuống dập đầu,

nhưng lời nói không nặng không nhẹ kia lại khiến anh ta

càng khó chịu hơn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch An Tương.

chào tạm biệt ông cụ, nói muốn đi đưa hợp đồng cho.

Tổng giám đốc Trương.

Ông cụ cười liên tục gật đầu nói được.

Nghĩ đến sắc mặt khó coi của Bạch Vĩnh Minh, lúc rời

khỏi cô cực kỳ thoải mái.

Cảm thấy sắc thái của cả thế giới đều ấm hơn rất nhiều.

Vừa ra ngoài không lâu, điện thoại của Bạch An Tương

đã reo lên, mở ra xem thì thấy là mẹ gọi đến, cô chần

chừ một lát, cuối cùng vẫn nghe máy.

“Ôi chao con gái ngoan của mẹ, con thật sự khiến mẹ

thấy kiêu hãnh mà, buổi tối về ăn cơm, đừng chịu khổ ở

bên ngoài nữa, mẹ nhớ con muốn chết luôn rồi”

“Vâng” Đương nhiên Bạch An Tương biết chắc chắn chị

họ đã nói tin tức cho mẹ rồi.

Buổi tối, Bạch An Tương trở về nhà thuê, Trình Uyên đã

nấu một bàn đồ ăn.

Nhìn thấy nghênh đón mình là Trình Uyên đang mỉm

cười và một bàn món ăn ngon, trong lòng Bạch An

Tương có chút ấm áp.

“Bàn với anh một chuyện” Cô nói.

Trình Uyên gật đầu: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói

cũng được”

“Em đã đồng ý với mẹ là hôm nay về nhà ăn cơm rồi” Rõ

ràng Bạch An Tương cũng không định ăn xong mới nói.

“Được” Trình Uyên cười gật đầu.

Điều này khiến cô khá bất ngờ.

Về đến nhà.

Lý Ninh Quyên có vẻ cực kỳ hưng phấn, Bạch An Tương

vừa vào nhà, bà ta đã ôm chặt lấy cô.

“0h my god, An Tương của mẹ thật sự quá giỏi, ngay cả

xí nghiệp lớn như Vịnh Ánh Trăng cũng thu phục được,

thật là… Lúc đầu khi Doanh Doanh nói với mẹ mẹ còn

không tin đấy”

Nhớ tới cảnh Trình Uyên bóp chân cho mẹ anh, lại nhìn

mẹ hoa chân múa tay vui sướng vì thành công của cô,

Bạch An Tương hiểu ý nở nụ cười.

Bạch An Tương cười, Trình Uyên cũng vui.

Ai ngờ Lý Ninh Quyên lại giống như trở mặt vậy, sác mặt

thoáng chốc trở nên u ám, hung dữ trừng Trình Uyên

một cái.

“Cậu vui cái gì? Đồ vô dụng, thấy An Tương xảy ra

chuyện cũng không giúp được gì, cậu nói xem cần cậu

có tác dụng gì? Cũng nhờ có An Tương nhà chúng tôi

giỏi giang, nếu không…”

“Mẹ..” Bạch An Tương vội ngắt lời quở mảng của Lý Ninh

Quyên với Trình Uyên, muốn nói sự thật cho bà ta nghe.



Ai ngờ Trình Uyên lại cười nói: “Con đi chuẩn bị bữa tối:

Trước khi đi còn lén thì thầm bên tai Bạch An Tương:

“Đừng để lộ”

Bạch An Tương nhìn anh với ánh mát khó hiểu, cuối

cùng thở dài.

Trình Uyên gặp được ba của Bạch An Tương ở phòng

bếp.

“Ba”

“Ừm”

“Sao ba cũng ở trong bếp thế?”

“Phải đó, thật trùng hợp”

Giọng nói của Lý Ninh Quyên bên ngoài lại vang lên:

“Đàn ông nhà chúng ta đều là đồ vô dụng, ngược đời với

người ta, chúng ta là nữ lo chuyện bên ngoài nam lo.

chuyện bên trong”

Hai người đàn ông trong bếp đưa mắt nhìn nhau, cuối

cùng cũng chỉ cười xấu hổ.

Đêm đó, một chiếc BMW chạy vào biệt thự Thừa Uyển

của ông cụ Bạch.

Bạch Vĩnh Minh xách một túi quà lớn đến gặp ông cụ.

“Ông nội, ông tuyệt đối đừng giao hạng mục mới vào tay

Bạch An Tương nhé”

Trong phòng khách, Bạch Vĩnh Minh giả vờ căng thẳng

lo âu nói với ông cụ.

Ông cụ ngồi thẳng trên sofa, hơi nâng mắt lên: “Tiền vốn

là An Tương tìm được, vì sao ông không thể đưa hạng

mục cho con bé?”

“Đó là vì bây giờ Vịnh Ánh Trăng đang tìm người xin đầu

tư, đúng lúc được cô ta đụng trúng, ông nội, cháu có

một bạn học làm Giám đốc ở Vịnh Ánh Trăng. Nếu là

cháu đi, nói không chừng còn có được nhiều tiền vốn

hơn nữa đấy” Bạch Vĩnh Minh vỗ ngực nói.

“Hơn nữa ông nội cũng biết, nếu không phải lúc trước

Bạch An Tương lén kết hôn với Trình Uyên, nhà họ Bạch

chúng ta cần thảm hại đến mức cần tìm kiếm đầu tư

sao?”

Bạch Vĩnh Minh lại chỉ thẳng vào nỗi đau của ông cụ,

căm ghét nói: “Kết quả thì sao, Bạch An Tương lấy cái

thứ gì? Cậu ta không chỉ không thể giúp được nhà họ

Bạch chúng ta, còn ăn không uống không của chúng ta,

đợi đến một ngày..”

Nói đến đây, Bạch Vĩnh Minh vội im miệng.

Ông cụ nhíu mày, ông ta biết chắc chắn tiếp theo Bạch

Vĩnh Minh muốn nói đợi một ngày ông về trời, vậy cậu ta

còn có thể chia một phần di sản của nhà họ Bạch mà

không tốn chút công sức nào, đương nhiên chắc chắn

Bạch Vĩnh Minh không dám nói ra những lời này.

“Dù sao sản nghiệp to lớn của nhà họ Bạch chúng ta đều

là một tay ông nội gầy dựng, cháu trai cũng không muốn

đến lúc đó còn phải chia cho người ngoài”

Ngón tay già nua của ông cụ gõ lên tay vịn sofa, im lặng

một lúc lâu.

“Bên phía Long Đăng, cháu bàn với Long Thầm Vũ thế

nào rồi?” Ông ta đột nhiên hỏi.

Bạch Vĩnh Minh nghe vậy thì cứng mặt, sau đó cười nói:

“Vốn đã bàn xong rồi, cậu Long cũng đồng ý bỏ vốn vào,

cũng biết bên phía Vịnh Ánh Trăng đã bàn xong. Cháu

nghĩ đứng sau Vịnh Ánh Trăng là Tập đoàn Tuấn Phong,

có thế nào cũng mạnh hơn Long Đằng, cho nên tạm thời

không đồng ý với cậu Long”

Ông cụ gật đầu: “Cũng phải, nếu có thể dựa vào gốc cây

†o là Tuấn Phong, chúng ta còn quan tâm Long Đằng

làm gì, như vậy đi, dù sao cháu làm quản lý cấp cao ở

công ty đã lâu, nghiệp vụ cũng thuần thục, hạng mục

này sẽ do cháu phụ trách”

Nghe vậy, Bạch Vĩnh Minh mừng r( ng nội, cháu nghe.

nói nhân sâm của núi Trường Bạch rất tốt, ông xem”

Anh ta đặt một hộp quà tinh xảo lên bàn.



Ông cụ không nhịn được cười mảng: “Đồ răng con, bớt

có làm thế với ông nội đi, rảnh quá thì để tâm vào công

việc nhiều một chút, trong mấy đứa cùng thế hệ với cháu

có cháu là lớn nhất, ông nội cũng thương cháu nhất,

cháu đừng làm ông nội thất vọng nhé”

“Chác chán chác chán, ông nội cứ yên tâm”

Ngày hôm sau công ty họp sớm.

Ông cụ tuyên bố một chuyện.

“Chuyện bàn bạc với Vịnh Ánh Trăng tạm thời để Vĩnh

Minh làm, còn về hạng mục mới cũng tạm thời do Vĩnh

Minh phụ trách. An Tương, cháu đưa tài liệu có liên quan

cho anh Vĩnh Minh của cháu nhé”

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Bạch An Tương và

Bạch Vĩnh Minh.

Lỗ mũi Bạch Vĩnh Minh hướng thẳng lên trời, dáng vẻ là

lẽ đương nhiên.

Bạch An Tương thì giật mình: “Ông nội, nhưng mà..”

Ông cụ phất tay: “Không có nhưng mà, dù sao cấp bậc

của cháu ở công ty không cao, lại để cháu đi bàn chuyện

đầu tư với Vịnh Ánh Trăng, sợ là Tổng giám đốc của bên

đó sẽ cho rằng Bạch Thị chúng ta không có thành ý”

Sau khi tan họp, Bạch An Tương hiu quạnh đi ra khỏi cao

ốc của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, lại gặp phải Bạch

Vĩnh Minh trước cổng.

“An Tương à, cảm thấy thế nào?” Bạch Vĩnh Minh cười

xấu xa.

Bạch An Tương không ngốc, đương nhiên cô biết chuyện

này chắc chắn là Bạch Vĩnh Minh giở trò quỷ ở phía sau.

Lúc này thấy anh ta cực kỳ đác ý, Bạch An Tương hận

đến nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Vĩnh Minh, anh đừng

đắc ý, có một vài chuyện không phải ai cũng có thể làm

được đâu”

Bạch Vĩnh Minh cười lạnh: “Cô đúng là xem trọng mình

quá rồi? Thật sự cho rằng trái đất này cách xa cô thì sẽ

không xoay nữa sao? Nói thật cho cô biết, chuyện phụ

trách hạng mục mới này là tôi xin ông nội đó, cô cũng

biết ông nội thương tôi hơn cô mà, giành với tôi cô còn

thua xa lắm”

“Hơn nữa, tôi còn thật sự có một bạn học làm Giám đốc.

ở Vịnh Ánh Trăng, so với người không có chút quan hệ,

chỉ dựa vào may mắn, tôi có ưu thế lớn hơn, nói không

chừng tôi còn có thể bàn tám mươi triệu trong hợp đồng

thành một trăm triệu đấy”

Bạch An Tương lười để ý anh ta, đi thẳng về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô không vui nhốt mình trong phòng.

Lý Ninh Quyên và Bạch Sĩ Câu liếc mắt nhìn nhau, sau đó

gõ cửa phòng Bạch An Tương, Trình Uyên cũng đi qua

theo.

“Sao thế An Tương?” Lý Ninh Quyên lo lắng hỏi.

Bạch An Tương cau mày, chẹp miệng nói: “Ông nội để

Bạch Vĩnh Minh phụ trách chuyện hạng mục mới rồi”

“Cái gì?”

Nghe vậy, khuôn mặt Lý Ninh Quyên nhanh chóng vặn

vẹo.

“Bạch Vĩnh Minh đáng chết này chác chán là nói xấu An

Tương nhà chúng ta trước mặt ông cụ, không được, mẹ

đi tìm nó”

Bạch Sĩ Câu giữ bà ta lại, bình tĩnh nói: “Bà tìm nó thì có

tác dụng gì?”

“Nhưng mà… nhưng mà tiền vốn An Tương của chúng ta

vất vả mới bàn được, dựa vào cái gì để thằng ranh kia

được lợi chứ?” Lý Ninh Quyên cực kỳ không cam lòng:

“Bình thường Bạch Vĩnh Minh cứ nhằm vào nhà chúng

ta, người làm chú là ông lại không dám ra mặt một chút

nào”

Bạch Sĩ Câu lại nói với Lý Ninh Quyên: “Đây là chuyện

tốt”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv