Edit + Beta: Vịt
Từ xa trông thấy máy bay rơi vào đường chạy, Hà Vũ Bạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau với Tề Vũ Huy, chia ra đẩy cửa xuống xe. Buổi sáng ngày đông, khí lạnh bức người, nhưng hai người đứng trong gió, trong lòng lại đều khô hanh.
Trịnh Chí Khanh sau khi nhận được tin tức quả thực không làm gì Trịnh Vũ Hoàng, thậm chí ngay cả câu nói nặng cũng không có. Dù sao, chờ Âu Dương Thiều Hoa đến, Trịnh Vũ Hoàng không bị đánh chết coi như đối phương nể mặt hắn và Hà Quyền. Hắn đích thân gọi điện thoại cho Âu Dương Thiều Hoa, báo cáo chi tiết tình huống, nhận được đáp lại là "Ngày mai tôi đến".
Hắn vốn định đích thân đi đón máy bay, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy trong tình huống như vậy chạm mặt không khỏi lúng túng. Để Tề Vũ Huy và Hà Vũ Bạch đến đón máy bay, tương đương với giảm xóc của thông gia trước khi gặp mặt chính thức. Làm bề trên cũng không tiện làm khó dễ tiểu bối, huống chi Tề Vũ Huy còn là môn sinh tâm đắc của Âu Dương Thiều Hoa. Cô hiểu rõ tính tình của Âu Dương Thiều Hoa, trước khi đối phương nhìn thấy Trịnh Vũ Hoàng nói vài câu hài lòng, đại khái có thể bảo vệ em trai gãy ít đi vài cái xương.
Hà Quyền kiến nghị điều một chiếc xe cứu thương của Tổng hợp Đại Chính đỗ cửa nhà, dù gì dụng cụ đầy đủ. Y không lo cho con trai, mà suy nghĩ nhỡ đâu chọc tức Âu Dương Thiều Hoa nằm xuống vẫn kịp cứu.
Người gần 70, trời mới biết kích động lên có thể vỡ mạch máu hay không.
Nhìn em gái trần đôi chân dài đứng trong gió lạnh, Hà Vũ Bạch lách qua đầu xe, cởi khăn quàng cổ xuống quấn lên cổ cho cô: "Sao mặc ít thế?"
"Anh, em không lạnh, sắp bốc hỏa rồi."
Khuôn mặt diễm lệ của Tề Vũ Huy phủ đầy sầu lo. So với song thân, cô đương nhiên hiểu Âu Dương Thiều Hoa hơn, cũng chính bởi vì vậy cô hôm qua mới sẽ đề nghị đón Âu Dương Diễn Vũ về nhà lớn Tề gia. Âu Dương Thiều Hoa là được cụ Tề Gia Tín của cô dìu dắt mới có thành tựu ngày hôm nay, tin tưởng ở trong căn phòng treo ảnh chụp của Tề Gia Tín, hắn có thể niệm tình cũ sau đó lúc ra tay nhẹ chút.
Âu Dương Thiều Hoa là xuất thân lính đặc chủng, cho dù bây giờ cao tuổi vẫn càng già càng dẻo dai. Hắn mỗi ngày chạy 10km, ở phòng gym còn có thể đẩy tạ 200 cân — Cái này gần như là thể trọng của Trịnh Vũ Hoàng.
Hi vọng mặt của cụ có thể cọ tốt.
Ngoài dự liệu của Hà Vũ Bạch chính là, Âu Dương Thiều Hoa không phải đến 1 mình, còn dẫn theo Lạc Quân Hạo. So với ông bố thông gia nghiêm nghị đầy mình, chú út thông gia này ngược lại vừa nhìn thấy Tề Vũ Huy đã trong mắt sáng rỡ.
Bước nhanh đi tới trước xe, Lạc Quân Hạo cười ra 8 cái răng trắng: "Vũ Huy, đã lâu không gặp."
Cứt chó, tháng trước đi Singapore họp còn gặp cơ mà. Tề Vũ Huy khẳng khái tặng mắt trắng cho cậu ta, nghiêng người gật đầu chào hỏi Âu Dương Thiều Hoa: "Chủ tịch, chào buổi sáng."
"Chào, đã nói không cần đến đón rồi, lão Quách sẽ phái xe." Âu Dương Thiều Hoa bắt tay với hai anh em, cúi người ngồi vào ghế sau xe Hà Vũ Bạch mở cửa cho mình.
Bay mười mấy tiếng, hắn không chợp mắt một giây, lúc này trên mặt hơi lộ vẻ mệt mỏi.
"Cha cháu nói, phải bọn cháu đến đón mới lộ vẻ có thành ý."
Hà Vũ Bạch nói, gọi Lạc Quân Hạo bỏ hành lý vào cốp sau, lại phát hiện chỉ có một cái vali.
"Mỗi cái vali?" Cậu hỏi.
"Ừ, của tôi, anh Thiều Hoa xử lý xong chuyện bên này còn phải chạy về Newyork, tôi ở bên Diễn Vũ vài hôm." Khuôn mặt tuấn tú kế thừa từ Dung Cẩn của Lạc Quân Hạo hơi nhăn lại, hạ giọng nói: "Anh ấy rất tức giận, không thì để Vũ Hoàng trước trốn ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió?"
"Dù sao cũng phải gặp, cơn tức càng tích càng nhiều, không bằng sớm bộc phát ra." Hà Vũ Bạch hết cách nhún vai một cái, "Lên xe đi, bên ngoài lạnh."
"Cậu lái xe?" Lạc Quân Hạo hơi do dự.
Hà Vũ Bạch nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Ừ, sao thế?"
"Không có gì, hỏi tùy tiện thôi."
Lạc Quân Hạo cười khan, vào trong xe sau đó vội kéo đai an toàn qua thắt lại. Lúc trước tự lái từ Newyork đi Florida cùng Hà Vũ Bạch còn có bọn Âu Dương Diễn Vũ, lúc đến lượt Hà Vũ Bạch lái xe cậu ta ói mấy lần.
Khi trên xe có bề trên hoặc tiểu bối, Hà Vũ Bạch lái xe sóng yên biển lặng. Đúng lúc cao điểm đi làm đường cao tốc sân bay hỗn loạn, chậm rãi lắc lư Âu Dương Thiều Hoa một hồi. Có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, lúc hắn xuống xe vẻ mệt mỏi trên mặt đảo mắt quét sạch.
Vào phòng cởi áo khoác giao cho dì, Âu Dương Thiều Hoa chào hỏi với Trịnh Chí Khanh và Hà Quyền cố gắng bưng khuôn mặt tươi cười, sau đó quăng ánh mắt về phía Trịnh Vũ Hoàng đứng giữa phòng khách.
Từ mái hiên đến phòng khách khoảng 11-12 bước chân, Âu Dương Thiều Hoa vừa đi vừa cởi nút áo khoác tây trang, cởi áo khoác xuống vứt xuống đất. Hắn lại cởi ống tay áo sơ mi, xắn lên, lộ ra cánh tay cơ bắp.
"Bác Âu Dương." Trịnh Vũ Hoàng dè dặt gọi.
Ngay trước mặt song thân, gọi cha vợ vẫn chưa qua cửa là "cha" không thích hợp lắm.
Âu Dương Thiều Hoa đi tới phía sau nó, lúc Trịnh Vũ Hoàng nghiêng đầu dùng ánh mắt đuổi theo đạp mạnh người ta một cái quỳ lên đất, lực lớn đến mức khiến vị trí đầu gối Trịnh Vũ Hoàng chạm đất lệch hơn nửa mét so với lúc trước đứng. Hắn lại trở tay lấy gậy đầu rồng đặt trên giá xuống, giơ tới giữa không trung vận đủ sức vung mạnh lên tấm lưng rộng rãi kia.
Trịnh Vũ Hoàng không kêu một tiếng, quỳ gối ở đó cau mày cắn răng gắng gượng. Nó thở mạnh không dám thở, sợ không nhịn đau được, kêu ra tiếng bị người đầy phòng nghe thấy. Đúc trong gậy chính là sắt, rơi mạnh vào trên da thịt chỉ cách một lớp vải, từng tiếng lọt vào tai.
Nếu không phải Trịnh Chí Khanh kéo liều mạng, Hà Quyền đã xông tới cướp lấy gậy đầu rồng trong tay Âu Dương Thiều Hoa. Con ruột, cho dù chọc y và Trịnh Chí Khanh tức giận hơn nữa, cũng không cam lòng bị đánh như vậy. Đầu vai con trai rung một cái, trái tim y cũng níu lại theo.
Hà Vũ Bạch, Tề Vũ Huy, Lạc Quân Hạo càng ngây tại chỗ — Cứ đánh như vậy, xương sườn Trịnh Vũ Hoàng gãy chắc rồi, không chừng còn bị đánh xuất huyết trong.
Tề Vũ Huy vội vàng đẩy cánh tay Lạc Quân Hạo, ra hiệu cậu ta đi lên khuyên can. Bây giờ cô đã biết dụng ý Âu Dương dẫn Lạc Quân Hạo tới — Người trong nhà khuyên, buông tay không mất mặt.
Lạc Quân Hạo cũng phản ứng lại, đi nhanh vài bước qua nắm chặt gậy đầu rồng, khuyên nhủ: "Anh Thiều Hoa, bớt nóng giận, Vũ Hoàng biết sai rồi."
Mấy cú đánh này quá dùng sức, hơn nữa cơn tức xông lên trán, lồng ngực Âu Dương Thiều Hoa phập phồng kịch liệt một trận mới bình tĩnh lại. Buông gậy ra, hắn tức giận khó yên, lại giơ tay lên đẩy mạnh đầu Trịnh Vũ Hoàng một cái.
"Diễn Vũ đâu?" Cũng không biết hắn đang hỏi ai.
"Ở tầng 2, phòng Vũ Hoàng......"
Hà Vũ Bạch nhỏ giọng trả lời. Cậu thấy mặt song thân cũng xanh rồi, lúc này e là một chữ cũng không nói ra được. Nhưng bọn họ không ngăn cản, làm tiểu bối như cậu cũng không tiện giơ tay, may mà có Lạc Quân Hạo ở đây.
Âu Dương Thiều Hoa đi tới bên cầu thang, bước lên bậc thang quay đầu gầm nhẹ với Trịnh Vũ Hoàng: "Đi lên theo bác!"
Lạc Quân Hạo thấy Trịnh Vũ Hoàng chống ghế sofa khó khăn đứng dậy, làm bộ muốn đi lên đỡ nó, không nghĩ lại bị đối phương hất ra.
Ầy! Con lừa ngang ngược này! Lạc Quân Hạo trợn mắt. Dù gì thằng nhãi cậu cũng phải gọi tôi một tiếng chú, sớm biết cậu không tôn trọng trưởng bối như vậy, nên để cậu ăn thêm vài cái nữa!
Đau lòng nhìn con trai lảo đảo kéo tay vịn leo lên tầng 2, Hà Quyền quay đầu dặn dò con lớn nhất: "Buổi chiều dẫn em con đi chụp X-quang, ít nhất phải nứt 2-3 cái xương sườn."
Hà Vũ Bạch xoắn xuýt "Vâng" một tiếng.
"Tự làm tự chịu!"
Trịnh Chí Khanh ở bên cạnh vận khí. Hắn cũng đau lòng, hơn nữa hắn là người duy nhất ở đây bị gậy đầu rồng, hồi đó bị ông cụ gần đất xa trời Tề Gia Tín đánh một cái, đã đau đến hắn vọt từ trên sofa ra ngoài cửa. Trịnh Vũ Hoàng bị vung mạnh đánh mấy cái là mùi vị gì, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai.
Nhưng vấn đề là ở, đổi lại là hắn gặp phải chuyện thế này, cũng phải đánh chết.
Âu Dương Diễn Vũ nhìn thấy mồ hôi đầy đầu Trịnh Vũ Hoàng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đánh trận này mạnh cỡ nào. Đau lòng thì đau lòng, nhưng trước mặt cha y cũng không dám bảo vệ Trịnh Vũ Hoàng, đó không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Lại nói y cũng vẫn giận đấy, từ hôm qua đến giờ, một chữ cũng không nói với tên đại ngốc kia.
Hà Vũ Bạch ban đêm ở bên y cả đêm, nói rõ ràng nguy hiểm có liên quan với y. Sau khi nghe xong y nửa đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, sau nửa đêm không dễ gì ngủ một lát, nhắm mắt lại thì mơ ác mộng.
Âu Dương Thiều Hoa kéo ghế qua ngồi xuống, nhìn chăm chú con trai không chớp mắt, cuối cùng thở dài một hơi: "Diễn Vũ, đừng muốn có nữa, thật sự xảy ra vấn đề, các con không gánh vác nổi."
Âu Dương Diễn Vũ thu hai cánh tay lại, không nỡ mà bảo vệ bụng dưới, do dự một hồi nói: "Cha...... tiểu Bạch nói, tỷ lệ rất thấp......"
Âu Dương Thiều Hoa nghiêng đầu nhìn Trịnh Vũ Hoàng vịn cột cuối giường đứng đó, giơ cằm về phía bên giường: "Ngồi xuống, cháu đứng bác mệt."
Trịnh Vũ Hoàng vốn đang cố chống đỡ, vừa nghe cái này lập tức xuống lừa, ngồi xuống bên chân Âu Dương Diễn Vũ. Trên lưng nóng bỏng một mảng, thở cũng cảm thấy giống như có lưỡi dao đang cứa. Nó từng gãy xương, cảm giác đau đớn này đối với nó mà nói hết sức quen thuộc.
"Diễn Vũ à, có chuyện, cha phải nói cho con biết......" Âu Dương Thiều Hoa dùng tay chống đầu gối, bả vai bởi vì thở dài mà phập phồng trùng điệp. Hắn quyết định xé đi giấy niêm phong phủ bụi ký ức — "Hồi con mới ra đời là trẻ sơ sinh nghiện, tùy thời có thể sẽ ngừng hô hấp đột ngột, cho nên hai tháng đầu vẫn luôn ở trong bệnh viện."
(Trong thời gian mang thai mà bà bầu nghiện ma túy hoặc một số chất khác sẽ dẫn đến em bé mắc hội chứng cai nghiện ở trẻ sơ sinh)
Âu Dương Diễn Vũ khiếp sợ mở to mắt — Trẻ sơ sinh nghiện? Cái này ý là ba y từng......
Âu Dương Thiều Hoa cầm tay con trai, đặt trong lòng bàn tay chậm rãi xoa nắn: "Quân Hàm hồi còn trẻ có rất nhiều vấn đề, nhưng cái đó không có nghĩa là em ấy không yêu con. Trước khi con ra đời bác sĩ cũng đã nhắc nhở bọn cha, con có thể sẽ không bình thường. Sau đó làm rất nhiều kiểm tra, cũng đều thông qua, bọn cha đầy vui mừng mong chờ con đến...... Nhưng con sau khi sinh ra, không ngủ được, cứ khóc mãi. Cha từng làm quân y, lập tức ý thức được con có vấn đề, tìm chuyên gia khoa nhi tốt nhất đến hội chẩn, cuối cùng chẩn đoán chính xác con là trẻ sơ sinh nghiện...... Con khóc không ngừng, sặc sữa vào trong phổi dẫn đến viêm phổi nghiêm trọng, sốt cao 41 độ không sao giảm được...... Khi đó con đã sắp bị bác sĩ từ bỏ, cha ngồi trong ICU, nhìn lồng ngực nho nhỏ của con phập phồng từng cái, sợ con đột nhiên rời đi......"
Hắn nhắm mắt lại, dường như lại đắm chìm trong ký ức đau khổ xa xôi, khuôn mặt trong nháy mắt già đi vài tuổi.
"Cha từng bị đạn bắn, từ trong đống xác chết bò ra, cái gì cũng không thể đánh sập cha, ngoài trơ mắt nhìn con đang giãy dụa trước cái chết mà chịu bó tay......" Hắn mở mắt ra, cười khổ lắc đầu, "Trước khi chưa nhìn thấy con, cha không có cảm giác làm cha, cũng không lĩnh hội được cảm giác chân thực có liên quan tới huyết mạch...... Nhưng khi cha đích thân ôm lấy con, lại nghĩ đến có lẽ sẽ mất con, cha sợ, thật sự sợ hãi...... Cho nên hơn 20 năm, cha và Quân Hàm không dám có con nữa, lần này coi như ngoài ý muốn, không nghĩ đến tuổi này còn có thể...... Này, kéo xa ra...... Diễn Vũ, nghe cha một câu, con còn trẻ, tương lại có rất nhiều cơ hội, nếu quả thật có vấn đề, đau khổ không chỉ là đứa bé, hai các con cũng —"
Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Vũ Hoàng lại dấy lên tức giận: "Trịnh Vũ Hoàng, thằng oắt cháu mẹ tiên sư coi cảnh cáo của bác là cơm ăn phải không!?"
Trịnh Vũ Hoàng cắn răng ưỡn thẳng lưng, khẩn thiết nói: "Không, nhưng cháu yêu Diễn Vũ, bác ngay cả hôm nay đánh chết cháu, cháu cũng nhận."
"Nhãi thối!" Âu Dương Thiều Hoa làm bộ muốn đứng dậy.
"Cha......" Trước khi Âu Dương Thiều Hoa nhấc chân đạp người, Âu Dương Diễn Vũ dịch vị trí chắn giữa hai người, ôn nhu trấn an nói: "Đây không phải lỗi của một mình Vũ Hoàng, con cũng sơ suất...... Con hiểu ý cha, cha sợ con khổ sở, nhưng các cha hồi đó biết con có thể có vấn đề, không phải cũng giữ con lại sao? Chú Hà nói 12 tuần đo ống thần kinh và nhiễm sắc thể, nếu như có vấn đề, đến lúc đó lại quyết định cũng không muộn."
"Diễn Vũ, em cảm thấy...... vẫn là nghe cha." Không ở trước mặt song thân, Trịnh Vũ Hoàng lại không coi mình là người ngoài, "Kéo dài càng trễ, anh càng cực khổ...... Đến khi thân thể anh khôi phục hoàn toàn hẵng lo chuyện con cái, cha nói rất đúng, chúng ta còn trẻ, có rất nhiều cơ hội."
"Cha" từ cái miệng kia ra khiến gân xanh thái dương Âu Dương Thiều Hoa cũng lồi lên. Nhưng con trai chắn bên cạnh, rất có khí thế "Cha muốn đánh em ấy cha hỏi cháu ngoại cha trước", khiến hắn rất khó phát tác — Mẹ sư, Trịnh Chí Khanh, hồi đó cậu cướp Hà Quyền với tôi, giờ con trai cậu lại đến cướp con tôi, ông đây thật cmn nên đánh cả cậu!
Âu Dương Diễn Vũ không có tâm trạng để ý khay pha màu trên mặt cha, mọi người đều không tán thành giữ lại, ý chí y cũng bắt đầu dao động: "Vậy...... để con suy nghĩ đã......"
Đè xuống cơn tức, Âu Dương Thiều Hoa đứng dậy nói: "Được, con suy nghĩ, cha phải chạy về, thị trường chứng khoán gần đây bất ổn...... Quân Hạo ở lại, khoảng thời gian này để cậu ấy ở bên con."
Âu Dương Diễn Vũ vừa nghe liền cau mày: "Không cần, chú ấy ở đây có tác dụng gì? Quỷ xui xẻo, đừng làm loạn con thêm nữa."
"Cha bảo nó đi nó cũng không đi đâu, con không thấy bộ dạng không tiền đồ của nó nhìn Tề Vũ Huy, con ngươi không dịch chuyển."
Âu Dương Thiều Hoa chợt thấy tâm tình sung sướng hơn chút. Nếu chú út của hắn có thể đuổi Tề Vũ Huy đến tay, Lạc gia cũng coi như hòa một ván.
"Úi cha!"
Trên hành lang truyền đến tiếng kêu thảm thiết — Lạc Quân Hạo bị vali của mình đập phải chân.