Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 23: Hết giận rồi



20 phút sau….

- Sao rồi con nhóc? Hết sức chưa?

Anh Vũ đứng thở dốc, cánh tay và hai chân đầy vết bầm, bộ váy đồng phục cũng bị lấm bụi. Gã trọc mỉm cười hài lòng khi cô bé bị hai tên đàn em mình giữ chặt…

- Dám giỡn mặt với bọn tao, mày cũng gan lắm đó nhóc.

Tên trùm đi lại giơ tay tát một cú thật mạnh vào mặt Anh Vũ, máu miệng cô bé nhòe ra. Khuôn mặt cô đỏ ửng, nóng bừng. Nhưng cô vẫn nhìn nó cười nhạt.

- Cánh tay có đau lắm không? Đừng động mạnh kẻo lại chảy máu đó!

- Hừ! Gã giơ cánh tay lên xem vết thương, đúng là vết thương khá sâu, dù đã được buộc chặt nhưng vẫn không ngừng rỉ máu, và vết thương đó lại càng làm tên này điên tiết hơn.-Mày giỏi lắm. Nhưng giờ thì để xem tao sẽ trả thù mày thế nào nhé!

Đám đàn em nó xúm lại nhìn hau háu vào hai cô gái, Sa Lệ xanh mặt ôm chặt hai tay vào người run rẩy. Anh Vũ vẫn lướt đôi mắt lạnh lùng qua mặt gã, cô đang muốn tìm một cơ hội để vùng ra, hoặc nhặt được một con dao dưới đất cũng được, như vậy cô sẽ có cơ hội cứu Sa Lệ và chạy thoát khỏi đây…

- Anh hai! Con nhỏ này hôm trước dám đạp gãy chân em, bây giờ anh giao nó cho em đi. Em muốn cho nó nếm mùi đau khổ một chút. Thằng trọc em nhìn anh nó đề nghị. Đôi mắt bẩn thỉu vằn lên những tia máu đỏ rực.

- Cũng được. Liếc xuống Anh Vũ nó cười nhạt.-Nhưng trước đó tao muốn trừng phạt nó vì đã dám làm tay tao đau. Sau đó giao ày, thích làm gì thì làm.

- Anh định trừng phạt nó thế nào, đại ca?

Mấy tên đàn em nhìn chăm chăm vào cô bé chờ đợi được hưởng thú vui, gã trùm cười nhạt đi tới nhặt con dao nhỏ của Anh Vũ khi nãy gim lên nó. Đôi mắt trắng dã nhìn cô bé toát lên sự độc ác.

- Chặt vài ngón tay của nó xuống cho tao!

- Anh hai, như vậy có hơi nặng quá không? Sao không đợi xong việc đã rồi hãy…gã trọc em nhìn anh nó hơi run, tên này đúng là máu lạnh…

- Thì đằng nào mà tụi nó chẳng chết. Tao muốn nó mang theo cả nổi đau tao tặng nó qua tận thế giới bên kia, để kiếp sau có gặp lại tao, nó cũng không dám giỡn mặt với tao nữa…Hahaha..

Gã ngửa người cười lớn. Anh Vũ hơi nhíu mày. Chặt tay cô sao, mấy ngón tay nõn nà này sao có thể để nó chặt dễ dàng như vậy được. Anh Vũ giằng mạnh người ra, nhưng cô vẫn không thoát được mấy cánh tay cứng ngắc đang giữ vai mình.

- Đại ca đã quyết định như vậy rồi! Đành phải chấp nhận số phận thôi, sẵn sàng chưa cô em?

Anh Vũ bị hai tên lôi lại một cái bàn ghỗ giữa căn phòng, cánh tay trái của cô bị lôi đặt lên bàn, giữ chặt. Cô bé nghiến răng nhìn bọn chúng đầy căm thù, cánh tay nhỏ bé cố thoát ra, nhưng sức lực của cô không là gì với hai gã đàn ông to khỏe cả. Không lẽ cô phải kết thúc mọi chuyện như thế này sao. Không! Anh Vũ cố giẩy mạnh người ra, mồ hôi cô bé vã ra trên trán, chảy cả xuống mắt cay xè, cơ thể cô hơi run lên…

- Đừng giẫy dụa nữa! không để im là con dao cắt luôn cả cánh tay em chứ không chỉ vài ngón đâu!

Tên trọc em đi lại cầm con dao lên ngang miệng liếm một vệt dài. Con dao sắc lẻm giơ lên cao trước đôi mắt hoảng hốt của Anh Vũ. Cánh tay cô đã bị giữ chặt…Ở bên cạnh, Sa Lệ sợ hãi nhắm chặt mắt, cô không dám nhìn cảnh tượng này. Trong giây phút cuối cùng, Anh Vũ cố gắng giẩy dụa, cố gắng nhớ lại một điều gì đó, và cô nhớ đến một mái tóc đỏ, khuôn mặt đẹp trai và luôn nhìn cô đầy lo lắng….

Leo….

“Cứu tớ với. Leo….”

- ANH VŨ…!!!!!

Bốp….

Và ngay khi con dao đâm xuống bàn tay trắng bé nhỏ, một cậu con trai có mái tóc đỏ rực từ cửa lao tới đá văng tên cầm dao ra xa. Hai tên còn lại cũng nhận được hai cú đấm lăn sang hai bên…

- LEO!!!!!

Cả Sa Lệ và Anh Vũ cùng ngước lên ngạc nhiên.

- Anh Vũ! Không sao chứ? Leo đỡ cô bé lên lo lắng. Đôi mắt đen thoáng đau đớn khi nhìn thấy cô bé thương tích đầy mình như vậy, cậu nhóc nghiến chặt răng, bọn khốn này thật dã man, nếu khi nãy cậu đến chậm một giây thôi Anh Vũ đã…

- Leo! Sao cậu lại ở đây? Anh Vũ nhìn cậu giờ mới hoàn hồn, cứ tưởng mất tiêu mấy ngón tay nõn nà rồi chứ…

- Leo! Coi chừng….

Bất ngờ Sa Lệ hét lên, tên trọc lao tới chém mạnh con dao sắc trên tay vào hai người, Leo chỉ kịp ôm Anh Vũ vào lòng che chở cho cô bé, con dao sợt qua, vai trái của cậu bị rách một đường, máu túa ra ướt đẫm chiếc sơ mi trắng.

BỐP….

Sau cú đánh lén thì gã trọc bị Leo đạp văng ra xa, nhưng những tên khác cũng vừa xông đến, bọn bắt cóc quá đông, Leo không dễ dàng đánh nhau với bọn này được. Anh Vũ đang ở trong lòng cậu, nếu cậu né đòn thì cô bé sẽ bị thương mất…

- Mày chết rồi thằng nhãi!

Khi Leo đang đá văng hai tên khác thì gã trọc khi nãy đã lao tới vung con dao lên nhằm đầu cậu đâm xuống. Không còn kịp tránh đi nữa, Leo ôm chặt lấy Anh Vũ che chở cho cô bé.

- Leo, tránh ra mau!!!! Anh Vũ hốt hoảng hét lớn.

Leo vẫn ôm chặt cô bé vào lòng, mùi hương hoa hồng xanh dịu nhẹ thoảng qua, con dao sắc lẻm vẫn lao xuống, không kịp nữa rồi…

Rắc…

- Á á á á….

Keng…

Và trước khi con dao kịp đâm xuống hai người, cánh tay nó đã bị giữ chặt và bẻ gãy, con dao rơi xuống sàn…

- Minh Nhật!!!

Cả hai người ngước lên mừng rỡ, Minh Nhật đang nắm chặt cánh tay tên trọc bẻ oặt ra sau, tên này gào thét thảm thiết, cậu bé vẫn không buông ra. Lần trước là gãy chân, lần này thì được gãy tay, tên này năm nay xem ra đã bị sao quả tạ chiếu cố. Nhưng xui xẻo của nó không chỉ có vậy…

- Hai cậu không sao chứ?

Minh Nhật nhìn hai đứa bạn lo lắng, Leo thì đã bị thương ở vai, Anh Vũ vẫn bình yên vô sự. Cậu hơi nhíu mày khi nhìn thấy vệt máu trên vai Leo, quay lại thả tên này xuống đất và…

- Đây là quà tao tặng ày…

Bốp….Rắc…

Á á á á….Gã trọc gào lên…Xương vai nó gãy nát…

- …Cái này cho Leo. Minh Nhật lạnh lùng tiếp tục đưa chân đạp dập bàn tay nó trên sàn.-Cái này cho Anh Vũ…

Bốp…rắc…

Á á á á…Và xương đùi nó một lần nữa gãy làm hai, Minh Nhật nhìn xuống cười nhạt:

- Còn cái này….Cho mẹ tao!

Tên trọc nằm bẹp xuống sàn bất tỉnh. Leo và Anh vũ có hơi bất ngờ vì câu nói cuối cùng của thằng bạn, “Cho mẹ” ư? Minh Nhật nói vậy là có ý gì chứ? từ từ đỡ Anh Vũ lên, Leo nhìn cô lo lắng:

- Anh Vũ, Không bị thương chứ?

Cô bé lắc lắc đầu, thực ra là cả người bầm dập, chỉ không bị thương nặng bằng Leo thôi…

Chợt….

- Á Á Á….

- Sa Lệ!!!

Và mọi người nhìn lên trước hốt hoảng, Sa Lệ đang bị tên trùm siết cổ, cánh tay đầy hình xăm của gã đặt ngang cổ cô bé, giữ chặt…

- Tụi mày giỏi lắm. Dám đánh em trai tao ra nông nỗi này. Tao thề sẽ giết hết tụi mày.

- Buông cô ấy ra, mày có còn là đàn ông không? Thật là hèn hạ.

Leo nhìn gã tức giận, nhưng cậu cũng không dám xông lên, con dao trong tay tên trùm đang kề sát cổ Sa Lệ, nếu đám nhóc sơ sẩy là cô bé đó sẽ gặp nguy hiểm, Sa Lệ cũng đang rất sợ hãi, khuôn mặt cô bé tái mét, cánh tay thô bạo của tên trùm đang giữ chặt trên cổ khiến cô khó thở. Đôi tay yếu ớt cào cấu vào cánh tay thô bạo một cách tuyệt vọng, ánh mắt hốt hoảng nhìn Leo cầu cứu:

- Le..o…

- Hừ! Để xem bây giờ tụi mày còn giở trò được nữa hay không. Quay sang bọn đàn em, gã hét lớn.-Tụi mày còn chờ gì nữa mà không chém chết tụi nó đi. Đứa nào phản kháng tao sẽ giết con nhỏ này ngay.

Đám đàn em của gã lập tức lao vào mấy đứa nhóc…

Nhưng…..

Veo….

Phập…

Phập..

Phập…

Một loạt dao từ ngoài cửa bay ra cắm ngập vào vai bọn vừa xông tới, tên trùm cũng được tặng một con ngay giữa cánh tay đang siết cổ Sa Lệ. Cánh tay nó vội buông cô bé xuống đất. Mấy con dao bay đẹp như mơ và chính xác đến từng centimet.

- Anh hai!

Anh Vũ quay ra cửa mừng rỡ, Khôi Vỹ mỉm cười đi tới trước mặt tên trùm và đỡ Sa Lệ dậy trao cho Minh Nhật. Mấy tên du côn còn lại thì mặt mày xám ngoét, gã trùm nhìn anh lắp bắp.

- Khôi….Khôi Vỹ…tại sao?????

- Hình như ở đây rất xôm tụ thì phải. Tao đang rảnh nên muốn tới góp vui một chút. Quay sang nhìn khuôn mặt ngơ ngác của mấy đứa nhóc anh mỉm cười.-Mấy đứa có một phút để rời khỏi đây!

Anh Vũ gật đầu rồi ra hiệu cho hai đứa bạn. Minh Nhật đỡ Sa Lệ đi ra, bọn nhóc lẳng lặng rời xuống dưới lầu mà không có một ai dám ngăn lại.

- Khôi Vỹ…Tại sao???

Tên trùm nhìn anh lắp bắp, cánh tay nó không ngừng túa máu ra, nhưng nó cũng không dám nhổ con dao của Khôi Vỹ ra. Thấy bốn đứa nhóc đã ra ngoài, anh quay lại nhìn tụi du côn mỉm cười thật tươi. Đôi mắt chợt sắc lẻm…

- Hừ! Tại sao à? Dám đụng vào đứa em gái bé bỏng của tao, tụi mày chán sống rồi!

- Em gái, không lẽ…Tên trùm nhìn anh hoảng hốt…

Đáp lại ánh mắt hốt hoảng cực độ đó, Khôi Vỹ gật đầu rồi rút ra một con dao nhỏ.

- Tụi mày sẵn sàng rồi chứ?

Mấy tên du côn lùi ra sau dè chừng, vài tên đã muốn tìm đường bỏ chạy, anh nhìn tụi nó mỉm cười rồi xòe ra ba con dao từ con dao khi nãy, nhìn y như anh đang làm ảo thuật…

Rồi…

Á á á á á….

Vài tiếng động lạ tai vang lên, căn phòng bị quần nát. Mấy đứa nhóc bên ngoài ngước lên tò mò. Vài phút sau thì Khôi Vỹ đi ra, vài tiếng sau thì xe cứu thương và cảnh sát tới, các bác sĩ của bệnh viện gần đó được một ngày bận rộn…

Khu vườn hoang bên dưới tòa nhà…

- Leo! Cậu không sao chứ?

- Không sao!

Anh Vũ đỡ lấy cánh tay nhuộm đỏ máu của cậu lên lo lắng, Sa Lệ đã được Minh Nhật đưa tới bệnh viện, cô bé không bị vết thương nào trên người, nhưng có lẽ bị sốc nên cần được ổn định lại tinh thần, thì ra mục đích chính của bọn bắt cóc này là muốn tống tiền giám đốc công ty Black, nếu khi nãy Sa Lệ không may mắn được mọi người cứu thoát, có lẽ công ty của bố cô đã bị phá sản, vì số tiền bọn bắt cóc yêu cầu gần như vét sạch tài sản nhà họ. Nhưng bọn này thật xui xẻo khi đã dám đụng vào Anh Vũ, điều tệ hại hơn là dám làm cho Khôi Vỹ nổi giận, và thành quả đạt được của bọn bắt cóc sau phi vụ là được đi bóc lịch vô thời hạn.

- Để tớ xem vết thương cho cậu nào, cậu cởi áo ra đi, Leo! Anh Vũ vừa nói vừa đưa tay chạm vào chiếc sơ mi.

Leo nhìn Anh Vũ hơi ngơ ngác rồi cũng cởi áo ra, vết thương không sâu lắm, nhưng kéo dài từ vai xuống cánh tay khiến máu chảy ra hơi nhiều. Cô bé vụng về dùng bông lau vết thương cho cậu, đôi tay nhỏ nhắn hơi run rẩy, băng bó vết thương thế này cô chưa làm lần nào, từ trước đến giờ mỗi lần bị thương về nhà chỉ có Khôi Vỹ băng bó cho cô thôi, nhưng lần này Khôi Vỹ lại mặc kệ hai đứa, Sau khi làm-gì-đó-không-biết từ ngôi nhà hoang đi ra, anh ấy chỉ vất cho hai đứa hộp cứu thương và liếc Anh Vũ lạnh lùng nói rằng “Rắc rối là do hai đứa gây nên, giờ tự đi mà giải quyết, anh chỉ giúp như vậy thôi” rồi bỏ về. Đúng là đồ máu lạnh mà!

Nhưng hình như có kẻ lại thầm cảm ơn anh ta mới lạ chứ….

- Leo? Cậu cười gì vậy? Vết thương làm ảnh hưởng đến dây thần kinh của cậu sao?

Anh Vũ ngước lên ngạc nhiên khi Leo cứ dán khuôn mặt đỏ ửng nhìn cô mỉm cười. Trên bãi cỏ xanh biếc êm ái có điểm vài bông hoa dại trắng tinh, Leo ngồi im ngoan ngoãn cho Anh Vũ cột chặt dãi băng cuối cùng trên cánh tay mình.

- Cậu không bị thương ở đâu chứ? Anh Vũ!

Leo vuốt nhẹ mái tóc cô bé ra sau, trên khuôn mặt xinh xắn như thiên thần của cô vẫn còn vết hằn đỏ do cú tát thô bạo của gã trùm khi nãy, đôi mắt Leo hơi đỏ rực, nếu thằng đó mà chưa bị cảnh sát hốt đi thì nó cũng khó sống với Leo rồi.

- Tớ…Tớ không sao…

Anh Vũ hơi đỏ mặt cúi xuống. Chính xác thì cô bé đã quên mất cảm giác đau rồi, vì khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của Leo đang dán vào cô, và cậu thì đang cởi trần, khuôn mặt đẹp cộng với thân hình gợi cảm của Leo lúc này còn đẹp hơn bao nhiêu lần so với mấy bức tượng nghệ thuật của Leona nữa. Dù cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Anh Vũ cũng không muốn nhắc cậu mặc áo vào, vì để như vậy Leo đẹp trai hơn bình thường rất nhiều….

Leo thì vẫn không biết cô bé đang nghĩ gì, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, nhìn thật đáng yêu. Một làn gió nhẹ ùa qua mang theo mùi hương hoa hồng xanh, mấy bông cúc dại gần đó cũng đong đưa, Anh Vũ và Leo vẫn ngồi im độc thoại nội tâm, không ai nói với ai câu gì, vì dù có rất nhiều chuyện để nói, nhưng cả hai đều không biết phải bắt đầu từ đâu nữa…

- Anh Vũ…Leo ngại ngùng lên tiếng. Cô bé bây giờ mới bình tĩnh lại ngước lên nhìn cậu chờ đợi.-Về chuyện hôm qua, tớ muốn xin lỗi cậu…

Anh Vũ dường như không còn nhớ đến chuyện cũ nữa, đôi mắt cô bé mở to khó hiểu, đầu hơi nghiêng về một bên, cô đang cố nhớ lại xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì…

Còn Leo vẫn không biết là Anh Vũ đã quên “tai nạn” ngày hôm qua, cậu hơi tránh ánh mắt của cô bé trước mặt mình, bây giờ chỉ còn hai người, trong khung cảnh vô cùng lãng mạng như thế này, trong điều kiện thuận lợi như thế này. Phải tận dụng cơ hội xin lỗi cô ấy mới được. Leo nghĩ thầm, Anh Vũ vẫn không nói gì, đôi mắt đen thẳm nhìn cậu chăm chăm, thật không biết cô bé đang nghĩ gì nữa. Leo thì giống như cậu bé phạm lỗi, hai con mắt cậu nhìn cô bé thành khẩn, miệng hơi mím.

- Hứ!

Và một hành động của Anh Vũ khiến cậu nhóc suýt khóc, cô liếc cậu và ngoảnh mặt đi chổ khác, lặng im. Leo đưa tay lên gãi đầu, vì có quá nhiều chuyện xảy ra mà Anh Vũ đã quên mất chuyện hôm qua, cô bé cũng quên mất là mình đang rất giận tên tóc đỏ bờm xờm xấu xí này, nhưng nó cũng rất tử tế khi nhắc lại cho cô nhớ, và bây giờ nó hơi hối hận, giựt giựt mái tóc đỏ bờm xờm của mình, Leo nghĩ rằng: biết vậy cứ lơ đi coi như chưa có chuyện gì rồi trở lại thân thiết với Anh Vũ như trước đây là xong, tự nhiên cô ấy quên rồi cậu lại nhắc cô ấy nhớ làm gì kia chứ. Tự đưa mình vào thế bí rồi, bây giờ phải làm sao đây….

Anh Vũ vẫn ngồi im quay lưng lại với Leo nhìn mấy cánh bướm trắng phía xa xa, một cơn gió nhẹ ùa qua, thoang thoảng mùi hương hoa hồng…

- Anh Vũ!!!!….

Bất ngờ Leo choàng hai tay qua ôm chặt lấy cô bé từ phía sau vào lòng mình. Anh Vũ hơi bất ngờ, hành động của Leo khiến trái tim cô bé muốn

- Xin lỗi Anh Vũ…Tớ không cố ý làm cho cậu giận đâu…tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu mỉm cười…Anh Vũ….Anh….anh yêu em…

Leo không chủ ý muốn nói như vậy. Cậu muốn nói với Anh Vũ nhiều điều hơn nữa, rằng cậu rất nhớ cô bé, rất muốn được ở gần cô bé, và cậu muốn phát điên lên khi nghĩ rằng cô thích cái thằng tóc vàng hoe kia, cậu sợ nhìn thấy Anh Vũ buồn, vì khi cô buồn trái tim cậu cũng đau thắt lại, Leo không thể nào chịu được khi ánh mắt đen thẳm nhìn cậu mà rơi lệ, cậu muốn đưa tay lau đi giọt nước mắt kia. Cậu muốn ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai bé nhỏ luôn đứng đơn độc trước nguy hiểm, cậu đã muốn làm tất cả để đem lại hạnh phúc cho Anh Vũ, nhưng rốt cuộc cậu lại vụng về làm cô bé tổn thương, làm cô phải khóc, Leo muốn nói là cậu rất hối hận, hối hận rất nhiều, cậu rất yêu Anh Vũ, cậu cũng rất lo lắng khi cô bé gặp nguy hiểm. Cậu chỉ muốn cả đời bảo vệ cho cô bé, để cô mãi mãi được hạnh phúc, mãi mãi mỉm cười với cậu… Nhưng cũng may có một điều nghe có vẻ đơn giản nhưng rất quan trọng, Leo đã nói ra được rồi…

- Anh Vũ!!!!

Anh Vũ vẫn im lặng, vẫn để Leo ôm chặt mình, mãi lúc sau đó cô mới cố thốt lên:

- …hết giận rồi….Cảm ơn Leo…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv