57.
Tôi rời Thượng Hải trước Tưởng Nam ba ngày. Tuy trong lòng có hơi nghi ngờTưởng Nam cố ý muốn tôi về trước để tiện đường hú hí với lão họ Lâm,nhưng tôi chẳng thể nói không. Hơn nữa, tôi nhớ Bạch Lâm quá rồi, cũngmuốn về sớm một chút.
Trên đường về, tôi cứ toan tính mãi mấychuyện. Đầu tiên là chuyến đi Thượng Hải lần này. Lúc mới tới ThượngHải, tôi thật không ngờ mình lại đạt được bước tiến lớn đến thế với cảBạch Lộ và Tưởng Nam! Nhưng giờ hai tay tôi mỗi tay đã bắt một con cá là Bạch Lộ và Tưởng Nam rồi, chà! Thật không biết nên đối mặt với nàng quả phụ xinh đẹp của tôi như thế nào đây.
Thứ hai là chuyện giữaBạch Lâm và tay Hình. Qua cuộc điện thoại tối hôm trước của Bạch Lộ thìchắc hai người họ đã kết thúc thật rồi, nhưng tay Hình đã đợi Bạch Lâmbao nhiêu năm như vậy, Bạch Lâm cũng không phải người vô tình, xem chừng cả hai vẫn còn khả năng gương vỡ lại lành lắm… Tôi nhất định phải tómlấy cơ hội này, tranh thủ triệt để đá bay anh ta khỏi cục diện, sau đó,he he…
Thứ nữa, tôi lại nghĩ cô bé Bạch Lộ liệu có đem chuyệngiữa tôi và em đi kể cho Bạch Lâm không? Nếu em kể thì hạnh phúc của tôi đây coi như đi đời... cầu trời phù hộ…
Cuối cùng tôi cũng nghĩđến chuyện nên lựa chọn thế nào giữa ba người phụ nữ này, Bạch Lâm thìchắc chắn không thể từ bỏ rồi, vì nàng mới là tình yêu lớn nhất của tôi! Hay là từ bỏ Bạch Lộ? Nếu Bạch Lộ vì chuyện này mà có mệnh hệ nào thìlương tâm tôi có yên được không? Bạch Lâm có bỏ qua cho tôi không? Từ bỏ Tưởng Nam? Sặc! Chưa nói đến chuyện Tưởng Nam tốt với tôi nhường nào,nếu như chuyện này làm chị điên lên thì sự nghiệp của tôi coi như đitong... Trời! Nghe nói chỗ Osama bin Laden có thể cưới bốn vợ liền, hơnnữa càng nhiều vợ lại càng được nhiều lương, chỉ tiếc là tôi sợ Bushlắm, nếu không thì tới đó sống cũng là một lựa chọn không tệ.
Mang theo con tim không yên, tôi quay về nhà Bạch Lâm. Về đến nơi đã là buổi tối, Bạch Lâm có nhà. Tôi cứ nghĩ tôi và nàng xa nhau bao lâu như vậy,đến lúc gộp lại cảm động biết bao! Ít nhất cũng phải ôm chầm một cái!Nhưng nàng vẫn giữ thái độ chẳng nóng chẳng lạnh, nói với tôi rất kháchsáo: “Tiểu Triệu! Cậu về rồi à! Đã chuyển quà cho Bạch Lộ chưa?” Giọngnàng bình thản nhạt như nước lọc, nhưng tôi nghe xong lại thấy nhẹ nhõmhơn nhiều. Xem ra nàng vẫn chưa biết bí mật giữa tôi và Bạch Lộ, mọichuyện cũng không đến nỗi quá bé bét…
Cuộc sống trở về với nhịpđiệu bình thường, quan hệ giữa tôi và Bạch Lâm vẫn tiến triển chậm chạp. Tôi thấy kỳ lạ vô cùng, vì sao tôi quan tâm tới Bạch Lâm là thế mà tiến triển với nàng lại chậm chạp như vậy. Còn với Bạch Lộ và Tưởng Nam, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều thì kết quả lại…
Về chuyện giữa tayHình và Bạch Lâm, qua những biểu hiện của nàng cũng không nắm được manhmối gì. Sặc! Ngày ngày nàng nghĩ những gì không biết? Tôi không sao hiểu nổi con người nàng.
Hai ngày sau Tưởng Nam quay về, vừa về đếncông ty là chị gọi ngay tôi vào văn phòng. Mới đầu tôi tưởng chị cóchuyện gì, hóa ra chị mua cho tôi một chiếc điện thoai di động. Lúc ởThượng Hài điện thoại tôi bị hỏng, đến giờ vẫn chưa sửa. Tôi cũng đangđịnh tìm mua, không ngờ Tưởng Nam đã giúp lo xong xuôi. Chiếc điện thoại Tưởng Nam mua là dòng N70 của Nokia, lòng tôi muốn chết đi được, nhưngvẫn phải tỏ ra khách sáo một hồi. Cuối cùng Tưởng Nam nói: ‘”Tiểu Triệu! Lần trước cậu dárn đứng ra bảo vệ chị, đây là phần thưởng chị tặngcậu!”
Sặc! Tôi thầm nghĩ: xem ra hai cú đấm kia có chịu cũngđáng! Không những có phần thưởng tinh thần (nụ hôn của Tưỏng Nam), lạithêm cả phần thưởng vật chất thế này, một cú đấm cũng tương đương hainghìn đồng chứ lại chẳng…
Tưởng Nam đã nói vậy, tôi đành miễncưỡng nhận cái điện thoại này thôi. Mang về lắp sim vào mới phát hiện ra có bao nhiêu tin nhắn. Đều là của Bạch Lộ gửi suốt hai hôm nay. Tôinghĩ chắc sau đêm đó, ngày nào Bạch Lộ cũng gửi tin cho tôi, chỉ lànhững tin từ hai hôm trước đều đã tự động bị hủy rồi.
Quả nhiên,trong tin nhắn, Bạch Lộ nói em biết điện thoại tôi bị hỏng, nhưng em rất nhớ tôi, nên ngày nào cũng gửi mấy tin. Tôi đọc từng tin một, lòng vừangọt ngào vừa hổ thẹn. Kể từ sau tối sinh nhật Bạch Lộ, tôi không liênlạc gì với em nữa. Một là vì điện thoại hỏng; hai là tôi cũng không biết cụ thể em học khoa gì ở Đại học Sư phạm Hoa Đông; ba là, tôi sợ khi gặp lại, không biết sẽ đối xử với em thế nào.
Tin nhắn cuối cùngtrong sim là tin mới nhắn ngày hôm nay, Bạch Lộ nói sắp đến kỳ nghỉ rồi, em sẽ quay về sớm thôi: Tôi đọc xong tin này liền run cầm cập, Bạch Lộmà quay về thì tôi chết chắc rồi!
Tôi cầm điện thoại, lòng rốinhư tơ vò. Những ngọt ngào, hổ thẹn, rồi cả chút dương dương tự đắc bannãy đều đã bị nỗi sợ hãi choán chỗ… Sự trở về của Bạch Lộ sẽ dẫn đếnnhững phản ứng liên hoàn thế nào? Dựa vào lẽ thường suy tính cũng ra:
Bạch Lộ về nhà => ba người sống chung (nếu chỉ có thế còn khá thích thú,tiếc là…) => Bạch Lâm biết được chuyện giữa tôi và Bạch Lộ (chuyệnbắt đầu bại lộ…) => Bạch Lộ phát hiện ra tôi thích chị gái em (chuyện bại lộ hoàn toàn) => Bạch Lộ không chịu nổi đòn đả kích này liền đitong => Bạch Lâm cho rằng tôi hại chết em gái nàng => tôi đi tong(tự sát hoặc bị Bạch Lâm mưu sát).
Sặc! Nếu cứ phát triển theohướng đó thì kinh khủng quá đi thôi! Phải làm sao để ngăn chặn nhữngchuyện này xảy ra đây? Trước mắt tôi dường như chỉ có ba con đường: mộtlà, giết người diệt khẩu, khử luôn Bạch Lộ; hai là tiên hạ thủ vi cường, xử lý Bạch Lâm; ba là, cao chạy xa bay!
Nhưng hai cách đầu tiên tôi không hạ thủ nổi. Vậy là, chỉ còn lại cách thứ ba…
Thực thi kế thứ ba mươi sáu? Trước khi Bạch Lộ quay về nhanh chóng cuốn xéo? Làm thế thì thiếu trách nhiệm quá! Mà cứ coi như tôi cao chạy xa bay đi chăng nữa, hai chị em họ chỉ cần đối chất khẩu cung là có thể phát hiện ra ngay tôi định bắt cá hai tay (trên thực tế còn là ba tay...)
Bạch Lâm không nói làm gì, nhưng trong lòng Bạch Lộ tôi là một hình tượnghoàn mỹ, lẽ nào cứ mặc cho hình tượng ấy bị đổ nhào. Còn nữa, Bạch Lâmtình yêu của tôi, Bạch Lộ vừa đáng yêu vừa đáng thương, lẽ nào tôi cứthế rời xa hai người họ?
Rõ ràng, chạy trốn không phải cách hay!Bởi dù tôi có chạy đi đâu thì trái tim tôi vẫn cứ ở lại đây. Hơn nữa, lẽ nào sau khi tôi bỏ chạy Bạch Lộ lại không đau lòng? Bạch Lâm lại khôngkhinh thường tôi? Trên thực tế, mọi chuyện tiến triển đến bước này, tôisớm đã chẳng còn đường lùi nữa rồi.
Xem ra chỉ có thể xuất âmchiêu thôi! Đối với Bạch Lâm tôi có thể bó tay, nhưng đối phó với BạchLộ thì, xời, với IQ của em và sự tin tưởng em dành cho tôi, tôi nói gìmà em chẳng tin! Nếu lừa Bạch Lộ bằng một lời nói dối tuyệt đẹp thì cóthể cắt đứt được dãy phản ứng liên hoàn kia, khiến nó dừng lại ở bướchai. (Chính là bước ba người sống chung ấy, tới lúc đó chưa biết chừngtôi còn được sống những tháng ngày như thần tiên cũng nên )
Nghĩ đến đây, tôi ấn tìm số điện thoại của Bạch Lộ, lặng nghĩ vài giây, rồi gọi cho em.
“Tút... tút...” tiếng điện thoại tút dài vang lên, tim tôi nhảy thình thịch:tôi thật sự phải lừa Bạch Lộ sao? (Sặc! Mày còn vờ vịt gì nữa? Mày đãbắt đầu lừa gạt Bạch Lộ từ lâu rồi!)
“A lô!” Sau thời gian chờđợi đằng đẵng, tiếng Bạch Lộ từ đầu bên kia vang lên: “Lư lừa, điệnthoại của anh sửa được rồi à! Hì hì, em thông báo cho anh tin này, bọnem sắp được nghỉ rồi...” Em nói liên hồi, dường như rất phấn khích vìnhận được điện thoại của tôi.
“Tiểu Lộ!” Tôi im lặng nghe em nói xong mới lên tiếng.“ Anh vừa thay điện thoại.”
“Ồ” Bạch Lộ cười nói: “Đây có phải cuộc gọi đầu tiên sau khi anh có điệnthoại mới không?” Tôi ừ một tiếng, ít nhất về chuyện này tôi không lừaBạch Lộ.
“Hì hì!” Đầu dây bên kia, Bạch Lộ nói: “Em biết ngaymà!” Giọng em rất vui, cũng rất chắc chắn. Tôi gần như có thể tưởngtượng trong đầu hình ảnh em cười vui vẻ lúc này. Em giản đơn như tờ giấy trắng vậy đấy. Lẽ nào tôi thực sự muốn tiếp tục lừa gạt một người congái trong sáng và yêu tôi nhường này? Tôi do dự: nhưng nếu không làm vậy sẽ chỉ khiến tổn thương em phải chịu lớn thêm! Trước khi khởi động conTrojan kia, vốn dĩ tôi vẫn còn có thể thoát thân, nhưng giờ mọi chuyệnđã quá muộn màng. Bây giờ ngoài việc lừa gạt em đến cùng, tôi không còncách nào khác.
Tôi chợt nhận ra mình thực sự là một tên hacker vô cùng xoàng xĩnh, con Trojan tôi tạo ra cuối cùng lại cuốn luôn cả tôitheo rồi.
58.
“Tiểu Lộ!” Xác định tư tưởng xong, tôi bắt đầu hành động: “Có chuyện này anh muốn nói với em, nhưng em nghe rồi đừng cuống nhé!”
“Chuyện gì thế?”
‘‘Chuyện liên quan tới chị gái em...” Tôi còn chưa dứt lời, Bạch Lộ đã kêu lên: “Chị em? Chị làm sao? Chị làm sao cơ?”
“Em đừng cuống! Chị ấy cũng không sao...” tôi nói, “chỉ có điều mấy hôm nay anh cứ thấy chị ấy có gì là lạ, hình như đang rất buồn phiền!”
“Là lạ? Rất buồn phiền?” Bạch Lộ trầm ngâm, như đang nghĩ vì chuyện gì màchị Bạch Lâm lại như thế, một lúc sau, em nói. “ Lẽ nào vì chuyện vớianh Hình... Ừm, chắc chắn là thế rồi! Lần trước em chẳng kể với anh rồicòn gì, hai người họ có lẽ đã chia tay rồi!”
“Anh cũng nghĩ thế,phụ nữ mà, đến tám phần mười là vì thất tình!” Tôi nói, ngừng lại mộtthoáng rồi vờ như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi! Em đã kể với chị em chuyệnbọn mình chưa?”
“Vẫn chưa!” Bạch Lộ nói. “Em chưa nghĩ ra nên nói với chị như thế nào.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng là trời phù hộ! Nếu như lúc này Bạch Lộ báo cáo chuyện hai chúng tôi với Bạch Lâm rồi thì tôi có giở trò ma quỷ gì cũng vô ích.
“Tiểu Lộ!” Tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi, giọng nóicũng nhẹ nhõm lạ thường: “Anh thấy tốt nhất em đừng kể chuyện bọn mìnhvới chị em vội.”
“Vì sao?” Bạch Lộ nghi ngờ hỏi.
“Em nghĩmà xem, chị ấy đang thất tình, lại còn là vì chia tay một người đã đợichị ấy bao lâu như thế, hẳn sẽ rất rất buồn. Nếu như bây giờ em nóichuyện này với chị ấy, rất có thể chị ấy sẽ bị kích động. Còn nữa...”Tôi thoáng suy tính, rồi tiếp tục rung cây dọa khỉ: “Còn nữa, trong kỳnghỉ em về nhà, tốt nhất cũng không nên có thái quá thân mật với anhtrước mặt chị ấy, không khéo chỉ khiến chị ấy tức cảnh sinh tình...” Tôi vừa nói vừa lo Bach Lộ nảy sinh nghi ngờ.
Đầu dây bên kia, BạchLộ im lặng nghe, không xem vào câu nào, thái độ của em ít nhiều khiếntôi hơi chột dạ. Tôi bèn nói: “Đợi em về rồi bọn mình có thể nghĩ cách,xem có thể giúp chị em và anh Hình bắt đầu lại được không.”
Tôi chốt lại câu này là vì muốn bắn một mũi tên trúng hai đích.
Cái đích thứ nhất, là để xóa tan mọi nghi ngờ của Bạch Lộ. Tuy em rất tintưởng tôi, nhưng nhỡ đâu vì những lời tôi vừa nói mà em đâm ra nghi ngờgiữa tôi và Bạch Lâm có chuyện gì thì thật khó giải quyết. Tôi nói muốncùng em nghĩ cách giúp Bạch Lâm và tay Hình quay lại với nhau, là muốnkhiến em nghĩ tôi không hề có ý gì với Bạch Lâm. Thực ra đây chỉ là tôiđề phòng thôi, Bạch Lộ chắc không thông minh đến độ đoán ra tôi có dãtâm với chị em đâu. Nhưng trong lòng đã chẳng đứng đắn, tôi nhất địnhphải nghĩ cách khiến Bạch Lộ không thể nảy sinh dù là một chút suy nghĩấy.
Cái đích thứ hai, là để Bạch Lộ thêm tự giác phối hợp vớitôi. Nghe qua thái độ Bạch Lộ mấy lần nhắc đến tay Hình, có lẽ em vẫnrất thiện cảm với anh ta. Em chắc rất hy vọng Bạch Lâm và tay Hình cóthể tiếp tục bên nhau, đã như thế tôi nói vậy sẽ càng khiến em thêm tích cực làm theo ý tôi.
Đến khi Bạch Lộ quay về, nhỡ em thật sự muốn cùng tôi tác hợp cho Bạch Lâm và tay Hình thì tôi rất có thể trộm gàkhông được còn mất nắm thóc. Nhưng, trực giác mách bảo tôi rằng mâuthuẫn giữa Bạch Lâm và tay Hình này chắc chắn không thể hóa giải đượcnữa rồi. Hơn nữa, dù Bạch Lâm và tay Hình làm lại từ đầu thì vẫn còn hơn chán việc để nàng biết được tôi dan díu với Bạch Lộ. Vì nếu nàng quaylại với tay Hình, tôi vẫn có thể bày âm mưu phá hoại. Còn nếu để BạchLâm biết được chuyện tôi và Bạch Lộ, tôi chắc chắn sẽ bị đẩy thẳng vàolãnh cung. Đây gọi là hai cái hại chọn cái ít hại hơn, tôi làm vậy coinhư là cách tốt nhất lúc này rồi.
Quả nhiên, tôi vừa nói muốncùng Bạch Lộ giúp anh Hình và Bạch Lâm gương vỡ lại lành, Bạch Lộ lậptức trở nên hào hứng. Em nói: “Thực ra con người anh Hình rất tốt, anhấy đã đợi chị em bao năm nay, nếu hai người chia tay thế này thì thậtquá đáng tiếc.”
“Đúng thế!” Tôi tóm lấy cơ hội bồi thêm: “Thế nên chúng ta mới phải diễn cho hay, tranh thủ giúp hai người họ quay lạivới nhau.”
“Anh đúng là mưu mô!” Đầu dây bên kia, Bạch Lộ bậtcười. “Tới lúc đó anh nhất định phải nghĩ cách kéo hai anh chị ấy lạivới nhau đấy!”
“Được, được!” Ngoài miệng đồng ý, trong lòng tôilại nghĩ: Nhất định mình phải nghĩ cách! Phải nghĩ cách khiến hai ngườiđó cắt đứt triệt để luôn...
Tiếp đó tôi và Bạch Lộ nói chuyện thêm một lúc, cuối cùng tôi hỏi em: “Bao giờ em được nghỉ?”
“Thứ Tư tuần sau!” Bạch Lộ nói.
Á, sớm vậy sao! Nhưng nói gì đi nữa thì bên Bạch Lộ coi như cũng tạm ổn rồi.
Sau cuộc điện thoại với Bạch Lộ, tôi thấy vô cùng nhẹ nhõm, bắt đầu nghịchchiếc điện thoại mới. Kết nối điện thoại với máy tính, chuyển ba bài hát trước đây đã thu sang, đặt riêng làm nhạc chuông cho Bạch lâm, Bạch Lộvà Tưởng Nam. Của Tưởng Nam là bài “Yesterday”, của Bạch Lộ là “Lam liên hoa”, còn bài của Bạch Lâm là “Nàng trong giấc mơ”. Ha ha, thế này chỉcần nghe chuông là biết ai đang gọi cho tôi, có thể chuẩn bị tinh thầnsẵn sàng ứng phó.
Cài xong nhạc chuông, tâm tư lại quay lại vớiBạch Lộ sắp trở về. Giở lịch trong điện thoại ra xem, thứ Tư tuần sau là ngày 12, hôm đó có thể gọi là D-day của tôi rồi. Từ hôm đó trở đi, tôisẽ như nước Đức sau chiến dịch Normandy bị kẹt giữa hai chiến tuyến.Nhưng mong là tôi có thể may mắn hơn nước đế quốc thứ ba ấy...
Đang mải nghĩ ngợi, điện thoại bỗng đổ chuông, là bài “Yesterday” vừa lưuvào điện thoại. Lúc này tôi mới nhớ ra mình còn có một Tưởng Nam, trời,hóa ra tình thế của tôi bi đát hơn cả nước Đức năm 1944, khi đó Đức chỉbị kẹp giữa hai gọng kìm, còn tôi giờ ba phía đều là địch. Liệu tôi cóthể xoay chuyển thế cục không?
59.
Tưởng Nam gọi cho tôicũng không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn để tôi thử máy xem thếnào. Nói chuyện với Tưởng Nam xong tôi bước ra khỏi phòng ngủ, ra ngoàirồi mới nhận ra Bạch Lâm không có nhà.
Nhìn đồng hồ ngoài phòngkhách, đã hơn sáu giờ rồi, mà tan làm Bạch Lâm còn về sớm hơn tôi, saovẫn chưa về tới nhà? Tìm quanh nhà, quả nhiên không thấy Bạch Lâm, tôisực nhớ, vội rút điện thoại ra xem ngày tháng, sặc, hôm nay là thứ Năm!Chẳng lẽ Bạch Lâm lại đi hẹn hò với tay Hình rồi?
Nghĩ đến đâytim tôi buốt lạnh, thực ra bao ngày nay, tôi nghĩ Bạch Lâm và tay Hìnhđã chấm hết rồi, đều là qua thông tin từ Bạch Lộ, mà Bạch Lộ cũng chỉđoán mò thôi. Lẽ nào đều là Bạch Lộ hiểu nhầm, thực ra chẳng có chuyệngì xảy ra giữa Bạch Lâm và tay Hình cả?
Lòng tôi rối bời, chợt có cảm giác không biết nên thế nào mới phải. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ có chiếc đồng hồ trong phòng khách vẫn cứ chạy đều, phát ra nhữngtiếng tích tắc nho nhỏ.
Tôi ngồi trên chiếc sofa giữa phòngkhách, chẳng còn tâm trí làm việc gì, thời gian trôi đi trong nhữngtiếng tích tắc, tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ... Đến tậnmười một rưỡi, Bạch Lâm vẫn chưa về. Tim tôi như thắt lại, đứng lên chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống đường. Đợi chừng hơn mười phút nữa, bỗng thấy một chiếc xe hơi đi vào trong khu nhà. Chẳng lẽ là xe của tay Hình?Không đúng, dưới ánh đèn đường, có thể thấy rõ đấy không phải conSantana 2000 đó, lẽ nào không phải hai người họ? Đúng lúc ấy, chiếc xeđỗ lại trước khu nhà chúng tôi ở. Ngay sau đó cửa xe bật mở, từ bêntrong một người đàn ông bước ra, nhìn từ xa trông dáng người không giống tay Hình.
Xem ra không phải anh ta và Bạch Lâm rồi! Tôi vừa nhủthầm câu này, mắt đã thấy người đàn ông kia bước vòng sang bên, đưa taymở cửa xe đối diện, sau đó, một cô gái bước ra khỏi xe. Dù cho cách rấtxa, dù cho trời tối đen, nhưng tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay cô gái đóchính là Bạch Lâm của tôi! Đến khi nhìn rõ cô gái đó chính là Bạch Lâm,đầu tôi mới lóe lên, mẹ kiếp, tên khốn nạn xuống xe trước chẳng phải làCao Trào ư?
Tôi không thể ngờ Bạch Lâm lại ở bên một lão khốn như Cao Trào, sặc, giờ tôi lại mong thà rằng nàng đi cùng tay Hình còn hơn. Ít nhất tay Hình cũng là người có tình có nghĩa, còn Cao Trào thì tuyệt đối là một tên khốn.
Tuy tôi mới vào công ty chưa đến nửa năm,cũng chỉ mới gặp Cao Trào một lần, nhưng hằng ngày vẫn thường nghe đámphụ nữ trong văn phòng bàn tán về lão ta. Qua giọng điệu của mấy chịgái, tôi đã biết lão Cao Trào này chính là một phần tử hủ bại điển hình, một mầm mống hạ lưu trăm phần trăm. Nghe nói trong công ty tôi, lão tacó không dưới mười tình nhân, bên ngoài thì nhiều không đếm xuể.
Tôi thực không hiểu sao Bạch Lâm có thể ở bên một tên rác rưởi suốt ngàychỉ biết chơi gái như vậy? Bỗng nhiên, tôi nhớ lại trước kia Trần HữuDung từng mập mờ ám chỉ giữa Bạch Lâm và Cao Trào có gì đó mờ ám.
Hai người họ xuống xe xong không vẫy tay tạm biệt, mà còn đứng dưới tầngnói chuyện. Tôi đứng bên cửa sổ ngó xuống trông chừng, chỉ sợ hai ngườihọ làm chuyện gì bừa bãi. Nếu quả như vậy thì tôi đến kiếm miếng đậu phụ đập đầu chết cho rồi...
May sao họ chỉ nói chuyện chứ không cóhành động nào vượt ngoài khuôn khổ. Nhưng lòng tôi vẫn buồn lạ thường,tôi cứ nghĩ Bạch Lâm không giống Tưởng Nam, nàng không thể nào đếm xỉađến một lão khốn như Cao Trào, nhưng tôi đã nhầm, hóa ra Bạch Lâm quảthực lén lút mờ ám với lão.
Bọn họ đứng dưới tầng nói chuyệnchừng hơn mười phút, rồi Cao Trào chia tay Bạch Lâm đi về phía xe, vừađi vừa ngoái đầu lại. Bạch Lâm thì vẫy tay tạm biệt. Trông bọn họ lưuluyến không rời, trái tim tôi lạnh ngắt. Tôi chợt nhận ra Cao Trào mớilà lựa chọn thứ hai của Bạch Lâm! Tôi cùng lắm chỉ được coi như lựa chọn thứ ba thôi! Tôi cứ nghĩ đá được tay Hình khỏi trận chiến rồi mình sẽđược cùng Bạch Lâm như hình với bóng, nào ngờ trai cò tranh nhau ngư ông được lợi, tôi hãm hại tay Hình, rồi để lão khốn Cao Trào hưởng cả. Sớmbiết thế này thà cứ để Bạch Lâm với tay Hình cho xong, anh ta tuyệt đốitử tế hơn Cao Trào!
Nghĩ đến đây, lời Bạch Lộ lại vang lên bêntai tôi: “Tới lúc đó anh nhất định phải nghĩ cách kéo hai anh chị ấy lại với nhau đấy!”
Bạch Lâm đứng mãi dưới tầng, đến tận khi xe CaoTrào đi nàng mới quay người đi lên. Tôi rời cửa sổ, quay về ngồi trênghế sofa. Chiếc đồng hồ vẫn tích tắc nhích dần từng giây, chẳng hề biếtđến tâm trạng tôi lúc này.
Ngồi được hai ba phút thì nghe cótiếng mở cửa. Tôi quay đầu lại, Bạch Lâm xuất hiện trước mắt. Lần nàynhình Bạch Lâm, tôi có cảm giác nàng đã có đôi chút khác trước, nhưngkhác ở đâu thì tôi không nói rõ được. Khuôn mặt nàng dường như đang cấtgiấu điều gì đó, tôi không sao nhìn thấu.
Bạch Lâm cũng thấy tôi. “Tiểu Triệu!” nàng gọi. “Cậu vẫn chưa ngủ à!” Vẫn là giọng nói đều đềubình thản ấy. Lời nàng đâm thẳng vào tim tôi. Tôi chợt nhận ra bình thản đó chính là thái độ có sức sát thương mạnh nhất, đặc biệt là khi ngườita yêu bình thản với ta. Trong khoảnh khắc này, những chuyện giữa tôi và Bạch Lâm trước đây lần lượt lướt qua đầu tôi, từng cảnh một, thật đauđớn. Thực ra ngay từ khi bắt đầu, Bạch Lâm đã không có ý gì với tôi.Nàng có lẽ chỉ có chút thiện cảm, nhiều nhất là hơi thinh thích, thứtình cảm ấy hoàn toàn không thể sánh được với tình yêu trăn trở tôi dành cho nàng. Trong lòng nàng, vốn chẳng hề nghĩ sẽ phát sinh gì cùng tôi!Vì vậy tay Hình vừa ra đi, nàng đã lập tức quay sang Cao Trào. Bởi vớiphụ nữ ở tuổi nàng, thực tế mới là quan trọng nhất. Cao Trào tuy là rácrưởi, nhưng cũng là thứ rác rưởi có tiền có quyền có thế có địa vị! Chắc hẳn trong lòng Bạch Lâm, lão ta hơn chán cái thằng tôi vắt mũi chưasạch!
Càng nghĩ tôi càng thấy sự thật chính là như vậy. Bạch Lâmthấy tôi nhìn nàng không nói gì, bèn bước vào nhà, rồi đi thẳng vềphòng. Đúng lúc nàng sắp đi qua tôi, tôi đột ngột đứng dậy, Bạch Lâmsững người, dừng khựng lại. Tôi không buồn nhìn nàng, đi sượt qua trướcmặt nàng, về phòng ngủ. Bước được mấy bước, tôi thở dài. Thở dài vì Bạch Lâm, thở dài vì tôi.
Bạch Lâm đứng phía sau nghe thấy không biết sẽ phản ứng thế nào? Tôi không muốn đoán, vì nếu đoán ra đi chăng nữa,thì cũng có ích gì đâu.
60.
Cả đêm hômđó tôi không ngủ được, chỉ nghĩ mãi một chuyện. Chính là chuyện tôi đãnhận lời với Bạch Lộ: vun vén lại cho Bạch Lâm và tay Hình!
Nếunhư tối nay không trông thấy Bạch Lâm cùng Cao Trào, thì có đánh chếttôi cũng không dâng Bạch Lâm cho anh ta. Nhưng giờ đã rõ ràng là BạchLâm không có tình cảm gì với tôi hết, tôi còn có thể làm sao đây? Để đối phó với anh ta, có thể nói chiêu nào tôi cũng dùng hết rồi. Âm mưu,dương mưu, kế sạch kế bẩn, thậm chí là lừa cả Bạch Lộ! Nhưng kết quả thì thế nào chứ? Tay Hình đã bị tôi đá bay, thì một tên Cao Trào còn kém xa anh ta lại xuất hiện! Nếu được chọn, thì tôi thà để Bạch Lâm và anh talàm lại từ đầu còn hơn để nàng bị tên rác rưởi Cao Trào chơi đùa. Chỉnghĩ đến chuyện Bạch Lâm yêu dấu có thể cùng lão Cao Trào làm gì gì đấylà tôi đã buồn nôn!
Nhưng cắt đứt tình yêu chẳng phải là chuyệnvui vẻ gì, tôi âm thầm trăn trở đấu tranh, không sao ngủ nổi. Ngày hômsau đi làm, tôi vẫn nghĩ ngợi về chuyện này, mãi đến tận chiều tan làmvề nhà mới quyết định chắc chắn.
Hạ quyết tâm xong, tôi gọi điện cho Bạch Lộ, hỏi em có cách nào liên lạc với tay Hình không.
“Anh muốn liên lạc với anh Hình làm gì?” Đầu dây bên kia, giọng Bạch Lộ ít nhiều có chút kinh ngạc.
“Chẳng phải em bảo anh tác hợp cho anh ta và chị em còn gì.” Tôi cố gắng nói bằng giọng thoải mái.
“Hì hì! Anh nghiêm túc thật đấy, nói làm là làm!”
“Chuyện của em anh không vội sao được?” Tôi nói với Bạch Lô mà lòng lại nghĩ đến Bạch Lâm.
“Để em tìm xem, hình như em có số của anh ấy...”Bạch Lộ bật cười nói. Cóthể nghe ra em khá hài lòng với biểu hiện lần này của tôi. Tự dưng tôicó cảm giác mất bình minh lại được hoàng hôn, trên đời còn có một ngườicon gái yêu tôi như Bạch Lộ, hà cớ gì tôi phải buồn rầu cơ chứ?
Lấy được số điện thoại của tay Hình từ Bạch Lộ, tôi không do dự gì gọi ngay cho anh ta. Nghe những tiếng tút tút trong điện thoại, tôi cảm thấy hơi nực cười, có thể nói tôi đã gạt tay Hình ra khỏi trận chiến, giờ cũngchính là tôi muốn kéo anh ta trở lại, thật khôi hài quá!
“A lô,tôi nghe?” Lần đầu tiên giọng nói của anh ta vang lên gần tai tôi nhưthế, lúc này đây tôi thấy mình thật ngớ ngẩn, nhưng đã diễn vai ngớ ngẩn rồi thì diễn cho trót luôn.
“Anh là anh Hình phải không?” tôinói, giọng rất không tự nhiên. Đầu dây bên kia tay Hình hơi sững lạihỏi: “Vâng! Xin hỏi anh là...”
“Tôi là đồng nghiệp của Bạch Lâm,chính là...” Tôi chần chừ một thoáng rồi nói tiếp: “Chính là người lầntrước ở nhà cô ấy...” Đến đây tôi bỗng khựng lại, không biết nên nóitiếp thế nào nữa.
Đầu dây bên kia, hơi thở của tay Hình đã trởnên nặng nề rõ rệt, anh ta không nói gì, chỉ có tiếng thở truyền quađiện thoại, chắc vẫn còn khá thù địch với tôi đây. (Anh nghĩ anh là aichứ? Tôi đây cũng chỉ mong anh chết quách đi thôi...”
Cả haichúng tôi nhất thời không ai lên tiếng, điện thoại cứ để không như vậy.Phải đến chừng hơn bốn mươi giây sau, tôi không nhẫn nại được nữa, bènnói tiếp: Tôi muốn nói với anh về chuyện Bạch Lâm... Còn chưa dứt lờiđầu dây bên kia tay Hình đã nóng nảy cắt ngang: “Tôi không có gì để nóivới cậu!”
Sặc! Thật không ngờ tay Hình này kích động đến thế, độp ngay cho tôi một câu như vậy. Tôi gọi cuộc điện thoại này, vốn đã thấyấm ức lắm rồi, giờ bị anh ta kích cho, cơn giận không rõ từ đâu bừngbừng bốc lên, chỉ hận không thể ngay tức khắc xông tới đấm cho tên ngốcấy một quả vào mũi. Nhưng vừa nghĩ đến tối qua Bạch Lâm ở bên Cao Trào,tôi lại cố nén cơn tức, nhẫn nhịn nói: “Bạch Lâm là người phụ nữ tốt,chuyện lần trước thực ra là.. “
Hai chữ “hiểu nhầm” tôi còn chưakịp thốt thành lời, tay Hình bên kia đã ngắt điện thoại. Anh ta ngắtđánh phụt một tiếng, như thể đang cười nhạo tôi là thằng ngốc. Xem raanh ta coi khinh tôi, vốn đã không muốn nói chuyện với tôi rồi.
Tôi nắm chặt điện thoại, suýt chút nữa uất đến phát ngất. Lần này đúng làtriệt để hoàn thành vai diễn thằng ngốc rồi... Nhìn hàng chữ “Cuộc gọikết thúc” chết tiệt trên màn hình, tôi uất hận nghiến răng ken két. Tôihận tay Hình, cũng hận bản thân mình kém cỏi, càng hận hơn cả là BạchLâm không biết tự trọng đi dan díu với Cao Trào.
Lòng rối bời,nhưng tôi vẫn do dự không biết có nên muối mặt gọi lại cuộc nữa haykhông. Đúng lúc ấy, bỗng nghe bên phòng Bạch Lâm vọng ra tiếng cãi vãrất lớn, ngay sau đó là tiếng mở cửa phòng, rồi đến cửa phòng tôi bị đập rầm rầm.
Tôi giật nẩy, ngỡ Bạch Lâm xảy ra chuyện gì, chạy vộira mở cửa. Cửa mỏ rồi, tôi bất giác lặng người, bởi trước mặt tôi là một Bạch Lâm bừng bừng tức giận.
Quen Bạch Lâm bao lâu rồi, tôi mớichỉ thấy nàng tức giận có một lần. Chính là hôm nàng và tay Hình xảy ramâu thuẫn. Nhưng khi đó tôi là người quan sát, nói thực lòng, thậm chícòn hơi có tâm trạng cười trên nỗi đau khổ của ngưòi khác.
Giờlại thấy nàng tức giận, nhưng nguy hiểm hơn cả là lần này đối tượng tứcgiận của nàng rõ ràng là tôi. Tôi khiếp hãi nhìn Bạch Lâm, hai mắt nàngđang nhìn chằm chằm vào tôi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Trước ánh mắtnàng, bụng dạ tôi run rẩy, bắp chân cũng suýt chút nữa bị chuột rút. Cólẽ vừa nãy tay Hình gọi điện cho nàng, và hai người đã cãi nhau qua điện thoại. Tôi không biết anh ta kể với Bạch Lâm chuyện tôi gọi điện thoạinhư thế nào, nhưng cứ nhìn vẻ mặt Bạch Lâm lúc này, chắc chắn không phải nàng qua cảm ơn tôi.
“Tiểu Triệu!” Quả nhiên, nàng nói, giọng rất không vui: “Có phải cậu gọi điện cho anh Hình không?”
“Tôi...” Bụng tôi như đánh lô tô. “Thực ra... tôi... tôi...”
“Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, không liên quan gì đến cậu! Sao cậu phảixen vào? Cậu cho rằng làm thế là hay lắm à? Cậu nhiều chuyện như vậy ư?” Cơn giận của Bạch Lâm bùng phát rồi, nàng tuôn một tràng như súng liênthanh. Từng câu từng chữ nàng nói đều như những viên đạn, găm thẳng vàotrái tim tôi.
Tôi sững sờ đứng đấy, chẳng thể ngờ Bạch Lâm lạimắng tôi xối xả vậy! Sặc! Tôi quyết định gọi cuộc điện thoại chết tiệtkia đã thấy ấm ức lắm rồi. Thế mà Bạch Lâm lại vì cuộc điện thoại ấy,chạy tới xỉ vả tôi một trận nữa. Tim tôi đã bị nàng biến thành cái sàng, bao sầu muộn, ấm ức và cả tình yêu đối với nàng đều rơi tọt hết cả.
Bạch Lâm tuôn xong một tràng dường như cũng nhận thấy bản thân vừa nãy hơiluống cuống, bèn ngừng lại, nhìn tôi vẻ hơi áy náy. Tôi nghĩ chắc giờ vẻ mặt mình đã sầu đến cực điểm rồi, mẹ kiếp, nước mắt tôi thật muốn tràora.
Bạch Lâm thấy bộ dạng tôi như vậy, mặt càng lúc càng ngượngngùng. Chúng tôi cứ vậy im lặng nhìn nhau, không nói với nhau một lời.
61.
Theo ký ức của tôi, tôi đã từng mặt đối mặt im lặng cùng Bạch Lâm thế nàybốn lần. Lần đầu tiên là trong thang máy, sau khi có điện lại, lúc đótôi nhìn Bạch Lâm, lòng rất phấn khích nhưng cũng rất sợ hãi; lần thứhai là trước cửa bệnh viện hôm Trung thu, tôi vừa nhìn nàng vừa đi giậtlùi từng bước, khi đó trong tôi tràn đầy tự tin, cho rằng mình có thể hạ gục nàng; lần thứ ba là đêm có chuột xâm lược, Bạch Lâm đứng trước cửanhìn tôi đánh đàn, trái tim tôi lúc đó ngọt lịm như trám ngâm mật; lầnthứ tư chính là bây giờ, lúc này trái tim tôi trống rỗng.
Chúngtôi nhìn nhau chừng hơn hai phút, rồi tôi thấy Bạch Lâm mấp máy môi, như định nói gì đó, nhưng lại thôi. Cuối cùng, nàng lặng lẽ quay lưng bỏđi, chỉ để lại cho tôi bóng lưng côi cút.
Tôi nhìn theo tấm lưng thon gọn ấy, nàng vẫn khiến người ta thật xót xa.
“Tôi trông thấy rồi.” Đúng lúc bóng nàng sắp khuất sau bức tường, tôi lên tiếng.
Nàng khựng lại, tôi nói tiếp: “Tối hôm qua, tôi đã thấy chị cùng Cao Trào.”
Tôi vừa dứt lời liền thấy Bạch Lâm sững người bàng hoàng. Tôi cũng bất giác bàng hoàng, xem ra giữa Bạch Lâm và Cao Trào chắc chắn không phải quanhệ trong sáng gì, nếu không nàng tuyệt đối không thể có phản ứng này.Tuy Bạch Lâm rất kinh ngạc, nhưng nàng không hề quay đầu lại giải thích, cũng không bỏ đi, chỉ đứng đó, quay lưng về phía tôi, bất động.
Tôi cũng không hiểu sao mình lại nói ra câu đó, có thể vừa nãy đối mặt vớiBạch Lâm đã tiếp thêm cho tôi dũng khí, thực ra tôi không muốn đánh mấtBạch Lâm trong tình cảnh không rõ ràng thế này. Ít nhất tôi cũng muốnnói rõ với nàng rằng tôi thích nàng biết bao, ít nhất tôi cũng muốn chonàng biết, tôi gọi điện tìm tay Hình, hoàn toàn là vì nàng!
Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra: Bạch Lâm vẫn đứng đó chưa bỏ đi, lẽ nào cũng muốn nghe tôi giải thích mọi chuyện?
Trái tim đã lạnh giá của tôi bỗng cảm thấy có đôi chút ấm áp, tuy nói BạchLâm không yêu tôi, nhưng nàng không phải không có chút tình cảm nào vớitôi. Vừa nãy nàng trút giận lên tôi, giờ hối hận nên muốn dùng cách nàyđể hóa giải tâm trạng bất mãn của tôi.
Tôi bỗng ý thức được đâylà cơ hội vô giá đối với mình, bởi cảm giác áy náy với tôi vẫn luôn làtử huyệt của Bạch Lâm. Giờ nàng bày tử huyệt ra cho tôi điểm, chẳng lýgì tôi lại từ chối.
Hơn nữa, từ sự việc lúc này có thể phân tíchthấy mâu thuẫn giữa Bạch Làm và tay Hình rất lớn, rất khó giải quyết,nếu như lúc này tôi lại rút lui thì Bạch Lâm chỉ có một lựa chọn duynhất là Cao Trào. Mẹ kiếp, tôi phải diễn tiếp chiêu bi kịch, giành thắng lợi là tốt nhất. Nếu như không được thì tính cách khác. Tóm lại làkhông được để lão khốn như Cao Trào có được nàng.
Suy tính xong kế sách, tôi quyết định xuất chiêu.
“Bạch Lâm!” Tôi nhìn nàng vẫn đang quay lưng về phía mình, chậm rãi nói:“Đúng thế, chuyện giữa chị và anh Hình tôi chẳng có tư cách gì nhúng tay vào, nửa phần tư cách cũng không. Nhưng chuyện lần trước nguyên nhân là vì tôi, tôi thấy mình bắt buộc phải giải thích rõ với anh ta, đó dù gìcũng chỉ là một sự hiểu lầm. Hai người đã ở bên nhau bao năm rồi, chịchia tay với anh ta như vậy mà không thấy đáng tiếc sao?”
BạchLâm im lặng đứng nghe, không thốt lên lời nào, ánh đèn trong phòng hắtxuống lưng nàng, toát lên một cảm giác không sao nói nổi thành lời. Tôidừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Thực ra lâu nay tôi cũng rấtthích... cũng rất có... thiện cảm với chị. Giờ tôi có thể thẳng thắn nói với chị rằng, tối đó sau khi chị và anh Hình cãi nhau, tôi đã khá vuimừng. Vì tôi nghĩ như vậy, có thể tôi sẽ có cơ hội ở bên chị. Hôm đó tôi đang bị cảm, chị đau buồn như thế nhưng vẫn không quên tôi, còn địnhgiúp tôi uống thuốc.” Nói đến đây, tôi lại nhớ tới đêm hôm đó, nhớ đếndáng vẻ Bạch Lâm lau xong nước mắt quay sang chăm sóc tôi.
BạchLâm vẫn quay lưng về phía tôi, không lên tiếng, cũng không bỏ đi. Lúcnày trong lòng nàng liệu có đang nhớ đến tối hôm đó? Nét mặt nàng liệucó rạng ngời ấm áp như tôi? Tiếc là tôi không sao có thể nhìn thấy vẻmặt nàng lúc này, càng không thể đoán nổi lòng nàng hiện giờ. Bốn bềtĩnh lặng, vẫn chỉ có chiếc đồng hồ nhẫn nại nhích từng giây, tích tắc,chút một, đều như khắc vào tim tôi.
Cuối cùng tôi cũng đã thổ lộvới Bạch Lâm, tuy lời thổ lộ rất tệ, rất không có kỹ thuật (càng khôngthể so sánh với con virus Trojan tôi thiết kế cho Bach Lộ)..., nhưng lời tôi cất giấu bấy lâu nay trong lòng coi như đã được nói ra. Tôi sẽkhông bao giờ quên tối hôm nay! Tuy người phụ nữ tôi yêu trước sau luônquay lưng lại với tôi.
Thấy Bạch Lâm vẫn không có phản ứng gì,tôi do dự nói tiếp: “Nhưng tối hôm qua không hiểu thần sai quỷ khiến thế nào tôi trông thấy chị cùng Cao Trào, lúc đó tôi không tin nổi vào mắtmình. Tôi không sao tưởng tượng nổi một người hoàn mỹ trong lòng tôi như chị lại có thể ở bên loại người khốn nạn như Cao Trào! Ông ta là ngườithế nào chắc chị rõ hơn tôi! Vì sao chị đi cùng ông ta? Mà còn muộn thếnữa! Lúc đó tôi đã rất sợ hãi, sợ chị vì chuyện hiểu nhầm với anh Hìnhmà đưa ra quyết định sai lầm, vì thế tôi mới gọi điện thoại cho anh ta.Chị biết không? Tôi đã băn khoăn do dự rất lâu mới gọi cuộc điện thoạiấy, vì tuy chị chẳng hề thích tôi, nhưng trước nay tôi chưa hề nghĩ sẽtừ bỏ chị. Cuối cùng tôi vẫn gọi cho anh ta, đúng thế, tôi rất muốn được ở bên chị, nhưng, tôi mong muốn hơn cả là chị được hạnh phúc.”
Nói đến đây, tôi ngừng lại, nghĩ Bạch Lâm chắc sẽ có phản ứng gì đây!Nhưng, nàng vẫn chẳng hề phản ứng gì! Tôi bắt đầu hoài nghi không biếtnàng đã bị tôi điểm trúng huyệt thật chưa, nếu không sao một chút biểuhiện cũng chẳng có!
Lẽ nào, lẽ nào nàng đang ép tôi xuất vương bài?
62.
Tôi ngừng lời đã khoảng hai ba phút, nhưng Bạch Lâm vẫn chỉ đáp lại tôibằng sự im lặng, sự im lặng khiến người ta trầm uất. Tôi muốn ngất luôncho rồi, mẹ kiếp, tôi đâu còn vương bài nào nữa? Quân nào chiêu nào nênđánh tôi đều đã đánh cả rồi, lâm li bi đát diễn rồi, thổ lộ với Bạch Lâm cũng rồi, ngay đến phần đen tối sâu trong lòng tôi cũng phơi bày trướcnàng rồi! Tôi khen nàng rồi, cũng trách nàng rồi, cũng từng đánh thứcnhững ký ức tốt đẹp giữa hai chúng tôi, nhưng sao đến chút phản ứng nàng cũng chẳng có?
Bi lụy, thổ lộ, bộc bạch, cảm kích, ca tụng, oánthán, xót thương, mỗi chiêu một kiểu tôi đều đã diễn rất đâu vào đấy!Tuy không thể nói chiêu nào chiêu nấy chí mạng, nhưng lần nào cũng điểmtrúng tử huyệt của nàng, sao nàng có thể thờ ơ không động lòng chút nàothế này? (Lẽ nào nàng biết kim trung trảo, thiết bố sam trong truyềnthuyết?)
Thái độ của Bạch Lâm khiến tôi buồn bực vô cùng, lòngrối bời. Tôi thực chỉ muốn xông lên xoay người Bạch Lâm lại nhìn cho rõxem rốt cuộc vẻ mặt nàng lúc này thế nào. Nhưng tôi chỉ bước lên mộtbước rồi dừng lại, quả thực sợ rằng thứ mình bắt gặp vẫn là khuôn mặtlạnh tanh của Bạch Lâm.
“Bạch Lâm!” Tôi thở dài, nói bằng mộtgiọng điêu tàn mà ngay đến chính tôi cũng không ngờ “Tôi không ngờchuyện mình gọi cho anh Hình lại khiến chị kích động như vậy. Lúc chịtới gõ cửa phòng tôi, tôi còn cứ nghĩ chị xảy ra chuyện gì. Nhưng mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của chị, nghe tràng trách cứ của chị, khiđó tôi có hơi mù mờ, giây phút ấy tôi tưởng như trái tim mình đã bị đánh cắp, cảm giác trống rỗng, chẳng chút manh mối.” Nói đến đây tôi gượngcười: “Ha ha, nhưng tôi không trách chị đâu, một chút cũng không...Ha... Ai bảo tôi tự nguyện cơ chứ?”
Đã nói đến đây quả thực rấtkhó có thể tiếp tục, tôi thậm chí đã đau khổ nghĩ rằng nếu Bạch Lâm cònkhông có phản ứng gì, tôi sẽ hoàn toàn từ bỏ. Bạch Lâm vẫn đứng yên nhưcũ, khoảng chục giây sau, nàng khẽ nhấc tay trái, một lúc sau, nàng lạinhấc cánh tay lên một lần nữa.
Mới đầu tôi còn băn khoăn khôngbiết nàng đang làm gì, nhưng sau bỗng bàng hoàng hiểu ra: không phảinàng đang lau nước mắt chứ? Vừa nghĩ vậy, đầu tôi như chợt nổ tung: Bạch Lâm khóc rồi, nàng đang khóc vì tôi sao? Trong ấn tượng của tôi, BạchLâm chỉ khóc có hai lần, một là hôm Bạch Lộ xảy ra chuyện, một là tốinàng cãi nhau với tay Hình. Thực ra con người Bạch Lâm tuy trông có vẻmềm yếu, nhưng nội tâm lại rất kiên cường. Nàng đã khóc, thì nhất địnhlà rất cảm động.
Tim tôi đập thình thịch, chỉ muốn vọt thẳng quacổ họng. Tôi căng thẳng, hưng phấn, thương cảm, còn cả chút buồn bực vôlý. Giờ liệu tôi có nên bước tới ôm lấy Bạch Lâm, giúp nàng lau nước mắt không?
Còn đang do dự đã thấy Bạch Lâm cử động. Nhưng nàng không quay người lại mà đi thẳng về phía trước. Tôi bất giác ngẩn ngơ, mắtdõi theo bóng nàng đi khuất sau bức tường. Thực muốn san bằng cái góctường chết tiệt kia đi. Mẹ kiếp, tôi quả không hiểu nổi, nàng thế này là có ý gì? Rõ ràng nàng đã bị tôi làm cho cảm động phát khóc, vì sao vẫnmuốn bỏ đi? Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì? Đáp án của những dấu hỏi đangnối tiếp hiện lên trong đầu tôi đều cất giấu trong lòng Bạch Lâm, nhưngnàng không chịu mở lòng, thì tôi còn có thể làm gì đây?
Tiếngđóng cửa khe khẽ vang lên, chắc Bạch Lâm đã về phòng đóng cửa. Âm thanhấy tuy nhỏ nhưng dội mạnh vài tim tôi, khiến tôi thấy tim mình như quảhạnh đào bị người ta đập cho vỡ vụn.
Tôi ngơ ngẩn rời phòng ngủ,bước ra phòng khách. Cửa phòng Bạch Lâm vẫn đóng im lìm, tôi bước đếntrước cánh cửa, giơ tay định gõ, nhưng cuối cùng lại thôi, chậm chạpchống ngón tay lên cửa. Thế giới quanh tôi tĩnh lặng như cõi chết, chỉcó thời gian vẫn vô tình trôi. Bỗng nhiên lại nghe tiếng đồng hồ trongphòng khách vang lên tích tắc, tích tắc, như những tiếng thở dài nặngnề.
63.
Đêm đó tôilại mất ngủ, thái độ sớm nắng chiều mưa của Bạch Lâm khiến tôi lưỡng lự: Từ bỏ ư, nhưng hình như nàng cũng có tình cảm với tôi; kiên trì ư, cólúc nàng lại quá tuyệt tình. Mãi đến tận khi trời sắp sáng, đầu óc tôivẫn trằn trọc suy nghĩ. Gần bảy giờ cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới kéođến, nhưng chưa kịp say giấc, tôi đã nghe bên ngoài có người gõ cửa,ngay sau đó là tiếng Bạch Lâm vang lên: “Tiểu Triệu, dậy thôi!”
Nghe ra giọng Bạch Lâm, tôi lập tức tỉnh như sáo, vừa mặc quần áo vừa lấylàm lạ: Bạch Lâm sao thế? Bình thường nàng đều mặc kệ tôi, tự nhiên hômnay còn gọi tôi dậy nữa, làm tôi thấy hơi run run. Lẽ nào sau chuyện tối qua, Bạch Lâm nghĩ ngợi một đêm, cuối cùng đã quyết định tiếp nhận tôi? Nghĩ đến đây tâm trạng tôi phấn chấn hẳn, hồ hởi chạy ra mở cửa.
“Tiểu Triệu! Ăn sáng thôi!” Bạch Lâm thấy tôi ra mở cửa mặt khẽ ửng đỏ, nói.Nhìn nàng mảnh mai yếu đuối, khác hẳn tối qua. Liên tưởng đến khoảnhkhắc Bạch Lâm bỏ tôi lại hôm qua, tôi nhận ra quả thực mình không tàinào hiểu thấu nàng được. Tôi hơi ngỡ ngàng nhìn Bạch Lâm, nàng ngạingùng nói: “Mau đi đánh răng rửa mặt đi.” Tôi ngẩn người, vội vàng chạyđi đánh răng rửa mặt, ăn sáng cùng Bạch Lâm.
Bạch Lâm lúc nàykhông còn lạnh nhạt như trước mà rất dịu dàng quan tâm tôi, cảm giác vừa giống một người chị, lại vừa giống như một người vợ. Tôi ăn bữa sáng,lòng ngọt lịm như được tưới mật. Đây chắc hẳn là bữa sáng hạnh phúc nhất tôi từng được ăn trong đời!
Kể từ bữa sáng hôm đó, tôi như rơivào một giấc mộng dịu dàng. Bạch Lâm đã thay đổi, sự thay đổi khiến tôithấy thật ấm áp. Tuy nàng vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt với tôi,cũng chẳng hề để lộ tình ý cuồng nhiệt, nhưng sự dịu dàng của nàng mỗingày đều như cơn gió xuân vuốt ve tôi. Thêm nữa tối nào nàng cũng ở nhà, chứng tỏ, nàng đã không còn qua lại với Cao Trào nữa.
Tôi bỗngthấy thái độ này của nàng rất phù hợp vói tình hình tôi lúc này, Bạch Lộ sắp quay về, nếu giờ tôi và Bạch Lâm xảy ra chuyện gì thì đến khi BạchLộ về tôi biết làm sao? Cứ như thế này là tốt nhất, mối quan hệ giữa tôi và nàng đã tiến thêm một bậc, nhưng người ngoài lại không thể nhận ra.
Tôi nghĩ Bạch Lâm thay đổi nhất định là vì chuyện tối hôm đó. Hoặc nàngđang hối hận vì cơn bực tức quá đà, hoặc nàng đã cảm động trước tình cảm của tôi, hoặc cũng có lẽ nàng cảm thấy tôi độ lượng hơn tay Hình nhiều. Tóm lại vị trí của tôi trong lòng nàng đã sâu nặng thêm một phần, điềunày tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Một buổi tối lướt net,tôi vô tình đọc được một câu Phật dạy: buông bỏ là có được. Tôi nghĩmình và Bạch Lâm có thể tiến thêm một bước, rất có khả năng là vì tôi đã đạt đến cảnh giới tự tại của sự buông bỏ, tâm trạng tôi cũng đã thayđổi, không còn áp lực dồn nén nữa, nên mọi việc cứ tự nhiên mà tiếntriển thôi.
Ngày tháng ngọt ngào bao giờ cũng trôi nhanh như tênbắn. Chớp mắt một cái đã đến tuần kế tiếp. D-day (ngày tấn công) đã cậnkề, Bạch Lộ cũng sắp quay về rồi. Thời gian này tôi và Bạch Lộ gọi điệncho nhau rất thường xuyên, qua điện thoại tôi biết Bạch Lộ hoàn toàn tin rằng tôi muốn hàn gắn tay Hình và Bạch Lâm. Vì vậy tôi không còn sợBạch Lộ quay về nữa, ngược lại, còn hơi mong em tìm về trú xứ.
Ngày 12 tháng Một là vào thứ Ba, tan làm, tôi cùng Bạch Lâm về nhà. Lúc mởcửa tôi đã thấy có gì đó kỳ lạ, sao cửa lại bị khóa từ bên trong? Tôi mở cửa mà lòng bất an, cùng Bạch Lâm bước vào.
Vừa vào nhà đã thấymột bóng người chạy vụt ra từ phòng Bạch Lâm, mái tóc còn ẩm xõa xuốngvai trái, chắc vừa tắm gội xong đang sấy tóc. Nhìn kỹ lại, đây chẳngphải Bạch Lộ ư? Tôi và Bạch Lâm đều vô cùng bất ngờ, Bạch Lâm ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Lộ! Mai em mới được nghỉ cơ mà?”
Bạch Lộ đáp: “Thixong cả rồi, em xin nghỉ sớm... Hì hì, người ta nhớ nhà mà!” Em vừa nóivừa cười, ánh mắt khẽ lướt qua tôi. Tôi giật mình, biết ngay câu cuốicùng của Bạch Lộ là nói với mình. Hiểu ra hàm ý của Bạch Lộ, tôi khôngkhỏi hơi chột dạ: Bạch Lâm chắc sẽ không phát giác gì chứ?
Bữatối, Bạch Lâm làm một bàn tiệc chay vô cùng thịnh soạn mừng Bạch Lộ vềnhà, ba người chúng tôi cùng ngồi ăn cơm. Trong bữa ăn, ánh mắt ba người chúng tôi đưa qua đưa lại, khiến tôi chợt có cảm giác như đang đượchưởng phúc một ông hai bà.
Đang ăn, Bạch Lộ bỗng lên tiếng: “Chị, chị và anh Hình không sao rồi chứ?” Bạch Lâm nghe vậy sắc mặt liền tốisầm, nói: “Trẻ con quan tâm mấy chuyện đấy làm gì?”
Bạch Lộ cườihì hì nói: “Chị, anh Hình tốt như vậy. Chị chớ để vuột mất đấy!” BạchLâm nghiêm mặt, nói: “Đã bảo đừng quan tâm mà em còn nói nữa!” Bạch Lộgiật mình lè lưỡi, nhìn sang tôi như cầu cứu. Tôi vội nói: “Thực ra mấychuyện hiểu nhầm giải thích rõ ràng là được thôi.”
Tôi nói dứtlời, Bạch Lộ mừng ra mặt đã đành, ngay đến Bạch Lâm cũng nhìn sang tôi,ánh mắt đầy phức tạp. Tôi bỗng phát hiện chiêu hàn gắn tay Hình và BạchLâm không ngờ có thể ghi điểm với cả hai chị em nhà này. Bạch Lộ thìkhỏi nói rồi, còn Bạch Lâm cũng sẽ cho rằng tôi thật lòng muốn tốt chonàng, chứ không chỉ muốn chiếm hữu nàng.
Thế nhưng lời hai chúngtôi đều không thể lay động Bạch Lâm, tôi quả thực không biết giữa nàngvà tay Hình rồi cuộc đã ra sao. Song như vậy cũng tốt, nàng và tay Hìnhchẳng gắn được thì dù tôi và Bạch Lộ có cố gắng đến đâu cũng chỉ vô ích. Ha ha, cứ thế này thì mọi chuyện đều sẽ như ý tôi.
Tôi cứ tưởngbữa cơm đầu tiên sau khi Bạch lộ quay về sẽ kết thúc yên bình như thế,nào ngờ gần xong bữa, Bạch Lộ đột nhiên gọi tôi ngay trước mặt Bạch Lâm: “Anh Lư lừa, anh chơi guitar giỏi lắm nhỉ, có thể dạy em chơi đàn đượckhông?”
Tôi nghe em nói mà sợ đến hồn bay phách lạc phản ứng đầutiên là đưa mắt liếc qua Bạch Lâm, may sao nàng vẫn không có biểu hiệngì khác lạ. Tôi thở phào, Bạch Lộ lại nói tiếp: “Không phải anh sợ emngốc, không muốn dạy em đấy chứ?” Nói đoạn em nhìn sang Bạch Lâm: “Chị,chị nói hộ em mấy câu đi mà!”
Bạch Lâm lên tiếng: “Tiểu Triệu ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, sức đâu dạy em?”
Nghe Bạch Lâm nói vậy coi như tôi đã có thể hoàn toàn yên tâm, xem ra nàngkhông hề ngờ vực gì tôi và Bạch Lộ, chỉ là tôi có tật giật mình quá màthôi. Tôi vội nói: “Không, không phải là không dạy, chẳng qua học đànkhông phải chuyện ngày một ngày hai!”
“Ha ha.” Bạch Lộ cười nói:“Năm sau em tốt nghiệp rồi, đến lúc đó em muốn hát tặng các bạn tronglớp bài ‘Những đóa hoa ấy’ của Phác Thụ, em chỉ học bài ấy thôi, chắckhông vấn đề gì đâu!”
“Ùm...” Tôi liếc sang Bạch Lâm lần nữa,thấy nàng không có phản ứng gì bất thường mới nói: “Vậy được, anh khôngdám bảo đảm đâu đấy...”
“Em sẽ học chăm chỉ!” Bạch Lộ cười hì hì, trong mắt nhiều ánh lên vẻ gian xảo. Tôi ngỡ ngàng sực nhận ra: “Đâuphải em muốn theo tôi học đàn, rõ ràng là mượn học đàn để quang minhchính đại ở bên tôi đây mà! Nhớ trước đây đã mắc lừa em những hai lần,xem ra cô bé Bạch Lộ này quả thật là quá xảo quyệt...”
64.
Bạch Lộ về nhà khiến cuôc sống của tôi sinh động hẳn lên, bên này vừa mờ ámcùng Bach Lâm, bên kia đã mượn cớ dạy đàn cho Bạch Lộ.
Cuộc sốngvừa ngọt ngào lại rất kích thích. Nhưng hơn cả vẫn là cảm giác lâng lâng kỳ diệu! Tôi đã chặn đứng được chuỗi phản ứng liên hoàn kia, khiến nódừng lại ở giai đoạn ba người sống chung.
Xem ra Hitler cũng chẳng tài bằng tôi... Nếu có tôi, e rằng đế quốc thứ ba đã chẳng sụp đổ...
Từng ngày cứ thế trôi qua, tôi vô cùng mãn nguyện, nếu có thể cứ thế này mãi thì hay biết mấy! Cứ như bây giờ, chẳng phát triển cũng chẳng làm tổnthương ai trong hai chị em, chỉ duy trì mối quan hệ khéo léo này, sẽhạnh phúc nhường nào! Đương nhiên, tôi và Bạch Lộ vẫn thường nhắc đếnchuyện tay Hình, nhưng mỗi lần như thế Bạch Lâm lại không vui. Bạch Lộcũng gọi điện cho anh ta, song dường như đều không thu được kết quả gì.
Tết ta năm nay đến rất sớm, Bạch Lộ về nhà chẳng bao lâu đã gần đến Tết.Thời gian này đám người trong công ty chẳng còn tâm trạng đâu mà làmviệc, chỉ chăm chăm chờ nghỉ Tết. Mẹ tôi gọi điện hỏi Tết này có vềkhông, tôi nói không mua được vé tàu nên không về. Thực ra tôi muốn ởlại cùng đón Tết với Bạch Lâm Bạch Lộ, vì qua Bạch Lộ tôi loáng thoángbiết được bố mẹ em đều đã qua đời, nên muốn ở lại bầu bạn cùng hai chịem.
Một ngày trước kỳ nghỉ Tết, phần lớn đồng nghiệp đều đã xinnghỉ. Chu Tĩnh và chồng sắp cưới cùng về quê thăm hỏi bố mẹ chồng tươnglai, còn nhà Trần Hữu Dung thì đi du lịch Hải Nam. Hai người lắm mồm lắm miệng không có mặt, văn phòng yên tĩnh hẳn đi. Đến buổi chiều Bạch Lâmcùng đám chị em phụ nữ về hết cả, chỉ còn lại tôi và La già ở lại cố thủ dọn dẹp vệ sinh, niêm phong phòng ốc...
Tên khốn La già mặt mày ủ rũ, hỏi làm sao thì hắn kêu mấy em xinh xinh quen biết đều đã về nhà ăn Tết cả rồi, nghỉ lễ chẳng có gì chơi nên buồn. Tôi nghe mà thầm khinhbỉ - đúng là hạ lưu! Trước kia tôi thật có mắt như mù, còn có một thờicoi tên rác rưởi này là thần tượng nữa chứ...
Tưởng Nam vẫn ở lại công ty, trong công việc chị luôn đầy trách nhiệm. Đến bốn giờ chiều,La già cũng đã về, Tưởng Nam gọi tôi vào phòng làm việc, hỏi tôi tết cóvề quê không. Tôi nói có.
“Thế à!” Tưởng Nam có vẻ hơi thất vọng. “Thế thì chị cũng về Thượng Hải.” Nghe Tưởng Nam nói vậy, tôi thấy lòng chua xót, thầm nghĩ Tưởng Nam có về Thượng Hải, chắc cũng chỉ đón Tếtmột mình!
Bạch Lâm Bạch Lộ cũng đã hỏi tôi cùng câu hỏi này từlâu, khi đó câu trả lời của tôi là không về. Cả hai đều rất phấn khởi.Chắc ai cũng muốn tết nhất có thể đông vui một chút.
Đón Tết ởnhà Bạch Lâm, tôi có cảm giác như mình là trụ cột trong nhà. Lúc sắmTết, tôi là nhân viên khuân vác. Lúc quét dọn tổng vệ sinh, tôi cũng làchủ lực. Những việc cần dùng nhiều sức đều do tôi đảm nhận. Còn Bach Lâm phụ trách chuẩn bị đồ ăn, các món như bánh bao, sủi cảo, bánh mật, bánh quai chèo... Tốn công sức nhất phải kể đến món rau thập cẩm, phải chuẩn bị hơn mười loại rau, nào là rau tể thái (ngải cứu), rau chân vịt, càrốt, mộc nhĩ, nấm hương, hoa kim châm, dưa muối, lạc, củ sen, búp măng,củ từ, rau cần. Nào mua nào chọn nào nhặt nào rửa, thật đủ phiền phức.
Bạch Lộ là thành viên được ưu đãi duy nhất, không phải làm bất cứ việc gì.Thực ra Bạch Lộ cũng muốn giúp nhưng Bạch Lâm khăng khăng không đồng ý.
Kỳ nghỉ chính thức bắt đầu từ 28 tháng Chạp, cả ngày hôm đó Bạch Lâm bậnbịu trong bếp, hấp bánh bao, làm bánh mật, rau thập cẩm cũng đã xàoxong. Nàng biết tôi thích ăn sủi cảo nên còn đặc biệt nặn sủi cảo chotôi, nhân đều là nhân chay, còn vỏ bánh tự cán.
Ngày hôm sau là29, nhưng vì năm nay tháng Chạp là tháng thiếu nên 29 đã là tất niênrồi. Vất vả mãi tới tối, Bạch Lâm bày cơm tất niên đã chuẩn bị ra, tuychỉ là cơm chay nhưng vô cùng thịnh soạn. Bình thường hai chị em BạchLâm, đến trứng gà cũng không ăn, nhưng hôm nay là Tết, và cũng là vìtôi, nàng phá lệ nấu một bát canh trứng.
Lúc ăn cơm, Bạch Lộ nói: “Chị ơi, mấy chữ Phúc chúng ta mua bao giờ mới treo lên? Cả mấy dảigiấy đỏ nữa, có phải viết câu đối Tết gì gì đấy không? Hì hì.” Nói đoạnem nhìn sang tôi: Anh Lư lừa hình như viết chữ đẹp lắm, hay để anh Lưviết câu đối Tết đi!” Bạch Lâm cũng quay sang nhìn tôi. Tôi bất giác nhớ đến lần đầu tiên gặp Bạch Lộ, thầm thở dài.
“Thế nào ạ?” Bạch Lộ thấy tôi không trả lời, tiếp tục truy hỏi. Tôi nhìn em, lại nhìn BạchLâm, cả hai đều có vẻ rất trông đợi, nhiệt tình bốc lên, tôi nói: “Đưọcthôi, cứ để anh viết.”
Bạch Lộ nghe vậy liền vỗ tay, chạy ngay đi lấy giấy đỏ. Tôi băn khoăn không biết nên viết gì, nghĩ đến vận may bất ngờ dạo gần đây, lại trông bát canh trứng rong biển trước mặt, trongđầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, có cách rồi.
Bấy giờ Bạch Lộmang giấy đỏ tới, tôi cũng thường luyện chữ nên trong phòng có sẵn cảbút lông và mực. Chuẩn bị xếp đặt mọi thứ đâu ra đấy, Bạch Lộ sắp giấylên bàn trà, nói: “Mau viết đi, đại tài tử!” rồi nhoẻn miệng cười.
Tôi chấm bút đẫm mực, vung bút viết lên dải giấy đỏ:
Bốn mùa phát tài đụng phải ~ chó đụng phải ~ chó
Năm mới vui tưoi uống canh O gà uống canh O gà
Tôi viết một câu, Bạch Lộ đọc một câu, đến khi viết xong, Bạch Lộ ngây ngôhỏi: “Anh viết gì đây?” Bạch Lâm xem cũng ngỡ ngàng không hiểu. Tôi cười nói: “Nghe anh đọc đây! Bốn mùa phát tài đụng phải phân chó đụng phảiphân chó! Năm mới tươi vui uống canh trứng gà uống canh trứng gà!”
Tôi vừa đọc xong Bạch Lộ đã cười như nắc nẻ, Bạch Lâm cũng cười nói: “Câu này ai mà dám treo chứ!”
Ăn xong bữa cơm tất niên, Bạch Lộ Bạch Lâm liền ôm ti vi chờ xem chươngtrình mừng xuân thường niên, tôi chẳng thích thú gì cái trò đó nhưng vìhai chị em thích xem nên cũng đành ngồi xuống xem cùng.
Chươngtrình vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì điện thoại của tôi đổ chuông, là nhạc bài “Yesterday”, trong đầu tôi chợt hiện lên vẻ mặt ỉu xìu củaTưởng Nam trước ngày nghỉ lễ. Tôi vội quay về phòng, đóng cửa nghe điệnthoại.
“A lô! Tiểu Triệu à?” Đầu dây bên kia truyền lại tiếng Tưởng Nam buồn buồn, chắc chị ở Thượng Hải một mình cô đơn lắm.
“Vâng,” tôi đáp. “Năm mới vui vẻ!”
“Ha ha!” Tưởng Nam cười nói: “Đón Tết một mình vui nỗi gì.”
Tôi nghe vậy chỉ biết im lặng, thấy thật có lỗi với Tưởng Nam.
“Nói chuyện với chị một lúc nhé!” Đằu dây bên kia, Tưởng Nam nói giọng nhẹ nhàng.
“Vâng.”
Thế là hai chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau qua điện thoại, nói gầnmột tiếng Tưởng nam mới chịu lưu luyến ngắt máy. Đến khi tôi ra lạiphòng khách, Bạch Lâm và Bạch Lộ đều nhìn tôi ngạc nhiên. Bạch Lộ nói:“Anh Lư lừa, điện thoại của ai mà nói lâu thế.”
“Mẹ anh,” tôi đáp, mặt bất giác đỏ bừng.
65.
Qua đêm giao thừa, Tết trôi càng nhanh hơn, vừa sớm mồng Một, Bạch Lâm đãsang nhà hàng xóm chúc tết, hai chị em không có họ hàng thân thích cầnđến thăm nên ngày nào cũng chỉ ở nhà ăn uống, hoặc ra ngoài dạo phố.Từng ngày trôi qua, sự cân bằng tinh tế hoặc có thể nói là khủng khiếpgiữa tôi và hai chị em Bạch Lâm Bạch Lộ vẫn không hề bị phá vỡ.
Thoắt cái đã đến mùng 8 Tết, phải đi làm lại. Sáng sớm tới công ty, Tưởng Nam đứng trước cửa văn phòng phát lì xì cho mọi người, nhìn thấy phong baođo đỏ ai cũng cười híp mắt. Thế là cả phòng ngập tràn không khí vui vẻphấn khởi, chỉ có Chu Tĩnh nhìn có vẻ rất không vui. Tôi lấy làm lạ,định trêu mấy câu nhưng lại sợ ảnh hưởng tới hình ảnh của mình tronglòng Bạch Lâm nên đành thôi. Không ngờ mấy ngày sau đã có người phao tin cô nàng và chồng sắp cưới chia tay rồi. Nguyên nhân là vì lần hai người cùng về thăm quê ăn Tết. Quê người yêu Chu Tĩnh ở vùng nông thôn TôBắc, là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, anh chàng kia tuy khá ổn, tốt nghiệptrường danh tiếng ra, nhưng nhà còn rất đông em trai em gái, ai nấy đềuđang đi học, đều phải tốn tiền, gánh nặng quả thực quá lớn.
Vềquê người yêu lên, Chu Tĩnh liền thay lòng đổi dạ, chắc không muốn cùnganh chàng kia gánh vác trách nhiệm nặng nề với gia đình dưới quê! Thế là hai người chia tay! Đến bây giờ tôi mới biết hóa ra thứ gọi là tình yêu kia lại dễ dàng quỵ ngã khi đối mặt với tiền bạc và hiện thực như vậy!Dẫu có là Bạch Lâm hay Tưởng Nam, e rằng đều sẽ thay dạ đổi lòng trướcnhững thứ ấy. Trong ba người phụ nữ của tôi, chắc chỉ có một mình BạchLộ là không màng tới hiện thực với chả money!
Tháng Hai là mộttháng rất kỳ lạ, ngắn nhất nhưng lại nhiều lễ nhất. Lịch âm có Tết ta,Nguyên tiêu, lịch dương lại có lễ Tình nhân. Năm nay Tết sớm, nên Nguyên tiêu rơi vào ngày 12 tháng Hai, ngày 13 trường Bạch Lộ bắt đầu kỳ học,ngày 14 là lễ Tình nhân.
Tết Nguyên tiêu, Bạch Lộ nhất quyết kéotôi đi xem giải câu đố đèn. Thực ra bây giờ trong thành phố rất hiếm nơi tổ chức giải đố đèn, may ra ở những chốn náo nhiệt như khu phố vui chơi vẫn có hội đèn, nên còn tìm được trò này. Chúng tôi rủ Bạch Lâm đicùng, nhưng nàng nói chỗ đó quá đông người, không muốn đi. Nàng còn định ngăn Bạch Lộ, nhưng em nào chịu.
Tôi và Bạch Lộ đến nơi thấyđông nghịt người. Đèn lồng đều đã được thắp sáng, muôn hình muôn vẻ, đèn hoa sen, đèn hoa lan, đèn sư tử, đèn con thỏ, đèn lồng kiểu cũ, đènđiện kiểu mới, vân vân, bày la liệt. Phóng mắt nhìn quanh, nhấp nháysáng tối, vừa thực lại vừa ảo. Bạch Lâm không đi cùng, nên Bạch Lộ chẳng còn kiêng nể gì, khoác tay tôi vô cùng thân mật.
Cùng Bạch Lộthong dong tản bộ giữa dòng người, tôi thấy mình như được quay về thờicổ, hoặc lạc vào một bộ phim võ hiệp nào đó, bốn bề xung quanh là nhữngkiến trúc cổ điển, bên cạnh là một tuyệt thế giai nhân. Nếu có thêm cảkiếm nữa thì càng tuyệt vời. (Còn tuyệt hơn cả Lý Á Bằng ấy chứ!)
Tản bộ ven bờ một lúc, ăn quà vặt, mua mấy thứ đồ linh tinh xong, Bạch Lộkéo tôi xuống đi thuyền, ngắm thủy đăng hội. Xuống nước một cái đã thấykhác hẳn trên bờ, sắc đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước, tiếngngười cười nói, tiếng khua mái chèo, cảnh sắc vô cùng hữu tình.
Xem xong hội thủy đăng, hai chúng tôi liền đi giải câu đố. Hồi còn học đạihọc tôi cũng đã chơi đố đèn một thời gian, thế mà lúc này cùng Bạch Lộxem những câu đố ở đây, nào là Từ Phi cách, Quyển Liêm cách, nào là đốtừ đố thơ, đoán vật đoán lời, câu nào câu nấy nhìn mà hoa cả mắt. BạchLộ cứ nghĩ tôi cái gì cũng tài, thúc ép tôi giải đố đổi phần thưởng choem. Nhung vì chúng tôi đến muộn quá, câu nào dễ đều đã bị người ta đoántrúng ôm phần thưởng cả rồi, còn lại toàn mấy câu khó gặm.
Dạoqua dạo lại với Bạch Lộ cả nửa buổi cũng chỉ đoán ra dăm ba câu. Đangxem tiếp thì bất chợt nhìn thấy một câu đố rất buồn cười “Đứng mà tè,như một người đàn ông”, Bạch Lộ đọc được cũng cười rũ, tôi nhìn kỹ lại,thay từ đổi ngữ, tư duy một chút đã đoán ra là: Thử nước tiểu dươngtính!
Tôi bóc lấy tờ câu đố rồi cùng Bạch Lộ đi lĩnh thưởng.Chẳng bao lâu sau thì nhìn thấy một cặp câu đối chữ hết sức thanh nhã“Chuyện phiếm hàn huyên, Tần Hán Tấn Đường như ảo mộng, Tống Nguyên Minh Thanh tựa như khói lam; thời cuộc rối ren, đế vương tướng tá hóa xươngkhô, công hầu quan hoạn thành tro bụi”. Tôi đứng nghĩ ngợi hồi lâu, Bạch Lộ cứ nhìn tôi chăm chăm chờ đáp án. Tôi tự nhủ trong câu đầu toàn nhắc tới triều đại, tổng cộng tám triều, câu sau lại toàn tước quan, tổngcộng cũng là tám. Nghĩ đến đây tôi đột nhiên nhớ lại một câu đối điệp từ rất nổi tiếng: Vân triều triều triều triều triều triều triều triều tan, triều trường trường trường trường trường trường trường trường tiêu. Vừa vặn câu trên tám chữ triều, câu dưới tám chữ trường.
Giải xongcâu đó, tâm trạng tôi vô cùng phấn khích đang định bóc tờ giấy đố xuốngthì đột nhiên nghe có tiếng người gọi sau lưng: “Tiểu Triệu!” Tiếng gọisao quen thuộc quá, nghe như tiếng Tưởng Nam.
Tôi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là chị. Chị đứng một mình, giữa bóng đèn lồng,ít nhiều phảng phất chút cảm giác đơn độc.
Tôi hoàn toàn khôngngờ lại gặp Tưởng Namở đây. Bà cố ơi, chúng tôi quả là có duyên! Nghenói hằng năm cứ vào dịp Tết Nguyên tiêu lại có gần mấy trăm nghìn ngườiđổ về đây ngắm hội đèn, trong mấy trăm nghìn người đó, tôi và Tưởng Namvẫn có thể gặp nhau tại đây. Gặp cũng không sao, nhưng quan trọng là giờ bên cạnh tôi còn có Bạch Lộ! Nguy hiểm hơn nữa là, bàn tay nhỏ nhắn của em lúc này vẫn đang thân mật khoác trên tay tôi...
Vừa trôngthấy Tưởng Nam, tim gan tôi suýt chút nữa vỡ tung, cảm giác như bất ngờbước hụt chân một cái. Đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch. Nhưng rất nhanh, tôi đã lấy lại được bình tĩnh. Tưởng Nam không phải Bạch Lâm! Dù chị có biết chuyện tôi và Bạch Lộ ở bên nhau thì thế giới cũng khôngđến nỗi tận thế. Hơn nữa với phong cách sống và đối nhân xử thế củaTưởng Nam, tôi nghĩ chắc chị cũng không có yêu cầu gì quá hà khắc vóitôi, về mặt này.
Nghĩ đến đây, tôi liền gọi: “Phó giám đốcTưởng!” rồi quay sang Bạch Lộ nói: “Đây là phó giám đốc công ty bọnanh!” Bạch Lộ nghe vậy bèn lên tiếng chào Tưởng Nam: “Chào chị!” Giọngnói có đôi chút ngượng ngùng, nhưng cũng rất ngọt ngào, cảm giác nhưbiểu hiện rất đúng mực của một cô bạn gái.
Tưỏng Nam ậm ừ, nhìnBạch Lộ rồi lại nhìn tôi, trong mắt thoáng chút nghi hoặc, như đang hỏitôi: Cô gái này có phải là cô bạn học của cậu đấy không? Tôi đỏ mặt,cũng không biết nên giới thiệu Bạch Lộ thế nào. Nói thực, tôi hơi sợTưởng Nam biết được người con gái đang thân mật với tôi chính là em gáicủa Bạch Lâm.
Thấy tôi không nói gì, Tưởng Nam chủ động quay sang Bạch Lộ cười nói: “Cô bé này, em xinh quá, có điều Tiểu Triệu của côngty chúng tôi cũng khá lắm đấy!” Bạch Lộ nghe Tưởng Nam khen mình và tôiliền bật cười, mí mắt cong cong, tiếng cười giòn tan, vang lanh lảnhgiữa trời đêm. Phản ứng của Tưởng Nam khiến tôi yên tâm hơn phần nào.Tưởng Nam vẫn là Tưởng Nam, chị tuyệt không ngang nhiên lật mặt với tôi ở đây.
Tưởng Nam lại nhìn sang tôi, ánh mắt dường như chất chứathất vọng. Lòng tôi đột nhiên trống rỗng, tôi thấy mình quả thực có lỗivới Tưởng Nam. Từ trước đến nay, trong trái tim tôi quả thực Tưởng Namvẫn luôn xếp sau cùng.
“Tiểu Triệu!” Lâu sau, Tưởng Nam mới lêntiếng “Đã giải được câu đố này chưa?” Vừa nói chị vừa chỉ tay vào câu đố đang treo trên đèn. Tôi gật đầu, nói đáp án cho chị nghe. Tưởng Namnói: “Cậu giỏi thật đấy!” ngừng một lúc, chị đột nhiên nói: “Cho tôi bóc câu đố này được không?”
Tôi nghe câu nói của chị dường như còn ý tứ sâu xa nào đó, chợt chột dạ, gật đầu, nói: “Vậy chúng tôi đi dạo chỗ khác đã.” Tưởng Nam vẫy tay, tôi vội vàng kéo Bạch Lộ đi như chạy trốn.
Chúng tôi chơi ở hội đèn đến tối muộn, tới khi dòng người cuối cùng dần tảnhết, tôi và Bạch Lộ mới bắt đầu ra về. Càng xa hội đèn, quang cảnh càngtĩnh mịch. Cơn gió đêm tháng Giêng nhẹ nhàng ùa tới, hơi se lạnh. Tôinhớ lại vẻ mặt buồn thiu của Tưởng Nam khi nãy, lại nghĩ tới cái Tết côquạnh của chị, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Anh Lư lừa!” Bạch Lộ bên cạnh đột nhiên giọng cũng thoáng buồn rầu.
“Ừ?” tôi lơ đễnh đáp.
“Ngày mai em phải quay lại trường rồi.”
“Ừ. Để anh tiễn em.”
“Nhưng…” Bạch Lộ im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng ngày kia là lễ Tình nhân…”
“Thế à?” Bây giờ tôi mới định thần lại, nhìn Bạch Lộ. Bạch Lộ cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt hai chúng tôi vừa chạm vào nhau, tôi liền cười nói: “Nhưng em không thể nghỉ học được!”
“Nhưng em muốn cùng anh đón lễ Tình nhân!” Bạch Lộ nói: “Giống như hôm sinh nhật em ấy.”
“Làm thế sao được? Chị em mà biết sẽ mắng em đấy, đợi em tốt nghiệp xonghẵng hay, chẳng phải chỉ còn một năm nữa thôi sao? Hay là hẹn ngày Thấttịch, anh thích lễ Tình nhân của Trung Quốc hơn.”
Bạch Lộ thởdài, nói: “Em còn có thể sống đến lúc đó không?” Nói đoạn em quay đầulại, nhìn về hội đèn sau lưng. Tôi cũng quay lại nhìn theo em. Bạch Lộnhìn ánh đèn rực rỡ, ngẩn ngơ nói: “Ngày mai nơi ấy còn thắp đèn khôngnhỉ?”
Tôi không trả lời, chỉ ngây người cùng em nhìn về những ánh lửa đèn lấp lóa đằng xa, thực ra có rất nhiều ngọn đèn đã lặng lẽ tắtsớm từ lâu rồi.