Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 69: Thiên thần bên ác quỷ



- Anh Vũ!!!!!

Bốp….!!!!!!!!!!!!

Bất ngờ Trường Dương bị một cước vào vai loạng choạng ngã ra một bên. Anh Vũ cũng ngã xuống đường…

- Anh Vũ!!!!

Leo lao đến bên cô bé, máu trên cổ cô chảy xuống nhạt đi trong nước mưa và đỏ rực chiếc áo đồng phục. Anh Vũ hơi ngước lên. Leo đang ở trước mặt cô, cậu ấy đang lay gọi cô. Cả người Leo cũng ướt đẫm bởi cơn mưa, mái tóc đỏ rũ xuống mặt…

- Anh Vũ!!!! Anh Vũ!!!

Thấy cô bé bất động, Leo vội lay gọi cô mạnh hơn, rồi cậu hốt hoảng khi nhìn thấy vết thương đang rỉ máu trên cổ cô bé.

- Cút đi!!!!! thằng khốn!!!!

Trường Dương đưa tay vào túi áo định rút ra khẩu súng, kẻ mà anh muốn lấy mạng lúc này nhất chính là Leo, chính Leo là kẻ đã khiến cô bé mà anh yêu ra nông nổi này. Nhưng đôi mắt trong veo của Anh Vũ hơi cử động. Trường Dương nhíu mày, cô bé đang cố nhìn anh, đôi mắt đen thẳm nhói lên. Anh Vũ lo cho Leo. Cho đến tận bây giờ cô bé vẫn lo cho thằng nhóc tóc đỏ này. Khuôn mặt của Trường Dương lạnh tanh, ánh mắt đen thẳm trở về trạng thái vô cảm như thường ngày. Bàn tay định rút súng ra để im trong áo khoác. Anh biết không thể giết Leo được. Bởi vì người con trai này là lí do duy nhất mà Anh Vũ không muốn chết. Người duy nhất có thể giữ Anh Vũ lại thế giới này…

Nếu giết Leo, Anh Vũ cũng sẽ chết…

Trái tim Trường Dương đau thắt lại…

Lần đầu tiên ác quỷ biết mình cũng có thể bị tổn thương…

- Thằng khốn, Sa Lệ đã sai mày đi giết Anh Vũ sao?

Leo không hề nhớ người con trai trước mặt mình là ai nên cậu không biết Trường Dương nguy hiểm đến mức nào, cậu chỉ quan tâm rằng kẻ này chính là người gây ra vết thương trên cổ Anh Vũ. Leo nắm chặt nắm tay trước anh ta thủ thế. Trường Dương vẫn lặng im nhìn về Anh Vũ. Đúng lúc này đám thuộc hạ của anh ta chạy lại, dường như công việc của bọn người đó đã hoàn thành.

- Ông chủ…

Leo quay sang đám người vừa đi tới cau mày, bàn tay những kẻ này vẫn còn dấu vết máu loang lỗ, bọn chúng vừa làm gì? Thấy Leo đang định tấn công Trường Dương, những người này lập tức lao vào cậu…

- Dừng lại…

Tiếng nói lạnh lẽo của Trường Dương vang lên, đám thuộc hạ lập tức khựng lại, rồi bọn họ quay sang anh khó hiểu. Trường Dương vẫn lặng im đứng dưới mưa. Anh Vũ đang run rẩy, cơn mưa và vết thương đã khiến cô bé kiệt sức…

- Thiên sứ…nếu mày để cô ấy chết…tao sẽ giết mày …

Ánh mắt đen thẳm của ác quỷ quay sang Leo đầy căm thù. Leo hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một đôi mắt đầy sát khí như vậy, rõ ràng kẻ này rất căm thù cậu, tại sao anh ta lại không tấn công cậu …Trường Dương nhíu mày, anh nhìn lại Anh Vũ đang ngồi gục bên bức tường vài giây rồi bực bội quay đi. Leo cũng không còn tâm trí để thắc mắc về con người kì lạ đó nữa, cậu lao vội lại đỡ Anh Vũ dậy…

- Anh Vũ!!!! Cố lên, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay…

Anh Vũ vẫn nhìn Leo, đôi mắt trong veo đau nhói. Sao Leo lại tới đây cứu cô? sao không để Trường Dương giết cô? nếu cô chết rồi Leo sẽ cảm thấy thanh thản hơn mà, chính Leo cũng mong muốn cô biến mất khỏi mắt mình đi mà. Tại sao lại cứu cô chứ?

Tại sao….

- Anh Vũ….

- Anh không nên…cứu em…

Anh Vũ cất tiếng, đôi môi nhợt nhạt cố thốt lên lời. Leo thấy trái tim mình đau thắt lại, chưa bao giờ cậu thấy Anh Vũ lại quan trọng với mình như vậy, cậu cúi xuống ôm chặt lấy cô vào lòng thổn thức…

- Anh không thể để em chết được… Anh Vũ… em là người con gái quan trọng nhất của anh, anh không thể mất em được…

- Em…chính là kẻ…hại chết bố anh….

Anh Vũ thở dốc, trái tim cô đau thắt lại, cô có cảm giác mọi thứ xung quanh đều nhuộm một màu trắng toát, và thoang thoảng bên cạnh mình là mùi hương hoa hồng xanh. Leo hơi khựng lại khi nghe Anh Vũ nói, rồi cậu nhắm chặt mắt, cánh tay cậu giữ chặt lấy cô bé trong lòng mình…

- Anh Không quan tâm…Anh Vũ…anh không quan tâm em là ai…anh cũng không cần biết trước đây đã xảy ra chuyện gì…Anh chỉ biết yêu em…anh chỉ biết em là của anh…anh sẽ không để em rời xa anh đâu…Anh Vũ…Anh sẽ không để em rời xa anh đâu…

- Leo…

Bàn tay bé nhỏ của Anh Vũ đưa lên chạm nhẹ vào lưng cậu. Leo vẫn ôm chặt lấy cô, ôm chặt như sợ nếu buông ra Anh Vũ sẽ biến mất khỏi tay cậu vậy…

- Leo…em chỉ là ác quỷ…em chỉ biết gieo rắc tai họa cho người khác… mọi người đều muốn tránh xa em ra…anh không nên ở gần em…em chỉ có thể khiến anh mất hết tất cả mà thôi…em sẽ lại hại chết anh đó…xin anh… tránh xa em ra đi…

Leo buông Anh Vũ ra đưa tay lên vuốt khuôn mặt bé nhỏ của cô, đôi mắt cậu nhìn Anh Vũ tha thiết.

- Anh sẽ không bỏ đi đâu, Anh Vũ! Anh sẽ không bỏ em lại một mình đâu…Dù cho em có thật sự là ác quỷ. Dù cho em có đi gieo rắc tai họa. Dù cho vạn vật có ghen ghét em, hay cả thế giới này có quay lưng lại với em…Anh vẫn sẽ ở bên cạnh em…Vì anh yêu em…

- Leo…

- Mạng sống của em là của anh, nếu không được sự cho phép của anh, em không được chết. Anh không cho em chết đâu Anh Vũ, anh sẽ không cho phép em rời xa anh đâu…

Những giọt nước mưa ướt đẫm trên khuôn mặt Leo rơi xuống má Anh Vũ, cô thấy nó bỏng rát, không phải là nước mưa. Là Leo đang khóc, rồi cậu cúi xuống hôn lên môi Anh Vũ. Nước mắt cô bé trào ra, đôi môi của Leo thật ấm áp và mềm mại, nhưng lúc này hai mắt Anh Vũ bổng nặng trĩu…dần dần khép lại…

Trời vẫn mưa tầm tã không ngớt, Leo vẫn lặng im hôn Anh Vũ, nước mắt cậu hòa vào mưa bỏng rát, cô bé trong tay cậu đã ngất lịm đi rồi, nhưng trong vô thức Anh Vũ vẫn biết có người đang ôm lấy mình, hơi ấm từ cơ thể người đó sưởi ấm cho cô, trái tim cô trở nên ấm áp, đôi tay đó đang ôm chặt cô…

Thật ấm áp….

Sáng….

Những tiếng sóng biển rì rào xô vào vách đá bên dưới, ngôi nhà bên bờ biển lặng im đón những ánh mặt trời đầu tiên. Anh Vũ cảm nhận được làn gió mát lạnh từ biển lướt qua mặt mình, cô thấy đầu hơi đau và dường như mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, cả người cô ê ẩm…

Đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra…

- Vẫn còn sớm mà, em ngủ thêm một chút nữa đi.

Một tiếng nói thân quen vang lên bên cạnh Anh Vũ, cô bé nhìn sang. Leo đang nằm cạnh cô, chống tay lên đầu nghiêng mình ngắm nhìn cô, chiếc sơ mi trắng của cậu hở ra vài chiếc cúc để lộ bộ ngực gợi cảm, mái tóc đỏ hơi rũ xuống mềm mại và mang theo mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng…

- Leo…

Anh Vũ cất tiếng. Leo cầm chiếc chăn khoác kín lên người cô mỉm cười dịu dàng. Anh Vũ không nhớ rõ về chuyện xảy ra hôm qua, cô chỉ nhớ mang máng là cô đã bị người ta đánh và sắp bị giết chết. Leo đã đến cứu cô, sau đó cô ngất xỉu nên không biết Leo đã đưa mình về nhà của cậu…

- Em hơi sốt đó Anh Vũ. Leo đặt tay lên trán cô bé lo lắng, có lẽ vì hôm qua cô bé ướt sũng nước mưa nên cảm lạnh.-Ngủ thêm một chút nữa đi cho khỏe…

Anh Vũ không nói gì, đôi mắt cô bé lại từ từ khép lại, cô lại chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ yên bình đó, dường như có một bàn tay đưa lên mặt cô vuốt nhẹ, những cơn gió biển lại ùa qua cửa sổ tràn vào căn phòng, nhưng Anh Vũ không thấy lạnh, có ai đó đang ở cạnh cô, lo lắng và bảo vệ cho cô, ấm áp quá. Anh Vũ hơi xoay người gục đầu vào Leo. Cậu mỉm cười quàng tay ôm lấy cô bé. Thật yên bình. Nếu thời gian dừng lại đây mãi mãi cũng được…

8h30….

Anh Vũ tỉnh dậy, cơn đau đầu đã hết, cơ thể cũng khỏe hơn phần nào rồi, cô bé chậm chạp mở mắt ra. Leo vẫn nằm cạnh cô, bàn tay vuốt nhẹ vạt tóc mái của cô ra sau, cậu nhìn khuôn mặt bé nhỏ mỉm cười. Anh Vũ lúc này sao nhìn giống em bé quá…

- Em đói chưa?

Anh Vũ hơi gật đầu, cô nhóc vẫn lười biếng nằm im trên giường, nhưng Leo đã gạt chiếc chăn trên người cô xuống mỉm cười:

- Dậy ăn sáng nào, em còn phải uống thuốc nữa.

Anh Vũ nắm lấy tay Leo không để cậu ngồi dậy. Leo quay sang hơi ngạc nhiên. Anh Vũ đang muốn nhỏng nhẽo với cậu sao.

- Leo…

- Sao thế?

Anh Vũ vẫn không nói gì, cô ngồi im nhìn cậu, mái tóc đỏ của Leo bị cơn gió biển hất tung lên trông thật đẹp, mùi hương hoa hồng xanh ùa vào từ cửa sổ. Cô bé mỉm cười, Leo thật sự đã quên hết mọi chuyện rồi, Leo đã trở lại với cô rồi, không biết có phải Anh Vũ đang mơ hay không nữa, nếu là mơ thì cô muốn mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, để giấc mộng này không bao giờ kết thúc.

- Ngoan nào Anh Vũ, để anh lấy cháo cho em ăn nhé!

Leo cúi xuống hôn lên môi cô bé. Anh Vũ gật đầu mỉm cười thật tươi. Leo hơi ngơ ngẩn trong vài giây, rồi cậu cũng mỉm cười. Anh Vũ đã cười lại được rồi.

Anh Vũ vẫn lười biếng ngồi im trên giường nhìn theo Leo đang múc cháo ra ình. Không biết cậu mua nó khi nào, nhưng tô cháo dường như rất ngon, còn bốc mùi thơm phức nữa. Leo vẫn vui vẻ múc cháo từ hộp ra tô cho Anh Vũ…

Anh Vũ bây giờ mới có thời gian nhìn xuống mình, cô hơi giật mình khi thấy mình đang mặc chiếc áo sơ mi của Leo, chiếc áo hơi rộng. Anh Vũ đưa tay lên gãi đầu, khuôn mặt hơi đỏ, cô thấy cổ mình hơi đau, có một dãi băng trắng đang được băng kín trên đó, cô rùng mình khi nhớ lại cảnh tượng hôm qua, con dao nhỏ trên tay Trường Dương đã rạch trên cổ cô một vệt khá sâu, nước mưa lạnh buốt, đau nhói…

Nhưng bây giờ mấy vết đau đó đã biến mất rồi…

Chợt có tiếng bước chân lên cầu thang, Anh Vũ quay sang hơi ngạc nhiên, dường như có ai đó đang đi vào phòng.

- Leo! Cậu dậy chưa?

Cánh cửa mở tung ra, Sa Lệ bước vào trong bộ váy đen sexy, đôi guốc nhọn hoắt dưới chân cô ta tạo ra những âm thanh cộp cộp khó chịu mổi lần bước đi. Anh Vũ nhìn ra cửa đúng lúc cô ta đi vào. Và đôi mắt cô ả trợn tròn, chiếc túi xách trên tay rơi xuống sàn. Đôi môi đỏ mọng của cô ta mím chặt tức tối. Anh Vũ đang ở trên giường của Leo, cô bé còn đang mặc trên người duy nhất chiếc sơ mi của cậu. Khỏi phải nói cũng biết Sa Lệ nổi điên lên thế nào…

- Con khốn này, mày làm gì ở đây?

Sa Lệ gào lên rồi đi lại giơ tay tát cô bé, nhưng cánh tay cô ta đã bị giữ chặt. Leo nhìn cô ả với vẻ không hài lòng, đúng là không giống với một tiểu thư dịu dàng gì cả, đụng chuyện gì cũng muốn đánh người…

- Cậu định làm gì đó, Sa Lệ?

- Leo…Sa Lệ quay sang cậu tức tối, Leo vẫn giữ chặt tay cô ả không cho cô đánh Anh Vũ. Cô ả gào lên.-Leo, cậu đang làm gì vậy? Tại sao con nhỏ này lại ở đây? Sao nó lại ở trên giường của cậu? sao nó lại mặc áo của cậu? cậu mau giải thích đi?

- Chuyện này liên quan gì đến cậu? Đáp lại sự tức giận của Sa Lệ, Leo nhìn cô ta lạnh lùng.-À mà có chứ nhỉ, hôm qua chính cậu bày trò nên Anh Vũ mới gặp nguy hiểm. Sa Lệ, cậu đúng là một cô gái xấu xa.

- Leo, cậu dám nói với tớ như vậy sao? Tớ làm tất cả những điều này là vì cậu, cậu dám nói với tớ như thế sao?

- Đủ rồi Sa Lệ. Leo hất tay cô nàng ra.-Tớ chưa bao giờ muốn cậu làm như vậy với Anh Vũ cả, cậu hại cô ấy chỉ đơn thuần là cậu ghen ghét với cô ấy thôi, đừng đem tớ ra làm lí do bào chữa cho hành động của cậu nữa.

Anh Vũ vẫn ngồi im trên giường. Sa Lệ nhìn cô căm tức rồi quay sang Leo gào lên.

- Leo, cậu bị làm sao vậy? Sao cậu có thể đối xử với tớ như thế chứ? Cậu quên mất khi cậu bị tai nạn nằm trong bệnh viện ai là người lo lắng cho cậu nhất hay sao? Là tớ, chính là tớ. Lúc cậu mất trí nhớ tớ cũng đã luôn ở bên chăm sóc cho cậu, thậm chí khi cậu bị Khôi Vỹ cướp mất Blue Rose tớ cũng không như những cô gái khác bỏ cậu mà đi. Tớ làm tất cả là vì cậu cơ mà, sao cậu cứ nhất định bênh vực cho con nhỏ đó chứ? cậu quên chính nó là người hại chết bố cậu hay sao? tại sao cậu có thể tha thứ cho nó được chứ, sao cậu lại muốn bảo vệ nó?

- Im đi Sa Lệ…

- Cậu đừng quên Anh Vũ là người hại chết bố cậu, Leo!!!

Sa Lệ cười độc ác. Anh Vũ thì hơi buồn, cô nhìn Leo lo lắng, nhưng trái với mong đợi của Sa Lệ, Leo không những không tỏ ra căm ghét Anh Vũ như trước đây mà cậu nhìn cô ả lạnh lùng, đôi môi hơi nhếch lên mỉm cười.

- Thế thì sao?

- Leo? Sa Lệ nhìn cậu hoang mang.

- Tôi không quan tâm đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ nữa, tôi không cần biết trước đây đã có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ biết bây giờ Anh Vũ đang ở bên cạnh tôi, tôi yêu Anh Vũ, tôi sẽ không rời xa cô ấy nữa.

- Leo, cậu bị sao vậy? không lẽ cậu đã quên mối thù với kẻ đã hại chết bố mình rồi sao? Cậu đúng là đứa con bất hiếu mà. Leo…Bố cậu thương yêu cậu như vậy, tại sao cậu có thể…

- Đó là sự thật sao? Leo nhíu mày nhìn Sa Lệ, đôi mắt lạnh lẽo dò xét khiến cô nàng cảm thấy chột dạ.

- Cậu hỏi vậy là sao?

- Những gì cậu nói cho tớ biết về Anh Vũ và mọi chuyện xảy ra trước khi tớ bị mất trí nhớ là thật sao?

- Đương…đương nhiên là thật…

- Hừ! Sa Lệ, cậu là một người giả dối, những gì cậu nói với tớ không phải là hoàn toàn sự thật, cậu chỉ kể cho tớ nghe những gì cậu muốn và lái tớ theo ý muốn của cậu mà thôi. Nhưng mọi chuyện không còn quan trọng nữa, tớ không quan tâm nữa…

- Leo, cậu điên rồi…

- Ra khỏi đây đi, Sa Lệ…

- Leo…

Còn chưa kịp nói gì thì cô ả đã bị Leo đẩy ra khỏi nhà. Anh Vũ ngồi im trên giường có vẻ hơi buồn. Leo đã quay trở lại, thấy Anh Vũ có vẻ nghĩ ngợi, Leo đi đến ôm cô bé an ủi.

- Đừng lo lắng, Anh Vũ!

- Leo…

- Em không cần suy nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện kết thúc rồi…

- Em…

- Anh không cần trả thù cho bố, anh không cần có Blue Rose, nếu Khôi Vỹ thật sự muốn có nó, anh sẽ không tranh giành với anh ấy nữa, anh cũng không cần có kí ức trước đây nữa. Anh chỉ cần em thôi…

Leo ngồi xuống bên cạnh Anh Vũ và hôn nhẹ lên má cô bé. Anh Vũ mỉm cười thật tươi, cô cũng không quan tâm đến những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nữa. Chỉ cần có Leo là đủ rồi….

- Em đang gọi cho ai thế, Anh Vũ?

Leo bưng tô cháo bốc khói đi lại gần Anh Vũ, cô bé đang khởi động lại chiếc điện thoại bị tắt nguồn, hôm qua nó cũng đã ướt sũng cùng Anh Vũ, may là vẫn còn dùng được.

- Em gọi cho anh hai, hôm qua em không về nhà chắc là anh ấy lo lắng lắm.

- Không được! Anh muốn em ở đây với anh, đừng gọi anh ấy tới sớm. Em là của anh mà. Anh không muốn ai đưa em đi cả.

Leo vừa nói vừa rút chiếc điện thoại trên tay cô bé, Anh Vũ ngước lên phụng phịu, chưa gì đã muốn độc chiếm người ta rồi. Nhưng Leo không có vẻ gì là muốn nhượng bộ cô cả, cô bé thở dài.

- Ít ra thì cũng phải để em nhắn tin cho anh ấy khỏi lo chứ.

Leo mỉm cười gật đầu đưa lại chiếc điện thoại cho cô bé, đợi Anh Vũ nhắn tin xong rồi cậu đút cho cô bé từng thìa cháo, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc.

- Anh cười gì vậy Leo, nhìn gian xảo quá…Anh Vũ nhìn Leo hơi ngơ ngác, Leo đặt tô cháo đã hết xuống bàn rồi quay sang lấy khăn lau miệng cho cô.

- Anh thấy hình như áo của anh hơi rộng…

Anh Vũ giật mình cúi xuống, rồi cô hơi lùi ra sau, khuôn mặt hơi đỏ…

- Chiếc áo này…hôm qua…anh thay đồ cho em hả?

- Ừh! Leo bình thản gật đầu.-Hôm qua cả người em ướt sũng, anh đành lấy áo của anh cho em mượn, nhưng hình như em mặc áo con trai cũng đẹp lắm đó…

- Hơ…

Anh Vũ cười như mếu, đầu cô quay cuồng, khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín. Hôm qua Leo đã thay đồ cho cô, Leo thay đồ cho cô…Leo… Cô bé vội nhảy lên giường lấy chiếc chăn che lên người, chiếc áo sơ mi sao mà lại rộng như thế chứ…

- Anh Vũ…em không cần xấu hổ đâu, ở đây chỉ có em và anh thôi mà…

Anh Vũ nhìn Leo mếu máo. “Chỉ có anh và em” ư? Leo nghĩ cậu là đồ vật hay búp bê mà Anh Vũ không thấy xấu hổ chứ?

- Uống thuốc đi nào!

Leo đưa ly nước và một hộp thuốc cho Anh Vũ, cô bé nhăn mặt lắc đầu, từ bé đến giờ cô sợ nhất là thuốc đắng, mỗi lần bị bệnh dù Khôi Vỹ có dỗ dành cỡ nào cô cũng không chịu đụng đến một viên, anh ấy chỉ còn cách đè cứng cô xuống giữ chặt tay cô để chích thuốc mà thôi…

- Đắng lắm, em không uống đâu…Anh Vũ vẫn nhìn mấy viên thuốc vàng vàng, trắng trắng nhăn nhó…

- Em đang bệnh, không uống thuốc thì sao mà khỏi được? Ngoan nào! Leo đi tới lôi chiếc chăn xuống dỗ dành, Anh Vũ vẫn lắc đầu ngầy ngậy, có bệnh chết cô cũng nhất định không uống đâu. Thuốc là thứ cô ghét nhất trên đời…

- Em không uống đâu, em ghét thuốc…

- Ngoan nào Anh Vũ, uống thuốc đi rồi anh cho ăn kẹo! Leo vẫn dỗ dành cô bé, Anh Vũ vẫn nhất quyết không uống…

- Uống đi rồi anh dẫn ra biển chơi…

Lắc đầu…

- Anh mua hải sản nướng cho em ăn…

Lắc đầu…

Leo thở dài, rồi cậu lại nhìn cô bé dụ dỗ..

- Anh Vũ ngoan! Uống thuốc đi rồi anh thương, anh sẽ tặng em một nụ hôn thật ngọt ngào…

1s…2s….3s…

Ực!!!!!!

- Leo! Em uống xong rồi…

Anh Vũ ngước đôi mắt trong veo long lanh lên nhìn cậu chờ đợi, khuôn mặt phúng phính trông như một đứa trẻ. Leo bật cười, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên môi Anh Vũ rồi ôm lấy cô bé vào lòng.

- Ra là em muốn được anh hôn…

Cô nhóc dụi dụi đầu vào ngực cậu, mùi hương hoa hồng xanh thoang thoảng trong gió, những cơn gió biển vẫn từ bên ngoài ùa qua cửa sổ mát lạnh, tiếng sóng vỗ rì rào vào vách đá. Leo vẫn ôm Anh Vũ như thế, không biết trong bao lâu, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô bé, mái tóc mềm mang mùi hương dịu nhẹ…

- Leo, em muốn ra biển chơi.

- Em đang bị bệnh, không được ra ngoài đó.

- Khi nãy anh nói em mà uống thuốc sẽ dẫn em ra biển chơi mà. Cô nhóc ngước lên phụng phịu…

- Nhưng em bỏ qua điều kiện đó rồi mà…Em lấy điều kiện được anh hôn…Leo xoa đầu cô bé trêu chọc…

Anh Vũ vẫn nhìn cậu phụng phịu, cái miệng nhỏ xíu hơi chu ra. Leo nhìn cô bé thở dài.

- Em định ra biển thế nào đây? Cứ mặc như vậy đi ra à? Em đâu có bộ đồ nào ở đây, ít ra cũng phải chờ anh đi mua cho em mấy bộ váy đã chứ…

Anh Vũ lúc này mới giật mình nhìn lại, đúng là cô không thể chỉ mặc áo của Leo đi ra ngoài được, rồi cô nhớ lại chuyện Leo thay đồ cho cô, khuôn mặt nhỏ bé lại đỏ ửng lên. Cô bé cúi gằm xuống mếu máo. Leo là đồ háu sắc…

- Đừng giận chứ, lát nữa anh sẽ đi mua đồ cho em rồi chúng ta sẽ ra biển. Leo tưởng cô bé giận nên cúi xuống vỗ nhẹ lên vai cô dỗ dành.

- Leo…cô bé ngước lên mặt đỏ đỏ, Leo cũng nhận ra. -Hôm qua… lúc anh thay đồ cho em…anh có nhìn….nhìn…. nhìn…

Cô bé cúi mặt xuống ấp úng, cô muốn biết cậu nhóc có nhìn thấy những thứ đồ không được phép nhìn của con gái hay không, nhưng Leo ngây thơ vô số tội của cô vẫn cứ vô tư:

- Không nhìn gì thì làm sao anh thay đồ cho em được….

Chát!!!!!

- Anh là đồ háu sắc!!!! Anh Vũ nhìn cậu mếu máo. Leo vừa đưa tay xoa xoa mặt vừa nhìn cô bé cười đểu.

- Anh vẫn chưa làm gì em mà, sao lại gọi anh là háu sắc? em có biết háu sắc là như thế nào không?

Leo vừa nói vừa đè chặt cô bé xuống giường, đôi mắt mở to nhìn cô bé chằm chằm. Anh Vũ nhất thời bất động, hai tay cô bị giữ chặt, Leo thì đang cúi sát xuống hôn lên môi cô bé. Anh Vũ thấy hơi run, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Rồi đôi môi mềm mại của Leo lại hôn xuống cằm, xuống ngực cô bé, chiếc sơ mi hơi rộng nên cậu không khó khăn gì khi đặt nụ hôn lên ngực Anh Vũ. Cô bé giật mình. Leo đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, háu sắc là như thế này đây sao???

- Leo…thả em ra…thả em ra…. Anh Vũ đưa tay cố đẩy Leo ra, khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín, Leo giữ chặt lấy hai tay cô bé dưới đệm mỉm cười…

- Như vậy mới gọi là háu sắc đó, cô bé!!!!

- Thả em ra…Cô bé nhìn cậu mếu máo. Leo lúc này mới chịu tha cho cô. Nhưng cậu không đỡ Anh Vũ dậy mà nằm xuống bên cạnh cô bé, tay đưa lên chống đầu ngắm nhìn cô.

- Giá mà em cứ như thế này mãi nhỉ?

Anh Vũ vẫn mở đôi mắt trong veo nhìn cậu, như thế này là như thế nào chứ?

- Em đã định rời khỏi đây đó, Leo. Anh Vũ lên tiếng, Leo hơi nhíu mày, cậu không biết cô bé và Khôi Vỹ đã định lên kế hoạch đi khỏi nơi này. Cậu đưa tay vuốt một lọn tóc trên mặt Anh Vũ.

- Anh không để em đi đâu. Em là của anh.

Cô bé mỉm cười.

- Nếu anh hai mà nghe thấy mấy lời này của anh, anh ấy sẽ nổi điên lên đó, từ trước đến giờ Khôi Vỹ không cho phép ai đụng đến em cả. Vậy mà anh lại định độc chiếm em sao?

- Anh không quan tâm, mạng em là do anh cứu về, từ nay em mãi mãi thuộc về anh.

- Anh…có chắc là sẽ ở bên cạnh em chứ.

- Chắc chắn!

Chap 70: Hạnh phúc xa xôi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv