Edit + Beta: Vịt
"Bác sĩ Hà, bạn em?"
Lãnh Tấn mặt dày cọ tới, cũng nhìn như tùy ý kéo Hà Vũ Bạch về phía sau. Không biết bạn của thằng nhóc này tính nết gì, gặp mặt động cái là hôn môi, sờ tay.
"Ừ, đây là Đổng Hợp Thắng, bọn em quen biết từ hồi bé." Hà Vũ Bạch thoải mái giới thiệu cho bọn họ, "Hợp Thắng, đây là chủ nhiệm khu bệnh của bọn tớ, Lãnh Tấn."
"Chủ nhiệm Lãnh, xin chào."
Đổng Hợp Thắng đưa tay bắt với đối phương, sau đó tự cảm nhận sức tay của người quanh năm cầm dao phẫu thuật. Cứng rắn nặn ra nụ cười rút tay về, hắn nói thầm người anh em này chỉ nhìn bề ngoài thì rất dễ đắc tội với người ta.
Lãnh Tấn vòng cánh tay trước ngực, hỏi: "Đến khám bệnh à? Khó chịu chỗ nào?"
"Không phải, trước đó nghe nói Tiểu Bạch về vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay đúng lúc đi ngang qua, lên gặp cậu ấy một lát." Đổng Hợp Thắng nói, đảo mắt nhìn về phía Hà Vũ Bạch: "Rảnh rỗi tìm chỗ ngồi một lát không?"
Hắn cũng không tiện ở trên hành lang khu bệnh, ngay trước người đi qua lại thừa nhận một đánh Uông Học Cổ xém chết.
Hà Vũ Bạch gật gật đầu, "Được, buổi chiều tớ không phải khám bệnh, có thể rảnh một tiếng."
"Nè người bệnh em nhận buổi sáng...... vẫn chưa viết bệnh án nhỉ?"
Đường kính tâm nhãn của Lãnh Tấn đã co lại bằng một đầu sợi tóc — Âu Dương Diễn Vũ thì cũng thôi, ôm ôm ấp ấp với Hà Vũ Bạch cũng không gây ra chuyện gì. Nhưng Đổng Hợp Thắng này, ha, giương khuôn mặt thuê phòng kia ra, nếu Hà Vũ Bạch ở cùng với hắn, không chừng còn bị sờ bao nhiều cái.
"Cái đó nhanh, em quay về viết." Hà Vũ Bạch hiểu trong lòng, Đổng Hợp Thắng đến tìm cậu đơn giản là muốn bàn giao lại chuyện đã làm thỏa đáng với cậu. Nhưng chuyện này không thể để Lãnh Tấn biết, lấy hiểu biết của cậu với Lãnh Tấn, nếu đối phương biết mình được âm thầm bảo vệ, lòng tự ái nhất định sẽ chịu tổn thương.
Bị một câu của Hà Vũ Bạch chặn họng, Lãnh Tấn bế tắc đành phải nghẹn khẩu khí đưa mắt nhìn theo hai người đi về phía thang máy. Nhưng mà thôi, cũng không thể tỏ vẻ quá nhỏ mọn. Ai mà không có bạn chứ, nếu ngay cả thời gian uống cafe ôn chuyện với bạn cũng không cho, không được bao lâu Hà Vũ Bạch đã chán hắn.
— Mình thật là bạn trai tốt hiểu lòng người lòng dạ bao la.
Lãnh Tấn tự cảm thấy hết sức hài lòng.
(Đứa nào re-up là chó)
Trong quán cà phê đường đối diện ngồi xuống gọi món xong, Đổng Hợp Thắng lấy điện thoại ra, mở video đã quay cho Hà Vũ Bạch xem.
Hà Vũ Bạch vừa nhìn thấy chủ thầu trước đó từng đụng phải cậu, chân mày cau lại. Cậu thật sự không nhìn được bộ dạng mặt mũi bầm dập của đối phương, càng không nghe được tiếng xin lỗi mang theo nức nở kia, chỉ nhìn qua đã trả lại di động cho Đổng Hợp Thắng.
Cậu khó xử nhìn đối phương, mím môi nói: "Hợp Thắng, tớ rất cảm kích hành động của cậu...... nhưng mà...... Diễn Vũ có lẽ không nói rõ với cậu...... Tớ không phải muốn cậu chỉnh đốn Uông Học Cổ, chỉ hi vọng hắn không được làm phiền chủ nhiệm Lãnh nữa."
Đổng Hợp Thắng đặt điện thoại lên bàn, gõ màn hình cười khẽ: "Tiểu Bạch, loại người gào thét lăn lộn ngoài đường như Uông Học Cổ, thích cứng không thích mềm. Cậu càng khách sáo với hắn, hắn càng được voi đòi tiên. Hơn nữa cháu trai này mấy năm qua hút không ít máu của cha tớ, đánh hắn một trận coi như tớ trút giận thay cha tớ."
Trên ngón tay khớp xương rõ ràng của Đổng Hợp Thắng có không ít vết thương và bầm dập, Hà Vũ Bạch sau khi thấy trong lòng níu lại — Đây là đánh dùng sức cỡ nào đây.
"Lát đến điều trị khẩn cấp, tớ xử lý giúp cậu chụp thêm X-quang, miễn cho nứt xương."
"Không sao đâu, chỉ sượt rách ít da." Đổng Hợp Thắng thờ ơ tuốt mu bàn tay, "Đúng rồi, Tiểu Bạch, tớ nghe ý của Diễn Vũ...... Cậu với Lãnh Tấn kia đang qua lại?"
Hà Vũ Bạch vẫn chưa chính thức thừa nhận chuyện này với bất kỳ ai, trước mắt bị Đổng Hợp Thắng nhắc tới, nhất thời bên tai trái nóng đỏ. Cậu nhận lấy cafe nhân viên đưa đến, mất tự nhiên vùi đầu uống.
Thấy cậu không phủ nhận, Đổng Hợp Thắng bĩu môi, múc một thìa sinh tố bơ lạc nhét vào miệng, ngầm thìa ai oán nói: "Cậu nói xem, cậu với Diễn Vũ, hả? Vứt bỏ thanh niên tốt như tớ không cần, lại đi tìm người khác...... ài, quá tổn thương trái tim tớ."
Hà Vũ Bạch câu khóe miệng, đáp lễ: "Nghe cậu nói kìa, còn tớ và Diễn Vũ, sao cậu không tính cả Vũ Huy? Ban đầu là ai uống nhiều muốn hôn con bé, kết quả bị con bé đạp vào hồ bơi?"
Đổng Hợp Thắng suýt nữa phun sinh tố ra, xụ mặt nói: "Đừng nói nữa, hôm đó sau khi tỉnh rượu, nước trong bụng tớ cuồn cuộn mãi. Vũ Huy tớ thật sự không chọc nổi, cũng là thằng oắt Lạc Quân Hạo không sợ chết, còn không cao bằng Vũ Huy, lại dám theo đuổi con bé."
Hà Vũ Bạch kéo cổ tay Đổng Hợp Thắng, nghiêm túc hỏi: "Cậu nói cái gì? Quân Hạo thích Vũ Huy?"
"Cậu không biết?" Đổng Hợp Thắng khiêu mi, "Tiểu Bạch, không cần lo cho Vũ Huy, con bé như vậy, không chịu thiệt."
(Ủa ** má Vũ Huy mà lấy Quân Hạo thì vai vế bằng 2 ông bố luôn =))))))
Sao không cần lo chứ? Trong lòng Hà Vũ Bạch nói thầm. Cậu cũng không lo Vũ Huy chịu thiệt, dù sao người đàn ông có thể khiến em gái cậu chịu thiệt e là vẫn chưa sinh ra.
Nhưng tình hình của Lạc Quân Hạo thật sự cần lo.
Lạc Quân Hạo là quỷ xui xẻo tai họa quấn người, từ bé đến lớn bất ngờ không ngừng, vết thương mới chồng vết thương cũ, xương toàn thân ít nhất đã gãy một nửa. Cậu ta một mình còn đỡ, dù sao cũng là xui xẻo trên người nó, nhưng một khi cậu ta ở chung với con gái, xui xẻo chính là con gái người ta.
Hà Vũ Bạch nghe Diễn Vũ nói, Lạc Quân Hạo học cấp 3 tham gia vũ hội, mời một học tỷ tham dự cùng cậu ta. Còn chưa đến hội trường, xe bị đụng, Lạc Quân Hạo lái xe chỉ bị thương vặt, nhưng cô gái kia xuất huyết trong suýt chết.
Vừa lên đại học, các anh em của hội huynh đệ dẫn Lạc Quân Hạo đến cuộc hẹn các cô gái của đại học nữ, lúc ăn tối cô gái ngồi đối diện Lạc Quân Hạo bị canh nóng vừa ra nồi ụp lên người, trên cổ vai bỏng đầy mụn nước, rất nguy hiểm hủy dung nhan.
Lạc Quân Hạo tự kết giao bạn gái, nhưng chưa đến mấy ngày đối phương đã chia tay với cậu ta, cô gái kia lúc đi dạo với cậu ta trẹo gãy mắt cá chân, đến bệnh viện thì bị giam trong thang máy — Giằng co hai hồi như vậy, còn qua lại với Lạc Quân Hạo cô nàng e là không sống đến tốt nghiệp. Sau đó cũng có vài cô gái ở chung ngắn ngủi với cậu ta, nhưng đều không ngoại lệ toàn bộ bị các loại bất ngờ xảy ra lúc ở chung với cậu ta khuyên lùi.
Tin đồn một khi truyền ra, thì không có cô gái nào dám đến gần cậu ta nữa, sợ cậu ta cười với mình một cái cũng sẽ bị xích chùy đập vỡ đầu. Thế là mặc dù Lạc Quân Hạo đội hào quang Thái tử gia của Lạc thị, lại kế thừa gen đẹp trai của Dung Cẩn không cần phẫu thuật thẩm mỹ đã có thể tiến quân showbiz, nhưng đến đại học đã sắp tốt nghiệp vẫn độc thân.
Xét thấy thể chất xui xẻo của Lạc Quân Hạo, Hà Vũ Bạch cảm thấy, cần phải gọi điện thoại cho em gái bàn nhân sinh với đối phương.
(Đứa nào re-up là chó)
"Ô, chủ nhiệm Lãnh, nhìn gì vậy? Có người tắm?"
Diêu Tân Vũ vừa nói xong liền thấy Lãnh Tấn giơ tay muốn nện ống nhòm trên mặt mình, vội vàng lùi về sau hai bước — Đùa thôi mà, cần gì tưởng thật.
Lãnh Tấn không có tâm trạng phản ứng đến hắn, ném ống nhòm lên bàn Nguyễn Tư Bình, ôm cánh tay kéo dài mặt xuyên qua cửa sổ nhìn xuống tầng. Trên bàn Nguyễn Tư Bình đặt ống nhòm dùng để trang trí, Lãnh Tấn sau khi về phòng làm việc do dự hồi lâu, vẫn nhân lúc bên cạnh không có ai cầm lên nhìn sang quán cafe đường đối diện.
Giỏi lắm, hắn đi lên liền nhìn thấy Hà Vũ Bạch tự chủ động túm cánh tay Đổng Hợp Thắng. Bây giờ lại nhìn thấy Hà Vũ Bạch đứng bên cạnh một chiếc siêu xe, cong người nằm nhoài trên cửa sổ xe nói chuyện với Đổng Hợp Thắng.
Hắn không ngừng khuyên mình đừng mù quáng. Nghĩ người ta là bạn bè, bạn bè đã lâu không gặp, có chút tiếp xúc tứ chi, nói nhiều lời không hết căn bản không gì đáng trách. Nếu hắn ngay cả chút tín nhiệm với Hà Vũ Bạch cũng không có, sau này còn ở chung thế nào, đúng không?
Nhưng...... vẫn cực khó chịu.
Diêu Tân Vũ liếc thấy trên mặt chủ nhiệm phát dự báo thời tiết từ trời nắng trong đến bão cấp 15, vội vàng lùi qua một bên làm bộ mình không tồn tại. Còn chưa biết phải an ủi An Hưng thế nào đây, đừng chọc chủ nhiệm xù lông nữa, hai người này nếu liên thủ trị hắn, cuộc sống sau này đừng sống nữa.
Hà Vũ Bạch sau khi vào phòng gật đầu với Lãnh Tấn đứng bên cửa sổ, ngồi vào trước bàn làm việc bắt đầu viết bệnh án. Lãnh Tấn cảm thấy thái độ của cậu hơi lạnh nhạt, tâm trạng vừa điều chỉnh tốt lại tối tăm.
Hắn gõ bàn làm việc của Hà Vũ Bạch: "Bác sĩ Hà, đến phòng làm việc của anh."
Hà Vũ Bạch cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy đi theo hắn vào phòng bên cạnh, kết quả vừa vào đã bị vây vào trong cái ôm. Lãnh Tấn rút tay khóa cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Hai bọn em nói chuyện rất vui?"
Mơ hồ ngửi thấy chút mùi chua, Hà Vũ Bạch cười thầm gật đầu. Mặc dù chưa yêu đương nghiêm túc, nhưng có Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh, Âu Dương Diễn Vũ và Vũ Hoàng làm "tấm gương", cậu khá quen với dáng vẻ nhỏ mọn của người khác.
Hà Vũ Bạch giương mặt lên, tỏ vẻ giọng điệu ngạo mạn Lãnh Tấn nhìn rất giống Hà Quyền: "Chủ nhiệm Lãnh, em không thể có chuyện riêng sao?"
"......" Chân mày Lãnh Tấn hơi nhúc nhích, "Có thể, nhưng anh không hi vọng giữa em và anh có bí mật."
"Không có bí mật, chỉ là ít việc thường ngày." Hà Vũ Bạch đẩy cánh tay hắn ra, suy nghĩ lại nhẹ nhàng hôn cằm đối phương, "Đã trưởng thành rồi, anh còn lớn hơn em không ít nữa."
Hửm? Đây là chê mình già?
Lãnh Tấn hơi híp mắt lại, nghĩ buổi tối về phải chứng minh thể lực của mình.
Cuộc sống ở chung tốt đẹp hơn trong tưởng tượng. Về đến nhà không còn là một thân một mình, dù làm gì bên cạnh cũng có người giúp. Mặc dù công việc rất bận, nhưng chỉ cần có thể cùng nhau tan làm sớm, Lãnh Tấn liền sẽ kéo Hà Vũ Bạch đi siêu thị, mua thức ăn về tự mình xuống bếp.
Tủ bát trong phòng bếp dần bị nhét đầy, tủ treo quần áo trong phòng ngủ cũng không đủ nữa. Hà Vũ Bạch không nhắc đến, Lãnh Tấn cũng không nói muốn đi, cứ như vậy hợp lý lẽ ở tiếp. Ban đầu Hà Vũ Bạch còn có chút lo lắng, đi làm tan làm 24 tiếng đều ở trong tầm mắt của nhau, có thể rất nhanh sinh ra mệt mỏi thẩm mỹ hay không?
Nhưng sự thật chứng minh, giường trong phòng ngủ thật sự nên đổi cái to.
Lãnh Tấn đã sớm muốn đổi, nếu không sau này ngày nào cũng bị cởi trần lạnh cóng tỉnh. Nhưng gần đây rất bận, nhân viên y tế khu bệnh gần như không rảnh rỗi, đón đêm giao thừa cũng là lúc mọi người cùng đếm ngược ở phòng họp. Không dễ gì có cơ hội hai người có thể cùng nghỉ ngơi, hắn chờ Hà Vũ Bạch ngủ đủ liền kéo người đến cửa hàng gia dụng chọn giường.
"Đây là giường gỗ sồi thượng hạng, anh nhìn tấm ván này, lại nhìn chế tạo này." Nhân viên bán đồ gia dụng cong ngón tay gõ ván giường, khoe với Lãnh Tấn và Hà Vũ Bạch: "Đảm bảo lăn qua lăn lại thế nào cũng không sao, tuyệt đối không sập được."
Hắn cho rằng bọn cậu sắp kết hôn trang trí phòng tân hôn. Cũng khó trách, không phải lên nhà mới hoặc kết hôn, ai rảnh đến mua giường chứ.
Hà Vũ Bạch nghe có chút thận trọng, cậu rút cái tay bị Lãnh Tấn nắm chặt lại, quay đầu xem đồ gia dụng khác. Một món đồ gỗ giống rào chắn hấp dẫn ánh mắt cậu, ba mặt hàng rào một mặt để trống, thế là cậu tò mò hỏi: "Cái này dùng để làm gì?"
"À, cái đó là giường sơ sinh mới nhập, còn có ván và một phía hàng rào chưa đặt vào." Trong mắt nhân viên bán hàng sáng quắc lên, "Là nguyên bộ với chiếc giường to này, có thể mắc bên giường to thuận tiện ban đêm dỗ trẻ con. Nếu không thì mua cả 2 cái, tôi có thể xin ông chủ giảm giá cho các anh."
"Không cần không cần."
Trên mặt Hà Vũ Bạch đỏ đến sắp nhỏ máu, Lãnh Tấn còn cố ý trêu chọc cậu: "Mua cùng luôn đi, dù sao cũng cần dùng đến."
"Tạm thời không dùng cũng có thể cất đi, anh xem, chỉ bẻ lại như vậy —" Nhân viên bán hàng hai ba cái đã gấp xong cái giường sơ sinh kia, "Dùng nilon bọc kỹ, giữa khe tủ và tường, để dưới giường to cũng được, không hề chiếm diện tích, đến lúc dùng là lấy ra."
Nói xong hắn mong đợi nhìn về phía Lãnh Tấn.
"Đúng thế, cũng không chiếm diện tích, anh thấy cứ mua cùng đi." Lãnh Tấn vẫn nghẹn cười — Cá nóc nhỏ tóc xoăn mặt đã phồng lên rồi.
Hà Vũ Bạch xấu hổ muốn chết, xoay người đi ra ngoài phòng trưng bày. Thai nghén sinh mạng ám thị hành vi tình dục, ban ngày ban mặt bị người lạ nhắc đến ngay mặt, trên mặt cậu thật sự không chịu được.
Lãnh Tấn vội vàng nói xin lỗi với nhân viên bán hàng đuổi theo ra khỏi cửa hàng, kéo cánh tay Hà Vũ Bạch cười nói: "Được rồi được rồi, đừng giận nữa, không nói lập tức cần dùng, anh chỉ muốn giảm giá."
Hà Vũ Bạch đẩy hắn một cái, đang định oán giận đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: "Hôm nay ngày bao nhiêu?"
Lãnh Tấn nói: "Mồng 5."
Hà Vũ Bạch theo bản năng sờ sau eo. Lãnh Tấn thấy thế duỗi tay ôm eo cậu, hạ giọng nói: "Sáng nay anh nhìn thấy, không cần lo lắng."
Hắn thật ra muốn nói chính là "Sớm biết đêm qua đã không lãng phí bao".
Hà Vũ Bạch thở ra. Mặc dù trong lòng biết, nhưng ai biết bao có rách không? Từ sau khi lăn giường, cậu luôn lo xảy ra ngoài ý muốn.
Giường cuối cùng không mua, bởi vì Hà Vũ Bạch không muốn vào sảnh triển lãm kia nữa. Lãnh Tấn vốn định đến quán khác, nhưng bệnh viện chi nhánh đột nhiên gọi điện thoại tới nói có ca bệnh nặng, gọi hắn qua mổ. Thuyên tắc phổi hội chứng vành cấp hai lớp rách, liên quan đến mạng người Lãnh Tấn không tiện từ chối.
Mắt thấy ngày nghỉ tốt đẹp đã ngâm canh, hắn đành phải đẩy lùi vé xem phim đã đặt. Còn nói mua xong đồ chính thức hẹn hò nữa, xem ra 80% phải chờ đến về hưu mới có cơ hội.
Hà Vũ Bạch ở nhà chờ đến gần 9h tối, thấy Lãnh Tấn vào nhà vội vàng đi hâm nóng cơm. Khoảng thời gian này cậu học Lãnh Tấn vài món ăn, đúng lúc để người yêu nếm thử tài nghệ của mình.
"Vất vả rồi, lát nữa ăn, anh tắm trước đã." Hôn thái dương Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn xoay mặt vào phòng vệ sinh.
Cầm thức ăn nóng hổi, Hà Vũ Bạch nghe tiếng nước chảy truyền đến trong phòng tắm, cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh ra. Cậu trước kia cũng thường xuyên chờ Trịnh Vũ Hoàng về muộn, nhưng hoàn toàn khác với tâm tình bây giờ.
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Hà Vũ Bạch sợ giật mình, đứng vọt dậy nhào đến cửa — Cậu từ trong mắt mèo nhìn thấy, Hà Quyền đang xách một hộp đóng gói trong túi nilon ở trên hành lang chờ mở cửa.
Cuống quít kéo cửa ra, Hà Vũ Bạch đi ra trước để tránh Hà Quyền vào phòng: "Ba, sao ba lại đến?"
"À, vừa đi ăn với chú Hòa Vũ của con, món ăn quán đó không tệ, ba đóng gói cho con một ít mang tới đây."
Cũng may Hà Quyền xem ra không định vào nhà. Trong gara không có vị trí xe của y, lười đăng ký liền vứt ở ven đường, quả thật không tiện ở lâu. Y giao túi đóng gói vào tay Hà Vũ Bạch, dặn dò: "Đừng ăn bánh mì mãi, ăn ít đồ hạt, làm việc ở bệnh viện không thể so với hồi đi học, thể lực tiêu hao lớn, xem con gầy rồi."
"Con biết, cám ơn ba, ba lái xe chậm chút." Hà Vũ Bạch xách đồ liền lùi vào trong nhà.
Mặc dù Hà Quyền không muốn đi vào, nhưng mắt thấy bộ dáng con trai gấp gáp đuổi mình đi, không khỏi cau mày. Y cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Hà Vũ Bạch ở một mình, nói không chừng đã lâu không dọn dẹp, trong nhà bừa bộn sợ y nhìn thấy la mắng.
"Tự chú ý nhiều, rảnh thì về nhà thăm Trịnh Đại Bạch, miễn cho ông già kia suốt ngày nhìn ảnh ba bọn con thở dài." Hà Quyền nói, giơ tay lên đập cửa.
"Vâng vâng."
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Hà Vũ Bạch cuống đến mức trên người toát ra lớp mồ hôi lạnh. Sau khi Hà Quyền xoay người đi về phía thang máy, cậu rốt cuộc thở ra. Nhưng quay đầu lại nhìn thấy Lãnh Tấn chẳng ừ chẳng hữ đứng sau lưng, thần kinh chưa hoàn toàn thả lỏng căn bản không bị đại não khống chế, cổ họng căng lên không tự chủ "Á" một tiếng.
Hà Quyền vừa đi chưa được mấy bước, nghe thấy tiếng kêu của con trai lập tức đi vòng về đẩy cánh cửa khép hờ ra.
"Tiểu Bạch! Xảy ra — ** má!"
Y bây giờ đã hiểu con trai vì sao bộ dạng có tật giật mình rồi — Trong nhà có Lãnh Tấn, còn mẹ nó trần truồng.