Edit + Beta: Vịt
Âu Dương Diễn Vũ định về Newyork, trước khi đi hẹn ăn bữa cơm với bạn bè bên này. Hà Vũ Bạch hỏi Lãnh Tấn đổi ca, vừa nghe Đổng Hợp Thắng cũng đi, Lãnh Tấn bỗng hơi không vui. Nhưng nghĩ đến có Âu Dương Diễn Vũ ở đây, không phải Hà Vũ Bạch thuê phòng ở riêng với tên kia, sự nhỏ mọn của hắn rốt cuộc nhịn trở lại.
Cũng mắc chứng nhỏ mọn còn có Trịnh Vũ Hoàng, bởi vì Âu Dương Diễn Vũ không cho nó đi cùng. Nhưng nghĩ có Hà Vũ Bạch ở đây, nó đoán Đổng Hợp Thắng cũng không làm được chuyện gì bất thường. Chủ yếu là nó gặp phải Đổng Hợp Thắng mượn rượu lên cơn điên không phải lần một lần hai nữa, vừa hôn chị nó vừa ôm Diễn Vũ, không thì ôm anh nó không buông tay, tỉnh rượu còn giả ngu, đức hạnh mất hết.
Là đương sự bị bạn trai của các bạn thân căm thù, Đổng Hợp Thắng không có chút tự giác. Nhưng ngồi xuống đối diện với Hà Vũ Bạch và Âu Dương Diễn Vũ, hắn cảm giác chiếc nhẫn của hai người kia lộ vẻ quá chói dưới ánh đèn u ám của phòng ăn.
"Hai các cậu cố tình cọc giận tớ à?" Đổng Hợp Thắng hơi híp mắt lại, giọng điệu chua loét, Thái tử gia bình thường kiệt ngao bất tuần lúc này rất giống oán phụ.
Âu Dương Diễn Vũ cười hắn: "Cậu hồi tâm, nghiêm túc yêu một người, cũng dễ để lão Lưu ôm cháu trai sớm."
"Thì chẳng có ai chịu sống nghiêm túc với tớ." Đổng Hợp Thắng cười lạnh, 'Cậu với Tiểu Bạch là người kiên định, nhưng hai cậu đều không nhìn trúng tớ."
"Tớ không phải không nhìn trúng cậu, Hợp Thắng, cậu thật sự rất tốt...... chỉ là...... không phù hợp lắm."
Hà Vũ Bạch nói, mím môi nhìn Âu Dương Diễn Vũ một cái. Bữa cơm hôm nay là tạ ơn Đổng Hợp Thắng lúc trước ra mặt chỉnh đốn Uông Học Cổ, nói họp mặt chỉ là cái cớ lừa Lãnh Tấn và Trịnh Vũ Hoàng.
Nếu là tiệc cảm ơn, thì nói nghe xuôi tai hơn.
Âu Dương Diễn Vũ không thể không cười, gọi nhân viên tới gọi món. Đổng Hợp Thắng khoát khoát tay, để nhân viên trực tiếp đưa món đặc biệt lên, sau đó nói với hai bọn họ: "Ông chủ ở đây trước đây đi theo cha tớ, bữa hôm nay tính là của tớ."
"Không được, đã nói tớ mời rồi mà." Âu Dương Diễn Vũ lại để nhân viên cầm menu đồ uống tới, đẩy tới trước mặt Đổng Hợp Thắng, "Muốn uống gì, gọi tùy tiện."
"Tớ lái xe, không uống." Đổng Hợp Thắng hạ thấp giọng, "Trước kia uống rượu lái xe suýt nữa đâm chết người, ra khỏi bệnh viện về nhà cha tớ lại suýt đánh chết tớ, không dám nữa."
"Chú Đổng cũng là lo cho cậu, thật sự xảy ra chuyện, muốn khóc cũng không kịp." Hà Vũ Bạch cau mày, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Diễn Vũ, "Cậu cũng đừng uống rượu nữa, uống hết đồ uống."
Âu Dương Diễn Vũ gật đầu, gọi 3 cốc Mojito không cồn.
Món ăn và đồ uống lần lượt lên bàn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
"Hợp Uy chọn được học trường nào chưa?" Hà Vũ Bạch hỏi.
Lưu Hợp Uy, anh em tay chân của Đổng Hợp Thắng, giống như anh trai hắn, tán gái đánh nhau thì đỉnh nhưng học hành lại khiến người ta nóng ruột. Trước đây phụ đạo mời Hà Vũ Bạch đến dạy gia sư một đợt, suýt nữa khiến Hà Vũ Bạch ói ra máu, chỉ thiếu mở sọ thằng nhãi kia ra rót từ đơn và công thức vào.
"Đừng nói nữa, thằng oắt kia mẹ tiên sư còn không bằng tớ đâu, không tiêu tiền căn bản chả trường nào muốn nó, nhà tớ thì không thịnh về học hành." Đổng Hợp Thắng không chút che giấu khinh thường của mình, "Cha tớ nói, không trông cậy vào nó cầm văn bằng, cố qua cửa ngôn ngữ là được rồi, đừng có mà về đến Las Vegas, để người ta lừa mất cả quần."
Âu Dương Diễn Vũ khiêu mi: "Lão Lưu rốt cuộc quyết định nhập cổ phần sòng bạc rồi?"
"Mấy năm nay kiểm tra chặt, cứ để thuyền lượn ở vùng biển quốc tế thì không hay lắm." Đổng Hợp Thắng hút đồ uống, "Thật ra tớ đã nói với ông cụ nhà tớ, đến Macao nhập cổ phần một sòng bạc, lấy giấy phép lên thuyền, miễn cho chui lủi. Macao lại gần, lái xe là có thể đến. Las Vegas? Ngồi máy bay đi lại một lượt xoay một vòng trái đất...... Nhưng mà cậu ta hình như từng có quan hệ với người máu mặt bên đó, không hạ mặt mũi cầu xin người ta được."
"Tìm ông ngoại tớ đấy, có ông ra mặt, dễ nói chuyện." Âu Dương Diễn Vũ nói.
Đổng Hợp Thắng xua tay: "Ông ngoại cậu đã sắp 90 rồi, sao không biết ngượng làm phiền ông được. Haiz, việc làm ăn trên thuyền đánh bạc cũng không thuộc cai quản, không phải đi theo lo nghĩ gì."
"Đúng thế, sức khỏe ông ngày càng kém, vẫn ở bên nam California an dưỡng, ngay cả hôn lễ của tớ cũng không thể tham gia." Âu Dương Diễn Vũ khẽ thở dài, "Tuổi trẻ vất vả quá độ, tuổi tác lớn, bệnh tật tìm đến cửa."
Hà Vũ Bạch vỗ vỗ tay y, an ủi: "Chỉ cần chăm sóc tốt là không cần lo nữa, ông có thể sống lâu trăm tuổi."
Âu Dương Diễn Vũ dẩu miệng: "Khó nói lắm, đã mở ngực hai lần, bằng không cậu xem Dung Cẩn ngay cả việc ở tập đoàn cũng mặc kệ chỉ suốt ngày ở bên cạnh trông ông, sợ dời mắt là ông cụ đi mất. Ba tớ thì không dính dáng gì đến việc trong tập đoàn, tớ và Quân Hạo lại không có uy tín nói chuyện không có tác dụng, chỉ còn cha tớ chạy qua chạy lại Hoa Y Đường và Lạc thị. Ông ấy hàng ngày coi máy may là phòng ngủ, lệch múi giờ cũng không kịp đổi, may mà tố chất thân thể tốt, không thì cũng sụp đổ rồi."
"Tranh đấu giành thiên hạ không dễ, giữ giang sơn càng khó." Đổng Hợp Thắng giơ chén, "Nào, vì tương lai bọn mình có thể giữ gia nghiệp mà tổ tông để lại, cạn ly."
Giơ chén lên, Hà Vũ Bạch bỗng nhiên cảm giác mình trực mấy đêm liền cũng không mệt mỏi đến vậy nữa.
Ăn cơm xong nói chuyện thêm 2 tiếng, vừa qua 9h, điện thoại của Hà Vũ Bạch và Âu Dương Diễn Vũ liền kêu tiếng thúc giục liên hoàn đòi mạng. Đổng Hợp Thắng thấy thế, vừa lầm bầm "Ra ngoài với tớ đáng lo vậy sao" vừa gọi phục vụ tính tiền. Ông chủ đích thân đến, nói Đại thiếu gia đến chỗ ông ăn cơm là cho ông thể diện nhất định không chịu nhận tiền, Đổng Hợp Thắng thì nhất định đưa, hai người ồn ào.
Bên cạnh không biết còn tưởng bọn họ muốn đánh nhau.
(Đứa nào re-up là chó)
Ra khỏi phòng ăn chuẩn bị về nhà, thấy bọn Hà Vũ Bạch đều không lái xe, Đổng Hợp Thắng nói đưa bọn họ về, đúng lúc hôm nay lái Mercedes-Benz của cha hắn có chỗ chứa người. Chiếc Lamborghini của hắn sau khi bị Trịnh Vũ Hoàng đập đưa về nhà máy sửa, vẫn chưa mang về. Chuyện này hắn không tính toán với người khác, dù sao cũng là hắn đuối lý. Lại nói mặc dù Trịnh Vũ Hoàng đập xe hắn, nhưng trái bóng đối phương đập vào lúc thi đấu đã để hắn kiếm lời chứng khoán không chỉ một chiếc Lamborghini, đương nhiên là tổn thất bên trong bổ sung bên ngoài.
Đi vào bãi đậu xe, Đổng Hợp Thắng nhìn thấy chiếc McLaren đỗ ngang trước xe mình, lấp kín đầu xe. Hắn gọi bảo vệ trông bãi đỗ xe qua, giơ cằm với chiếc McLaren: "Ý gì? Không nhìn thấy bên trong có xe à? Sao có thể đỗ ở đây?"
Bảo vệ vẻ mặt khó xử: "Tiên sinh, thành thật xin lỗi, tôi nói cả buổi, chủ xe đó không chịu chuyển. Tôi cũng không dám giơ tay cản, ngài nói nếu va hỏng, tôi làm không công 1 năm cũng không bồi thường nổi một bánh xe."
"Để lại số điện thoại không?"
Đổng Hợp Thắng cau mày. Hắn đánh chết người cũng có người đền mạng thay hắn, đừng nói là đỗ xe bá đạo như vậy, lái McLaren giỏi lắm à?
"Không...... nhưng tôi biết đi đâu!" Bảo vệ chỉ quán bar đối diện McLaren: "Vào bên trong đó, nam, mặc áo khoác đua xe màu đỏ, tóc như này."
Bảo vệ nói, hai tay khoa tay múa chân theo thái dương. Đổng Hợp Thắng trợn mắt trắng, loáng cái muốn chạy vào bên trong quán bar.
Âu Dương Diễn Vũ vội vàng kéo hắn lại, dặn dò: "Đừng đánh nhau."
Đổng Hợp Thắng xùy cười: "Chỉ gọi hắn chuyển xe, đánh điếc gì chứ."
Vào quán bar, Đổng Hợp Thắng lên giọng: "Chiếc McLaren bên ngoài của ai? Xe tôi cọ xước rồi đấy!"
Trong phòng vọt ra một thằng cha mặc áo khoác đỏ, vọt tới bên cạnh Đổng Hợp Thắng đỏ mặt tía tai rống lên: "Tiên sư mày không mở mắt ra à! Quẹt một vết xước bán mày đi cũng không bồi thường nổi!"
"Xe của mày?"
Hai mắt Đổng Hợp Thắng híp lại, giơ tay túm cổ áo sau của đối phương, kéo người đến bãi đỗ xe ném lên đầu xe, quát: "Xê cái con xe rởm của mày ra cho ông!"
Hai người bạn của chủ xe kia cũng đi theo ra, thấy anh em chịu thiệt, lập tới tiến tới gần Đổng Hợp Thắng. Âu Dương Diễn Vũ thấy thế vội vàng kéo Hà Vũ Bạch ra sau, đồng thời kéo ống tay áo Đổng Hợp Thắng ra hiệu hắn đừng làm lớn chuyện.
Chủ xe được bạn đỡ đứng vững, chửi Đổng Hợp Thắng: "Thằng ngu! Mẹ mày tìm đường chết à!?"
"Mồm miệng sạch sẽ tí đi, mày chắn xe tao, đừng nói linh tinh nữa, mau xê ra." Đổng Hợp Thắng nhẫn nhịn, trở tay chỉ xe mình.
Nương ánh đèn đường, Hà Vũ Bạch thấy rõ mặt đối phương hơi kinh ngạc.
"Tớ biết tên này." Cậu nhỏ giọng nói với Âu Dương Diễn Vũ, "Chính là cái người Vũ Hoàng đánh trong bệnh viện, tên Phùng Tịnh."
"Thằng cặn bã kia?"
Thật là oan gia ngõ hẹp, Âu Dương Diễn Vũ cau mày, tới gần bên tai Đổng Hợp Thắng nói thầm mấy câu. Trịnh Vũ Hoàng sau khi đánh Phùng Tịnh, để ứng đối với tình huống có thể xuất hiện, Tề Vũ Huy tìm người điều tra bối cảnh xuất thân của Phùng Tịnh, cũng giao những cái điều tra được cho bọn họ. Ông nội người này mấy năm trước khai thác mỏ ở châu Phi, gia cảnh giàu có. Tuy có gia tài bạc triệu, Phùng gia lại làm giàu bất nhân, từ cha hắn đến Phùng Khải là loại phá gia chi tử không bớt lo. Ỷ vào trong nhà có tiền, lừa không ít trai gái.
Nghe nói thằng oắt này là lão Phùng gia tốn nhiều tiền đẻ ra nối dõi tông đường, kết quả là chồn đẻ chuột, còn tệ hại hơn.
Đổng Hợp Thắng sau khi nghe nghiêng đầu cười cười, chân dài nhấc lên, giẫm lên mui xe McLaren: "Tao tưởng là ai chứ, hóa ra là Phùng đại thiếu à, thất kính thất kính."
Chỉ là động tác và giọng điệu hắn, hoàn toàn đi ngược lại với "thất kính".
Phùng Tịnh vừa thấy chiếc xe yêu quý bị giẫm mặt tái đi, giơ tay muốn đẩy vai Đổng Hợp Thắng. Đổng Hợp Thắng bỗng thu chân, nghiêng người trở tay bảo vệ cả Âu Dương Diễn Vũ và Hà Vũ Bạch lánh sang bên cạnh. Phùng Tịnh đẩy phải hư không, "Ầm" một cái ngã bên cạnh bánh xe.
Hai người anh em kia của Phùng Tịnh thấy thế lập tức nóng mắt, nhào lên làm bộ muốn đánh Đổng Hợp Thắng.
"Làm gì đấy!?"
Lối vào bãi đỗ xe truyền đến tiếng rống dữ dội, tiếp đó phần phật kéo thêm 7-8 người. Hà Vũ Bạch nhận ra là ông chủ ở quán ăn lúc nãy, dẫn mấy đầu bếp và nhân viên tạp vụ, trong tay ai cũng xách hai ống túyp to.
Vừa nãy trước khi vào quán bar, Đổng Hợp Thắng đã gọi điện thoại cho ông chủ, bảo ông dẫn người theo dõi đằng sau. Chỉ cần đối phương dám ra tay, lập tức đi qua. Hai người kia nhìn thấy trận chiến này, mặc kệ Phùng Tịnh, xoay mặt bỏ chạy. Phùng Tịnh sau khi bò dậy thấy mình chịu thiệt, dáng vẻ bệ vệ lớn lối lập tức biến mất tăm.
Vô lại gặp phải lưu mạnh thật, ác nhân tự có ác nhân trị.
"Đại ca...... đại ca em sai rồi......" Hắn há miệng run rẩy lùi về sau đầu xe.
Đổng Hợp Thắng tiến lên trước mấy bước, giơ tay lên vỗ mặt hắn hỏi: "Biết đỗ xe chưa? Huh?"
"Biết...... biết......" Phùng Tịnh bị vỗ đau, mặt cau lại.
"Nhớ đấy, đường này không phải nhà mày xây! Muốn đỗ ở đâu thì đỗ ở đấy, mày vẫn chưa tu hành ra được tạo hóa đó đâu!"
Đổng Hợp Thắng tiện tay đẩy mạnh đầu hắn một cái, đầu lông mày dựng lên rống: "Xê ra!"
Phùng Tịnh bị dọa khẽ run rẩy, lăn vào trong xe.