Edit + Beta: Vịt
Bị cảm xúc lông xù sau lưng đánh thức, Lãnh Tấn mơ màng trở mình, kéo người bên cạnh vào trong ngực. Giường rộng 1m5 hai bọn họ chen chúc hơi chật, nhưng cũng không sao, dù sao khoảng cách giữa hai người phần lớn ở trạng thái số âm.
Hà Vũ Bạch hai hôm nay hơi dính người, kể từ sau khi trải qua chuyện vu oan. Cậu lo lắng chỗ của Lãnh Tấn trở thành mục tiêu trả thù của những kẻ khác, không cho Lãnh Tấn về ở. Lãnh Tấn dứt khoát thu dọn vali kéo đến nhà Hà Vũ Bạch, chỉ cần hai người ở cùng nhau ở đâu hắn cũng không sao. Chỉ là hắn phát hiện Hà Vũ Bạch rất sợ hắn rời khỏi tầm mắt của mình, nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh rồi lại nằm xuống, nhóc con cũng phải ôm hắn thật chặt, giống như ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ phải tách ra.
Hắn cũng biết, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng chuyện này vẫn để lại bóng ma trong lòng Hà Vũ Bạch. Cho nên mặc dù sáng sớm mỗi ngày thức dậy đều phải nửa bại liệt một lát, hắn vẫn mặc kệ đối phương coi cánh tay mình làm gối.
Đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc xoăn tít, cơn buồn ngủ của Lãnh Tấn nhạt dần thú tính nổi lên. Hắn dùng đầu gối đẩy cái chân khép lại của người trong ngực ra, trở mình đè lên. Hà Vũ Bạch ngủ mơ màng cảm giác được trên người giống như đè ngọn núi, chân mày vẫn hơi cau lại vặn càng chặt, nhưng chỉ là làm bộ đẩy hai cái liền mặc hắn.
Giày vò hơn nửa tiếng, sau khi xong chuyện Hà Vũ Bạch tựa vào bờ ngực mồ hôi chảy ròng ròng của Lãnh Tấn, nhỏ giọng oán trách: "Nửa đêm không ngủ, ban ngày anh đâu có sức đứng bàn mổ......"
"Đâu có nửa đêm, vừa mới 1h." Lãnh Tấn híp mắt nhìn điện thoại, "Với cả, sau khi vận động ngủ ngon hơn."
"Lý lẽ......"
Hà Vũ Bạch mệt thấu, lẩm bẩm mấy tiếng liền ngủ say, cánh tay vẫn quấn ngang hông Lãnh Tấn. Gần đây cậu không cần ôm gối ngủ, ôm người ngủ thoải mái hơn. Cậu sau khi ngủ say liền bắt đầu lăn khắp giường, còn cướp chăn, một nửa đắp một nửa kẹp. Lãnh Tấn bị lạnh cóng tỉnh, nhưng lại không nỡ đánh thức Hà Vũ Bạch, đành phải tội nghiệp túm góc chăn miễn cưỡng đắp lên.
Hắn nghĩ phải đổi giường lớn trong nhà nhóc con.
Sáng sớm Hà Vũ Bạch vừa mở mắt nhìn thời gian đã gần 7h, vội vàng bò xuống giường rửa mặt, ngậm bàn chải đánh răng còn ra sức oán trách Lãnh Tấn ấn tắt đồng hồ báo thức. Lãnh Tấn cũng không giải thích, chỉ đứng trên hành lang cười haha nhìn cậu.
"Anh nhìn em xong chưa?" Hà Vũ Bạch từ trong khăn tắm ngửa mặt lên, ở trong gương đối diện ánh mắt Lãnh Tấn.
Lãnh Tấn láu cá nói: "Nhìn em đẹp."
Hai má vừa bị nước lạnh xối qua của Hà Vũ Bạch lập tức nóng lên. Cậu cúi đầu không để ý tới Lãnh Tấn, lục trong rổ treo trong phòng cái kẹp tóc màu đen kẹp toàn bộ tóc mái lên đỉnh đầu, sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh.
"Em không phải định cứ đi làm như vậy chứ?" Lãnh Tấn khiêu mi.
Trán Hà Vũ Bạch đầy đặn, đường nét xương thái dương lập thể, đeo kẹp tóc cũng không giống con gái. Nếu không phải cậu để lộ toàn bộ khuôn mặt, Lãnh Tấn thật sự không phát hiện nét mặt đối phương thật ra rất giống Trịnh Chí Khanh.
"Có gì không được? Gần đây bận quá, đã lâu không đi cắt tóc, đằng trước dài quá chặn mắt." Hà Vũ Bạch nói, khép hờ cửa phòng ngủ trốn sau cửa thay quần áo.
Đến mức này, em còn có cái gì anh chưa thấy? Lãnh Tấn thầm thổ tào.
"Lúc nãy chạy bộ buổi sáng mua bánh nhân rau và bánh bánh bao kim sa ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng, em muốn ăn cái nào?" Hắn hỏi.
"Có trứng luộc nước trà không?"
"...... Không, anh bây giờ xuống mua cho em?" Lãnh Tấn ghi nhớ trong lòng — Bữa sáng nhóc con thích ăn trứng luộc nước trà.
Hà Vũ Bạch thay xong quần áo đi ra ngoài nói: "Không cần, cứ ăn bánh bao rau đi, bữa sáng em không thích ăn ngọt."
Lãnh Tấn lại lật quyển vở nhỏ trong lòng sang một tờ — Bữa sáng nhóc con không thích ăn ngọt.
8 rưỡi sáng có ca giải phẫu, Lãnh Tấn kiểm tra phòng xong chạy thẳng tới phòng giải phẫu. Hà Vũ Bạch đang giúp thực tập sinh giải đáp vấn đề, chợt nghe giọng An Hưng: "Chủ nhiệm Lãnh không có ở đây à?"
"Anh ấy đi phẫu thuật rồi." Hà Vũ Bạch nói.
"Vậy làm phiền em, bác sĩ Hà, đến điều trị khẩn cấp, bên kia vừa đón xe cứu thương." An Hưng không nhìn Diêu Tân Vũ đang ngồi trước mặt mình.
Chờ Hà Vũ Bạch ra ngoài, Diêu Tân Vũ đứng dậy đi theo phía sau An Hưng, nhỏ giọng hỏi: "An Hưng, ý gì? Mấy hôm nay cậu cứ coi tôi như không khí."
An Hưng cả sáng nay bận không ngừng chân, thở nhiều cũng coi như lười nhác, căn bản không có thời gian thảo luận cái này với Diêu Tân Vũ. Cho nên y không để ý tới đối phương, vẫn bước nhanh về phía trước. Diêu Tân Vũ cau mày, từ phía sau túm cánh tay An Hưng, kéo mạnh người vào lối thoát hiểm.
"Sáng sớm phát điên gì!?" An Hưng hất tay Diêu Tân Vũ ra, rút cánh tay lại.
Diêu Tân Vũ giữ tay nắm cửa lối thoát hiểm ngăn cản An Hưng rời đi, cúi đầu nói: "Chỉ cho tôi một phút, nói rõ ràng — Diêu Tân Vũ tôi rốt cuộc đắc tội y tá trưởng An cậu chỗ nào?"
An Hưng nghiêng đầu nhìn cửa sổ thông gió trong cầu thang, cắn chặt môi không lên tiếng. Không có gì để nói, y cảm thấy. Nếu Diêu Tân Vũ từng có một lần dùng ánh mắt nhìn Vệ Kỷ Nghiêu để nhìn y, y đã nói ra lời giấu trong lòng.
"An Hưng!" Diêu Tân Vũ đột nhiên nắm lấy vai y, "Cậu nhìn tôi, trả lời vấn đề của tôi!"
Nhiệt độ trên bả vai An Hưng cũng không xa lạ, Diêu Tân Vũ luôn quen dùng ngôn ngữ cơ thể để kéo gần khoảng cách với những người khác, đôi khi khó tránh khỏi lộ vẻ lỗ mãng. Nhưng An Hưng thích Diêu Tân Vũ khoác vai mình, tiếp xúc khoảng cách gần khiến nhịp tim y tăng nhanh, toàn thân từ trong ra ngoài đều căng tràn.
Nhưng hôm nay, y lại chỉ cảm thấy chua xót. Y ngẩng mặt, ẩm ướt trong mắt dần mơ hồ tầm mắt: "Tôi thích cậu, Diêu Tân Vũ, từ rất lâu đã thích rồi!"
Diêu Tân Vũ lập tức ngẩn ra, tay khoác trên vai An Hưng theo bản năng cuộn lại.
"Cậu còn nhớ không? Có lần người nhà gửi albumin máu người ở trong tủ lạnh khu hộ sĩ, đến lúc cần dùng lại không tìm được. Người nhà đúng là giao vào tay tôi, nhưng tôi không hề lấy ra ngoài. Bọn họ khiếu nại đến phòng y tế, một mực chắc chắn nói tôi nuốt riêng thuốc tự chi trả. Tính chất rất nghiêm trọng, làm không tốt giấy phép hộ sĩ của tôi cũng phải vì thế vứt bỏ...... là cậu giữa trời nóng chạy hơn 10 tiệm thuốc mua một chai về, giả bộ nó bị để quên trong tủ lạnh phòng làm việc của bác sĩ......"
An Hưng hít mũi, cười khổ hất tay đối phương đặt trên vai mình ra: "Diêu Tân Vũ, tôi là cô nhi, từ bé đến lớn, không ai làm chuyện như vậy cho tôi, cũng không ai chưa hỏi nguyên nhân đã tin tưởng tôi như vậy...... Tôi biết tôi tự mình đa tình, nếu bọn Từ Diễm hoặc Nguyễn Tư Bình gặp phải chuyện tương tự, cậu nhất định cũng sẽ giúp...... Nhưng tôi vẫn không nhịn được ôm lấy một tia ảo tưởng, cho rằng mình đặc biệt với cậu...... Nhưng lúc tôi nhìn thấy thái độ của cậu với cảnh sát Vệ ở khu bệnh phẫu thuật thần kinh...... tôi...... tôi đã triệt để tỉnh ngộ......"
Diêu Tân Vũ luống cuống nhìn y, hồi lâu mới thốt ra âm thanh: "Xin lỗi, An Hưng, tôi...... chưa từng nghĩ đến phương diện kia...... Có lẽ thái độ bình thường của tôi tạo thành quấy nhiễu cho cậu, tôi xin lỗi...... nếu có gì có thể khiến cậu thoải mái hơn, cậu nói, tôi đảm bảo —"
An Hưng giơ tay chống lên ngực hắn ngăn cản hắn nói tiếp. Đã đủ rồi, y đã sớm biết đáp án, chỉ là vẫn không đối mặt với sự thật mà thôi. Y cũng không cần quan tâm dịu dàng của đối phương nữa, mặc dù đều là chân tình thực lòng, nhưng cái đó không chút liên quan tới tình yêu.
"Đã hơn 1 phút rồi, tôi phải đi làm việc."
Nói xong, An Hưng nghiêng người chen ra lối thoát hiểm.
Diêu Tân Vũ một tay chống trên dây lưng một tay túm đầu, nôn nóng đi tới đi lui. Đi một lát hắn đột nhiên dừng bước, nhịp tim tăng vọt lên — An Hưng vừa nói gì? Mình thích Vệ Kỷ Nghiêu?
Đi vào phòng cấp cứu điều trị khẩn cấp, Hà Vũ Bạch nhìn thấy người bệnh nằm trên giường lăn, chân mày lập tức cau lại. Tứ chi người bệnh sưng như chiếc bánh mì mới ra lò, mỗi lần ấn một vết lõm. Kiểm tra thân thể không thấy con ngươi dị thường, căn bản có thể loại bỏ xuất huyết não. Trong hô hấp xen lẫn âm La, tiếng tim đập yếu, huyết áp cao đạt đến 220125, đường máu 16
Huyết áp cao và bệnh tiểu đường có thể chẩn đoán chính xác, hơn nữa Hà Vũ Bạch đoán người bệnh e là đã bị suy tim.
"Tình hình lúc này?" Cậu hỏi bác sĩ đi theo xe.
"À, là một người bệnh tìm được trong một căn nhà cho thuê giá rẻ, không có ai khác ở đó, có lẽ tự hắn gọi 120. Lúc chúng tôi đến đó phát hiện hắn đang ngồi trên sofa, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, nhưng ý thức mờ nhạt không cách nào hỏi hắn. Huyết áp đo trên xe là 240130, nhịp tim 130." Bác sĩ đi theo xe nói, đưa ghi chép cho Hà Vũ Bạch.
Hà Vũ Bạch nhanh chóng quét qua một lần, lập tức yêu cầu y tá điều trị khẩn cấp đẩy máy siêu âm đến. Siêu âm hiển thị người bệnh tràn dịch màng phổi hai bên, tràn dịch màng tim, tâm nhĩ mở rộng, xác nhận phỏng đoán suy tim lúc nãy của cậu.
"Suy tim, hô hấp suy kiệt, cao huyết áp, bệnh tiểu đường." Hà Vũ Bạch chẩn đoán bệnh xong, quay đầu sắp xếp hộ sĩ hỗ trợ mình công việc cấp cứu, "Cắm máy thở không xâm lấn, rút máu xét nghiệm gấp khí máu sinh hóa, tiêm hai ống thuốc lợi tiểu, truyền dịch nitroglycerine, tiêm từ từ cedi-lanid pha loãng...... à, đặt ống thông tiểu nhớ đo nước tiểu."
Y tá vừa cắt quần áo người bệnh vừa cau mày oán trách: "Ôi mẹ ơi, người này hôi chết đi được, mấy tháng không tắm rồi nhỉ."
"Em gái thỏa mãn đi, mùi này tản ở trên xe nửa ngày, lúc vừa khiêng hắn dậy suýt nữa anh ói ra." Bác sĩ đi theo xe cũng cau mặt, "Căn phòng đó giống như bãi rác vậy, cơm thừa đồ ăn thừa đã mọc cả mốc cũng không biết thu dọn, cứ chất đống trên bàn để gián rỉa...... Anh nói với em, nếu lâu thêm 5 phút, anh chắc có thể nhìn thấy chuột."
Y tá bị buồn nôn đầy mặt, lông mày thanh tú cau chặt lại. Cô cầm lấy quần áo bẩn đã cắt, xoay người ném vào thùng rác thải y tế.
Hà Vũ Bạch cũng bị mùi hôi trên người người này xông đến đau não. Đến lúc dùng thuốc, hô hấp và huyết áp người bệnh từng bước ổn định lại, cậu mới rút lui mấy bước thở dốc.
Cậu quay đầu hỏi bác sĩ đi theo xe: "Không có tin tức của người thân?"
"Không có, đến đó đã hôn mê rồi, không hỏi ra được." Bác sĩ đi theo xe giơ cằm với hộ sĩ, "Trong túi áo có thẻ căn cước không?"
Hộ sĩ liên tục không ngừng lắc đầu, vừa nãy đã tìm, túi trống rỗng. Giờ đánh chết cô cũng không lục đống phế thải kia tìm nữa, quả thực là vũ khí sinh hóa.
Hà Vũ Bạch lại hỏi: "Có mang theo điện thoại của hắn không?"
"À đúng rồi, suýt quên mất." Bác sĩ đi theo xe lấy điện thoại đặt trong túi đồng phục ra. Hắn bọc túi vô khuẩn bên ngoài điện thoại, cảm giác đồ từ trong căn phòng kia ra, gần như đều dính siêu vi khuẩn.
"Cám ơn, đã làm phiền anh."
Hà Vũ Bạch nhận lấy túi. Trong đó đựng một chiếc điện thoại gập cực kỳ cũ, kéo dài thêm 2 năm nữa có thể liệt vào lỗi thời. Điện thoại hiển thị trạng thái bật, cậu kiểm tra danh bạ, phát hiện bên trong chỉ có 3 số.
Thử từng người đi, cậu nghĩ.
Nhìn số dùng điện thoại của mình gọi người đầu tiên, kêu đến dừng, không ai nhận. Người thứ 2 cũng vậy, đến người thứ 3 rốt cuộc có người nhận, là giọng một người đàn ông trẻ tuổi: "Ai đó?"
"Xin chào, tôi là bác sĩ Hà Vũ Bạch của bệnh viện Tổng hợp Đại Chính."
"Có chuyện gì?"
"Là như vậy, bệnh viện chúng tôi vừa nhận chữa một bệnh nhân vô danh, suy tim, đang ở trạng thái hôn mê. Nam giới khoảng 60 tuổi, trên lông mày có một nốt ruồi màu đen. Trong điện thoại của hắn còn có số của anh, xin hỏi, anh biết thông tin cá nhân của hắn không?"
Trong ống nghe một trận trầm mặc, một lát sau cậu nghe bên kia hỏi: "Có thể sống không?"
"Chữa trị tích cực, suy tim có thể nghịch chuyển."
"Khỏi chữa! Loại cặn bã như vậy chết sạch sẽ!"
Hà Vũ Bạch sửng sốt, tiếp đó nghe thấy bên kia "đùng" cúp điện thoại.