Edit + Beta: Vịt
Hà Vũ Bạch đang nằm sấp trên bàn ngủ bù, bỗng bị khí nóng thổi tới sau gáy đánh thức. Cậu chợt ngồi dậy, che cổ trợn mắt với Lãnh Tấn.
"Đừng trợn mắt." Lãnh Tấn cười cười với cậu, "Vừa nhận được điện thoại, tầng thượng đón máy bay trực thăng, em đi không?"
Cơn buồn ngủ của Hà Vũ Bạch mất hết, nhảy dựng lên nói: "Đi."
"Chủ nhiệm Lãnh, em cũng muốn đi......" Từ chỗ Nguyễn Tư Bình tuôn ra âm thanh.
Dùng máy bay trực thăng đưa tới, ngoài bệnh nặng nguy hiểm cao không còn sự lựa chọn nào khác, ai không muốn mở mang kiến thức?
"Ngủ trưa của cậu đi!" Đi qua sau lưng Nguyễn Tư Bình, Lãnh Tấn tát đầu hắn một cái đè lại trên bàn. . Truyện Mạt Thế
Gọng mắt kính của Nguyễn Tư Bình suýt nữa bị hắn đè lệch, đến lúc Lãnh Tấn ra ngoài, hắn cong miệng hừ một tiếng: "Xí, trọng sắc khinh bạn."
Trên tầng thượng gió lớn, mặc dù mặc áo khoác, nhưng Hà Vũ Bạch vẫn bị gió lạnh thổi xuyên, nắm tay run rẩy mãi. Nhìn bộ dạng rét cóng của cậu, Lãnh Tấn kéo áo khoác của hắn ra quấn cậu vào trong ngực, dùng nhiệt độ của mình ủ ấm đối phương.
"Sao em sợ lạnh thế?" Hắn hỏi Hà Vũ Bạch.
"Sinh non, mao mạch máu không phát triển." Hà Vũ Bạch bĩu môi, "Ba em nói, em quá sốt ruột, còn chưa phát triển tốt đã muốn nhìn thế giới bên ngoài."
Lãnh Tấn siết cánh tay, thần bí hỏi: "Không phát triển tốt chỗ nào? Có cần anh xem cho em không?"
Giọng điệu hơi lộ vẻ hạ lưu kia khiến trên mặt Hà Vũ Bạch nóng lên, đưa tay nhéo thắt lưng hắn một cái. Lãnh Tấn khoa trương "Ui da" một tiếng, vừa định tiếp tục chọc cậu, chợt thấy đằng xa xuất hiện một chấm đen di động nhanh chóng, lập tức thu lại thái độ cợt nhả.
Máy bay trực thăng đến.
Cửa khoang kéo ra, một nhân viên y tế xuống trước, tiếp đó, Hà Vũ Bạch nhìn thấy Lãnh Tần cũng nhảy từ bên trong xuống. Cậu ngây ra, sau đó phản xạ có điều kiện tránh thoát khỏi ngực Lãnh Tấn. Bị đối tượng từng xem mắt nhìn thấy cậu và Lãnh Tấn ôm ôm ấp ấp, rất khó xử.
Lãnh Tần rõ ràng hơi do dự, đi về phía hai người chờ ở sân thượng: "Anh Tấn, cậu Hà."
"Thằng nhóc cậu sao lại đến?" Lãnh Tấn lớn tiếng hỏi. Tạp âm cánh quạt quá lớn, cho dù mặt đối mặt, nói chuyện cũng phải la lớn.
"Thuyền của công ty, thuyền trưởng đột nhiên ngất xỉu, em đúng lúc ở trên thuyền, liền đi tới cùng!" Lãnh Tần nói, do dự nhìn Hà Vũ Bạch một cái. Hắn từ xa đã nhìn thấy Lãnh Tấn dùng áo khoác quấn Hà Vũ Bạch trong ngực, nghĩ đến mấy hôm nay hắn theo thuyền ra biển, hai người này đã ở bên nhau rồi.
Ha, Lãnh Tấn, anh được lắm. Không phải coi thường người có quan hệ sao? Sao lại bám vào cành cao của chủ tịch bệnh viện? Giả thanh cao.
Hà Vũ Bạch phát hiện mình bị Lãnh Tần nhìn chằm chằm, hơi không được tự nhiên dời mắt. Lãnh Tấn không có tâm tư chú ý ánh mắt em họ thay đổi, quay đầu đi về phía nhân viên y tế đi theo trực thăng trao đổi và tra xét tình trạng bệnh nhân.
Ngất đột ngột, nhịp tim nhanh huyết áp thấp, kiểm tra thân thể nghi ngờ là mạch vành cấp tính phát tác. Bởi vì bệnh nhân ở trên thuyền cách bờ còn mười mấy hải lý phát bệnh, đến lúc nhập cảng còn cần mấy tiếng, Lãnh Tần lập tức quyết định thông báo trung tâm cấp cứu phái máy bay trực thăng tới đón người. Người điều khiển hỏi hắn đến bệnh viện nào, hắn không hề nghĩ ngợi, thốt ra "Tổng hợp Đại Chính".
Hắn không thích Lãnh Tấn lắm, nhưng quả thực tin tưởng trình độ của đối phương.
Trải qua một loạt kiểm tra, chẩn đoán chính xác người bệnh mạch vành cấp tính. Lãnh Tấn gọi Lãnh Tần vào phòng làm việc để hắn thông báo người nhà, căn cứ kết quả kiểm tra, người bệnh phải đặt hai stent.
(Đặt stent động mạch vành qua da là thủ thuật giải quyết tình trạng hẹp tắc trong động mạch vành, giúp tưới máu cho cơ tim tốt hơn trong mọi điều kiện hoạt động gắng sức của bệnh nhân và do đó, cho phép bệnh nhân có thể hoạt động trở lại mà không xuất hiện cơn đau thắt ngực)
"Người nhà hắn đều ở nước ngoài, nhanh nhất cũng phải 2-3 ngày mới đến được." Lãnh Tần lộ vẻ khó xử, "Có thể chờ không?"
Lãnh Tấn chỉnh phim CT bày ra cho Lãnh Tần: "Tốt nhất đừng chờ, cậu xem cái này, sắp vỡ rồi, tôi còn định hôm nay tăng ca, làm trước cho hắn."
Lãnh Tần đâu nhìn hiểu, không khỏi cảm giác Lãnh Tấn cố ý làm mình khó chịu trước mặt Hà Vũ Bạch. Hắn suy nghĩ nên quyết định thế nào, ánh mắt một cách tự nhiên bay về phía Hà Vũ Bạch đứng bên cạnh. Hà Vũ Bạch thấy Lãnh Tần lại nhìn mình chằm chằm, vội vàng xoay mặt.
"Em gọi cuộc điện thoại trước." Lãnh Tần cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, một lát sau, hắn quay lại giao điện thoại cho Lãnh Tấn.
Lãnh Tấn nhận lấy điện thoại, tỉ mỉ nói rõ mức độ nguy cấp của bệnh nhân với người nhà. Lãnh Tần ở bên cạnh chờ, thỉnh thoảng nhìn về phía Hà Vũ Bạch. Hà Vũ Bạch rất khó chịu, cậu cảm giác mình giống như không mặc quần áo, bị Lãnh Tần xem kỹ qua lại từ đầu đến chân.
Cúp điện thoại, Lãnh Tấn đứng dậy đi tới bên cạnh em họ, ngăn cản tầm mắt đối phương nhìn chằm chằm Hà Vũ Bạch. Thằng oắt này xuống máy bay cứ nhìn chằm chằm Hà Vũ Bạch, hắn đã nhịn rất lâu. Đưa điện thoại cho Lãnh Tần, hắn ôn hoà nói: "Con gái hắn đồng ý, lập tức đặt stent, nói để lãnh đạo công ty ký thay cô ấy, cô ấy sẽ về gấp."
Cầm lại điện thoại, Lãnh Tần giương mắt nhìn Lãnh Tấn, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Anh Tấn, chúc mừng anh ôm mỹ nhân về nhé."
"Thằng oắt cậu đừng nói linh tinh!" Lãnh Tấn cau mày. Hắn cũng không phải sợ người khác nghe thấy, mà lo Hà Vũ Bạch áy náy ngoài mặt. Nhóc con da mặt mỏng, Lãnh Tần bỗng phun một câu như vậy, Hà Vũ Bạch đâu chịu nổi, hắn cũng có thể cảm giác được khí nóng tản ra trên người đối phương.
Lãnh Tần cũng không thèm để ý, lại nghiêng đầu nhìn Hà Vũ Bạch sau lưng Lãnh Tấn, chua loét nói: "Cậu Hà, bác Trịnh mấy hôm trước còn hỏi tôi với cậu thế nào rồi, tôi nói với bác ấy cậu chậm nhiệt, không thể vội phải tiếp xúc dần dần...... Được thôi, lần sau bác ấy lại hỏi tôi, xem ra tôi cũng không cần viện cớ nữa."
"Cậu chờ đã!" Lãnh Tấn nghe thấy "Bác Trịnh", giật mình trong lòng. Giữa hai người này còn có chuyện hắn không biết? Không được, phải hỏi rõ.
"Bác Trịnh? Bác Trịnh nào?"
"Chủ tịch nhà máy thuốc Trịnh thị Trịnh Chí Kiệt, chính bác ấy giới thiệu em quen biết với cậu Hà." Lãnh Tần quan sát vẻ mặt anh họ, tỉnh ngộ, "Anh Tấn, anh sẽ không phải không biết cậu ấy là —"
"Lãnh Tần!" Hà Vũ Bạch gấp đến mức sắc mặt đỏ bừng, cuống quít cắt đứt đối phương. Cậu định hai hôm nay tìm cơ hội ngả bài với Lãnh Tấn bối cảnh gia đình mình, nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Lãnh Tấn đưa tay cản lại, nhìn chằm chằm Lãnh Tần nói: "Nói hết câu."
Ánh mắt Lãnh Tần dao động qua lại trên người hai người đối diện, do dự không thể mở miệng. Hắn có dự cảm, mình giống như chọc phải cái sọt.
Lúc hắn và Lãnh Tấn giằng co, chợt nghe Hà Vũ Bạch mở miệng, từng chữ nói ra cũng run rẩy: "Trịnh Chí Kiệt là bác cả em, Trịnh Chí Khanh là cha em, Hà Quyền là ba em, Vũ Hoàng cũng không phải em họ em mà là em trai ruột của em."
Dù sao cũng phải thẳng thắn, cậu nghĩ, nhưng tuyệt không nên mượn miệng người khác.
Lãnh Tấn máy móc quay đầu, nhìn Hà Vũ Bạch đã sắp cúi mặt đến ngực, cơ khóe mắt hơi co rút.
"Em theo anh ra ngoài."
Bỏ một mình Lãnh Tần ở đây, Lãnh Tấn kéo cánh tay Hà Vũ Bạch, lôi người ra khỏi phòng làm việc.
Đứng trong lối đi an toàn, Lãnh Tấn thu tay lại, hai cánh tay ôm ngực. Suy nghĩ một lát sau đó thở dài: "Nếu không phải hôm nay Lãnh Tần nói lỡ miệng, em định lúc nào mới nói cho anh biết, em là con trai chủ tịch?"
Giọng điệu mặc dù không nghiêm khắc, nhưng tràn đầy ý trách móc.
"Thì hai hôm nay......" Hà Vũ Bạch cúi đầu mím môi, mười ngón tay xoắn vào nhau. Lãnh Tấn tức giận, cậu nghe ra. Cậu từng tưởng tượng phản ứng của đối phương sau khi thẳng thắn, tức giận là chuyện trong dự liệu. Thật ra tối qua cậu nên nói tất cả với Lãnh Tấn, nhưng khi đó tình nồng ý mật, cậu thật sự không muốn phá hỏng.
Lãnh Tấn rút tay lau mặt một cái, cau mày hỏi: "Về thân phận bối cảnh của em, anh đã nói với em, đúng không? Nhưng em lúc đó cũng không thẳng thắng báo cáo, tại sao? Hay là nói, nhìn anh đoán đi đoán lại như tên ngốc, vui lắm phải không?"
"Không phải, em sợ —" Hà Vũ Bạch muốn nói lại thôi.
"Huh? Sợ gì?" Lãnh Tấn giục cậu.
Hà Vũ Bạch ngẩng đầu, hốc mắt khẽ đỏ lên: "Ban đầu em sợ sau khi anh biết, không muốn em ở lại khu bệnh...... sau đó...... sau đó em sợ...... sợ anh rút lui giữa đường......"
Nhìn dáng vẻ tủi thân của cậu, oán giận trong lòng Lãnh Tấn bõng tản mát không còn. Không sai, nếu ban đầu biết Hà Vũ Bạch là con trai Trịnh Chí Khanh, đánh chết hắn cũng không giữ người lại. Nói giỡn à! Con trai ruột của chủ tịch, vậy không giống để một máy giám sát 24h bên người sao?
Nhưng lời phía sau của Hà Vũ Bạch hắn không đồng ý. Cha vợ là chủ tịch hắn không dám lâu dài? Xem nhẹ hắn phải không?
Mở tay ôm người vào ngực, Lãnh Tấn xoa tóc xoăn an ủi: "Đừng buồn, anh không giận, ừm...... chỉ là hơi giật mình...... còn có chính là để thằng oắt Lãnh Tần cười nhạo, anh hơi...... híhí......"
Tựa vào lồng ngực hắn nghe nhịp tim vững vàng mạnh mẽ kia, Hà Vũ Bạch hơi thở phào: "Xin lỗi...... để anh mất mặt......"
"Không sao, không cần để ý, tất cả đều tại thằng oắt kia." Lãnh Tấn đang định buông tay, bỗng cảm giác được Hà Vũ Bạch siết chặt cánh tay quấn ngang hông.
"Đừng động đậy, để em ôm một lát......" Hà Vũ Bạch chôn mặt ở cổ hắn, "Chủ nhiệm Lãnh, đồng ý với em, mặc kệ tương lai cha em nói gì làm gì...... anh cũng không thể lùi bước...... em chỉ thừa nhận anh, anh không được bỏ rơi em."
Lãnh Tấn hào phóng hứa hẹn: "Nhất định không thể. Anh yêu đương với em, cũng không phải sống với ông ấy."
Hắn hùng hồn nói câu như vậy, là bởi vì hồi đó cùng Trình Dục Minh về quê Thanh Hải, bị bố vợ dùng rượu lúa mì thanh khoa trút đến suýt nữa nộp mạng. Ít nhất Trịnh Chí Khanh nhìn qua hào hoa phong nhã, không đến mức ngâm hắn trong vạc rượu.
Đúng không?
Hà Vũ Bạch bổ sung: "Đánh anh mắng anh...... cũng không thể lùi bước......"
"Chủ tịch Trịnh còn đánh người à?" Lãnh Tấn co rút khóe miệng. Cái này thật sự không ngờ đến.
"Không thì anh cho rằng tính Vũ Hoàng giống ai......" Hà Vũ Bạch không ngẩng mặt nhìn vẻ mặt Lãnh Tấn, nếu không nửa câu sau sẽ không nói, "Cụ trước khi qua đời để lại gậy cho ổng, bàn giao nói tương lai nếu có người dám bắt nạt em, để ổng cầm gậy đánh gãy chân người đó."
"...... Cụ em cũng là người mạnh mẽ ha......" Sau lưng Lãnh Tấn thổi vù vù gió lạnh.
"Nhưng anh sẽ không bắt nạt em, đúng không?" Hà Vũ Bạch hất mặt lên, ngây thơ chớp mắt.
"Ờm...... vậy phải xem người nhà em định nghĩa 'bắt nạt' là thế nào."
Lãnh Tấn cười khan. Trước đó đã lên kế hoạch trong một tuần ăn được thịt, bây giờ bị cậu lật đổ toàn bộ — Thành thật chút đi, cúp đuôi làm người, ngồi xe lăn thì không cách nào lên bàn mổ giải phẫu cho người ta.
À đúng rồi, còn có chỗ thầy Hà. Nhớ đến Hà Quyền, Lãnh Tấn cảm thấy chột dạ.
Mẹ vợ cũng không dễ chọc mà.