Lần đầu gặp Dung Cẩn, Lang Cửu cảm giác hắn hơi có địch ý với mình. Trong dung nhan tuyệt thế kia không thấy cao ngạo, lại chỉ thấy tâm tư đầy trong lòng.
"Em không cần cận vệ." Hắn nghe thấy Dung Cẩn oán trách với Lạc Phượng Nghi như vậy, "Có người đi theo bên cạnh, bó tay bó chân."
Lạc Phượng Nghi nói sâu xa, "A Cẩn, người muốn anh chết không có 100 cũng đến 50, không động vào anh được, đương nhiên sẽ nghĩ cách hướng vào em, bởi vì bọn họ biết, em và Quân Hàm đều là điểm yếu của anh."
Lang Cửu không nghe thấy Dung Cẩn phản bác nữa, mà nhìn thấy khóe miệng Dung Cẩn khẽ giương lên. Mọi người đều biết, Dung Cẩn là vợ hai của Lạc Phượng Nghi. Lang Cửu cũng không quá hiểu vài tâm tư trong tình yêu, nhưng nghe thấy ngài Lạc đặt vợ kế và con trai độc nhất vào địa vị ngang hàng, hắn có thể hiểu niềm vui của Dung Cẩn xuất phát từ đâu.
Quản gia sắp xếp phòng ngủ đơn cho Lang Cửu, ngay bên dưới phòng ngủ của Dung Cẩn. Điều này khiến Lang Cửu không khỏi kỳ quặc. Lạc Phượng Nghi cùng lắm là khoảng 50 tuổi, đã chia phòng ngủ với Dung Cẩn? Nhưng tính cách hắn là, không quan tâm chuyện đâu đâu, không nên lắm mồm, tuân thủ nghĩa vụ của mình.
Nhưng có người không tuân thủ nghĩa vụ. Chỉ cần Matthew đến nhà tìm Lạc Phượng Nghi bàn bạc, trong phòng hắn sẽ xuất hiện đủ các loại quà. Rốt cuộc có một ngày, sau khi nhận được một bó hoa hồng xinh đẹp, Lang Cửu quyết định tỏ thái độ với Matthew. Hắn tìm thùng giấy, ném mấy món qua chưa từng mở ra kèm theo bó hoa hồng vừa nhận vào, ném lên mui chiếc Ferrari của Matthew.
Matthew đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Lang Cửu vòng tay trước ngực, mặt không vui chờ bên cạnh xe, trên xe còn đặt một thùng giấy gần đầy.
"Lấy hết đi, tôi không cần." Màu da Lang Cửu vốn sẫm, lúc này sắc mặt lại âm trầm đến đáng sợ.
Matthew thò đầu nhìn cái thùng, xùy cười nói: "Cậu cũng không bóc ra, sao biết có thích không?"
"Không có công không nhận lộc, hiểu không?"
"Hiểu, cơ mà —" Matthew dừng một chút, "Mỗi lần gặp cậu, tâm trạng tôi đều sẽ rất vui, giống như đang nghe một chương trình tọa đàm. Cho nên, suy nghĩ của tôi chính là, cậu khiến tôi vui, tôi tặng quà cho cậu, cái này rất công bằng."
"Công bằng?" Lang Cửu quơ lấy bó hoa hồng — Vẻ mặt lập tức xị ra — Bực tức chỉ trích đối phương, "Anh coi tôi là phụ nữ."
Lấy khăn tay ra lau nước trên mặt, Matthew giơ tay ra hiệu hắn đừng tức giận: "Tuyệt đối không, càng không thể nào. Chỉ nhìn bản thân cậu, từng đường cong cơ bắp đều giống như do Michelangelo điêu khắc ra, tràn đầy hơi thở giống đực, mê người quá luôn, thật sự."
"......" Lang Cửu ăn nói vụng về, bỗng nhiên được khen, vừa ngại vừa lúng túng. Ngoài việc ném hoa hồng qua, không còn cách nào khác. Nhưng hắn không làm như vậy. Đã đối mặt với sói, vậy thì dùng thủ đoạn của sói để xử lý.
Ném hoa hồng lại trong thùng, Lang Cửu cởi áo khoác vest, lại kẹp cà vạt vào áo sơ mi, vén tay áo lên. Hắn giơ tay với Matthew, bốn ngón khép lại ngoắc về phía mình.
"Đánh thắng tôi, tôi sẽ nhận hoa."
Mắt thấy vai áo sơ mi bị cơ bắp làm căng lên nếp gấp, Matthew nuốt khan.
Mặc dù thể trạng Matthew cũng không tệ, nhưng cơ bắp luyện ra từ phòng gym không so được với từ thực chiến luyện ra. Matthew bị đèn trên bãi cỏ miệng gặm đầy vụn cỏ, thực sự cảm nhận được cảm thụ của diễn viên phụ bị nhân vật chính đánh thành đầu heo.
"Chịu thua! Tôi chịu thua!" Matthew dùng tay không bị Lang Cửu khóa ra sức vỗ. Cánh tay sắp bị bẻ trật khớp, cổ họng cũng bị bóp chặt, khí không vào bên trong được, vừa đau vừa nghẹn, sắc mặt căng đỏ bừng.
Lang Cửu thả lỏng tay, đứng dậy phủi vụn cỏ dính trên quần, lại kéo Matthew dậy. Matthew giữ cổ họng ho khù khụ, khí oxi lại được rót đầy phổi.
"Phục chưa?" Lang Cửu hỏi hắn.
Matthew gật gật đầu, sắc mặt vẫn chưa khôi phục. Mà khi Lang Cửu xoay người định nhặt áo khoác vest, hắn đột nhiên đưa tay túm cổ đối phương, đồng thời đưa ra nắm đấm để phòng ngừa: "Hey! Cậu biết tôi không đánh cậu được. Lang Cửu, nếu cậu muốn một người có khả năng thắng được cậu, tôi thừa nhận tôi không làm được. Nhưng tôi thật lòng thích cậu, xin đấy, cho tôi cơ hội?"
Lang Cửu buông mắt nhìn về phía Matthew túm lấy cánh tay trên cổ tay, theo cánh tay đối phương hướng về phía trước, cuối cùng khóa ánh mắt lên đôi mắt màu lam kia: "Không, anh chỉ muốn trèo lên giường tôi."
"—"
Mồm miệng lanh lợi giống như bị niêm phong, đối mặt với câu hỏi của Lang Cửu, Matthew dở khóc dở cười. Không sai, hắn đúng là bị thân thể sexy lại tràn đầy hơi thở phương Đông này hấp dẫn, nhưng tình yêu và tình dục chính là đôi song sinh, cố gắng phân rạch ròi như vậy, có cần không?
Sau đó hắn đột nhiên ý thức được gì đó: "Cậu cho tới giờ chưa lên giường với người khác?"
Sắc mặt Lang Cửu đột biến, rút tay ra liền đánh Matthew, khi quả đấm cách mặt đối phương vài milimet khó khăn dừng lại. Matthew thấy hắn khống chế kích động, trong nháy mắt trong đầu tuôn ra một ý nghĩ to gan —
"Lang Cửu, bọn mình cược đi?"
"Cược gì?" Lang Cửu cau mày.
"Nhận 99 nụ hôn, nếu đến lần thứ 100 cậu vẫn không chấp nhận tôi được, tôi sẽ từ bỏ."
"Đồ điên."
"Êi, tôi muốn để cho cậu biết, tôi không chỉ muốn lên giường với cậu." Matthew nhún vai, "Thế nào, chấp nhận khiêu chiến không?"
"......"
Lang Cửu híp mang lại, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm, khiến Matthew theo bản năng căng cứng cơ bắp toàn thân, phòng ngừa đối phương đột nhiên đánh mình.
"Tôi có thể không có năng lực yêu một người." Lang Cửu nói, "Chưa từng có cảm giác động lòng, nhìn ai cũng giống nhau."
"Cho nên?" Matthew cảm giác dường như thấy ánh rạng đông.
Suy tính một hồi, Lang Cửu nói: "Có thể thử xem sao, nhưng đừng nghĩ đánh lén tôi, tôi sẽ bẻ cổ anh."
Matthew giang hai tay, trưng cầu ý kiến hắn: "Bây giờ được không?"
"Ở nơi công cộng?" Lang Cửu trợn mắt, "Tôi cũng sẽ bẻ cổ anh."
Matthew chớp mắt: "Vậy...... vào trong xe?"
"Không, qua phòng tôi."
Vào phòng? Matthew lại nuốt nước bọt. Ở đấy có giường ha, dễ nghĩ linh tinh không phải sao?
Mười nụ hôn trước đó trong vụ cá cược, tốn gần 1 năm của Matthew. Trong mắt hắn, Lang Cửu cũng không sợ, nhưng nhất định là xấu hổ. Một lần thực hiện ước định, nhìn khuôn mặt da hơi sẫm hoàn toàn đỏ lên, lần nào cũng khiến Matthew dấy lên suy nghĩ khiến hắn càng xấu hổ.
Đương nhiên, mạng quan trọng hơn. Thân thể Lang Cửu được huấn luyện thành phản xạ có điều kiện, một khi cảm nhận được chút công kích, nắm đấm sẽ không tự chủ được mà quơ ra. Sau đôi ba lần hưởng thụ mùi vị môi bị răng va rách, Matthew thề với Lang Cửu: "Tôi đảm bảo, không được cho phép, tuyệt đối sẽ không có động tác khác."
Bắt đầu từ lần thứ 11, hôn càng ngày càng nhiều lần, không gian cũng không giới hạn ở phòng của Lang Cửu nữa. Tia lửa nảy sinh ở phần môi, thái độ của Lang Cửu cũng càng cởi mở, thế cho nên mỗi khi Matthew phải thực hiện thỏa thuận, đều phải đọc thuộc điều luật để đè xuống kích động tiến xa thêm một bước.
Hết kì cá cược, Matthew chuẩn bị nhẫn, định ở trong bữa tiệc Noel do Lạc gia tổ chức, cầu hôn Lang Cửu ngay trước mặt mọi người. Mối tình diễn biến chậm chạp này khiến hắn cảm nhận được cảm giác trước giờ chưa từng có, hơn nữa hắn ý thức được, khắc chế dục vọng của mình mặc dù khó khăn, nhưng cũng khiến tình cảm này trở nên càng sâu sắc, càng khiến người ta quý trọng.
7h tối, Matthew đúng giờ xuất hiện trong phòng khách nhà lớn Lạc thị. Hắn mang đến một bó hoa hồng, còn là bó hoa hồi đó bị Lang Cửu vứt vào mặt. Sắc hoa bởi vì tác dụng của thuốc càng lộ vẻ dày dặn, trong màu hồng mang theo màu đen kiều diễm, giống hình tượng của Lang Cửu trong suy nghĩ của hắn.
Dung Cẩn chủ trì họp thường niên ở công ty, Lang Cửu đi cùng hắn, dự kiến khoảng 7 rưỡi là về. Nhưng đợi đến 8h vẫn không thấy bọn họ xuất hiện, hơn nữa Lạc Phượng Nghi không gọi được cho Dung Cẩn.
Dự cảm bất tường khiến mọi người trong nhà khẩn trương, Lạc Phượng Nghi lập tức cho cấp dưới truy vết định vị chiếc xe của Dung Cẩn. Nhưng qua 10 phút, qua nửa tiếng, vẫn không thể định vị chính xác địa điểm từ tín hiệu GPS.
Nhân viên kỹ thuật hết cách thông báo cho Lạc Phượng Nghi: "Ngài Lạc, tín hiệu khả năng bị ẩn, vệ tinh dân sự không bắt được."
Lạc Phượng Nghi ầm ầm đứng dậy, vỗ mặt bàn: "Tìm! Tiếp tục tìm! Tìm bằng vệ tinh quân sự! Gọi điện thoại cho Thượng tướng William! Ngay!"
Matthew đang nhìn chăm chú bó hoa hồng trên bàn ngẩn người, nghe tiếng gọi của Lạc Phượng Nghi, đột nhiên hoàn hồn. Bấm số Thượng tướng William, hắn dùng mồm mép như lò xo không ngừng dụ dỗ đối phương, cuối cùng nhận được đồng ý vào vệ tinh quân sự.
Gần tới nửa đêm, máy bay trực thăng của quân đội chặn một chiếc xe tải lớn chạy như điên trên con đường xuyên lục địa, cũng tìm được xe Dung Cẩn trong thùng xe đặp đầy thép.
Toàn thân Dung Cẩn là máu, nhưng không có vết thương nào. Lang Cửu trúng 3 phát súng, hấp hối.
Ngoài hành lang phòng giải phẫu bệnh viện San Jose, sàn nhà nhiễm ánh sáng trắng lạnh, chiếu lên khuôn mặt không có sức sống của những người chờ chực.
"Em đi nhận quà giáng sinh của anh và Quân Hàm đặt, vừa đi ra khỏi quán liền thấy một người đàn ông đối diện móc súng từ trong ngực ra." Dung Cẩn bình tĩnh thuật lại, không bị kích động sau tai nạn, trong mắt chỉ là lo lắng, "Lang Cửu chắn đạn thay em, cũng bôi máu lên người em trước khi tên đó đến gần, kêu em giả chết."
"Chuyện này anh sẽ điều tra, em không cần phải để ý đến, về nghỉ ngơi sớm chút." Lạc Phượng Nghi không che giấu tức giận, "Matthew, lập tức —"
"Phượng Nghi!" Dung Cẩn cắt ngang lời hắn, đi tới cạnh hắn hạ giọng nói: "Lúc này, đừng gọi Matthew làm việc."
Nhớ tới bó hoa hồng khô Matthew mang đến nhà, lại nhìn hắn vẫn ngồi đó, trầm mặc lạ thường, Lạc Phượng Nghi bỗng hiểu ý Dung Cẩn. Hắn đi tới bên cạnh Matthew, vỗ mạnh vai đối phương: "Nhất định không sao đâu, đừng lo."
Matthew thở hổn hển. Dường như sau khi biết tin Lang Cửu bị súng bắn, hắn quên mất cả hô hấp.
Vùng vẫy trên con đường tử vong 17 ngày đêm, Lang Cửu mở mắt. Tầm mắt tan rã điều chỉnh tiêu điểm trên gương mặt râu ria xồm xoàm không cạo của Matthew, một lát sau, trong mặt nạ oxy tụ một lớp sương mù.
Sau khi phân biệt được khẩu hình của Lang Cửu, trong hốc mắt khô khốc của Matthew tràn đầy nước mắt, cầm chặt đôi tay tái nhợt không ngừng hôn, tràn đầy cảm tạ và mừng rỡ nói với đối phương —
"Anh cũng yêu em."
Nhiều năm sau.
Nhận được báo cáo Matthew gửi đến, Dung Cẩn cúp điện thoại, ngăn cản Lang Cửu đang định mở cửa xe cho mình: "A Cửu, cậu nghỉ phép bắt đầu từ bây giờ."
"Ngài Dung, tôi —"
"Không thương lượng."
Lang Cửu buông mắt, một lát sau, hỏi: "Lái thêm cho ngài mấy hôm nữa cũng không được?"
Dung Cẩn lắc đầu: "Không được, ngoài ra từ hôm nay trở đi, tôi không muốn thấy cậu xuất hiện trước mặt tôi nữa, về nhà, về nhà của cậu và Matthew, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón bé con."
"Ngài biết đấy, tôi không ngồi không được." Lang Cửu định tranh thủ cho bản thân, bình thường hắn rất ít nói những lời như vậy, "Tôi có thể ban ngày tới giúp ngài chăm sóc cậu Quân Hạo, cậu ấy luôn bị thương, bảo mẫu phản ứng không nhanh nhạy, tôi nghĩ tôi có thể giúp."
Không đợi Dung Cẩn mở miệng phản bác, đã thấy Lạc Quân Hạo che trán, lao từ trong phòng ra như viên đạn, ôm chân Dung Cẩn khóc huhu: "Daddy! Daddy! Đau quá! Đau quá!"
Dung Cẩn vội vàng ôm lấy con trai. Chỉ thấy trên cái trán đầy đặn kia, nổi cục u to đùng. Lạc Phượng Nghi đuổi theo phía sau, bất đắc dĩ nhún vai với Dung Cẩn trợn mắt với mình: "Anh chỉ xoay người kéo cửa, Quân Hạo đã suýt nữa lăn từ trên cầu thang xuống."
Mắt Dung Cẩn trợn càng to: "Rào an toàn ở cầu thang không đóng sao!?"
"Đóng rồi mà, nếu không em nghĩ cục u trên đầu nó ở đâu ra." Lạc Phượng Nghi giơ đinh trên rào an toàn văng tung tóe lên, quay trở lại hiện trường, "Quân Hạo vấp ngã, đụng đầu vào rào an toàn, cửa rào an toàn bị đẩy mở, nó suýt nữa lăn xuống."
Sau khiếp sợ, Dung Cẩn nhìn con trai đột nhiên cảm khái: "Daddy có thể nuôi con sống đến khi trưởng thành không?"
Lang Cửu đưa tay đón lấy Lạc Quân Hạo vẫn đang nức nở, lại rút cái đinh trong tay Lạc Phượng Nghi, thành khẩn nói: "Giao cậu Quân Hạo cho tôi đi."
Cân nhắc một lát, Dung Cẩn ý thức được quả thật không có ai đang để phó thác con trai hơn Lang Cửu. Lạc Phượng Nghi là cha ruột cũng không có tác dụng, từ khi Lạc Quân Hạo biết trở mình, chỉ cần người lớn dời mắt, thằng nhóc này chắc chắn bị thương. Đến trước khi Lạc Quân Hạo một tuổi, số lần nó lăn từ trên sofa và trên giường xuống tuyệt đối có thể phá vỡ kỷ lục Guinness.
Chờ Lang Cửu ôm Lạc Quân Hạo đi xa, Dung Cẩn quay đầu chỉ vào mũi Lạc Phượng Nghi mắng: "Đều tại anh tạo nghiệp! Con cháu họ Lạc không ai tốt cả!"
Chột dạ dời mắt, Lạc Phượng Nghi thầm nghĩ: Gần đây e là nộp bài ít, nhân cách phản xã hội của A Cẩn lại có khuynh hướng phát tác.
Xem ra thuốc này không thể dừng rồi.