7h00 tối…
Hai đứa nhóc rong ruổi trên con đường sáng rực ánh điện, buổi tối nơi khu phố của Anh Vũ ở khá là yên tĩnh, cô bé vui vẻ đếm những bước chân nhỏ nhắn của mình in dưới nền đường, một vài cánh hoa trắng lạc vào gió vương trên mái tóc đỏ rực của Leo, Anh Vũ quay sang hơi mỉm cười, chiếc mũ lưỡi trai màu xám đội lệch trên đầu cô bé trở nên đáng yêu kì lạ.
- Chúng ta về nhà thôi, Anh Vũ! Leo đưa tay lên gạt một lọn tóc cô bé ra sau.
- Ờ…Chắc bây giờ anh Khôi Vỹ đang tức giận lắm. Hahaha…đáng đời anh ấy lắm…
Anh Vũ vừa vung vẩy hai tay vừa toe toét khi tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn nhó của Khôi Vỹ, hai người đình công suốt buổi chiều, chắc giờ này anh ấy nổi điên lên rồi, cho chừa tật hèn ép nhân viên đi. Leo chỉ mỉm cười nhìn theo cô bé đang tung tăng trước mặt mình.
Bất ngờ…
- Nó đây rồi!
Một đám người mặc đồ vét đen ở đâu vây quanh Anh Vũ và Leo. Anh Vũ hơi lo lắng, có chuyện gì? sao những người này lại vây hai người? Dạo này Anh Vũ cũng đã đắc tội với không ít người, nhưng những người này hình như cô chưa gặp lần nào cơ mà, họ muốn gì? Một tên đi tới trước mặt Anh Vũ ra lệnh:
- Con nhỏ kia, bỏ chiếc mũ xuống!
- Các người muốn gì ở cô ấy? Leo đứng chắn trước mặt Anh Vũ, cậu có linh cảm không lành từ những người này. Rõ ràng những kẻ này không phải bọn du côn đường phố bình thường.
- Không liên quan đến mày, thằng tóc đỏ, muốn sống thì xéo qua một bên.
Tên này vừa nói vừa đi lại định giật chiếc mũ trên đầu Anh Vũ xuống, nhưng trước khi cánh tay thô bạo kịp chạm vào cô bé, nó đã bị Leo nắm chặt, không để đối thủ kịp phản ứng, cậu nắm luôn cổ áo và quật nó xuống đường, đám người kia lập tức xông vào cậu. Và cuộc hỗn chiến diễn ra…
- Leo!!!
Anh Vũ lo lắng chạy lại, một thanh sắt lập tức phang mạnh vào đầu cô bé, vì đã có sự đề phòng nên Anh Vũ nhanh nhẹn né ra được, nhưng chiếc mũ lưỡi trai bị rơi xuống đất. Anh Vũ ngước nhìn tụi nó khó hiểu, những người này muốn gì? tại sao họ lại tấn công cô…
- Các người muốn gì? Sao lại tấn công tôi?
Đáp lại ánh mắt lo lắng của Anh Vũ là cái nhìn sắc lạnh của tên sát thủ, liếc nhìn bức hình trên tay mình, gã cười nhạt.
- Tao cần mạng của mày!
Một con dao lao đến chổ cô bé, Leo vội đạp mạnh tên đó sang một bên, nhưng cậu cũng bị dính một thanh sắt của tên gần đó vào lưng, Anh Vũ giật mình, cô bé đưa tay vào túi định rút ra mấy con dao, nhưng trống trơn, trưa nay đi ra ngoài cô đã để hết ở nhà rồi…
- Nộp mạng đi, con nhãi!
Một tên cầm dao lao vào Anh Vũ, cô bé nhanh nhẹn lách ra và tung một cước vào bụng nó, nhưng ngay lập tức tên này quay con dao vào người cô bé, dường như cú đá không có tác dụng với nó. Con dao xợt qua mặt Anh Vũ, nhưng đã có một cánh tay đưa ra che chắn cho cô bé, tên lao vào cô cũng bị đấm ngã qua một bên..
- LEO!!!!
Anh Vũ hoảng hốt, cánh tay Leo bị rạch một đường dài, máu chảy tong tong xuống đường, cậu nhóc đưa cánh tay lên liếm vài giọt máu cười nhạt.
- Anh không sao, em lùi lại mau!
Đám người vây quanh Anh Vũ và Leo, cố dồn hai người vào một con hẻm nhỏ, những thanh mã tấu, kiếm, gậy sắt sáng lóe dưới ánh điện, bọn người này chắc phải hơn mười tên chứ không ít. Leo nhìn chúng hơi nhíu mày, bọn này rõ ràng không phải mấy tên du côn hay cướp giật bình thường. Nếu là cướp thì chúng chỉ cần tiền chứ không cần mạng hai người như thế này đâu. Hơn nữa, nếu cậu không nhầm thì dường như chúng đang nhắm vào Anh Vũ chứ không phải là cậu, cô bé đã làm gì đắc tội với chúng chứ? Rõ ràng Anh Vũ đâu có quen với chúng…
- Leo!!!
Anh Vũ phía sau níu tay cậu lo lắng, dường như cô bé cũng nhận ra được sự nguy hiểm của những người này. Mấy tên này đã được chuẩn bị trước, lao vào hai người…Một cuộc hỗn chiến xảy ra, Leo vừa tìm cách chống đỡ, vừa lo bảo vệ cho cô bé phía sau mình, Anh Vũ cũng không cố đánh bại chúng, bởi cô thấy rõ mấy cú đấm đá của mình rõ ràng không đủ để gãi ngứa cho đám người này. Nhưng Leo thì mạnh hơn chúng rất nhiều, có lẽ đây là sự khác biệt giữa con trai và con gái, có điều số lượng kẻ thù quá đông, nếu cứ đánh như thế này thì Anh Vũ sẽ gặp nguy hiểm. Cần tìm đường chạy trước khi cô bé bị thương…
Lao lên đá mạnh một tên cầm gậy khiến nó ngã chúi ra sau đè lên mấy tên đồng bọn, Leo giật mạnh một thanh trường kiếm của kẻ vừa bị hạ và kéo tay Anh Vũ chạy vào một con hẻm nhỏ. Những tên sát thủ cũng lập tức đuổi theo…
- Anh Vũ, mau núp sau lưng anh đi…Vào đến con hẻm nhỏ, Leo vội kéo cô bé ra sau lưng mình rồi dừng lại nhìn những kẻ trước mặt…
- Hừ! Xui cho tụi mày quá. Con hẻm này là ngõ cụt, tụi mày hết đường chạy rồi!
Một gã sát thủ đeo kính râm tay cầm mã tấu đi lại hai người cười nhạt. Leo thủ thế trước nó cũng mỉm cười, thực ra cậu cố tình chạy vào con hẻm này, vì nó là ngõ cụt nên bọn này sẽ không thể bao vây được hai người, Leo sẽ không lo cho Anh Vũ ở phía sau mình gặp nguy hiểm, hơn nữa với không gian chật hẹp thế này, cậu có thể một chọi hai, không bị đánh hội đồng như ở nơi trống trải. Dù sao Leo cũng từng được xưng tụng là đại ca của một băng nhóm quậy phá nhất trường, kinh nghiệm chiến đấu của cậu qua các trận chiến cũng không ít, đủ để cậu có thể bảo vệ người cậu muốn bảo vệ…
Anh Vũ nhìn đám người trước mặt hơi lo lắng, đúng là cô bé từng gây thù chuốc oán với không ít người, nhưng những kẻ này chắc chắn cô chưa gặp lần nào, và chưa gặp thì chưa thể làm gì đắc tội với chúng được, tại sao chúng lại muốn giết cô?
Mấy tên mafia sau vài giây nhìn con mồi thì cũng lao vào, nhưng khi một nữa số bị Leo hạ, bọn này mới nhận ra được sự ngu ngốc của mình, nhưng dù sao thì chúng cũng có số lượng áp đảo. còn Leo chỉ đánh nhau một mình, chúng cũng rất bài bản, để tránh gây sát thương cho đồng bọn, cứ một đợt có hai tên lao lên tấn công Leo, mặc dù cánh tay Leo đang bị thương, nhưng cậu cũng dư sức cho từng tên đo đường, Anh Vũ tròn mắt, nhìn Leo đánh đấm chuyên nghiệp không khác gì Khôi Vỹ cả. Lúc đầu mới quen, cô tưởng Leo cũng chỉ bình thường hay mạnh bằng mình là cùng, nhưng bây giờ cô bé mới nhận ra, đúng là Leo đứng trên một cấp độ khác hơn hẳn Anh Vũ, cô bé nhớ lại trận đấu Karate ở hội thao hôm
Bốp….
Một thanh sắt phang mạnh xuống vai Leo khiến cậu nhăn mặt, bọn người này khá đông, không những mạnh mà còn rất lì đòn, cứ một đợt hai tên nhào lên tấn công khiến Leo hơi rối tay, thấy cậu hơi lùi lại vì đau, một tên cầm dao lập tức xông tới…
- Chết nè…
Bốp….!!!!!!!!
Thanh sắt ở phía sau Leo lao tới đâm thẳng vào ngực gã sát thủ, lực đâm khá mạnh, hên là mũi của nó bằng chứ không nhọn nên không nguy hiểm đến tính mạng, tên này khuỵu xuống đường.
- Leo! Anh sao rồi?
Anh Vũ bước lên thủ thế, thanh sắt trong tay cô quay tròn nắm chặt. Có thể mấy cú đấm đá của cô không ăn thua gì, nhưng với sự trợ giúp của thứ này thì cô có thể hạ tụi nó. Leo quay sang mỉm cười, cậu đưa tay gạt một vệt máu nhòe ra trên miệng, tiện thể hất một thanh kiếm nhật rơi dưới chân mình lên làm vũ khí.
- Anh ổn, đừng lo…
- Xử con bé kia mau, chúng ta không có thời gian đâu.
Gã đeo kính râm quát lớn với mấy tên đàn em, nhưng mấy tên này chưa kịp lao vào thì gã đã nhận được một nhát chém của Leo ngay giữa mặt, chiếc kính râm bị cắt làm đôi, vết chém khá sâu kéo dài từ trán xuống tận vai khiến gã loạng choạng lùi ra sau…
- Nếu tụi mày đã quyết tâm lấy mạng bọn tao như thế, tao cũng không khách sáo nữa nhé!
Bất ngờ…
- Đại ca!!!
Mấy gã sát thủ đang định lao vào Leo thì có một tên ở đâu chạy lại thì thầm vào tai tên cầm đầu, gã nghe xong thì nhíu mày, ngước nhìn Anh Vũ một lần nữa, gã lo lắng quay đi, sau khi đã hắt tia nhìn căm thù vào Leo…
- Đi thôi….
Anh Vũ và Leo đều nhìn theo ngơ ngác, bọn này làm sao thế nhỉ? khi nãy quyết tâm lấy mạng hai người cho bằng được. Giờ lại vội vàng bỏ đi. Nhưng lí do mà tụi nó bỏ đi không quan trọng, đánh nhau thêm một chút nữa có thể hai người sẽ gặp nguy hiểm, tụi nó chịu dừng lại là tốt rồi…
- Leo, anh không sao chứ, để em xem vết thương của anh nào…
Kẻ thù đi rồi, Anh Vũ mới thở phào quay sang Leo. Cậu mỉm cười nhìn cô bé đang hốt hoảng trước mặt mình, chỉ là vết thương nhẹ thôi, ngày trước đi đánh nhau với lũ bạn cậu còn bị nặng hơn nhiều, Anh Vũ không sao là tốt rồi. Nhưng ánh mắt cậu nhìn theo những kẻ đi khuất hơi khó hiểu, bọn này thực ra là ai, đến bây giờ cả cậu và Anh Vũ đều không hiểu nổi những tên này muốn gì nữa, tự nhiên lao vào tấn công hai người, rồi lại tự động bỏ đi, cứ như bọn chúng đã nhầm lẫn gì vậy.
Windy…..
- Anh Vũ, Leo, thế này là thế nào? Khôi Vỹ nhíu mày, anh vừa lau vết thương trên tay Leo vừa nhìn hai đứa lo lắng.-Hai đứa đang làm trò gì thế?
- Tụi em…Leo đưa tay gãi đầu.
- Cái tội trốn việc đi chơi tôi chưa hỏi đến, cậu và em gái tôi lại đi gây chuyện gì nữa thế? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? có phải con nít nữa đâu. Hai đứa không còn việc gì vui hơn ngoài việc đánh nhau sao? Bàn tay anh nắm chặt cánh tay Leo khiến cậu nhăn mặt, Khôi Vỹ không biết thương yêu bệnh nhân gì cả….
- Anh hai, lần này không phải tụi em gây chuyện đâu, có mấy người nào đó cố tình tấn công em không rõ nguyên do, Leo vì bảo vệ em nên mới bị thương. Anh Vũ nhìn ông anh mình phân trần.
- Bọn tấn công em là ai? Khôi Vỹ ngước lên sau khi đã cố định dãi băng trắng trên tay Leo.
- Em đã nói là em không biết, bọn này dường như không phải là trộm cướp bình thường, tụi nó không có ý định cướp gì của em cả, chúng chỉ muốn lấy mạng em thôi.
- Hừ! Làm như em là nhân vật gì đặc biệt lắm nên bị mafia thanh toán vậy, gần đây em không gây sự với ai đó chứ? Khôi Vỹ nhìn cô bé dò xét.
- Em nói thật mà, em nhớ mình chưa từng đi gây sự với ai đến nỗi bị thanh toán như thế này cả…Cô bé nhìn anh thật thà.
- Hoặc có thể bọn chúng nhầm Anh Vũ với một ai đó...Leo lúc này mới lên tiếng.
- Nhầm ư? Khôi Vỹ quay sang cậu hơi nhíu mày.
- Vì đang đánh nhau giữa chừng thì tụi này bỏ đi, mà bọn chúng thì không có vẻ gì là dễ dàng bỏ qua cho kẻ thù cả, hơn nữa bọn chúng lúc đó rất đông, hình như chúng nhầm Anh Vũ với ai nên khi nhận ra chúng mới bỏ đi. Leo đưa tay lên cằm nhận xét.
- Hừm… Khôi Vỹ dọn dẹp đống bông gạc rồi quay sang dặn dò.-Được rồi, lần sau hai đứa nên cẩn thận hơn khi đi ra ngoài đó.
- Vâng! Hai đứa nhóc đồng thanh.
- Giờ đến vụ hồi trưa. Anh quay sang hìn hai đứa cười nhạt, khuôn mặt Leo và Anh Vũ hơi tái.-Sao hai đứa dám trốn việc để anh trông quán một mình hả, tụi bây chán sống rồi sao?
- Anh hai, chính anh đã khiến tụi em trốn việc đó. Ai bảo anh cứ ăn bớt tiền lương của em, chèn ép em chứ? Em đã rất vất vả bưng bê nước cho khách, tỏ ra thật dễ thương để hút khách tới quán mình, vậy mà anh cũng chẳng thèm tăng lương cho em. Lúc nào cũng kiếm cớ trừ tiền của em…Anh thật quá đáng!!!! Em không chịu nổi nữa rồi…
Anh Vũ nhìn anh trai mình phụng phịu, nhưng trong lòng cô lo lắng lắm, cứ tưởng Khôi Vỹ sẽ quay sang quát cho cô bé một trận. Nhưng không, anh nhìn cô bé mỉm cười dịu dàng.
- Ra em bỏ đi vì lí do này sao? Nói rồi anh đi lại quầy tiền rút ra mấy tờ polime đưa cho cô bé.-Đây là tiền lương tháng này của em, hơi sớm hơn vài ngày đó, anh cũng không trừ em khoản nào cả, vì mấy ngày qua hai đứa đã làm việc rất tốt. Vậy em đã hài lòng chưa?
Đôi mắt Anh Vũ sáng rực, quả thật Khôi Vỹ không trừ của cô bé đồng nào cả, vậy mà từ trưa đến giờ cô cứ nghĩ xấu cho anh, đúng là đáng trách mà, cô bé ngước nhìn anh với đôi mắt long lanh cảm động…
- Còn đây là phần của cậu, Leo! Cám ơn cậu vì đã giúp quán tôi trong suốt thời gian qua.
Khôi Vỹ vui vẻ đặt một ly nước cà chua xuống trước mặt Leo, cậu bé nhìn ly nước gượng cười, ly này to gấp hai lần ly thường ngày, phần thưởng của cậu đây sao? Không nhận có được không?
- Anh hai, em thương anh nhất trên đời!!! Anh Vũ reo lên ôm chầm lấy anh từ phía sau, con bé này, đổi thái độ cũng nhanh thật đó. Quay sang cô bé đang mỉm cười hạnh phúc, anh đẩy nó ra.
- Vậy bây giờ em đã chịu quay lại làm việc rồi chứ?
- Tất nhiên rồi! Anh Vũ nhìn anh gật đầu lia lịa. -Em sẽ cố gắng làm việc thật tốt để bù lại buổi chiều nay!
- Tốt! Khôi Vỹ mỉm cười hài lòng rồi đẩy cô bé xuống bếp.-Vậy em hãy rửa hết đống ly tách này trước khi đi ngủ nhé!
Anh Vũ nhìn đống ly chất cao như núi mà tắt hẳn nụ cười. Vậy là từ chiều đến giờ anh ấy không thèm rửa để chờ cô về giao lại cho cô sao. Đồ tiểu nhân, thế mà cô còn nghĩ anh tốt thật cơ. Không để người ta cảm động đến hai phút đã lộ rõ bộ mặt thật rồi. Nhưng biết sao bây giờ, lỡ nhận lương rồi, tiền tiêu vặt cũng hết rồi, giờ có muốn đình công cũng trễ rồi…Gtrừ…
Bắt tay vào rửa mấy chồng ly tách cao ngất ngưỡng, cô bé lầm rầm nói xấu ông anh mình. Anh trai xấu xí của cô…Keo kiệt, bủn xỉn, xấu xa, đáng ghét…Leo ở ngoài phòng khách cũng đang sống dở chết dở vì ly nước ép cà chua…
…..
Trong ngôi biệt thự sang trọng ở trung tâm…
Một người thanh niên mặc trên người bộ đồ đen bí ẩn đang ngồi trên sô fa nhìn xuống thành phố sáng rực qua bức tường kính, đằng sau anh ta là nhóm người đã tấn công Leo và Anh Vũ khi tối, đám người này có vẻ như đang sợ hãi, sự im lặng của người con trai trước mặt họ càng khiến họ lo lắng hơn. Không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh của họ đang căng ra chờ sự phán quyết sắp tới…
- Không còn gì bào chữa cho sai lầm của mày nữa chứ?
- Cậu chủ!!!! Tôi xin lỗi, vì con bé đó quá giống với…
- Tao sai mày đi giết một đứa con gái sao?
Không để tên này nói dứt lời, anh liếc nó, ánh mắt sắc lẻm, tên này dường như nhận ra sự nguy hiểm đang chờ mình, nó run rẩy…
- Tôi xin lỗi, lần sau tôi chắc chắn sẽ giết được thằng nhóc đó, tôi sẽ không phạm sai lầm thêm một lần nào nữa, xin cậu tha cho tôi lần này…
- Được! Đưa bông hồng đen lên môi chạm nhẹ, người thanh niên này cười nhạt, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút cảm xúc.-Chặt một ngón tay của mày xuống đi, nếu lần sau còn phạm phải sai lầm nữa thì chọn sẵn ình một chiếc quan tài đi!
- Cậu chủ!!!!Xin hãy tha cho tôi…Á á á á á ….
Tên này chưa dứt lời thì đã bị hai kẻ khác giữ chặt, và một ngón tay rơi xuống đất, máu đỏ loang lỗ một góc nền nhà, người con trai cầm bông hoa hồng đen vẫn không biểu hiện một chút cảm xúc gì, dựa tay lên bệ cửa sổ, anh ta ngước nhìn bầu trời đầy sao…
- Anh em sinh đôi à?