Ngày đó gặp nhau tại Dream cùng với sự hứng thú bất chợt của An Vân về người bạn xa lạ lần đầu gặp này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỳ Thiên, một người cực kỳ lạnh lùng với người lạ cùng với ngăn cách bởi ngôn ngữ, mặc dù Kỳ Thiên có thể nghe hiểu nhưng để nói chuyện như những người bạn thì vẫn còn khó khăn. Thế mà lại đồng ý đưa An Vân về nhà cô. Khi đến dưới nhà An Vân chuẩn bị đi lên bổng quay đầu lại hỏi với theo Kỳ Thiên chuẩn bị xoay người đi..."Muốn tìm cậu đi chơi thì liên lạc như thế nào?"
Kỳ Thiên nhíu nhíu mày, xoay người lại theo hướng phát ra giọng nói, vẻ mặt khó hiểu, chậm vài giây mới mở miệng "Có duyên thì gặp" sau đó quay người đi cũng không để cho người phía sau kịp phản ứng.
An Vân bĩu môi, hừ một tiếng, làm gì mà kiêu kỳ như vậy chứ chửi thầm một câu sau đó quay người đi lên. Không hiểu sao tối hôm đó An Vân mất ngủ, cứ mãi suy nghĩ về Kỳ Thiên, trong đầu hiện lên rất rõ ràng từng cái nhíu mày, đến động tác lười biếng nâng ly rượu trên bàn thưởng thức, đặc biệt là vòng tay đỡ lấy cô trong vô thức. Dù cho An Vân nhạy cảm nhận ra rõ ràng khí tức lạnh lùng, xung quanh đừng đến làm phiền nhưng vòng tay kia lại khiến An Vân cảm thấy an tâm đến lạ, cũng mang một cỗ ấm áp lạ lùng. Nhưng tại sao ánh mắt kia lại cảm thấy cô độc đến lạ, khiến An Vân lại rất muốn đến gần bắt chuyện cùng với người kia. Mãi suy nghĩ miên man cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập đến đưa cô tiến vào mộng đẹp.
Mãi đến 1 tháng sau...cuối cùng An Vân lại 1 lần nữa gặp được Kỳ Thiên tại Dream ở góc bàn quen thuộc. Nở nụ cười rạng rỡ, quay sang nói gì đó với người bạn bên cạnh, sau đó nhanh chân bước tới bên bàn của Kỳ Thiên, dùng 2 tay ý định che mắt đối phương, đánh úp tạo bất ngờ. Khi tin chắc trò đùa của mình sắp thành công, 2 tay An Vân vừa sượt qua mái tóc của Kỳ Thiên chạm nhẹ lên hốc mắt phía trước, bất thình lình tràn đến một cảm giác đau đớn...
Á..aaaaa
An Vân thét lên đau đớn, mí mắt trào ra 1 giọt nước mắt la toáng lên "Kỳ Thiên là tôi...mau...mau...buông ra...gãy tay tôi rồi"
Nghe được giọng nói tựa như xa lạ cũng tựa như quen thuộc thuộc kia, Kỳ Thiên vội vàng buông tay đồng thời xoay sang nhìn về phía người kia, đôi mắt mở to kinh ngạc.
Kể từ đêm hôm đó 1 tháng trước, nụ cười của An Vân là điều luôn quanh quẩn trong đầu Kỳ Thiên, kì thật lúc An Vân hỏi về việc gặp lại Kỳ Thiên nói không muốn là nói dối, bởi vậy lúc đó mới để lại câu nói kia "Có duyên sẽ gặp lại" không từ chối cũng không đồng ý. Nụ cười tươi đến khóe mắt kia của An Vân thật sự giống rất giống người nọ, đánh động vào nội tâm Kỳ Thiên. Cũng bởi vì nụ cười kia mà khiến Kỳ Thiên như vô thức không phản cảm An Vân bắt chuyện với mình.
An Vân sau khi được buông ra, đã không ngừng xoa xoa chỗ chỗ tay vừa bị nắm chặt kia, ngồi xuống bên cạnh, phồng má "Làm gì mà thô lỗ như vậy chứ? Tôi chỉ muốn tạo bất ngờ thôi mà"
Kỳ Thiên lúc này cũng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của bản thân "Xin lỗi, tôi không biết là cậu" ánh mắt dán chặt vào cổ tay ửng đỏ lên kia của người đối diện.
An Vân vốn là không muốn làm khó Kỳ Thiên, bất quá cũng bởi người kia ý thức cảnh giác quá cao thôi, dù gì đây cũng là quán bar người nào cũng có, người kia lại luôn một mình ngồi đây uống rượu cũng nên biết bảo vệ tốt bản thân mình. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt kia bỗng muốn thừa nước đục thả câu trêu chọc người kia
"Cậu làm tôi bị thương thế này, bồi thường thế nào đây?"
"Cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn cậu bồi tôi 1 tháng, đến khi vết thương lành, thế nào..." An Vân hất cằm, ánh mắt hướng Kỳ Thiên nói. Thề có trời mới biết lúc này trong lòng An Vân cũng đang tự chế giễu mình, bởi cái lý do cô nói ra bất quá chỉ những đứa trẻ 3 tuổi chơi với nhau.
"Được..."
Trong lúc đang tự phỉ nhổ chính mình, bất ngờ nghe được câu trả lời kia, An Vân kinh ngạc nhìn Kỳ Thiên vẻ mặt thoáng chút không tin nổi. Nhìn sâu vào đôi mắt kia như thế tìm kiếm sự cười cợt, nhưng bất ngờ trong ánh đen tuyền long lanh cô độc kia là vẻ kiên định khiên người nhìn vào tin tưởng bất kì lời nào mà chủ nhân của nó thốt ra.
Một phút im lặng trôi qua, An Vân cuối cùng lấy lại trạng thái bình thường của bản thân, vui vẻ nói "Cho tôi số điện thoại của cậu"
Có số điện thoại để liên lạc cũng là điều hiển nhiên, không suy nghĩ Kỳ Thiên nhanh chóng rút điện thoại trong túi ra đưa lên đọc số điện thoại, cũng lưu lại số điện thoại An Vân vừa nháy qua.