Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 61



Edit + Beta: Vịt

"Úi, chủ nhiệm Lãnh, cậu đây là bị mèo cào à?"

Đụng phải Lãnh Tấn trong thang máy, chủ nhiệm Cầu cực kỳ cảm thấy hứng thú với vết cào trên cổ đối phương.

"À...... ở nhà xe gặp phải mèo hoang......"

Lãnh Tấn cười khan. Hà Vũ Bạch không phải cố ý cào hắn, mà lúc xuống đất chân nhũn theo bản năng muốn túm lấy chỗ dựa, không nghĩ tới cào 3 đường trên cổ hắn. Cào tróc da, lúc Lãnh Tấn cạo râu tạo bọt đau nhức. Được rồi cái này không tính là gì cả, nếu thật sự chạy đến điều trị khẩn cấp như trước đây, cơ đáy chậu co giật đến hai người gắn liền với nhau bị đưa đến điều trị khẩn cấp, ba cái chân của hắn nhất định gãy hết.

Đều là người từng trải, chủ nhiệm Cầu cũng không tiện hỏi sâu hơn, ngược lại quăng ánh mắt lên băng đen trên ống tay áo Lãnh Tấn: "Hậu sự của ông cụ, đã làm ổn thỏa rồi?"

"Ừ." Lãnh Tấn gật đầu.

"Chôn ở đâu?"

"Ngoạ Long Uyển."

"Chỗ đó rất đắt."

Lãnh Tấn lắc lắc đầu: "Mộ gia tộc, mua mấy chục năm rồi."

Thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, chủ nhiệm Cầu vỗ vỗ vai hắn nói "Bớt đau buồn."

Cám ơn đối phương, Lãnh Tấn vội vã bước ra thang máy. Hà Vũ Bạch xin nghỉ phép, nằm chân cũng run miễn nhắc đến đứng dậy. Hắn vốn định xin nghỉ thêm 1 ngày ở bên cạnh đối phương, nhưng đã 1 tuần không đến, khu bệnh dồn một đống chuyện lớn. Hà Vũ Bạch từ chối yêu cầu bầu bạn của hắn, chỉ dặn hắn buổi tối về sớm chút.

Đám thực tập sinh thấy chủ nhiệm Lãnh vào cửa, thần kinh lập tức căng lên từng sợi. Thả lỏng một tuần lễ, lại phải khôi phục thân phận công cụ bơm huyết áp giúp chủ nhiệm Lãnh. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, lúc chủ nhiệm Lãnh dẫn đi kiểm tra phòng có kiên nhẫn lạ thường, không trả lời được vấn đề cũng không bị mắng, còn có 2 người giành được vinh hạnh đặc biệt cắt chỉ giúp người bệnh.

Chủ nhiệm Lãnh đây là sau khi cha mất đổi tính? Các thực tập sinh hai mặt nhìn nhau. Không bị mắng là chuyện tốt, nhưng cũng không thể mong đợi người ta mất thêm một người cha nữa.

Chín giờ họp hội nghị thường kỳ xong, Lãnh Tấn vừa vào phòng làm việc, đã có người đàn ông trung niên ưỡn bụng bia, kẹp túi xách nam GUCCI nghênh đón, nắm tay hắn ra sức đung đưa.

"Chủ nhiệm Lãnh đúng không, ui cha, đợi ngài cả tuần rồi." Đối phương đưa danh thiếp lên.

Lãnh Tấn cúi đầu liếc nhìn danh thiếp — Tổng giám đốc Uông Học Cổ của Kiến trúc Ngọc Cường.

"Tìm tôi có việc?" Đẩy cửa phòng làm việc ra, Lãnh Tấn để người đi vào.

Quản lý Uông ngẩng đầu tìm kiếm một vòng, xác nhận không máy giám sát sau đó đóng cửa lại. Hắn kéo khóa túi xách ra, móc ra một phong thư dày, giương mắt cười kín đáo với Lãnh Tấn.

Tặng phong bì? Lãnh Tấn khẽ cau mày. Thường xuyên có người nhà sợ không làm phẫu thuật tốt, trước phẫu thuật nhét phong bì cho mổ chính và bác sĩ gây mê. Không ai sẽ nhận, đạo đức nghề nghiệp trước hết, hơn nữa có thể sẽ vì vậy bị thu hồi giấy phép, không cần thiết gây phiền phức đầy người.

Nhìn độ dày phong thư này, 50 nghìn là ít, ngược lại thật sự không tiếc ra máu.

"Xấu hổ quá." Lãnh Tấn trở tay gõ《Quy tắc hành vi của nhân viên y tế》treo trên tường, "Quy định văn bản của bệnh viện, nhân viên y tế không được phép nhận phong bì của người nhà. Giải phẫu nên làm thế nào chúng tôi tuyệt đối sẽ không có chút sơ sót, tiền ngài cầm về đi, mua ít thuốc bổ cho người bệnh."

Duỗi tay không đánh người mặt cười, hắn sẽ không vì chuyện này trách móc người nhà, huống chi tâm trạng hôm nay cực kỳ tốt.

"Ngài hiểu lầm rồi." Quản lý Uông hạ thấp giọng, "Tôi không phải người nhà, tiền này, không phải cho ngài vì giải phẫu."

"Huh?" Lãnh Tấn khiêu mi.

Quản lý Uông lại nhìn kính mờ, xoay mặt ghé lên trước một bước: "Chủ nhiệm Lãnh, trước khi ngài nghỉ phép không phải đã nhận 2 công nhân sao? Có một người đã chết, vẫn chờ ngài chứng minh tử vong đấy."

"Chứng minh tử vong không cần đưa tiền tôi cũng đưa, chờ chút, tôi đưa ngay." Lãnh Tấn vừa nói vừa lục tìm trong tủ hồ sơ chứng minh tử vong còn trống.

"Ấy ấy, ngài đừng vội, đừng vội." Quản lý Uông đưa tay ngăn cản hắn, "Chứng minh này, nguyên nhân cái chết...... ngài xem có thể...... viết nhồi máu cơ tim gì đó không?"

Hắn nói, đặt phong bì trong tay lên bàn làm việc của Lãnh Tấn.

Lông mày Lãnh Tấn vặn lại vào nhau: "Anh nói gì? Tất cả ảnh chụp là vết thương ngoài dẫn đến tử vong anh bảo tôi viết nhồi máu cơ tim?"

"Chủ nhiệm Lãnh, ngài đừng giận." Quản lý Uông nhanh chóng giơ tay ra hiệu hắn nhỏ giọng, cúi đầu khom lưng thỉnh cầu: "Đây là sự cố an toàn, chết người, cấp trên muốn xuống kiểm tra, kiểm tra thì phải đình công, tổn thất cả ngày hôm đó...... ài! Chủ nhiệm Lãnh, bây giờ làm ăn khó khăn, lợi nhuận chỉ một ít, đình công thì đốt tiền, chúng tôi không chịu được hành hạ."

"Đừng có đùa, các người làm bất động sản có thể không có tiền?"

Lãnh Tấn mặc kệ lý do của hắn là gì, trong bệnh án viết rất rõ ràng, chết chính là nhiều chỗ trên người gãy xương, có thể nói là lúc cấp cứu nhồi máu cơ tim dẫn tới?

Tiên sư đây là sỉ nhục IQ của ai chứ!?

"Ngài ngại ít tiền?" Da mặt quản lý Uông có thể so với góc tường thành, cho dù ngữ điệu Lãnh Tấn không vui, hắn vẫn cười tươi, "Ngài đưa ra con số, tôi mang chi phiếu trống đến nhé."

Lãnh Tấn vận hơi, cầm lấy phong bì trên bàn ném xuống dưới chân quản lý Uông.

Nụ cười lập tức thu lại, khuôn mặt béo ị cười haha của quản lý Uông lúc này nhìn cũng thành hung tợn: "Lãnh Tấn, cậu đừng không biết điều, chủ tịch của các cậu và chủ tịch công ty chúng tôi không phải giao tình bình thường. Hồi đó Tổng hợp Đại Chính có người nhà gây chuyện, còn là chủ tịch của chúng tôi ra mặt giúp đỡ giải quyết, bây giờ bảo cậu giúp chuyện nhỏ nhặt như vậy, một chủ nhiệm khu bệnh nhỏ bé như cậu vậy mà dám không nể mặt?"

"Bảo chủ tịch các ông tìm chủ tịch của chúng tôi đi, ông ấy không sợ mất giấy phép." Lãnh Tấn giơ tay lên chỉ về phía cửa, "Mời ngài."

Sắc mặt quản lý Uông chợt âm u, hắn tốn sức cúi người xuống nhặt phong bì dưới đất lên, giơ lên với Lãnh Tấn.

"Cậu chờ xem, Lãnh Tấn, trên đời này không có con đường nào mà tiền không làm thông suốt được!"

"Còn không đi tôi gọi bảo vệ!"

Lãnh Tấn đá văng cửa phòng làm việc.

Hà Vũ Bạch một giấc ngủ thẳng đến 2h chiều, mở mắt ra, không có chút động lực bò dậy. Khắp người ngoài tóc và răng, chỗ nào cũng đau nhức, ngay cả đầu lưỡi cậu cũng cảm giác bị Lãnh Tấn hút sưng lên.

Trời đất, mình vậy mà cùng chủ nhiệm Lãnh...... cùng chủ nhiệm Lãnh......

Hà Vũ Bạch ôm chặt lấy gối — Ban đên cậu vẫn luôn ôm cánh tay Lãnh Tấn, hại người ta sau khi tỉnh dậy tê liệt rất lâu — Lăn qua lăn lại trên giường. Sáng sớm Lãnh Tấn tắm giúp cậu, lại nấu cháo cho cậu uống. Bây giờ cậu mặc đồ ngủ của Lãnh Tấn, lỏng lẻo nhưng cũng sạch sẽ khoan khoái, trong dạ dày vẫn ấm áp. Nhưng mấy kí ức ngắn ngủi khiến mặt cậu nóng hổi, tạm thời vẫn không cách nào đối mặt với tất cả xảy ra tối qua.

Nhưng cảm giác đó không tệ. Hà Vũ Bạch nghĩ xoắn xuýt. Không, phải nói, được người mình yêu khát vọng, cảm giác vô cùng tốt. Xúc cảm của Lãnh Tấn lưu lại trên người cậu vẫn rõ ràng, giống như mấy giây trước bàn tay cực nóng kia mới rời khỏi thân thể cậu.

Mới cách xa mấy tiếng, cậu đã vô cùng mong đợi lại lần nữa cảm thụ nhiệt độ của đối phương.

Lấy điện thoại ra, Hà Vũ Bạch liếc nhìn thời gian, đoán Lãnh Tấn hẳn đang nghỉ trưa, khua dũng khí gọi cho đối phương. Sau khi nhận điện nghe thấy giọng Lãnh Tấn, vành mắt cậu không khỏi chua xót.

"Em dậy rồi à? Anh sợ quấy rầy em vẫn không dám gọi điện thoại cho em." Giọng Lãnh Tấn nghe ra đầy cưng chiều, "Đói không? Trong bếp vẫn còn cháo, anh đựng trong hộp, em bỏ vào lò vi sóng nhiệt độ cao quay 30 giây, lúc ăn chú ý đừng để nóng."

Túm lấy một sợi chỉ vụn trên vỏ gối của đối phương, Hà Vũ Bạch căn bản không ý thức được mình đang làm nũng: "Không đói...... anh...... hôm nay có thể tan làm đúng giờ không?"

"Có thể, nhất định có thể." Lãnh Tấn cười cười, "Anh đã nói qua với điều trị khẩn cấp rồi, anh bây giờ thuộc về thời kỳ đặc thù, bảo bọn họ có chuyện gì đều tìm lão Từ và chủ nhiệm Cầu."

Cảm giác được đối phương không sa sút nữa, Hà Vũ Bạch cũng vểnh khóe miệng: "Vậy trước khi anh về, đến nhà em...... mang giúp em bộ quần áo tắm rửa tới đây nhé......"

"Không vấn đề gì." Lãnh Tấn phản ứng một lúc, mừng rỡ hỏi: "Em đây là định ở chung với anh?"

Hà Vũ Bạch cong miệng: "Không thèm, em có thể bò dậy về nhà ngủ rồi."

"Huh? Vậy không phải nên khiến em cả đời không bò dậy nổi?"

"Anh phiền quá đi......"

"Đêm qua em không phải nói như vậy, em cứ la to 'Em yêu anh'."

Hà Vũ Bạch mắc cỡ trực tiếp cúp điện thoại. Không đến mấy giây, Lãnh Tấn lại gọi lại, lấy lòng nói: "Đừng giận đừng giận, buổi tối muốn ăn gì, anh nấu cho em."

"Tùy tiện...... em gì cũng được...... Hơi muốn ăn tôm hắc hổ hấp phô mai." Hà Vũ Bạch ôm gối đổi hướng, nhìn vải lót bên trong rèm cửa sổ loại voan mỏng, đột nhiên nhớ đến gì đó, "À đúng rồi, anh nhớ...... đến tiệm thuốc......"

Lãnh Tấn cũng có dự định này: "Đúng rồi, anh phải đi mua hai hộp bao."

"Không phải! Anh —" Hà Vũ Bạch nóng nảy, "Mua hộp thuốc! THUỐC!"

"Thuốc gì?" Lãnh Tấn phản ứng một lát, "À...... không phải chứ? Em không phải mồng 3 mới mọc nốt ruồi đỏ?"

"Giờ ngày 11 rồi!"

"Mới ngày 11 thôi, anh thật sự cảm thấy không cần, lại nói uống thứ này cũng không tốt cho cơ thể." Lãnh Tấn cười tùy tiện, "Khỏi lo, anh học y, tin anh đúng không sai được."

"Mỗi anh học y?" Hà Vũ Bạch vặc lại hắn.

Lãnh Tấn xem thường: "Em đã thấy con tin trùng nào có thể sống 1 tuần? Mồng 3 mọc nốt ruồi đỏ, ít nhất phải ngày 17-18 mới đáng lo, đúng không?"

"......"

Hà Vũ Bạch có kích động muốn cãi nhau với hắn, nhưng lại không biết cãi lộn. Mẹ sư đều là học y, kiến thức chuyên ngành khoa sản đã thi nát từ lâu.

Chờ chút. Cậu che miệng — Mình vừa nãy suýt nữa chửi tục?

Đúng giờ tan làm, dưới lòng bàn chân Lãnh Tấn giống như giẫm Cân Đẩu Vân bay ra từ khu bệnh — Cảm giác trong nhà có người chờ mình không phải tốt lắm sao!

Diêu Tân Vũ mắt thấy chủ nhiệm hùng hổ xông vào thang máy, nhanh chóng né người để tránh bị đụng vào. Hắn đi tới gõ bàn khu hộ sĩ, nói: "An Hưng, cậu phát hiện không, chủ nhiệm Lãnh hôm nay giống như uống nhầm thuốc."

"Liên quan gì đến tôi."

Mí mắt An Hưng không giơ lên. Gần đây Diêu Tân Vũ không làm gì là chạy đến khu bệnh phẫu thuật thần kinh, y buổi chiều nhịn không được qua bên đó nhìn, đúng lúc Diêu Tân Vũ đỡ Vệ Kỷ Nghiêu đi quanh hành lang khu bệnh khôi phục thể lực. Nhiều lần Vệ Kỷ Nghiêu chân nhũn sắp ngã, Diêu Tân Vũ trực tiếp ôm đối phương vào lòng, còn dịu dàng nói nhẹ nhàng an ủi, nhìn đến mức y như kiếm sắc xuyên tim.

Nên hết hi vọng rồi, y nói với chính mình, nhưng lại không an ủi được mất mát ở lồng ngực trướng đau.

Diêu Tân Vũ thấy thái độ y lạnh lùng lạ thường, bèn vén ván lật trên bàn hộ sĩ lên, đi tới bên cạnh An Hưng kéo ghế xoay qua ngồi xuống, ngửa mặt nhìn y hỏi: "Sao thế? Bị ai bắt nạt? Nói với anh, anh trút giận cho cậu."

"Diêu Tân Vũ cậu đủ rồi đấy!"

An Hưng đột nhiên bộc phát ra cảm xúc ứ đọng đã lâu, đẩy mạnh bả vai đối phương, đẩy cả người và ghế vào phòng pha thuốc khu hộ sĩ, lập tức chạy ra ngoài. Diêu Tân Vũ khiếp sợ không thôi, bỗng quên mất đứng dậy khỏi ghế.

Nguyễn Tư Bình suýt nữa bị ghế đụng ngã xoa eo, quay đầu lại cau mày hỏi: "Diêu Diêu, cậu trêu ghẹo y tá trưởng An?"

"Mẹ sư tôi còn muốn hỏi đây!"

Diêu Tân Vũ lúc này tủi thân.

(Đứa nào re-up là chó)

Lãnh Tấn xách một túi hải sản lớn mới mua từ siêu thị về, hớn hở bước ra khỏi thang máy — Buổi tối nấu tôm hắc hổ hấp phô mai, cá mú hấp, cua mai xanh chiên, làm thêm miến sò biển, bổ sung thể lực cho nhóc con.

Nhắc đến nhóc con thật sự không dễ nuôi, hắn vừa đi vừa cười. Một cân tôm hắc hổ đủ mua 8 cân xương sườn rồi, chỉ ăn hải sản không ăn thịt, xem ra sau này ra ngoài mổ không thể quá xoi mói rồi.

Móc chìa khóa nhà trong túi ra, Lãnh Tấn rẽ cầu thang, bước chân bỗng ngừng lại —

Cửa nhà mở rộng, có một cảnh sát đi ra từ bên trong.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv