Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 9



Chương 9

Edit + Beta: Vịt

Vừa mới vào khu bệnh, Hà Vũ Bạch bị y tá trưởng An Hưng chặn lại. An Hưng vóc dáng không cao, nhưng tay chân lanh lẹ, tốc độ nói chuyện không ngừng: "Bác sĩ Hà, khám gấp gọi chủ nhiệm Lãnh qua hội chẩn, nhưng chủ nhiệm Lãnh đang bận, cậu có thể đi xử lý không?"

"Được, em đi."

Quay về chỗ ngồi cầm áo blouse mặc lên, Hà Vũ Bạch dọc đường chạy chậm đến khám gấp. Bác sĩ khám gấp nhận chẩn nhanh chóng nói rõ tình hình với cậu: Bé trai 14 tuổi, sốt 7 ngày, cột sinh hóa máu bình thường, các mục khác đợi kiểm tra.

Hà Vũ Bạch vừa nhìn báo cáo của bệnh viện khác vừa hỏi: "14 tuổi chẵn?"

Bác sĩ khám gấp gật đầu xác nhận.

Không giống xã hội nghĩ phổ biến, 18 tuổi mới là người trưởng thành. Đối với bác sĩ mà nói, 14 tuổi là một đường ranh giới, vài triệu chứng bệnh khác biệt rõ ràng trước và sau 14 tuổi, về phần căn cứ khoa học trong chuyện này, trước mắt chưa có kết luận chính xác. Hơn nữa sau 14 tuổi, lượng dùng thuốc cơ bản có thể giống người trưởng thành, không cần chuyển đến khu khoa nhi.

Nhiệt độ của người bệnh cũng không quá cao, 37 độ 8, nhưng sốt nhẹ kéo dài khiến cho cả người nó yếu ớt, không có chút sức lực, lúc Hà Vũ Bạch làm kiểm tra bảo nó lật người cũng rất khó khăn.

"Bác sĩ, không phải...... bệnh bạch cầu chứ?" Cha người bệnh ở bên cạnh run rẩy hỏi, "Tôi search trên mạng...... nói...... bệnh bạch cầu thường hay phát sốt......"

Hà Vũ Bạch đang kiểm tra triệu chứng bệnh của đứa nhỏ, nghe nói như thế, quay đầu lại nói: "Lấy mục kiểm tra trước mắt mà nhìn, không chứng minh được hướng về bệnh máu trắng."

"Nhưng lúc nó...... đánh răng cũng thường hay ra máu." Người cha kia hiển nhiên là bị thứ xem được trên mạng dọa sợ.

Hà Vũ Bạch đưa tay mở môi bé trai ra, lắc lắc đầu, "Nên tẩy răng, cao răng dẫn đến viêm nhức răng, đánh răng chắc chắn ra máu."

Phụ huynh ở bên cạnh mở miệng thở dài — Bác sĩ này nhìn trẻ tuổi, nói chuyện ngược lại rất thật.

Đối với đại đa số người mà nói, chỉ có chính tai nghe được bác sĩ nói "Không sao" mới là thật sự không sao. Nhưng bởi vì chữa bệnh tranh cãi càng ngày càng nhiều, rất ít có bác sĩ dám nói như đinh đóng cột, hỏi một đằng nói một nẻo, khiến bệnh nhân và người nhà rất không yên tâm.

Lúc kiểm tra, chú ý tới trên bụng bắp chân trái người bệnh có một nốt ruồi màu nâu, cỡ nửa móng tay.

"Nốt ruồi này, từ lúc sinh ra đã có sao?" Cậu hỏi phụ huynh.

"Lúc bé không có." Phụ huynh cau mày, "Đứa bé này từ nhỏ đã nghịch, thường xuyên bị thương, có lần đi xe với bạn học chơi ở nông thôn, ngã xuống ruộng, trên đùi rách mấy chỗ. Có vết thương sau khi khỏi để lại nốt ruồi như vậy, tôi search trên mạng, nói là sắc tố kết tủa."

Hà Vũ Bạch nghiêng đầu trợn mắt trắng. Thông tin trên mạng ùn ùn, càng ngày càng nhiều người chuộng tự làm bác sĩ. Cầm một cái nhíp qua cạo nhẹ trên nốt ruồi, cậu thấy mặt ngoài nổi lên vụn da kiểu vụn mảnh.

"Làm nuôi cấy vi khuẩn." Lấy găng tay xuống, Hà Vũ Bạch giao cho bác sĩ khám gấp, "Đây là vết nấm mốc, tôi nghi là nấm dẫn kết sốt nhẹ kéo dài."

Phụ huynh vừa thấy Hà Vũ Bạch chỉ kiểm tra chưa đến 5 phút đã chẩn ra bệnh, lập tức kéo ống tay áo cậu: "Bác sĩ, ngài không kiểm tra những khác, kiểm tra máu gì gì đó?"

"Vết thương là ngã xuống ruộng tạo thành, như vậy vô cùng có khả năng nhiễm nấm trong thổ nhưỡng. Mặc dù da đã lành, nhưng vi khuẩn vẫn sinh sôi nẩy nở trong máu, tích lũy đến mức độ nhất định dẫn đến phản ứng cơ thể. Cơ mà không cần lo lắng, chờ sau khi có kết quả, chẩn đoán chính xác làm trị liệu kháng khuẩn là được." Hà Vũ Bạch gật gật đầu, "Sao vậy, anh còn hi vọng tôi kiểm tra ra bệnh khác?"

"Ách...... không có."

Phụ huynh vội vàng thả lỏng tay.

Quay về khu bệnh, ở hành lang đối mặt với Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch gật đầu với đối phương, sát vai đi qua. Kinh nghiệm khác nhau tạo nên tính cách khác nhau, đối với người từng trải qua thay đổi nhanh chóng của nhân sinh dẫn đến tính tình không tốt như Lãnh Tấn, hình thức ở chung tốt nhất chính là giữ khoảng cách.

"Bác sĩ Hà." Lãnh Tấn chủ động bắt chuyện với cậu, "Người bệnh khám gấp đêm qua, cậu xử lý không tệ."

Dừng bước chân, Hà Vũ Bạch quay đầu lại. Có thể từ trong miệng chủ nhiệm Lãnh nghe được câu khen, nếu là thực tập sinh đã vui đến nhảy nhót.

Nhưng Hà Vũ Bạch sẽ không, đây là cậu nên thế.

"Tôi có thể ở lại?" Cậu hỏi.

"Cách thời gian thử việc một tháng còn 27 ngày, đến lúc đó lại xem sao." Đuôi mắt Lãnh Tấn chất đống nếp nhăn nhàn nhạt, "Ngoài ra, ở khu bệnh của tôi, phải tuân thủ quy củ tôi đặt ra. Tôi vừa gửi mail cho cậu, cậu đã xem qua là nhớ, hi vọng cậu có thể nhớ rõ từng cái."

"Tôi sẽ xem." Hà Vũ Bạch dời con ngươi, "Bây giờ, có thể sắp xếp việc cho tôi rồi chứ?"

"Đúng, tôi đang muốn tìm cậu, bắt đầu từ hôm nay, giường 19 đến 24 thuộc về cậu."

Giường 19 là cái người suýt nữa bị xương cá đâm chết, Hà Vũ Bạch đang quản lý. Mấy giường còn lại, nếu cậu nhớ không nhầm, toàn là giường trống. Cơ mà điều này cũng bình thường, người bệnh nằm viện đều có bác sĩ quản lý giường riêng của mình, những người khác không tiện nhúng tay giữa đường.

Nhìn ý tứ Lãnh Tấn là, để cậu làm từ đầu.

Gần tới tan làm từ khám gấp tiếp nhận người bệnh, sắp xếp ở giường 22 phòng bên cạnh giường 19. Cô gái trẻ tuổi, trên cổ tay quấn băng vải, vẻ mặt không thiết sống. Cô căn bản không cần Hà Vũ Bạch chẩn đoán bệnh, chỉ cần quan sát ba ngày là có thể xuất viện.

Thất tình tự sát, tâm bệnh, kiên định khó chữa.

Bởi vì nhảy lớp, Hà Vũ Bạch nhỏ tuổi hơn bạn học rất nhiều, ở trường cơ hồ không kết bạn. Cậu bình thường giết phần lớn thời gian vào đi học, thế cho nên đến bây giờ, ngay cả yêu đương thế nào cũng không biết.

Cho nên cho dù có thể đọc làu làu phương án trị liệu của hơn 10 nghìn loại bệnh, cậu cũng không tìm ra phương án dùng thuốc thích hợp để giải quyết vấn đề của cô gái này. Thuốc chống uất ức ngược lại có thể giảm bớt kích động tìm chết của cô nàng, nhưng trừ phi chẩn đoán chính xác người bệnh đúng là mắc chứng uất ức, nếu không bác sĩ không dễ kê đơn. Thuốc tác dụng với đại não, có thể không uống tốt nhất không uống.

Duy nhất có thể làm chính là tâm sự với bệnh nhân.

Hà Vũ Bạch kéo ghế, ngồi vào bên giường bệnh, do dự một chút, hỏi: "Muốn báo cho người nhà cô không?"

Cô gái này là được bạn cùng phòng phát hiện đưa đến bệnh viện, Hà Vũ Bạch không đến khám gấp, nghe nói lúc ấy quần áo cô nào toàn là máu.

Cô gái lắc lắc đầu.

"Vậy...... có gì tôi có thể làm giúp cô không? Đói không, tôi đi mua ít đồ ăn cho cô?"

Cô gái thở dài, nói: "Bác sĩ, để tôi chết đi."

"Tôi không hiểu, có cái gì có thể khó hơn chết?" Hà Vũ Bạch cười khổ, "Người đến bệnh viện đều cầu sống sót, khó khăn hơn nữa cũng phải đấu tranh sống, sinh mạng rất đáng quý —"

"Tình yêu đáng giá cao hơn." Cô gái tủi thân cắt ngang cậu.

"......"

Hà Vũ Bạch mím chặt môi. Nếu bàn về chuyện cậu không giỏi, khuyên người khác có thể xếp hạng nhất.

Lãnh Tấn gõ gõ cửa đi vào, ánh mắt đảo qua lại giữa cô gái và Hà Vũ Bạch. Nếu trước mặt Hà Vũ Bạch có gương, cậu đã có thể biết vẻ mặt mình bất đắc dĩ cỡ nào.

Lãnh Tấn đi tới bên giường bệnh, chắp tay sau lưng cong người cười cười với cô gái: "Ôi, cô gái xinh đẹp, có gì mà nghĩ không thông? Nói với tôi xem nào."

Thành thật mà nói, cô gái này cũng không đẹp, coi như là mức độ trung bình dưới. Mặc dù không chỗ nào mọc lệch, nhưng tỷ lệ ngũ quan không thích hợp, cảm giác mũi mắt miệng toàn bộ chen vào giữa mặt.

Nghe Lãnh Tấn khen như vậy, trong mắt cô gái hiện lên chút ngượng ngùng, "Bác sĩ, anh cảm thấy tôi...... tôi đẹp?"

"Người như cô, đặt ở nước ngoài, một đống trai đẹp tóc vàng mắt xanh theo đuổi." Lãnh Tấn dùng ánh mắt với Hà Vũ Bạch, "Bác sĩ Hà của chúng tôi chính là vừa từ nước ngoài, cô hỏi cậu ấy, có phải không?"

Hà Vũ Bạch phản ứng một chút. Xu hướng thẩm mỹ của người Âu Mĩ đối với người châu Á không phải giống cô gái này, nhưng cậu có thể hiểu dụng ý của Lãnh Tấn, bèn vội vàng gật đầu.

"Xem, tôi không gạt cô nhỉ." Lãnh Tấn vừa nói, từ trong túi lấy ra miếng socola — Nghe nói người bệnh thất tình tự sát, hắn cố ý hỏi y tá trưởng xin — Xé vỏ đút vào miệng cô gái, "Ăn chút ngọt, trong socola chứa dopamine, có thể khiến tâm trạng vui vẻ."

Cô gái ăn socola, nước mắt mang theo tủi thân tuôn ào ào ra ngoài, "Tôi vì anh ta trả giá nhiều như vậy, nhưng anh ta bây giờ lại muốn kết hôn với người khác......"

"Đàn ông tốt còn nhiều mà, không đáng treo cổ trên một thân cây."

"Nhưng tôi thích anh ấy...... anh ấy...... vẻ ngoài rất đẹp......"

"Có ảnh không, tôi xem nào?"

Cái gái thút thít từ dưới gối lấy điện thoại ra, lục ảnh sau đó đưa điện thoại cho Lãnh Tấn. Hà Vũ Bạch quét một cái — người đàn ông trong ảnh quả thật có vẻ ngoài đẹp, tỷ lệ ngũ quan gần như tỉ lệ vàng.

Lãnh Tấn cau mày với bức ảnh, đặt bên cạnh mặt mình, giơ cằm với cô gái kia: "Đẹp trai bằng tôi không? Không hiểu cô có gì mà tiếc. Nè, tôi nói với cô, tôi vẫn độc thân đó, chấp nhận theo đuổi."

Cô gái khóc cười ra tiếng.

Từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, lúc gần vào phòng làm việc Hà Vũ Bạch đi nhanh hai bước, lách qua phía trước Lãnh Tấn. Lãnh Tấn đã khôi phục mặt lạnh bình thường, thấy Hà Vũ Bạch cản đường mình, vẻ mặt hơi bất mãn.

"Có chuyện gì?" Hắn hỏi.

"Biểu hiện lúc nãy của anh, rất lịch thiệp." Hà Vũ Bạch chớp chớp mắt, "Cám ơn anh đã khuyên bảo người bệnh giúp tôi."

Ngữ khí Lãnh Tấn Hà Vũ Bạch nghe ra có chút khinh thường: "Không phải chỉ biết học thuộc tên bệnh, kê đơn thuốc, phẫu thuật là bác sĩ đạt chuẩn. Bác sĩ Hà, tâm bệnh khó chữa, nếu chỉ quan sát 3 ngày để cô ấy đi ra ngoài, không quá mấy ngày cô ấy lại phải đi vào."

"Tôi biết." Hà Vũ Bạch hít sâu một hơi, "Tôi nhỏ tuổi hơn bạn học rất nhiều, bọn họ đều nhường tôi, phương diện câu thông với người khác, không phải sở trường của tôi."

Lông mi như cánh quạt của cậu chiếu xuống bóng râm trên mặt, từ góc độ Lãnh Tấn nhìn sang, hoàn toàn là bộ dạng bị đả kích.

"Đi từ từ, cậu không có việc gì có thể tán gẫu với Diêu Tân Vũ, EQ của tên kia cao lắm đấy."

"Nè, chủ nhiệm anh vừa nãy có phải khen em không?" Diêu Tân Vũ từ trong phòng làm việc thò đầu ra, nhìn về phía Hà Vũ Bạch cười cười, "Bác sĩ Hà, không thì tan làm cùng ăn bữa cơm, nói chuyện?"

Hà Vũ Bạch ngẩn người, không biết có nên chấp nhận lời mời đột ngột hay không. Vừa mới đến, cậu nên kết mấy người bạn, cùng ăn cơm có vẻ là chủ ý không tệ. Nhưng hai bọn cậu sao? Hình như không thích hợp lắm.

"Ăn cái cức ấy! Tối nay là ca của cậu!"

Lãnh Tấn giơ tay lên đẩy Diêu Tân Vũ về phòng làm việc.

Lúc tan làm cùng đi thang máy xuống tầng với Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch gật đầu với đối phương, yên lặng đeo tai nghe. Lúc nãy cậu xem bảng xếp ca, bốn ngày luân phiên một ca đêm, thứ phải cũng phải làm. Xem ra chủ nhiệm Lãnh đã liệt cậu vào lực lượng nòng cốt chính thức của khu bệnh, tùy ý sai bảo.

Đây là chuyện tốt, trong lòng Hà Vũ Bạch rất vui, đồng thời nhắc nhở mình phải nghiêm túc hơn. Tình huống người bệnh tùy thời tùy chỗ đều thay đổi, hơi sơ ý sẽ tạo thành hậu quả không cách nào cứu vãn.

Thang máy đến tầng 1 mở cửa, Hà Vũ Bạch thấy Lãnh Tấn chắn trước người không động đậy, lấy tai nghe xuống hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh, anh không đi ra?"

"Tôi xuống gara ngầm." Lãnh Tấn dịch người, đỡ cửa thang máy, "Mai gặp, bác sĩ Hà."

"Mai gặp."

Đi ra khỏi thang máy, Hà Vũ Bạch lại đeo tai nghe lên, trước đến siêu thị tầng 1 mua túi bánh mì xắt lát mang về nhà. Bởi vì sợ máu, cậu không cách nào xử lý các loại nguyên liệu thịt, lâu ngày cũng không thể nào ăn thịt. Ở một mình cũng lười nấu, bữa tối bình thường là nấu sandwich trứng gà phô mai giải quyết.

Đi về phía cửa lớn, cậu đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe gắn máy lái rất nhanh, suýt nữa đụng phải xe việt dã vừa đi ra từ gara. Sườn xe gắn máy cắt ngang dừng lại, khó khăn giữa khoảng cách không đến 10cm với xe việt dã.

Lãnh Tấn kéo cửa xuống xe, hét lên với tên đi xe máy: "Đây là bệnh viện! Giới hạn tốc độ 30!"

Tên đi xe máy đá chân chống dựng xe, từ chỗ ngồi đi xuống đứng trước mặt Lãnh Tấn, lấy mũ bảo hiểm xuống lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi mà tinh xảo.

"Xin lỗi, ông chú, dọa chú rồi." Nó khinh thường câu khóe miệng, stud kim cương trên tai trái phản xạ ra ánh sáng lấp lánh dưới đèn đường, "Đụng hỏng không? Đụng hỏng tôi đền chú xe mới."

Nghe thấy đối phương cứ gọi mình là ông chú, thái dương Lãnh Tấn căng lên gân xanh.

"Diễn Vũ!" Hà Vũ Bạch chạy đến bên cạnh tên đi xe máy, vẻ mặt khiếp sợ kéo đối phương, "Cậu không phải cuối tuần mới đến sao?"

Âu Dương Diễn Vũ đổi tay cầm mũ bảo hiểm, cười nói: "Nhớ cậu đó, đến sớm chút không được sao? Tớ trực tiếp từ sân bay chạy đến đón cậu tan làm, cảm động không hả?"

Vừa nói, y giữ mặt Hà Vũ Bạch, nghiêng đầu hôn lên môi đối phương.

Lãnh Tấn ở bên cạnh nhìn đến lông mày đan xen cao thấp.

=============

Tác giả có lời muốn nói: Cách chào hỏi của trúc mã trúc mã, chủ nhiệm Lãnh mở mang tầm mắt

Vịt: Đọc bộ trước tui cứ tưởng Vũ Bạch sẽ là công, Diễn Vũ là thụ, hoặc cả 2 là thụ cơ. Chương này khiến tui hơi ngờ ngợ  ('・_・') Hi vọng đến cuối truyện tui vẫn đúng @@

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv