Edit + Beta: Vịt
Hộ sĩ ca đêm điều trị khẩn cấp cũng săn sóc Hà Vũ Bạch, vết thương bên ngoài không phân chia khám chẩn tới phòng của cậu. Nhưng bởi vì gần đây nhiệt độ đột ngột, sốt cảm nhiều, viêm khí quản viêm cuống phổi phát tác nhiều, đừng nhắc đến đau ngực đau gan đau thận. Hà Vũ Bạch từ lúc ngồi vào phòng khám chữa bệnh, trung bình 5 phút khám 1 người, 3 tiếng liền ngay cả ngụm nước cũng không có thời gian uống.
"Người tiếp theo." Nhân lúc bệnh nhân lề mề, cậu rốt cuộc có thể giành ra mấy giây, uống ngụm ngũ vị tán đã lạnh ngắt.
Nhìn thông tin đăng ký, bệnh nhân nữ, 26 tuổi, trước đây khỏe mạnh, không có tiền sử dị ứng.
"Khó chịu chỗ nào?" Cậu hỏi.
Bệnh nhân liếc cửa phòng khám đang mở rộng, sắc mặt hơi đỏ lên. Hà Vũ Bạch hiểu ngầm, đứng dậy đóng cửa lại. Về chỗ ngồi, cậu lại lặp lại vấn đề lần nữa.
"Bác sĩ...... tôi...... tôi chưa kết hôn đâu." Người bệnh không đầu không đuôi tuôn ra một câu.
Hà Vũ Bạch ngẩn người, theo bản năng đáp lại: "Giống nhau, em cũng chưa kết hôn này."
Sau đó cậu liền nghĩ, mình nói cái này làm gì?
"Vậy sao, trùng hợp quá." Bệnh nhân cười nhạt nhẽo, đối thoại không chút dinh dưỡng bỗng không tiếp tục nổi nữa.
Không khí hơi lộ vẻ lúng túng, Hà Vũ Bạch suy nghĩ kỹ càng chút, nghĩ đến đối phương có lẽ để ý giới tính của cậu. Thật ra từ góc độ của bác sĩ, bệnh nhân chỉ là bệnh nhân, cho dù phụ tùng bề ngoài không giống nhau đi chăng nữa, đối với bọn họ mà nói cũng không khác gì nhìn lợn sống đã cạo lông. Nhưng bệnh nhân không thế dược, vài người bởi vì vị trí mắc bệnh quá bí mật dẫn đến giấu bệnh sợ thầy, để lỡ trị liệu.
Nghĩ như vậy, cậu hỏi: "Có cần chuyển sang phụ khoa giúp chị không?"
"Không cần! Không phải vấn đề phụ khoa!" Người bệnh không ngừng xua tay.
"Vậy...... gọi bác sĩ nữ giúp chị?" Hà Vũ Bạch nói xong tự mình lại hối hận, cậu nhớ trực ca đêm hôm nay hình như không có bác sĩ nữ.
Bệnh nhân giống như thả lỏng: "Cũng được."
Cầm lấy điện thoại gọi qua khu hộ sĩ, kết quả bên kia báo với Hà Vũ Bạch, ngoại trừ hộ sĩ, hôm nay ở trung tâm cấp cứu toàn đực. Hà Vũ Bạch hết cách, đặt điện thoại xuống áy náy: "Xin lỗi, hôm nay không có bác sĩ nữ trực ban."
Mắt thấy dáng vẻ chán ngán thất vọng của đối phương, cậu vội vàng xoay người, chỉ vào vị trí đuôi tóc để nhận được tín nhiệm của đối phương: "Em có gen X ẩn, chị thật ra không cần quá để ý."
Bệnh nhân nữ khẽ cắn răng, đứng dậy bắt đầu cởi dây lưng.
Kiểm tra xong, Hà Vũ Bạch lấy găng tay xuống nói với bệnh nhân: "Là bệnh zona, em kê cho chị ít thuốc kháng virut."
"Bệnh zona và mụn nước kiểu này...... không giống nhỉ?" Người bệnh vừa kéo quần vừa hỏi tỉ mỉ.
Bởi vì vị trí phát bệnh thật sự vô cùng khó có thể mở miệng, cô nếu không phải là đau không chịu được, không dám đến khám. Còn gặp phải bác sĩ nam, cho dù đối phương có X ẩn cũng rốt cuộc là nam nữ khác biệt, cô chưa cưới chưa đẻ quả thực cảm thấy trong lòng nổ tung.
"Không giống, bệnh zona dọc theo phân bố thần kinh, nhìn một cái là phân biệt được ngay." Hà Vũ Bạch kiên nhẫn giải thích cho cô, "Mụn nước là HSV, tất cả bệnh zona gọi là 'Virus thủy đậu - zona'."
Người bệnh dùng sức đè ngực: "Dọa chết tôi, tôi chỉ đi ngâm suối nước nóng, không nghĩ đến đi về mọc cái này."
"Cái này không phải chị nhiễm gần đây, có lẽ hồi bé chị đã mắc thủy đậu, virus ngủ đông trong thần kinh, lúc sức đề kháng giảm xuống sẽ phát tác." Hà Vũ Bạch kê thuốc trên máy tính, trả lại cả thẻ khám bệnh thẻ ngân hàng cho người bệnh, "Thẻ của chị thiếu tiền, phải tích 200 đồng mới lấy thuốc được, thuốc chống virus khá đắt."
"Không đắt không đắt, cám ơn cậu nhé, bác sĩ." Người bệnh như trút được gánh nặng nhận lấy thẻ.
"Không cần khách khí." Hà Vũ Bạch ấn phím gọi, "Người tiếp theo."
Sau khi người bệnh nữ đi lại một chàng trai đi vào, ngược lại không xấu hổ, Hà Vũ Bạch vừa hỏi xong "Anh khó chịu chỗ nào" hắn bắt đầu cởi dây lưng móc linh kiện.
"Bác sĩ xem xem, bệnh gì đây." Hắn cầm người anh em của mình, mặt đưa đám.
Hà Vũ Bạch nhìn, trời đất, sưng đến lấp lánh, giống như chày gỗ nhỏ. Nghẹn cười, cậu hỏi: "Ngứa hay đau?"
"Ngứa đến mức tôi muốn túm lớp da xuống." Chàng trai kia dùng sức nuốt nước miếng, chân run rẩy, "Nhưng không dám cầm, cầm vào, mẹ ơi, đau đến mức tôi muốn nhảy lầu."
"Đúng thế, chỗ này quá nhạy cảm." Hà Vũ Bạch đeo găng tay lên kiểm tra, không phát hiện có da tổn hại, nhìn giống như dị ứng tiếp xúc, bèn lại hỏi: "Chỗ này của anh...... đã chạm phải cái gì?"
Mặt người bệnh xoạt cái đỏ lên, ấp a ấp úng nói: "Thì...... thì...... miệng......"
"Huh?" Hà Vũ Bạch không nghe rõ.
"Miệng...... miệng......" Bệnh nhân rất không tự nhiên, "Bác sĩ, cậu hiểu mà."
Được rồi, Hà Vũ Bạch nói thầm, tôi hiểu. Chưa ăn thịt heo, dù gì cũng từng xem heo rừng chạy băng băng ở kênh tìm kiếm.
"Sau đó thì sưng như vậy?" Cậu xác nhận lại lần nữa.
Người bệnh gật gật đầu: "Chưa được nửa tiếng."
"Anh dị ứng với candida albicans sao?"
"Hả?"
"Một loại nấm, tồn tại phổ biến ở khoang miệng, đường hô hấp, đường ruột và âm đ*o." Hà Vũ Bạch phán định cơ bản, đây là dị ứng do candida albicans dẫn tới, "Tôi kê ít thuốc chống dị ứng cho anh trước, chờ ban ngày rảnh thì đến phòng khám bệnh khoa da liễu kiểm tra nguyên nhân dị ứng, nếu đúng là dị ứng candida albicans, anh có lẽ phải chữa trị giải mẫn cảm, cũng tốt nhất tạm thời cách xa nguyên nhân dị ứng."
Người bệnh lướt qua nơi tồn tại nấm một lần trong đầu, bỗng vẻ mặt nhân sinh hết hi vọng.
Quan sát liên tục bộ phận riêng tư của hai bệnh nhân, Hà Vũ Bạch cảm giác mình cần rửa mắt, đúng lúc đằng sau tạm thời không có số. Vào phòng rửa tay, cậu dùng nước lạnh rửa mặt, đè xuống cơn buồn ngủ.
Giương mắt nhìn về phía chiếc gương trên bồn rửa tay, Hà Vũ Bạch lau đi giọt nước trên mặt. Khuôn mặt trong gương hơi tái nhợt, ánh mắt ảm đạm còn có quầng thâm mắt nhạt. Cậu cũng không cảm thấy khuôn mặt như vậy có bao nhiêu sức hấp dẫn, càng không thể hiểu hành động của Lãnh Tấn.
Dùng khăn tay lau khô mặt, cậu cúi đầu thở dài — Nếu vẻ ngoài mình giống Trình Dục Minh, chủ nhiệm Lãnh có lẽ dính mình không chừng.
Điện thoại rung lên trong túi, cậu lấy ra ấn mở, thấy là tin nhắn Lãnh Tấn gửi đến: 【Đừng liều mạng, rảnh thì ngủ một lát】.
Hà Vũ Bạch liếc thời gian, 1h sáng, bèn reply đối phương:【Sao anh vẫn chưa ngủ】.
【Đêm dài dằng dặc, đơn gối khó ngủ, nè, có nhớ tôi không】
Vừa nãy còn nhớ. Hà Vũ Bạch dẹt miệng, gửi hồi âm【Không】.
【Tôi không tin, em nhất định rất nhớ tôi, nếu không thì tôi qua trực đêm với em?】
【Đừng liên thiên, ngủ yên đi, ngày mai anh còn có giải phẫu】
【Hôn một cái tôi ngủ liền】
Ấn mở emo, ngón cái của Hà Vũ Bạch lơ lửng ở biểu tình【Hôn hôn】, do dự chốc lát vẫn đổi vị trí, ấn biểu tình tức giận. Với người khác cậu thường xuyên dùng biểu tình 【Hôn hôn】, nhưng với Lãnh Tấn, nỗi xấu hổ quấy phá, xa 20km cách màn hình điện thoại cậu cũng không hôn được.
【Đừng giận đừng giận, tôi nghe lời, ngủ liền】
Hà Vũ Bạch đang định reply【Ngủ ngon】, bên kia lại gửi đến một đoạn voice: "Tiểu Bạch, hôm nay Diễn Vũ tìm tôi nói chuyện, cậu ấy sợ em mắc lừa bị gạt chịu thiệt. Nhưng em phải biết, trên thế giới này, ngoài mẹ nuôi của tôi ra không có người thứ 2 yêu tôi vô điều kiện. Lúc bà ấy qua đời, tôi cảm giác mình đã mất tất cả. Em rất giống bà ấy, ôn nhu hiền lành, thấu hiểu người khác, vẻ ngoài mềm mại tính cách lại kiên định ngoài dự liệu...... cho nên, xin hãy cho tôi tình yêu của em, tôi cũng nhất định sẽ dùng phần đời còn lại để bảo vệ em."
Chậm rãi đặt điện thoại bên tai vào trên vai, Hà Vũ Bạch đột nhiên xót mũi, nước mắt tí tách rơi xuống.
Lãnh Tấn trơ mắt giơ điện thoại, đợi hồi lâu cũng không thấy Hà Vũ Bạch đáp lại mình, tâm trạng cuộn trào lúc gửi tin nhắn voice trong nháy mắt giống như bị giội chậu nước lạnh, phun "xì" ra khói xanh. Lúc hắn nản lòng định tuốt ống thôi miên, trên màn hình điện thoại bỗng hiển thị cuộc gọi đến của Hà Vũ Bạch.
Hưng phấn nhận điện, Lãnh Tấn lập tức vứt chuyện tuốt ống ra ngoài 9 tầng mây.
"Tiểu Bạch?"
"Chủ nhiệm Lãnh......" Trong ống nghe truyền đến giọng mũi nồng nặc, "Qua đây trực đêm với em...... lập tức...... lập tức......"
"Được, tôi đến bây giờ, em đừng khóc nữa nhé."
Lãnh Tấn nghiêng đầu kẹp điện thoại, vừa mặc quần vừa nghĩ — Hơi tùy hứng ha, ừm, mình thích.
(Đứa nào re-up là chó)
Nói là gọi Lãnh Tấn đến trực cùng mình, nhưng sau khi hôn đủ ở trong phòng nghỉ trực ban, Hà Vũ Bạch vẫn ấn đối phương lên người ngủ. Tỉnh táo lại cậu cảm thấy gọi Lãnh Tấn đến tăng ca với mình có phần tùy hứng, đối phương ban ngày còn giải phẫu nữa đấy.
Nhưng tâm tình lúc đó dù thế nào cũng phải gặp được Lãnh Tấn, lại không nghe theo cậu nói không với chính bản thân mình. Không thật sự cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, cậu ngay cả thở thế nào cũng quên mất.
Thích một người đôi khi cần lâu ngày sinh tình, nhưng yêu một người, thường chỉ là một chuyện trong chớp mắt.
Yêu đương là chuyện hao tâm tốn sức, trong lòng Lãnh Tấn rất hiểu. Thời gian không còn là của mình, thậm chí ngay cả tư tưởng cũng muốn đồng bộ với đối phương, cho nên sau khi hắn ly hôn làm thế nào cũng không có tinh thần lại đi tìm một người nữa. Không có ai đáng để hắn vì thế bỏ ra tất cả, cho đến khi hắn ý thức được mình động lòng với Hà Vũ Bạch.
Chỉ là hắn gần đây tự giễu, người 40 tuổi nhưng vẫn giống thằng nhãi tóc để chỏm 20 tuổi, nửa đêm bò dậy giặt quần lót. Vẻ đáng yêu cuộn trào, hắn căn bản không khống chế được chính mình, chỉ cần thoát khỏi trạng thái tập trung tinh thần cao độ, đầy trong đầu hắn toàn là con cá nóc nhỏ uốn tóc kia.
"À, đúng rồi, Tiểu Bạch." Nằm trong phòng nghỉ ván giường cộm người, Lãnh Tấn lưu luyến không rời kéo tay Hà Vũ Bạch, "Tóc em, bao lâu sấy một lần? Anh thấy em hình như không có thời gian làm mà, còn có thể xoăn mãi vậy?"
Hà Vũ Bạch dở khóc dở cười, tâm trạng tốt hoàn toàn bị phá hỏng. Cậu quái lạ, đầu năm nay còn có người chưa từng gặp tóc xoăn bẩm sinh sao? Hay là nói, tóc cậu xoăn chưa đủ cong, nhìn qua giống đi sấy?
Cậu vểnh miệng, đùa giỡn người yêu ngốc nghếch: "Anh không hiểu nhỉ? Em buổi tối trước khi đi ngủ cầm bàn là uốn xoăn lên."
"À...... hóa ra là vậy." Lãnh Tấn như có điều suy nghĩ gật đầu, thật ra hắn vốn nghe không hiểu.