Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 64: Săn đuổi



Giờ tan học…

Anh Vũ đi bộ ra ngoài cổng trường, hôm nay ông vệ sĩ kia có việc gấp phải làm cho Khôi Vỹ nên Anh Vũ tự đi về bằng xe bus. Cô bé cũng không muốn đi về nhà vội, bếp đã hết đồ ăn, cô bé muốn vào siêu thị mua một ít phực phẩm về dự trữ. Siêu thị gần trường học của cô lúc nào cũng đông nghịt người, trước khi đi đến gian hàng đồ ăn, cô tạt ngang qua gian mĩ phẫm và ngắm nghía những thỏi son môi với vẻ thích thú. Dạo này thời tiết hơi lạnh khiến môi cô hơi khô, cô muốn mua một thỏi son dưỡng ẩm….

Và có một điều làm cho cô giật mình, khi vô tình nhìn qua chiếc gương lớn trên tường, cô thấy có vài người ở phía sau đang quan sát mình….

Anh Vũ nhíu mày, cô hơi lướt ánh mắt qua chiếc gương, dường như những kẻ này đang đi theo cô, Anh Vũ quay đi, cô tự nhủ là mình đã quá lo lắng. Nhưng khi đến gian hàng trang phục trước mặt thì cô bé đã có thể khẳng định những người này đúng là đang bám theo cô. Anh Vũ cảm thấy hơi lo lắng, nhưng cô vẫn làm ra vẻ như không hay biết chuyện gì. Cô vẫn đi lang thang trong siêu thị và tìm cách cắt đuôi những kẻ này…

Đám người kia vẫn bám sát lấy cô bé. Anh Vũ nhíu mày, cô lấy điện thoại ra đắn đo, không biết có nên gọi cho Khôi Vỹ tới đón cô hay không? Bọn người này có lẽ là thuộc hạ của Hoàng Long sai đến, chắc chắn bây giờ cũng có vài kẻ chờ sẵn cô ở bên ngoài, trong siêu thị có camera chống trộm và bảo vệ nên bọn chúng không dám làm gì, nhưng nếu bước ra bên ngoài thì cô không biết bọn chúng sẽ làm gì…

Anh Vũ tần ngần nhìn chiếc điện thoại, hôm nay Khôi Vỹ có một cuộc họp rất quan trọng với đối tác, nếu gọi đến giữa chừng có thể ảnh hưởng không tốt đến công việc của anh ấy, nghĩ vậy cô bé lại cất chiếc điện thoại vào trong túi. Anh Vũ quyết định sẽ tự tìm cách thoát khỏi bọn này…Cô bé đi đến gian hàng áo khoác lấy vài cái bỏ vào giỏ đi đến phòng thay đồ và biết chắc là bọn bám đuôi cũng đang theo sát mình…

Cũng may là phòng thay đồ hôm nay khá đông người, Anh Vũ vội lao vào một căn phòng và mặc lên chiếc áo trùm kín mít người, trong lúc bọn kia lơ đãng, cô vội hòa vào đám đông rồi chuồn thẳng ra ngoài. Không còn tâm trạng để mua đồ nữa, Anh Vũ vội bỏ lại chiếc áo khoác vào giỏ đồ rồi đi thẳng ra cửa sau, đám người kia bắt đầu lao đi tìm cô, và bọn này cũng đoán là cô sẽ đi ra từ cửa sau….

Những bước chân đang huỳnh huỵch đuổi theo…

Anh Vũ cố bỏ chạy thật nhanh khỏi siêu thị để những kẻ kia không nhìn thấy, qua một con hẻm nhỏ, cô bé dừng lại thở dốc. không thấy bóng dáng bọn người kia đâu nữa, có lẽ đã cắt đuôi được rồi.

Chợt…

Bộp…

Một bàn tay vỗ mạnh lên vai Anh Vũ, cô bé giật mình vội quay lại tung một cú đấm vào kẻ đứng sau mình, nhưng kẻ đó đã chụp được tay cô.

- Minh Nhật! Và Anh Vũ thở phào nhẹ nhỏm, trước mặt cô là Minh Nhật.-Sao cậu ở đây?

- Khoan hãy nói, có vài kẻ bám theo cậu, đi khỏi đây mau.

Cậu vội kéo tay Anh Vũ núp vào một góc khuất của con hẻm, ngay sau đó là một đám người đang đuổi theo Anh Vũ chạy qua. Cô bé nhíu mày, bọn này đang tìm đuổi bắt cô.

- Có chuyện gì xảy ra vậy Anh Vũ? hình như bọn người đó đang đuổi theo cậu, họ là ai vậy? Sau khi đám người kia đi qua rồi, Minh Nhật mới quay sang cô bé lo lắng, Anh Vũ vội vã khỏa lấp.

- Không có gì đâu, ngày trước tớ đã đắc tội với bọn người này nên giờ tụi nó muốn trả thù đó mà.

- Cậu nói dối!

Minh Nhật nhìn cô bé nhíu mày, Anh Vũ thấy hơi hụt hẫng.

- Tớ….

- Cậu đang định làm gì vậy, Anh Vũ? Đám người đó là của Hoàng Long hay Trường Dương sai tới tìm cậu vậy? Cậu đang bị họ nhắm vào đúng không?

- Sao cậu lại nói vậy, Minh Nhật?

- Tờ báo mới ra có đăng tin công ty Paradise của Hoàng Long sắp phá sản, tớ đoán là anh Vỹ đã làm điều này, bây giờ Hoàng Long đang nhắm vào hai anh em cậu phải không? Có phải vì vậy mà cậu mới cố gắng cô lập mình với mọi người hay không?

Anh Vũ nhíu mày, đôi mắt hơi rơm rớm.

- Minh Nhật…Cô bé cúi gằm xuống rồi nhìn lên cậu tha thiết. -Tớ xin cậu, Minh Nhật, nếu còn coi tớ là bạn…hãy tránh xa tớ ra…

- Anh Vũ?

- Làm ơn đi, Minh Nhật, coi như tớ cầu xin cậu…

- Anh Vũ….Minh Nhật nhíu mày…

- Tớ có thể tự bảo vệ mạng sống của mình, nếu chỉ có một mình, tớ có thể tự bảo vệ được ình, nhưng tớ không thể bảo vệ được cho các cậu, nếu lại gần tớ, các cậu cũng sẽ bị cuốn vào nguy hiểm. Lãm, anh trai tớ, bác Minh Đức…như vậy quá đủ rồi. Tớ không muốn ai bên cạnh bị liên lụy nữa…

- Anh Vũ….

- Điều này tốt cho cả tớ và các cậu. Nên hãy làm theo lời tớ…

Anh Vũ không nói gì nữa, cô bé nhắm chặt mắt quay vội đi. Cô bỏ chạy, cố bỏ chạy thật xa khỏi đứa bạn của mình, từ bây giờ cô không cho phép mình được lại gần ai nữa, mọi người sẽ vì cô mà chết, không thể để điều đó lặp lại nữa, không thể…

….

- Thưa ông chủ, chúng tôi mất dấu con bé rồi…Trước cửa siêu thị, một tên thuộc hạ của Hoàng Long gọi điện báo cáo kết quả.

“Tụi bay là đồ ăn hại, có một con nhãi ranh mà cũng không bắt được sao? Tao thuê tụi bay về làm gì chứ?”

Tên thuộc hạ xanh mặt, Hoàng Long đã nổi giận, có thể đám này sẽ mất vài ngón tay vì không hoàn thành nhiệm vụ, nó vội vàng giải thích.

- Xin lỗi ông chủ, nhưng con bé đó rất cảnh giác, nó phát hiện ra có người đi theo nên tìm cách chạy mất trước khi tụi em tóm được.

“Thế cho nên tao mới nói tụi bay là đồ ăn hại, thôi lết xác về đây trước khi Khôi Vỹ cho người tới hốt xác tụi mày…”

Tút…tút…tút…

- Mẹ kiếp!!!!

Chiếc điện thoại vỡ nát dưới sàn nhà, Hoàng Long lồng lộn lên khua hết cả đống li trên bàn xuống đất, gã quản gia vội vàng đi lại xoa dịu.

- Ông chủ, xin hãy bình tĩnh lại, lần tới tôi nhất định sẽ bắt được con bé đó về cho ông.

- Hừ, tốt nhất là như vậy, con nhãi chết tiệt đó thật biết trêu ngươi người khác mà.

- Ông chủ, ông có chắc là chúng ta cần con bé đó hay không. Tay quản gia nhìn sang thắc mắc.

- Hừ…mày thì biết gì, công ty của tao đã bị Khôi Vỹ dồn vào đường cùng rồi, phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi, bây giờ cách duy nhất là phải bắt cho được con bé Anh Vũ để uy hiếp nó dừng lại, còn nếu không thì giết con bé cũng được, con bé mà chết sẽ là cú sốc tinh thần lớn đối với nó, thằng nhóc sẽ phải dừng lại. Cho nên lần tới mày không được phép thất bại nữa.

- Tôi nhớ rồi, thưa ông chủ, lần tới tôi nhất định sẽ tóm cổ con nhóc về cho ông.

- Nếu không bắt được nó thì cứ khử nó đi.

- Vâng.

……

Giờ ra chơi…

- Leo!

Minh Nhật đi lại trước bàn đưa cho Leo lon nước ép cà chua, Leo đang dán mắt vào một bài tập toán hình của đề thi đại học năm trước. Nhìn đống đề thi trên bàn của Leo đã nhàu nát, cậu mỉm cười.

- Chưa gì đã chuẩn bị kiến thức thi đại học rồi sao? Cậu lo xa quá rồi đó.

- Tớ chỉ thích thú với mấy bài toán khó ở trong này thôi. Leo vừa nói vừa đưa lon nước lên miệng.

- Leo à. Tớ muốn nói với cậu vài chuyện liên quan đến Anh Vũ. Leo hơi nhíu mày, lon nước được hạ xuống.-Sa Lệ đã kể cho cậu nghe những gì về câu chuyện xảy ra trước đây?

- Cậu đừng nói đến vấn đề này được không, tớ không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến cô ta nữa…Leo nói rồi đứng dậy bỏ đi ra ngoài, Minh Nhật cũng vội đi theo sau….

- Leo! Nghe tớ nói đã, tớ không biết Sa Lệ đã nói gì với cậu, nhưng tớ chắc chắn là cô ta không kể hết tất cả sự thật với cậu đâu, thực ra Anh Vũ….

- Đủ rồi!!!!

Leo quát um lên, đôi mắt cậu sắc lẻm giận dữ, cậu không để Minh Nhật kịp nói thêm gì nữa, chính xác thì cậu không muốn nghe tất cả mọi thứ có liên quan đến Anh Vũ, cậu đang muốn quên cô bé đi…

- Cậu có biết trước đây cậu yêu Anh Vũ đến mức nào không, Leo? Anh Vũ…

- Cô ta là người hại chết bố tôi, lừa gạt tôi, cướp Blue Rose của tôi, đó là tất cả những gì tôi biết.

Leo giận dữ quay đi, Minh Nhật cũng không thể thốt lên lời nữa. Đi đến góc hành lang, Leo bỏ vỏ lon nước vào thùng rác rồi đưa tay lên gạt vệt nước đỏ trên môi, cậu nhíu mày cậu hơi băn khoăn, nước cà chua khiến cậu nhớ lại một thứ gì đó, mỗi lần cậu uống thứ này, trong đầu cậu có gì đó vụt qua, Leo không nhớ chính xác đó là gì, nhưng cậu biết rằng nó có liên quan đến thứ này…

- Vị nước cà chua…hơi nhạt…

Leo lặng lẽ bỏ đi xuống cầu thang, những lời nói của Minh Nhật lại vang lên trong đầu cậu…

“Cậu có biết trước đây cậu yêu Anh Vũ đến mức nào không…”

Yêu Anh Vũ…

Leo cười buồn. Ngay cả bây giờ cậu còn cảm thấy mình yêu cô bé đến phát điên lên được, nhưng cậu không thể ở gần cô bé được, vì Anh Vũ nào có yêu cậu, cô ấy chỉ cần Blue Rose của cậu mà thôi, bây giờ cô ấy đã có được rồi thì cậu đâu còn giá trị gì với cô ấy nữa chứ?

Anh Vũ…

Đầu óc cậu quay cuồng, mỗi lần nghĩ về Anh Vũ cơn đau lại dồn lên nhức nhối, bước chân của Leo loạng choạng rồi khuỵu xuống, mọi thứ trước mắt dường như nhạt nhòa đi rồi, chỉ con hình ảnh của Anh Vũ…

Anh Vũ….

Và đúng là cô bé đang ở trước mặt cậu…

- LEO!!!!!

Anh Vũ giật mình lao ra ôm lấy Leo. Leo đang lao từ trên cầu thang xuống, cũng may là cô đã kịp ôm lấy cậu, nhưng đầu Leo đập mạnh vào mũi cô bé khiến cô đau nhói, Anh Vũ cũng không có thời gian lo ình, Leo ngã xuống đè lên người cô, nhưng hình như cậu không bị thương.

- Leo!!! Anh có sao không? Leo!!!!

Cô bé vội vã gượng dậy đỡ cậu nằm xuống, Leo vẫn nằm im bất động, dường như vết thương của Leo có vấn đề, Anh Vũ để ý dạo này cậu rất hay bị đau đầu, lần trước Leo cũng đau đầu rồi ngất đi, Anh Vũ đã nói Sa Lệ đưa Leo tới bệnh viện tái khám, nhưng dường như cô tiểu thư đỏng đảnh đó chỉ lo ấy buổi tiệc tùng của mình chứ không quan tâm gì đến sức khỏe của Leo cả. Anh Vũ nghiến chặt răng, sao Leo vẫn nằm im bất động như vậy chứ…

- Leo…Leo!!!! Đừng làm em sợ, anh mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!!!!

Leo nằm im. Cô bé khóc nấc lên vội lay người cậu, cậu vẫn không tỉnh lại, vài giọt máu cam của Anh Vũ rơi xuống mặt Leo, cô bé cũng không biết là mũi mình đang chảy máu…

- Leo!!!! Leo!!!!!

Anh Vũ có vẻ hoảng loạn hơn khi Leo cứ nằm im bất động, nước mắt cô bé trào ra nhiều hơn, cả người cô run rẩy. Và cô cảm thấy căm thù bản thân mình, chỉ vì cô mà Leo mới ra nông nỗi này. Đáng lẽ ra ngay từ đầu cô không nên tìm cách trả thù cho anh trai mình, cô không nên kéo Leo vào rắc rối của cô. Nếu cô không đối đầu với Hoàng Long thì bố Leo đã không mất, Leo cũng không bị mất trí nhớ. Tất cả là tại cô…

- Leo!!! Em sai rồi, em không nên trả thù, em không nên làm liên lụy đến anh…

Cô bé khóc nấc lên, hai bàn tay bé nhỏ run run nắm chặt lấy áo của Leo. Cô đang ước cho thời gian quay trở lại, nếu có thể quay lại được quá khứ, chắc chắn Anh Vũ sẽ không tìm cách trả thù nữa, cô sẽ thật trân trọng những giây phút được ở bên cạnh Leo, cô sẽ cố gắng tạo ra một tương lai hạnh phúc cho Leo, sẽ không để cậu gặp nguy hiểm vì mình nữa…

Chắc chắn…

- Leo…Tỉnh lại đi Leo…Đừng bỏ em lại một mình…Xin đừng bỏ em lại một mình…Leo…

Anh Vũ ôm chặt lấy cậu khóc nức nở, Leo hơi cựa người, cậu thấy ngực áo mình có vài giọt nước ấm áp. Anh Vũ vội ngẫng lên. Leo đã mở mắt ra, cậu đang nhìn cô bé, đôi mắt cô nhạt nước, nhưng cô vẫn mỉm cười hạnh phúc…

- Leo!!!! Anh tỉnh lại rồi…Leo…Anh có sao không….Anh đau ở đâu?

- Sao em lại khóc…Leo vẫn nằm im, cánh tay cậu đưa lên gạt một giọt nước mắt của cô.-Sao em lại khóc? Sao lại lo cho tôi….

- Leo…

Anh Vũ không biết nói gì nữa, cô chỉ nhìn cậu và rơi nước mắt, Leo chợt nhớ lại trước đây Anh Vũ cũng chỉ biết ở bên cạnh cậu và khóc, nhưng không hiểu sao những lúc đó trái tim Leo muốn tan chảy vì những giọt nước trong veo đó, những lúc cô bé khóc, cậu chỉ muốn ôm chặt lấy Anh Vũ vào lòng và lau nước mắt cho cô bé mà thôi.

Chợt chiếc nhẫn lồng qua sợi dây chuyền trên cổ Anh Vũ lộ ra, Leo thấy nó là một cặp khớp với chiếc nhẫn cậu đang đeo trên tay, rồi cậu lại nhớ đến lời nói của Minh Nhật…

“Cậu không biết trước đây cậu yêu Anh Vũ đến chừng nào đâu…”

- Leo!!!!

- Đại ca!!!

Có tiếng huyên náo trên cầu thang, đám bạn của Leo và Sa Lệ đang chạy xuống, và cả bọn đều giật mình khi thấy Leo đang nằm dưới đất.

- Đại ca, anh sao vậy?

- Anh ngã cầu thang sao, trời ơi, máu…

Cả đám xôn xao hét toáng lên khi thấy trên mặt và ngực áo của Leo dính đầy máu, thực ra đó không phải là máu của Leo, đó là máu cam của Anh Vũ dính vào cậu khi cô bé cúi xuống ôm lấy cậu. Vài kẻ cũng nhận ra sự có mặt của Anh Vũ.

- Con khốn này, mày đã làm gì Leo?

Bốp…!!!!!!!!!!!

Sa Lệ quay sang gào lên và giang tay tát một cú thật mạnh vào mặt Anh Vũ, cô bé ngã về sau, máu cam của cô lại nhòe ra chảy tong tong xuống áo…

- Cút đi, con khốn…

- Mày lại định làm gì Leo chứ?

Cả đám người quay sang chửi rủa cô bé và ném cho cô những cái nhìn khủng khiếp, rồi họ đỡ Leo dậy để đưa cậu lên phòng y tế. Leo vẫn lặng im nhìn, đôi mắt đen thẳm của cậu vẫn không biểu hiện một chút cảm xúc nào. Cơn đau đầu của cậu cũng đã qua.

- Cút đi!!! Mày không nghe thấy bọn tao nói gì sao?

- Tránh đường để bọn tao đưa Leo xuống phòng y tế, con khốn!!!

Đám bạn nhìn cô bé giận giữ. Anh Vũ không nói gì, cô bé gượng dậy bước đi, đôi chân cô loạng choạng, chân trái hơi đau, hình như khi nãy ngã xuống nó bị bong gân rồi. Leo vẫn lặng im nhìn theo cô…xa dần…

Ra về…

“Mày biết gì chưa? Con nhỏ đó xô Leo xuống từ cầu thang đó”

“Trời, sao nó ác vậy, Leo đã làm gì nó chứ…”

“Ai biết được, chắc nó muốn trả thù cậu ấy vì đám đàn em đã đánh nó…”

Những tiếng xì xào không ngừng vang lên bên tai Anh Vũ, những ánh mắt xoi mói vẫn chỉa vào cô ác cảm. Bây giờ thì cả trường đều coi cô là ác quỷ thật rồi. và Anh Vũ vẫn cứ vậy, mặc nhiên bước đi không để ý đến những gì xảy ra xung quanh.

Trên sân trường rộng thênh thang, ác quỷ bé nhỏ vẫn bước đi trước sự căm ghét của tất cả mọi người, và điều duy nhất cô cảm nhận được lúc này là sự cô đơn…

Chân trái cô đau nhói. Anh Vũ dừng bước ngồi xuống bên vệ đường, hôm nay cô tan học sớm nên ông vệ sĩ vẫn chưa đến đón, ngồi một mình, cô lặng im nhìn những vạt nắng lấp lánh trên những ô cửa sổ trước mặt, một cơn gió ùa qua hất nhẹ vạt tóc của cô ra sau, Anh Vũ chợt nhớ đến ngọn gió mát lạnh mang vị mặn muối biển, đã lâu rồi cô chưa đi ra biển chơi. Đã lâu rồi không còn ai cùng cô đi ra biển nữa. Anh Vũ cũng không muốn ra đó một mình, vì có ai đã nói với cô là đứng một mình trước đại dương mênh mông sẽ rất đáng sợ. Anh Vũ hiểu điều đó. Và thế giới của cô bây giờ cũng giống hệt như đại dương mênh mông vậy. Trước đại dương đó, chỉ có một mình Anh Vũ…

Thật cô độc…

Nước mắt cô bé hơi nhòe ra…

- Lần nào gặp em, anh cũng thấy em ở trong tình trạng vô cùng thảm hại nhỉ?

Một giọng nói vang lên bên cạnh, Anh Vũ ngước lên, và cô sững người trong vài giây…

Bông hoa hồng đen khẽ rung động, một người con trai mang trên người bộ đồ đen bí ẩn, ánh mắt lạnh lùng rất ít khi biểu hiện cảm xúc….

Ác quỷ đang đứng trước mặt cô…

- Trường Dương…

- Hô! Lần này em không có vẻ gì là ngạc nhiên hay sợ hãi khi nhìn thấy anh nhỉ?

Trường Dương mỉm cười đi lại gần cô bé, vẫn là nụ cười nửa miệng kiêu ngạo và bí ẩn đó, nhưng quả thật lần này cô bé không có cảm giác gì nữa. Anh Vũ đưa đôi mắt trong veo lướt qua với vẻ lơ đãng.

- Sao thế? Sao lại ngồi đây một mình. Thiên thần của em đâu rồi?

Trường Dương đi lại cúi xuống cầm chân cô bé hơi giơ lên. Anh Vũ giật mình, cổ chân cô đau nhói, nó đang bị cánh tay thô bạo của anh ta bóp chặt. Cô bé nhăn mặt…

- Không bị trật khớp đâu, chỉ bong gân nhẹ thôi, nhưng đừng cử động nhiều nếu không sẽ sưng lên đó.

Sau cùng Trường Dương cũng nhẹ nhàng buông ra, rồi anh đi lại ngồi xuống bên cạnh Anh Vũ, cô bé vẫn cứ ôm lấy cái chân xuýt xoa, gã này không biết có phải lang băm không nữa, không biết chữa bệnh thì đừng có tự tiện làm cho vết thương của người ta đau thêm chứ.

Thấy Anh Vũ nhăn nhó, anh phì cười, lúc này thì Anh Vũ mới quay sang ngạc nhiên. Trường Dương mới cười ư? Cô không nhầm, đúng là cô vừa thấy anh ta cười. Không ngờ Trường Dương cũng có lúc cười được như vậy, nụ cười của anh ta cũng đẹp đó chứ, nó rất đặc biệt, phải nói là mang thương hiệu rất riêng của ác quỷ…

- Anh tới đây làm gì?

- Tình cờ anh đi ngang qua đây thôi, anh thấy có vài con chó hoang hình như đang săn mồi ở đây nên dừng lại một chút.

Trường Dương vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía con hẻm nhỏ, Anh Vũ quay sang hơi giật mình, trong đó là những kẻ hôm trước đã bám theo Anh Vũ, và bọn này dường như cũng đang ở đây đợi cô. Anh Vũ hơi nhíu mày, chân cô bây giờ đau nhói, nếu phải đánh nhau chắc chắn không trụ được lâu, còn bỏ chạy thì lại càng không thể rồi. ông vệ sĩ của cô vẫn chưa đến, phải làm sao đây?

- Đừng sợ! Trường Dương đặt tay lên mái tóc cô bé từ phía sau vuốt nhẹ.-Chỉ cần ở bên cạnh anh, không kẻ nào dám đụng vào em đâu!

Anh Vũ ngơ ngác, anh ta muốn bảo vệ cho cô ư? Cô bé hơi nhíu mày nhìn sang, những kẻ kia vẫn đứng lấp ló trong con hẻm, hình như sự xuất hiện của Trường Dương khiến chúng không thể hành động được. Hoạt động trong thế giới ngầm, không kẻ nào là không biết đến ông trùm Trường Dương khét tiếng, hẳn nhiên đám ruồi muỗi đó có ăn gan hùm, mật gấu cũng không dám làm gì đắc tội với anh rồi. Anh Vũ cúi xuống đắn đo, cũng không còn cách nào khác, đành cố ngồi lại với gã ác quỷ một lát vậy, dù sao cô cũng chưa muốn chết…

- Sao anh lại muốn giúp tôi? Anh Vũ quay sang Trường Dương, nhưng trả lời câu hỏi của cô vẫn là nụ cười nửa miệng và ánh mắt khó hiểu.-Lần trước…chính anh đã cứu tôi sao?

Cô bé hơi cúi xuống, cô còn nhớ hôm hỏa hoạn ở ngôi nhà của Leo, trước khi ngất đi cô đã thấy Trường Dương. Chính Trường Dương đã hạ hết đám người của Hoàng Long khi chúng muốn giết cô và Leo, nhưng Anh Vũ vẫn không hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy, có lí do gì để anh ta phải cứu Anh Vũ đâu chứ…

Trường Dương chống tay ra sau, khuôn mặt thanh tú ngước lên những ô cửa sổ lấp lánh trước mặt, một cơn gió nhẹ thổi qua, vạt tóc của Anh Vũ hơi tung ra, cô bé lại quay sang nhăn nhó.

- Đừng im lặng như vậy nữa, tôi không hiểu được nụ cười kì cục chết tiệt của anh đâu, tôi muốn biết tại sao anh lại cứu tôi, anh muốn gì ở tôi?

- Anh muốn có em!Một câu trả lời kì cục được Trường Dương thốt ra khiến Anh Vũ ngệt mặt.

- Hả?

- Anh yêu em. Đó là sự thật, tin hay không thì tùy em. Nhưng anh muốn em là của anh, anh không muốn kẻ nào đụng vào em cả, cho dù em có chết thì người giết em cũng phải là anh chứ không phải một kẻ nào khác.

Anh Vũ hơi lùi ra xa, đúng là giọng điệu của ác quỷ, nghe rợn tóc gáy. Cô đang cân nhắc xem mình có nên bỏ chạy đi không? Có lẽ bây giờ vẫn còn kịp. …

- Nếu có một kẻ nào đó dám làm hại đến em, anh nhất định sẽ giết nó. Trường Dương quay sang đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô bé.-Anh rất yêu em, anh nhất định sẽ có được em, vì vậy anh không muốn ai làm hại đến em cả.

Ngệt mặt 3s. đôi mắt trong veo chớp chớp, cô có nghe nhầm không? Ác quỷ đang tỏ tình với cô sao? Anh ta cũng biết yêu sao? Nhưng mà…

- Anh chính là người đã giết anh trai tôi. Anh Vũ lạnh lùng nhìn anh ta với ánh mắt vô cảm.

Trường Dương hơi nhíu mày, Anh Vũ đã chứng kiến chuyện này, cô bé sẽ không bao giờ quên đi mối hận đối với anh, dù cho anh có làm gì cô bé cũng sẽ không tha thứ cho anh. Anh Vũ cũng cười thầm, có lẽ sự thù hận của Leo giành cho cô cũng nặng nề giống y như cô căm hận Trường Dương vậy, mối thù người thân bị hại chết thật khó để tha thứ…

- Em có muốn giết anh để trả thù không?

- Không.

- Tại sao? Câu trả lời của cô bé làm Trường Dương hơi bất ngờ.-Không phải em và Khôi Vỹ đang làm mọi thứ để trả thù hay sao? Sau khi Paradise sụp đổ, kẻ tiếp theo Khôi Vỹ và em tìm đến sẽ là anh, không phải sao?

- Không…Tôi hối hận rồi. Anh Vũ cau mày, đôi mắt đen buồn thẳm.

- Hối hận?

- Chỉ vì mong muốn trả thù mà tôi đã đánh mất đi rất nhiều thứ quý giá, tôi đã sai khi nghĩ rằng mình có thể bất chấp tất cả để trả thù, đến bây giờ tôi đã hiểu, trả thù không thể mang Anh Khôi quay trở lại, nó không thể khiến tôi thanh thản được, nó chỉ cướp đi của tôi nhiều thứ quan trọng hơn thôi. Đáng lẽ tôi không nên trả thù. Tôi hối hận rồi… rất hối hận…

- Em đang muốn nói đến thằng nhóc họ Hoàng đó hả? nghe nói sau vụ tai nạn nó đã bị mất trí nhớ và hình như nó với Khôi Vỹ cũng đang có mâu thuẫn gì phải không? Chỉ vì thằng thiên sứ trắng đó mà em muốn dừng lại tất cả sao? Nó rất quan trọng với em sao?

Trường Dương nhìn cô bé lạnh lẽo, Anh Vũ không trả lời, đôi mắt trong veo không còn nhìn thực tại nữa, nó đã lạc đến một nơi xa xôi nào đó của quá khứ…

- Được rồi, anh không quan tâm em có muốn trả thù hay không, nhưng anh trai em chắc chắn sẽ không dừng lại đâu, nếu sau này nó đối đầu với anh thì anh cũng không ngần ngại hạ gục nó. Và khi đó…Anh Vũ, em sẽ là của anh…

Anh Vũ không trả lời, nhưng điều Trường Dương nói sẽ không xảy ra đâu, Khôi Vỹ và cô đã quyết định sau khi hạ gục Hoàng Long sẽ rời khỏi nơi này rồi, cô sẽ không tiếp tục trả thù Trường Dương nữa, dù có làm được thì Anh Khôi cũng đâu có quay trở lại với cô nữa, trả thù chỉ cướp đi nhiều thứ bên cạnh Anh Vũ hơn thôi, và chưa bao giờ cô nhận ra trả thù lại vô nghĩa như vậy…

Đúng…

Trả thù thật vô nghĩa….

Chiếc xe hơi màu trắng của Khôi Vỹ đã đến trước cổng trường đón cô, ông vệ sĩ bước ra hơi lo lắng khi nhìn thấy Trường Dương đang ngồi cạnh Anh Vũ, mấy tên sát thủ trong con hẻm nhìn ra với vẻ nhăn nhó khó chịu, lần này có vẻ như lại thất bại nữa rồi…Anh Vũ đứng dậy đi đến chiếc xe hơi. Trường Dương cũng đứng dậy, trước khi quay đi anh ta còn cúi xuống thì thầm vào tai Anh Vũ:

“Thiên thần luôn ở cạnh em, còn ác quỷ sẽ luôn ở sau lưng em. Nhớ nhé…”

Anh Vũ hơi quay sang, Trường Dương đã bước vào xe, cô bé hơi nghĩ ngợi, không biết những gì anh ta nói khi nãy có phải để cho cô nghe hay không, và không biết cô có nghe nhầm gì hay không, những lời đó thật khó hiểu…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv