Gió biển se lạnh thổi bay làn tóc. Hoài An ngước nhìn ánh trăng sáng tỏ vằng vặc. Hơi nước từ biển bốc lên đầy lạnh lẽo. Sóng đánh vào bờ từng nhịp, ù ù bên tai. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, yên lặng chờ đợi.
Tiếng bước chân đi tới càng ngày càng gần. Áng chừng còn cách một bước chân thì dừng lại.
Ngay khi có cái thứ gì đó chạm lên vai mình, Hoài An cong khóe môi, xoay người. Một tay nắm lấy cổ áo của người kia tính nhấc lên, con ngươi có vài phần hiểm ác.
Nhưng khi nhìn rõ người này là ai thì cô ngớ người ra, đôi mắt sắc lạnh như diều hâu chuyển sang ngạc nhiên.
Đoàn Mạnh Quân cũng ngơ ngác, hơi sốc vì hành động bất thình lình bị túm chặt cổ áo từ cô. Chiếc áo định khoác lên vai cô vẫn còn lơ lửng.
Hoài An lúng túng, vội vàng buông anh ra: "Xin lỗi.. tôi.. tôi tưởng.." tưởng anh là tên khốn kia..
Đoàn Mạnh Quân nhìn cô ấp a ấp úng, vòng tay ra sau lưng khoác chiếc áo cho cô, xong rồi hỏi: "Quản lý An đang đợi ai sao?"
Hoài An lắc đầu: "Đâu có, cảm thấy trong kia hơi ngột ngạt nên tôi muốn ra đây hóng gió một chút thôi."
Anh im lặng nhìn cô, cô chỉ cười cười rồi lảng tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Chả hiểu sao cô không dám nhìn trực tiếp vào mắt Đoàn Mạnh Quân, cứ hễ nhìn vào đôi mắt ấy dù không làm chuyện xấu thì cô cũng thấy chột dạ.
Cô chú ý đến cổ áo anh bị cô nắm đến nhàu nát, còn bị bung mất mấy cái khuy áo, lộ ra một mảng thịt. Ầy, chậc chậc.. cũng ra gì phết đấy.
Thấy Hoài An chú ý đến phần da bị lộ của mình, tim anh rung lên mãnh liệt, yết hầu chuyển động lên xuống.
Mắt thấy Hoài An định đưa tay lên cổ áo mình một lần nữa, anh nhanh chóng đưa tay lên cản lại. Động tác có hơi mạnh, Hoài An cũng ý thức, cười xòa: "À, tôi chỉ định chỉnh lại cổ áo cho anh thôi. Xin lỗi vì đã làm hỏng mất áo của anh." Chứ tôi không hề có ý xấu gì đâu.
"Không sao." Đương nhiên anh biết Hoài An không có ý gì, nhưng mà nếu như để cô chạm vào một lần nữa thì anh sợ mình không chịu nổi.
Anh nhìn ra phía bờ biển rồi nhìn cô nói: "Đêm tối gió lạnh, sóng biển cũng đánh mạnh dữ dội, đứng ở ngoài này rất nguy hiểm, chúng ta nên vào thôi."
"Phải, phải, đúng là không nên ở ngoài này lâu."
Người nên ra thì không thấy. Cô cũng chẳng còn hứng thú nữa, lẽo đẽo cùng Đoàn Mạnh Quân vào trong. Anh đi ngay cạnh cô, còn đưa tay giữ cho áo khoác không bị gió thổi bay giúp cô.
Gió hơi mạnh thật. Mắt cú của Hoài An ngẩng lên liền liếc thấy khuôn mặt biến hóa đặc sắc của Trần Ngọc Hân ở nơi xa xa tầng lầu ngôi biệt thự.
Người nào mà yếu tim còn tưởng là thấy quỷ ấy chứ. Hồi trước cô cũng rất sợ ma quỷ nha.
Hoài An cười cười, xong liếc qua nhìn sườn mặt mười phần hoàn mỹ của Đoàn Mạnh Quân.
Cảm nhận ánh mắt của cô, anh hỏi: "Mặt tôi dính gì à?"
Cô cười hì hì: "Đúng vậy."
Anh hơi ngạc nhiên, tính đưa tay lên sờ mặt mình thì cô nói tiếp: "Dính sự đẹp trai đó. Chủ tịch à, anh có biết nhan sắc diễm lệ này của anh có thể khiến cho biết bao cô gái thần hồn điên đảo không?"
Tự nhiên được khen làm nhất thời anh không kịp phản ứng, khuôn mặt nghiêm túc hỏi: "Cả em cũng vậy?"
"Tất nhiên rồi! Sao tôi có thể ngoại lệ được chứ?"
"Nếu muốn, nó sẽ thuộc về em."
Hoài An: "..."
Cần nghiêm túc vậy không. Sắc nước hương trời như anh sao tôi dám với tới.
Thấy Hoài An im lặng, Đoàn Mạnh Quân có phần hụt hẫng: "Để tí tôi đưa em về."
"Không cần đâu. Hôm nay tôi tự lái xe đến."
Đoàn Mạnh Quân: "..."
Từ chối thẳng thừng luôn? Thế mà vừa nãy còn bày đặt khen anh.
Anh im lặng cùng cô trở lại bữa tiệc. Tiếng sóng vỗ ào ạt cộng với tiếng gió thổi làm lòng người tự nhiên hiu quạnh.
* * *
Trần Ngọc Hân nhìn Vương Minh Đạt đang chật vật với hai con mắt sưng đỏ húp. Hận sắt không thành thép.
Cô ta nuốt cục tức vào trong, giả vờ hỏi han hắn: "Sao tự dưng lại bị trúng ớt cay? Lại còn nghiêm trọng như vậy?"
Vương Minh Đạt lúc này hai tay muốn ôm mắt mà không dám chạm vào, chỉ biết rên ư ử. Mặc dù đã được bác sĩ riêng của biệt thự bôi thuốc nhưng cơn cay xót vẫn chưa tiêu giảm là bao.
Hắn làm sao biết được tại sao tự dưng mình lại bị như này chứ. Rõ ràng lúc ý hắn đang rất hưng phấn chờ Hoài An ra ngoài rồi hắn cũng đi theo. Vậy mà vừa đi được mấy bước mà mắt tự dưng xưng rộp lên. Mợ nó, ớt cay ở đâu tự dưng xông vào mắt hắn được? Giờ trong đầu hắn chỉ còn suy nghĩ làm sao cứu được đôi mắt này, cũng chẳng suy nghĩ gì được nữa. Cảm giác như hắn sắp bị mù đến nơi vậy.
Trần Ngọc Hân chửi thề trong lòng. Đúng là cái đồ ăn hại. Vô dụng!
Tưởng hắn xuất hiện thì con khốn Hoài An sẽ biết điều mà sợ hãi. Nhưng thật không ngờ nó vẫn có thể ung dung, lại còn ngạo mạn hơn trước. Mấy năm qua đúng là bản lĩnh cũng không nhỏ đâu ha.