Từ ngày Lâm Lập An giúp Diệp Vĩ Đình đưa sách bài tập cho Nghê Hiển Hách, Lâm Lập An không biết quan hệ giữa hai người bọn họ đã phát triển tới đâu.
Chủ đề nói chuyện hàng ngày của Diệp Vĩ Đình bắt đầu xoay quanh Nghê Hiển Hách.
Lâm Lập An ngồi nghe đám con gái phía sau xì xào bàn tán mà thấy phiền, kéo ghế lên phía trước một chút.
Vốn chỉ định kéo nhẹ thôi, ai ngờ chân ghế ma sát với mặt đất vang lên tiếng chói tai.
Giáo viên dạy vật lý quát, “Lâm Lập An, em ngồi dưới đấy làm cái gì vậy? Mau nói xem vật đặt trên mặt phẳng nghiêng có chịu lực ma sát hay không?”
Lâm Lập An nhìn thoáng qua ví dụ về mặt phẳng nghiêng trên bảng đen, nhưng không tài nào đoán được nó có chịu lực ma sát hay không, cậu suy nghĩ một chút, “Có chịu lực ma sát.”
Thầy giáo tóc quăn kia lại nói tiếp, “Em cho là chịu lực, giả dụ cái lực này thực sự tồn tại, chúng ta sẽ đặt tên nó là lực Lâm Lập An..”
Lâm Lập An thấy tên mình bị thầy giáo lôi ra đùa trong suốt quá trình giảng bài, cắn răng cố chịu đựng, thầy giáo không cho cậu ngồi xuống, cậu chỉ có thể cúi đầu đứng một chỗ.
Một viên phấn rơi trúng đầu Lâm Lập An, “Lâm Lập An, em có nghe tôi giảng gì hay không, tôi vừa nói cái gì?”
Lâm Lập An ngẩng cổ lên, “Không biết.”
Thầy tóc quăn giận đến run tay, “Em, mau ra khỏi lớp cho tôi!”
Lâm Lập An đạp cái ghế ra, nâng mày lên, “Thầy tự nói đấy nhé.”
Lâm Lập An vừa ra đến hành lang, đã thấy ba thiếu niên anh tuấn đi tới, Thiệu Vĩnh Chi đi ở chính giữa, bên trái hắn ta là Ninh Thừa Nghiệp, bên phải thì là Nghê Hiển Hách.
Sĩ diện của Lâm Lập An còn lớn hơn cả ông trời, nhất thời mặt đỏ tới mang tai.
Thiệu Vĩnh Chi đi đến trước mặt Lâm Lập An rồi dừng lại, Nghê Hiển Hách và Ninh Thừa Nghiệp cũng ngưng bước theo.
Hắn tỏ vẻ hứng thú quan sát Lâm Lập An, quay đầu lại nói với Nghê Hiển Hách, “Cậu chơi với người như vậy sao?”
Mặt Nghê Hiển Hách không đổi sắc, “Tôi chơi với ai thì có ảnh hưởng gì tới cậu?”
Ninh Thừa Nghiệp thấy hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, vội đứng ra hòa giải, “Ồ, không phải Lâm Lập An hay sao? Ba chúng tôi đi vệ sinh cũng có thể gặp cậu, đúng là có duyên!”
Lâm Lập An không mặn không nhạt liếc cậu ta một cái, bảo: “Khách khí quá rồi, tôi ngồi học mệt quá nên ra ngoài dạo một chút. Đi trước, mọi người nhanh trở về phòng học đi.”
Nói rồi trực tiếp đi xuống cầu thang.
Lâm Lập An xuống rất nhanh, cũng không biết thầy giáo tóc quăn kia phạt cậu ra ngoài đứng thì có cho phép cậu xuống dưới tầng không, chỉ cảm thấy ấm ức.
Cậu không nuốt nổi cái bộ mặt vênh váo tự đắc của Thiệu Vĩnh Chi, cũng không muốn bị hắn ta khinh thường như vậy, quan trọng nhất là hắn chế giễu cậu ngay trước mặt Nghê Hiển Hách.
Nhịn không được mà đá chân vào lan can, ngón chân đang đau điếng vì lỡ đá mạnh, lại nghe thấy thanh âm dịu dàng ôn nhu, “Bảo sao thầy vật lý không thích cậu, không biết lực có tác dụng qua lại lẫn nhau sao? Đau chân rồi phải không?”
Lâm Lập An quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy dịu dàng thấp thoáng ý cười của Nghê Hiển Hách.
Cậu phát giận, “Đang giờ học cậu tới đây làm gì? Không sợ chủ nhiệm lớp nhìn thấy sao?”
Chủ nhiệm lớp Nghê Hiển Hách là trưởng bộ môn, mặt lúc nào cũng đen xì, nghiêm khắc đến đâu thì khỏi bàn.
“Tôi lo cho cậu.” Nghê Hiển Hách trả lời.
“Tôi không thích cái tên Thiệu Vĩnh Chi kia.” Lâm Lập An im lặng một lúc, không nhịn được mà nói ra.
Nghê Hiển Hách khoát tay, “Yên tâm, hắn không động đến cậu đâu.”
Lâm Lập An cúi đầu, Nghê Hiển Hách lại nói tiếp, “Lai lịch của thầy tóc xoăn kia, tôi từng nghe nói qua rồi. Lão ấy tốt nghiệp đại học D, không học lớp chính quy nên chẳng có địa vị gì ở trường ta cả, sau này cùng lắm cũng chỉ dạy được mấy lớp thường, bởi suốt ngày làm việc trong phòng vật lý.. trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy bất công, cậu làm học sinh còn chẳng coi lão ta ra gì như vậy, sao có thể không giận được cơ chứ? Sang kì sau chia lớp rồi, khi đó cậu có thể đá bay lão ta ra khỏi đầu.”
Lâm Lập An nhịn không được cười rộ lên, hết giận ngay tức khắc. Nghe Nghê Hiển Hách nói vậy, cậu lại thấy thầy tóc xoăn thật đáng thương, thêm cả việc Nghê Hiển Hách đoán được sự tình trong nháy mắt rồi xuống đây an ủi cậu, cảm thấy hắn tựa như tri kỷ.
Quả nhiên thầy tóc xoăn không làm gì được cậu.
Chẳng mấy mà tới kì thi cuối kỳ.
Lâm Lập An không chịu thua kém, nhảy từ thứ 18 lên thứ 11 toàn trường.
Nghê Hiển Hách đã sớm đoán được thành tích của mình, hắn xếp thứ hai trong trường, thấp hơn Thiệu Vĩnh Chi hai mươi điểm.
Sau khi thi xong làm nghi thức kéo cờ, Thiệu Vĩnh Chi đứng lên bục diễn thuyết, dáng người cao ngất, gương mặt tuấn lãng, cường thế như vương tử lâm triều.
Mũi chân Lâm Lập An vẽ thành vòng tròn, khó chịu “hừ” một tiếng.
Thi cử xong xuôi, học sinh còn chưa kịp nhẹ nhõm đã lập tức đối mặt với chuyện phân ban chia lớp.
Lâm Lập An vốn không vừa mắt với chủ nhiệm lớp mình, cố nín nhịn suốt một học kì qua, đến lúc này mới có thể thở phào một tiếng, chỉ là cậu vẫn do dự không biết nên chọn khoa xã hội hay tự nhiên.
Trong lúc đó xuất hiện một câu chuyện tiếu lâm.
Lúc cấp hai Tống Tiểu Hàm có kết giao với một bạn gái, sau này lên cấp ba, hai người học khác trường, một đậu trường trọng điểm, một học trường trung học phổ thông ở gần nhà.
Hai người xa nhau như vậy, Tống Tiểu Hàm lại bận rộn học hành, cả tuần chỉ được gặp nhau có một tiếng, còn phải thảo luận xem chia tay hay không chia tay.
Tống Tiểu Hàm xoay bút, mặt chau mày ủ, cuối kì vừa rồi cậu xếp trong top 100 của trường, bố mẹ hứa sẽ mua đầu đĩa CD cho, đáng nhẽ ra phải rất vui vẻ, nhưng lại cứ mãi phân vân đắn đo chuyện của mình và bạn gái, không biết nên tan hay nên hợp.
Lâm Lập An thấy bạn mình cứ xị mặt mãi, lớn tiếng nói: “Mau chia tay nhau đi! Tôi nhìn mà cũng thấy nóng ruột!”
Vừa dứt lời, lớp học đang ầm ĩ đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Chủ nhiệm lớp lạnh mặt đi tới bên hành lang.
Sáng hôm sau đến lớp, chủ nhiệm lớp nói: “Tôi biết có bạn học trong lớp ta có thành kiến với tôi, nhưng chúng ta cũng không ở với nhau bao lâu nữa..”
Lâm Lập An thầm kêu khổ, rõ ràng khi ấy cậu nói chuyện của Tống Tiểu Hàm với bạn gái, chẳng hiểu chủ nhiệm lớp nghĩ xa đến đâu mà lại thành như vậy.
Trường học công bố tổng thành tích các môn xã hội và tự nhiên.
Bởi lần thi đầu tiên chỉ đứng thứ 85, nên tổng thành tích môn xã hội của Lâm Lập An đứng thứ 40, tổng điểm môn tự nhiên thì đứng trên 50.
Cha Lâm cầm tờ kết quả nhìn nửa ngày, “Theo lý thuyết thì nên theo ban tự nhiên, nhưng con trai bố có thiên phú mấy môn xã hội thế kia, chẳng cần cố gắng gì mà kết quả vẫn hơn hẳn môn tự nhiên.”
Mẹ Lâm nói: “Đúng vậy, chắc tương lai con trai mình làm quan rồi, theo ban xã hội đi.”
Lâm Lập An ngồi trên giường trầm mặc không lên tiếng, suy nghĩ một chút rồi nhảy xuống, đi tới bên điện thoại bấm số gọi cho Nghê Hiển Hách.
Lâm Lập An vào thẳng vấn đề, “Cậu học ban xã hội hay ban tự nhiên?”
Nghê Hiển Hách thao thao bất tuyệt, “Trong nhóm các trường trọng điểm ở tỉnh, ban xã hội của trường ta đứng trong top năm. Nếu so sánh thì ban tự nhiên sẽ kém hơn một chút, học sinh đứng nhất trường cũng chưa chắc đã đỗ được vào đại học Thanh Hoa. Nhưng ban tự nhiên…”
Lâm Lập An thấy bố mẹ càng nghe càng mơ hồ, rống to một câu: “Bớt lảm nhảm đi, cậu học xã hội hay tự nhiên?”
Nghê Hiển Hách ngập ngừng một chút, “Cậu thật sự muốn tôi nói suy nghĩ của mình sao?”
Lâm Lập An cáu kỉnh: “Thế chẳng lẽ đó giờ cậu chỉ toàn xã giao với tôi?”
Nghê Hiển Hách nhỏ giọng nói một câu, nhưng âm lượng đủ để cả nhà họ Lâm nghe rõ, “Chỉ có mấy đứa ngu mới học xã hội.”
Lâm Lập An cúp máy, nhìn bố mẹ mình, ý tứ rất rõ ràng: Hai người có muốn con trở thành đứa ngu si trong mắt mọi người không?
Cha Lâm: “…………..”
Mẹ Lâm: “Theo ban tự nhiên đi, con chúng ta đương nhiên phải học ban tự nhiên rồi!”
Lúc chia lớp, cậu vẫn không được học cùng Nghê Hiển Hách, nhưng Lâm Lập An đã quen với việc học khác lớp hắn rồi.
Ban tự nhiên có hai lớp chọn, một là lớp bảy, hai là lớp tám. Nghê Hiển Hách học lớp bảy, Lâm Lập An thì học lớp tám.
Ngày 28 tháng 1 là sinh nhật của Lâm Lập An.
Vừa mới chia lớp, mọi người vẫn chưa quen hết mặt nhau, mấy bạn ngồi bàn sau không ngừng diễu võ dương oai mình có bao nhiêu tài giỏi, Lâm Lập An vừa nghe đã thấy nhức đầu, nhưng vẫn cố gắng nín nhịn.
Cứ như vậy mà đợi tới chạng vạng tối, tiếng chuông kết thúc vang lên, Trương Sảnh đột nhiên xuất hiện, cô bạn để tóc xõa ngang vai, đôi mắt to tròn rất xinh đẹp. Mùa đông, trường cậu không yêu cầu phải mặc đồng phục, Trương Sảnh mặc một chiếc váy liền làm bằng dạ nỉ, ở thắt lưng có một chiếc nơ bướm, má ửng hồng hây hây.
Lâm Lập An cảm thấy bầu không khí ngập màu hường phấn.
Trương Sảnh nói, “Sao cậu làm lại làm như vậy, các bạn khác cứ trêu mình mãi.”
Lâm Lập An, “……..?”
Cô bạn tóc ngắn đứng bên Trương Sảnh nói: “Trời ơi, lần đầu tiên mình nhìn thấy nhiều hoa hồng như vậy đấy!”
Lâm Lập An đang ngớ người ra tự hỏi thì nghe thấy tiếng chuông máy nhắn tin vang lên.
Máy nhắn tin hiện lên một chữ “Nghê”, mở ra thì thấy, “Quà sinh nhật, đã hứa sẽ giúp cậu theo đuổi Trương Sảnh. Tôi có đặt chỗ ở Cách Lan giúp cậu.”
Lúc bấy giờ, Cách Lan là nhà hàng có bầu không khí lãng mạn nhất trong khu vực gần trường cậu, ở đó họ còn trang trí cả nến trên bàn ăn.
Lâm Lập An liền hiểu rõ.
Phải đến mãi về sau, khi sự kiện lãng mạn kia được lưu truyền ròng rã mấy chục năm, từ lớp thế hệ này qua lớp thế hệ khác trong trường trọng điểm, Lâm Lập An mới biết rõ nội tình ngày hôm ấy qua lời kể của Tống Tiểu Hàm.
Có đập vỡ đầu ra Lâm Lập An cũng chẳng nghĩ được phương thức theo đuổi nữ sinh lãng mạn như thế, cái thời năm 98 còn chưa có nhiều tiểu thuyết ngôn tình hay các bộ phim thần tượng.
Buổi sáng tiết 1: Hết tiết, 9 đóa hoa hồng nhạt được gói trong giấy hoa trắng, trên bó hoa có đặt một tấm thiệp nhỏ, “Trên thế gian này có một loại rung động mang tên mối tình đầu, chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong cuộc đời. —— Lâm.”
Đám nữ sinh trong lớp đều vây quanh Trương Sảnh, tò mò không biết cái người tên “Lâm” này là ai.
Tiết thứ hai, mọi người học thể dục xong về lớp, thấy hoa được cài ngoài cửa, lần này là 9 đóa hoa hồng trắng, “Thích nụ cười trong sáng thuần khiết của cậu. —— Lập An.”
Cả lớp nhao nhao lên, nhóm nữ sinh chưa từng thấy cảnh tỏ tình nào lãng mạn như vậy, cảm thấy như tìm được nam chính trong tiểu thuyết tình yêu của Quỳnh Dao và Tịch Quyên.
Mọi người bắt đầu săn lùng cái tên “Lập An” này xem là của ai.
Ai biết cuối tiết thứ ba, có một người nhờ bạn học đưa một hộp quà tinh xảo màu hồng nhạt tới, bên trong là một trái tim to đùng được làm bằng chocolate, trên đó còn viết chữ LOVE QIAN.
Ồn ào nhất là tiết cuối cùng: Chuông vừa reo, chín mươi chín đóa hồng đỏ được bọc trong giấy gói màu trắng lấp lánh, đưa tới tận tay Trương Sảnh trước mặt mọi người, lần này trên thiệp viết, “Cậu đã cảm nhận được tấm chân tình của mình chưa? Hôm nay là sinh nhật mình, mong được nhìn thấy cậu. —— Lâm Lập An.”
Tim Trương Sảnh đập loạn nhịp, chẳng thiếu nữ mười sáu tuổi nào có thể từ chối lời tỏ tình lãng mạn đến từ một cậu trai khôi ngô tuấn tú.
Cho nên, dưới sự giựt dây của các bạn trong lớp, cô nàng đi tới tìm Lâm Lập An.
Lâm Lập An cũng không phải kẻ khờ, đoán ngay ra Nghê Hiển Hách đã giúp mình chiếm cảm tình của mỹ nữ trong mộng, cậu mỉm cười nói: “Tối nay đi ăn với mình nhé, mình đã đặt chỗ ở Cách Lan.”
Buổi tối, Lâm Lập An không lên xe bus đi về.
Ninh Thừa Nghiệp hỏi, “Hiển Hách, cậu không hối hận chứ?”
Nghê Hiển Hách hỏi ngược lại, “Hối hận cái gì, sao phải hối hận?”
“Đương nhiên là bởi tên nhóc kia trọng sắc khinh bạn rồi.”
Nghê Hiển Hách dựa lưng vào thành ghế, “Không cho cậu ấy nếm thử mùi vị một chút, cậu ấy sẽ chỉ nghĩ cô bạn kia thật tốt đẹp. Tôi tặng món quà này cho cậu ấy, là muốn cậu ấy nhìn rõ, tiên nữ biến thành phàm nhân như thế nào.”
Ninh Thừa Nghiệp líu lưỡi nửa ngày mới thốt lên được một câu: “Ơn giời, Hiển Hách à, may mà cậu không dụng tâm với tôi.”