Edit + Beta: Vịt
Giống như trong ấn tượng của Hà Vũ Bạch, Vương Hân mặc dù nằm trên giường bệnh, nhưng vẫn trang điểm tinh xảo quần áo đắt tiền. Sợi chỉ bạc đầy đầu tạo ra búi tóc sang trọng, vòng tai dây chuyền châm cài vòng tay nhẫn ánh vàng chói mắt, từ đầu đến chân trang điểm lộng lẫy, trở thành phong cảnh đẹp đẽ trong phòng quan sát khẩn cấp.
Tang Đào canh giữ bên giường, một tay xách túi Hermes của mẹ chồng đại nhân, một tay xách giày cao gót đế đỏ, bất đắc dĩ đầy mặt. Thanh niên cao lớn đứng bên cạnh y, tuổi ngoài 20, còn có một cô gái chỉ cao đến bả vai cậu ta, nhìn giống học sinh trung học.
Đã đến tuổi này, người cả gia đình đều đến bệnh viện.
"Bà Vương, chú Tang." Hà Vũ Bạch đi vào trước tiên chào hỏi bọn họ.
Vương Hân nhìn thấy Hà Vũ Bạch sửng sốt, phản ứng một lát, khuôn mặt vốn đau đến cau mày lập tức treo nụ cười: "Úi chao! Là Tiểu Bạch nhỉ! Lâu lắm rồi không gặp con, mau, nào nào nào, để bà nhìn kỹ nào!"
Hà Vũ Bạch vội vàng tiến lên cầm lấy tay bà, dịu dàng hỏi: "Bà Vương, bà không thoải mái chỗ nào?"
"Nhìn thấy con là thoải mái hết!" Vương Hân cười haha nhìn kỹ cậu, "Không tệ, càng ngày càng giống Hà Quyền, đẹp quá đi, bà chỉ thích diện mạo ba con, nhìn đáng yêu."
Tang Đào cúi đầu ho nhẹ một tiếng. Từ lần đầu tiên dùng thân phận con dâu vào cửa nhà họ Hàn, Vương Hân chưa từng nhìn y, trước đây còn nghĩ đến để con trai Hàn Tuấn theo đuổi Hà Quyền. Giờ đã hơn 20 năm, vẫn động tí là nói đến Hà Quyền, cũng không nghĩ đến tâm trạng y. Cũng may Hàn Tuấn đối với y ngoan ngoãn phục tùng, nếu không với bà mẹ chồng này, đã sớm ly hôn 8 lần.
Vương Hân đột nhiên trở mặt gọi y: "Tang Đào!"
Tang Đào nhanh chóng giao đồ trong tay cho con gái — Vương Hân nói, bệnh viện nhiều vi khuẩn, không thể đặt túi trên giường, giày không thể để xuống đất — Tới gần đáp: "Mẹ, con ở đây."
"Hôm nay mồng 1, cho Tiểu Bạch bao lì xì." Vương Hân ra lệnh.
"Á?" Tang Đào sửng sốt. Đây là bệnh viện, tìm đâu ra lì xì?
Hà Vũ Bạch vội vàng nháy mắt với Tang Đào, lại nói với Vương Hân: "Không cần đâu không cần đâu, bà Vương, bà chữa khỏi bệnh khiến con vui hơn nhận lì xì."
"Bà không bị bệnh, con xem bà này — ui cha cha —"
Đang nói, Vương Hân lại đau, giọt mồ hôi làm trôi lớp phấn lót. Hà Vũ Bạch vội vàng quay đầu lại, gọi Lãnh Tấn vẫn cứ đứng ở cửa xem báo cáo tới bên giường.
Lãnh Tấn nói với bà: "Bà ơi, cháu xem kết quả xét nghiệm của bà, giống như là viêm túi mật."
"Quan tâm viêm gì chứ, các cậu khám đi." Vương Hân lúc này đau cắn chặt hàm răng.
Tang Đào nhẹ giọng nói với Lãnh Tấn: "Chủ nhiệm Lãnh, mẹ chú không chịu để cho bác sĩ nam bắt mạch, hôm nay có bác sĩ nữ trực không?"
Lãnh Tấn suy nghĩ vài giây, lắc đầu.
"Cháu làm nhé." Hà Vũ Bạch xắn ống tay áo, hỏi ý kiến Vương Hân, "Bà Vương, con xoa bụng cho bà, được không?"
Vương Hân gật đầu: "Được, cứ ấn đi."
Tang Đào ở bên cạnh vận khí, nói thầm mẹ thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi mà.
(Đứa nào re-up là chó)
Bắt mạch xác nhận vị trí túi mật của Vương Hân đau đớn rõ ràng, Hà Vũ Bạch để y tá đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó kéo máy siêu âm đến đây chụp. Siêu âm hiển thị sức dãn của túi mật tăng cao, thành túi mật phù tăng âm kém. Sỏi mật kẹt ở cổ túi mật, đau chính là do cái này tạo thành.
Xem qua đơn siêu âm Hà Vũ Bạch đưa ra, kết hợp với dữ liệu trên đơn xét nghiệm, Lãnh Tấn bàn bạc với Tang Đào: "Chủ nhiệm Tang, túi mật của bà phải cắt, hiện tại amylase là 280, đến 300 chính là viêm tụy cấp, nhỡ đâu lại bị viêm mủ đường mật gây ra tam chứng charcot, tuổi của bà không chịu nổi.
Làm ở NICU khoa sản Đại Chính hơn hai mươi năm, mặc dù luôn khám bệnh cho trẻ sơ sinh, nhưng Tang Đào đương nhiên biết tuổi tác của Vương Hân, làm giải phẫu cũng nguy hiểm, không làm cũng nguy hiểm. Cũng may thân thể bà khỏe mạnh, kiểm tra căn bản biểu thị ngoài huyết áp hơi cao, trên điện tâm đồ không có gì khác thường.
Y gật đầu, nói: "Chờ chút đã, chủ nhiệm Lãnh, chú gọi điện thoại cho Hàn Tuấn thương lượng với anh ấy."
"Vậy cháu trước tiên để y tá cắm holter, quan sát 24h."
"Được."
Tang Đào xoay người đến trong góc không có ai trên hành lang gọi điện thoại.
Truyền dịch xong, Vương Hân không quá đau nữa, lại thấy hộ sĩ đeo máy móc giống như máy thu thanh lên người mình, vẻ mặt nghi ngờ hỏi Hà Vũ Bạch: "Bạch à, đây là thế nào?"
Hà Vũ Bạch kiên nhẫn giải thích: "Đây là holter, máy giám sát tình trạng tim, trước khi làm giải phẫu đeo một ngày giám sát realtime tình hình thay đổi của điện tâm đồ."
Cái khác Vương Hân không nghe hiểu, chỉ nghe hiểu 3 chữ "làm giải phẫu", lập tức trợn mắt: "Còn phải giải phẫu."
"Con nghe chú Tang nói, bà luôn đau lưng sau khi ăn xong, đó là viêm túi mật và sỏi mật gây ra. Bà đây là Tết nhất ăn nhiều dầu mỡ, càng đau hơn, cắt đi thì sau này hết đau." Hà Vũ Bạch vừa nói vừa xoa giúp bà ngón tay đâm kim, "Bà Vương, chủ nhiệm Lãnh của bọn con nói cắt, vậy nhất định là phải cắt, bà nghe lời, được không?"
Tính Vương Hân chính là, chỉ cần người mình thích nói bà đều thích nghe, Hà Vũ Bạch nhỏ nhẹ khuyên bà nghe càng thoải mái. Nhưng bà vẫn lo lắng: "Bạch à, bà không phải sợ giải phẫu, nhưng con xem, tay chân già yếu của bà, nhỡ đâu không xuống bàn mổ được, không phải tạo khó chịu cho các con sao?"
"Bà yên tâm, bọn con sẽ chuẩn bị chu đáo, giảm nguy hiểm phẫu thuật xuống đến thấp nhất." Hà Vũ Bạch quan sát bà, "Bà Vương, bà tháo đồ trang sức xuống đi, bệnh viện người qua người lại, vật phẩm đắt tiền dễ mất, hơn nữa giải phẫu cũng không thể đeo trang sức."
"Haiz, cuống cuồng bị Tang Đào lôi đến, quên mất." Bà ngoắc tay ra bên ngoài, "Anh à, qua cởi dây chuyền giúp bà nội."
Hàn Anh tiến lên cởi dây chuyền giúp Vương Hân, vừa làm vừa nghiêng đầu cười cười với Hà Vũ Bạch: "Anh đẹp thật đấy."
Hà Vũ Bạch mím môi, cũng đáp lại cô một nụ cười. Cô gái này miệng thật ngọt, cậu nghĩ, có lẽ là từ bé được cha đút kẹo mút. Nghe Hà Quyền nói, trước đây Hàn Tuấn làm chủ nhiệm ở NICU, trong túi lúc nào cũng nhét kẹo mút, thấy ai không vui thì phát một cây.
Hồi cậu bé cũng từng ăn kẹo mút của chủ nhiệm Hàn.
Vương Hân nhìn kỹ Hà Vũ Bạch mấy lượt, lại cười hỏi: "Bạch à, năm nay 25 phải không? Vẫn chưa có người yêu nhỉ?"
Không đợi Hà Vũ Bạch lên tiếng phủ nhận, lại nghe Vương Hân nói: "Tiểu Tuần, qua đây, đây là anh Vũ Bạch nhà chú Hà, làm quen chút."
Thanh niên vẫn luôn tựa bên cửa sổ xem điện thoại theo tiếng đi lên, đưa tay bắt với Hà Vũ Bạch: "Anh Vũ Bạch, xin chào, em tên là Hàn Tuần."
Con em công nhân viên chức của bệnh viện khoa sản Đại Chính, tuổi tác chênh lệch khoảng 5 tuổi Hà Vũ Bạch căn bản đều đã gặp. Mà Hàn Tuần từ bé được Vương Hân coi như cục vàng ôm bên cạnh không để con trai con dâu trông, cũng chưa từng xuất hiện ở bệnh viện, cho nên Hà Vũ Bạch biết có người này nhưng chưa từng gặp. Cậu ta cao hơn Hà Vũ Bạch một chút, vẫn chưa rút hết vẻ ngây ngô của thiếu niên, là một chàng trai cười lên xán lạn như ánh mặt trời.
"Chào em." Hà Vũ Bạch gật đầu.
Vương Hân vui vẻ nói: "Bạch à, Tiểu Tuần nhà bà có triển vọng lắm, sang năm sẽ đến MTI gì ấy nhỉ...... không đúng...... là TMI?"
"MIT, Học viện Công nghệ Massachusetts, bà nội." Hàn Tuần cười sửa đúng cho bà.
Vương Hân mặt tràn đầy kiêu ngạo: "Bạch à, MIT...... cũng không kém gì Harvard của con, đúng không?"
"Vậy nhất định, có thể vào Học viện Công nghệ Massachusetts đều là thiên tài." Hà Vũ Bạch dỗ bà vui vẻ.
"Con còn không phải thiên tài?" Vương Hân cười cười sâu xa, "Thiên tài xứng thiên tài, rất hợp...... Tiểu Tuần nhà bà năm nay 22, đừng thấy nó nhỏ hơn con, nhưng biết thương người rồi."
Thấy Hàn Tuần bất đắc dĩ cười khổ với mình, Hà Vũ Bạch lập tức phản ứng được Vương Hân đây là muốn tác hợp cậu và cháu mình, không khỏi lúng túng, lắp ba lắp bắp nói: "Cái đó...... bà Vương, con thật ra...... thật ra......"
"Bác sĩ Hà, phòng khám số 2 gọi em qua hội chẩn."
Lãnh Tấn gõ cửa đi vào. Hay lắm, ở đại sảnh đã nghe thấy giọng Vương Hân. Bà cụ này đỉnh thật, đi lên đã muốn đào góc tường của hắn. Không được, xem ra phải giam người lại sớm, miễn cho ai khác nhớ thương.
Hà Vũ Bạch vừa nghe là biết Lãnh Tấn tìm cớ gọi cậu ra, phòng khám số 2 là địa bàn của chủ nhiệm Từ, sao tìm cậu hội chẩn được?
Ở trên hành lang đợi đến lúc Lãnh Tấn đi ra ngoài, Hà Vũ Bạch đưa tay cản hắn lại, ngửa mặt khiêu mi hỏi: "Phòng khám số 2 trống, rốt cuộc ai tìm em hội chẩn?"
Lãnh Tấn câu khóe miệng: "Không ai tìm em hội chẩn, anh sợ em còn ở trong phòng kia mấy phút nữa, sẽ chạy đến MIT với người ta."
Hà Vũ Bạch chớp mắt hai cái: "Ây? Mùi chua quá, anh ngửi thấy không?"
Lãnh Tấn nghiêng đầu cười cười, sau đó kẹp bản bệnh án dưới cánh tay, kéo tay Hà Vũ Bạch lôi người vào phòng khám số 2. Trở chân đạp khóa cửa, kéo cửa chớp, hắn ôm Hà Vũ Bạch lên giường khám, khom người đè lên.
Đã một tuần không làm rồi, mượn địa bàn của lão Từ trút lửa, dù sao giám sát phòng ngày trước khi nghỉ bị hỏng vẫn chưa có ai đến sửa.
(Đứa nào re-up là chó)
Phẫu thuật của Vương Hân đặt vào mồng 7, trước tiên dùng thuốc khống chế, chờ nghỉ xong đi làm đủ người mới làm, có chuyện xảy ra đột ngột cũng dễ tìm người. Dù sao cũng 84 rồi, ra khỏi phòng mổ nhất định phải vào ICU. Chỉ có trực ban ở đây, đừng nói Hàn Tuấn và Tang Đào, Lãnh Tấn cũng không yên tâm.
Hà Vũ Bạch trực ban mồng 4 mồng 5, mồng 6 có thể nghỉ 1 ngày, để có thể nghỉ cùng cậu, Lãnh Tấn ép Nguyễn Tư Bình trực thay mình mồng 6. Đối mặt với dâm uy của chủ nhiệm, Nguyễn Tư Bình tức mà không dám nói, đành phải ngoan ngoãn đi làm.
Lăn lộn cả đêm. Hà Vũ Bạch sáng sớm không dậy nổi, kéo Lãnh Tấn không cho hắn dậy. Lãnh Tấn một tay ôm người yêu ngủ vù vù, một tay ấn qua ấn lại trên điện thoại. Hà Vũ Bạch đang ngủ say, bỗng nhiên cảm giác Lãnh Tấn lắc vai mình.
"Điện thoại em kêu, hình như có tin nhắn." Lãnh Tấn cuốn tóc cậu, cúi đầu in xuống một nụ hôn lên trán cậu.
Hà Vũ Bạch hơi híp mắt mò điện thoại, vừa nhìn là thông báo tin nhắn app HD, lại úp điện thoại xuống, lẩm bẩm: "Không có việc gì gấp, là tin nhắn của bạn bè trong phần mềm chuyên ngành......"
Lãnh Tấn hơi khơi mày, nói: "Nhỡ người ta có việc gấp tìm em thì sao?"
"Cùng lắm là dịch luận văn, em nghỉ mà...... để em ngủ." Lông mày Hà Vũ Bạch cau lại.
Lãnh Tấn bĩu môi: "Vậy được, em ngủ, anh phải dậy rồi, đi siêu thị, em muốn ăn gì?"
"Tùy tiện......" Hà Vũ Bạch trở mình, cưỡi chăn lại ngủ.
Lãnh Tấn vội vàng kéo thảm phủ lên tấm lưng để lộ cảnh xuân của đối phương.
(Đứa nào re-up là chó)
Ngủ đến 11h, Hà Vũ Bạch bị mùi thơm bay ra trong bếp đánh thức. Cậu mơ mơ màng màng đi tới phòng bếp, từ sau lưng ôm lấy eo Lãnh Tấn, mang theo mái tóc xoăn ngủ lộn xộn nhắm hai mắt tựa vào lưng đối phương.
"Súp bơ nấm?" Cậu ngáp hỏi.
"Ừ, còn có cơm chiên cá hồi tiêu đen." Lãnh Tấn dùng thìa múc ít nước canh, nghiêng người đưa tới bên miệng Hà Vũ Bạch, "Thử vị đi."
Hà Vũ Bạch quay đầu đi: "Em vẫn chưa đánh răng......"
"Đi đánh mau, tắm rửa, ra ngoài vừa vặn ăn cơm." Cưng chiều vò mái tóc xoăn của Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn vỗ mông cậu giục cậu đi rửa mặt.
Tắm xong đi ra, Hà Vũ Bạch vừa lau tóc vừa hỏi: "Điện thoại của em đâu?"
"Chắc dưới gối, không thì quấn trong chăn." Câu trả lời của Lãnh Tấn hơi lộ vẻ khẩn trương.
Hà Vũ Bạch ngược lại không để ý, quay về phòng ngủ bới trên giường một lát, lục điện thoại ở trong thảm. Trên màn hình có thông báo tin nhắn của app HD, cậu mở ra nhìn, là một file "Đại thúc cầm dao phẫu thuật" gửi đến.
【Luận văn mới, dịch giúp đi, nhờ cậy đó.】
Cậu trả lời đối phương một câu【Hôm nay tôi nghỉ, mai sẽ làm giúp anh】.
Gần như trong nháy mắt, bên kia gửi tin nhắn đến:【Please please, cần dùng gấp】
Hà Vũ Bạch khiêu mi nghiêng đầu, mở file ra. Xem xong, vành mắt cậu đỏ lên —
【Đây là người yêu của tôi】
Bên dưới câu này, là bức ảnh cậu bị Lãnh Tấn chụp trộm trong phòng điều trị khẩn cấp.
【Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy là ở tàu điện ngầm, tôi có ấn tượng không tệ lắm với cậu ấy, bình tĩnh với người bệnh nặng, kịp thời sửa đúng phán đoán sai lầm của tôi.
Nhưng sau đó tôi và cậu ấy ở chung không vui, cậu biết tại sao không? Bởi vì cậu ấy sợ máu. Cậu ấy là bác sĩ, vậy mà sợ máu, buồn cười lắm phải không?
Tôi từng giễu cợt cậu ấy, chèn ép cậu ấy, không tín nhiệm cậu ấy, căm thù cậu ấy...... Sau đó tôi phát hiện, tôi đã nhầm, sai lầm không đáng có. Cậu ấy rất ưu tú, nếu không phải bởi vì sợ máu, cậu ấy tuyệt đối có thể trở thành bác sĩ ngoại khoa xuất sắc hơn tôi.
Chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, có vui vẻ cũng có bi thương...... Cho đến một ngày tôi phát hiện, cho dù mệt mỏi không nhấc nổi đầu ngón tay, nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, mệt mỏi toàn thân sẽ tan biến lập tức.
Ban đầu tôi tự nói với mình đây không phải tình yêu, mà là tôi cô đơn đã lâu, chỉ bị vẻ ngoài của cậu ấy hấp dẫn. Nhưng không phải như vậy, càng hiểu cậu ấy, tôi càng muốn đến gần cậu ấy, càng hi vọng ánh mắt của cậu ấy có thể dừng lại trên người tôi lâu hơn chút.
Tôi yêu cậu ấy, không thể cứu chữa. Nhưng cậu ấy nhỏ hơn tôi 15 tuổi, con tôi còn gọi cậu ấy là anh, khiến người ta xoắn xuýt lắm phải không?
Sau đó tôi đã làm một việc ngốc nghếch, cực kỳ ngốc, chỉ cần nhớ tới đã cảm thấy lúng túng muốn chết — Tôi gọi một người chỉ lớn hơn tôi vài tuổi là bác trai, chỉ vì...... kéo gần khoảng cách giữa tôi và cậu ấy. Tôi thừa nhận, hôm đó tôi thật sự ngốc......
Cho nên, phiền cậu nhìn vào sự ngu ngốc của tôi, giúp tôi một việc, chuyển lời tới cậu ấy giúp tôi, cậu ấy là người có tấm lòng thiện lương nhất, tâm hồn đẹp nhất mà tôi từng gặp, tôi nguyện quãng đời còn lại, mãi làm làm bạn với cậu ấy】
Cuối cùng là một bức hình lớn "Gả cho anh nhé" nền xanh lam chữ trắng còn kèm theo trái tim hồng đào, nhìn qua vừa tầm thường vừa quê mùa. Hà Vũ Bạch tin chắc trăm phần trăm, đây là Lãnh Tấn tự làm.
Quê thì quê, nhưng tràn đầy chân thành.
Cậu ném điện thoại xuống vọt tới phòng khách, ôm lấy Lãnh Tấn đang thấp thỏm vểnh tai nghe động tĩnh, lau nước mắt nước mũi đầy vai đối phương.
"Cho nên...... em đây là đã đồng ý?" Lãnh Tấn ôm chặt lấy cậu.
Hà Vũ Bạch mang theo giọng mũi nồng đậm cười nói: "Chưa đóng cửa sổ, không đồng ý sợ anh nhảy —"
Âm thanh của cậu đều bị nụ hôn nóng bỏng của Lãnh Tấn chặn lại.
Đúng rồi, nếu sau đó đầu lưỡi Hà Vũ Bạch không bị chiếc nhẫn giấu trong canh làm bỏng, Lãnh Tấn cảm thấy màn cầu hôn này có thể nói hoàn mỹ.