Thượng Quan Kỳ tuy nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng không hỏi vặn nữa, chàng chỉ để tâm chờ cơ hội.
Bọn thị vệ áo đen chạy đi đã mất hút không thấy đâu nữa, chi còn lại Thượng Quan Kỳ, Viên Hiếu cùng Liên Tuyết Kiều là ba người ở trong cánh đồng rộng bát ngát.
Thượng Quan Kỳ khẽ đằng hắng một tiếng rồi gọi:
– Liên cô nương!
Liên Tuyết Kiều từ từ mở đôi mắt sáng như sao ra hỏi:
– Việc chi vậy?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Phải chăng cô nương còn đợi một người?
Liên Tuyết Kiều gật đầu.
Thượng Quan Kỳ lại hỏi:
– Cô nương đợi ai?
Liên Tuyết Kiều thốt nhiên đứng phắt dậy thong thả đáp:
– Ta đợi ngươi! Vì ta biết rằng trong vòng mười ngày không gặp ngươi không xong.
Thượng Quan Kỳ ngơ ngần hỏi:
– Thế chằng hóa ra cô mạo hiềm quá ư? Giả tỉ trong vòng mười ngày cô không gặp được chúng tôi thì sao?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Ta chắc rằng mình đoán không sai.
Thượng Quan Kỳ cười lạt hỏi:
– Cô nương đợi tôi có việc chi?
Liên Tuyết Kiều hắng giọng rồi nói:
– Ngươi không nhớ rằng đã yêu cầu ta nghe lời về việc gã anh em của ngươi?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Có chứ!
Liên Tuyết Kiều thấy nỗi thống khổ của mình bỗng tiêu tan đi. Trên mí mắt nàng ẩn hiện một nét vui tươi. Nàng nói:
– Gã họ Viên biểu chỗ gã có một thanh đao vàng...
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Sao?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Gã bảo đó là thanh đao rất quý trên thế gian.
Thượng Quan Kỳ thộn mặt, sực nhớ lại cảnh tượng chàng đã nhìn thấy trong núi Bạch Mã. Viên Hiếu trước ở trong khu rừng thẳm đó, tất biết hai cái xác chết, một đàn ông một đàn bà ở trong thạch động. Khi đó gã còn ngây ngô chưa hiểu việc nhân gian, nhưng cảnh tượng trong động đều đã in sâu vào óc gã, rồi về sau gã nhớ lại dần dần.
Đôi mắt trong suốt của Liên Tuyết Kiều chăm chú nhìn vào mặt Thượng Quan Kỳ. Nàng hỏi:
– Người nghĩ gì mà thừ người ra, sao lại không nói?
Thượng Quan Kỳ “Ồ” một tiếng, nhớ lại những hình ảnh trước:
Lưỡi kim đao trong sơn động trông bề ngoài tựa hồ như lưỡi đao cùn, mà thực ra sắc bén vô cùng. Chàng nhớ cả trên chuôi đao có khắc tám chữ nhỏ “Kinh hồn chi đạo, vô kiên bất tôi” (Lưỡi đao kinh hồn, chạm vào vật cứng rắn mới đứt).
Bỗng thấy Liên Tuyết Kiều dậm chân hỏi:
– Ngươi hóa câm rồi hay sao?
Thượng Quan Kỳ giật mình như người mơ ngủ, choàng tỉnh giấc đáp:
– Đúng đó! Chỗ Viên đệ Ở có thanh kim đao sắc vàng, gã không nói gạt cô nương đâu!
Liên Tuyết Kiều lắc đầu thở dài hỏi:
– Ngươi có nghĩ rằng ta đi theo gã anh em với ngươi tới đó không?
Thượng Quan Kỳ trợn mắt ra không biết trả lời thế nào. Chàng ngửng đầu trông thấy một đám mây trắng đang theo chiều gió bay đi.
Bỗng thanh âm trong trẻo của Liên Tuyết Kiều lại lọt vào tai chàng:
– Việc này ta đã suy nghĩ mười hôm nay. Bây giờ thì ta tin rằng ngươi chân tâm để ta đi theo gã họ Viên.
Nàng đưa mấy ngón tay ngọc ngà quấn lại mớ tóc mai xõa ra. Dưới ánh mặt trời sáng lạng, dung nhan diễm lệ của nàng ửng hồng, làm tiêu tan quầng thâm trên mí mắt. Mặt nàng ẩn hiện nỗi mừng vui e thẹn.
Thượng Quan Kỳ khen thầm:
“Quả nhiên là một trang tuyệt thế mỹ nhân, để nàng bầu bạn với Viên đệ thì thật cay đắng cho nàng”.
Thượng Quan Kỳ lại đưa mắt ngớ sang Viên Hiếu đứng cách xa chừng hơn một trượng. Gã giương đôi mắt đỏ sọc. Trông cặp mắt gã thấy đáy vẻ tự ti và buồn rầu, dường như trong thâm tâm gã cũng biết rằng cái bộ dạng nửa người nửa vượn của gã khó lòng được sánh đôi cùng Liên Tuyết Kiều là một vị tuyệt thế giai nhân.
Thượng Quan Kỳ khẽ đằng hắng lên tiếng:
– Liên cô nương!
Liên Tuyết Kiều mỉm cười hỏi:
– Chi vậy?
Ngừng một lát nàng nói tiếp:
– Mấy hôm nay ta cảm thấy trong người biến đổi khá nhiều, tưởng mình như một cô gái thơ ngây, sắp phải về nhà chồng...
Rồi nàng ra chiều bẽn lẽn không nói gì nữa.
Thượng Quan Kỳ cũng cảm thấy xúc động trong lòng, vội ho luôn mấy tiếng, hỏi:
– Có phải đúng như lời tôi đã thành thật nói với cô không?
Liên Tuyết Kiều biến sắc nói:
– Ngươi biểu ta theo gã họ Viên đi tận góc bể chân trời...
Thượng Quan Kỳ nói:
– Gã được trời phú cho bản lãnh khác thường, lại được danh sư truyền dạy, sau này tất làm nên việc lớn. Nếu gã lại được tài trí của cô nương giúp đỡ cho thì việc bình trị những tà phái võ lâm chẳng có chi là khó...
Liên Tuyết Kiều chớp mắt hai cái rồi nói:
– Ta mạo hiểm đợi ngươi mười ngày tại đây chỉ cốt để nghe ngươi nói vài câu.
Rồi hai hàng châu lệ tuôn rơi.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tôi đã nói từ trước rồi, bây giờ có nói lại cũng thế thôi.
Liên Tuyết Liều lau ngấn nước mắt trên má nói:
– Ngươi nói lại một lần nữa, ta muốn nghe tiếng nói tự đáy lòng ngươi.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cô nương ráng mà chiếu cố cho Viên đê.....
Đột nhiên chàng ngừng lại không nói nữa.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Sao ngươi không nói nữa?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Giở đi giở lại cũng chỉ là một câu dù nói đến bao nhiêu lần cũng thế thôi.
Nét mặt Liên Tuyết Kiều đang hồng hào, bỗng biến thành lợt lạt. Người nàng loạng choạng cơ hồ suýt ngã.
Thượng Quan Kỳ ngửa mặt lên trời gọi:
– Viên đệ! Lại đây mau!
Viên Hiếu thẫn thờ bước lại hỏi:
– Đại ca gọi đệ!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Viên đệ mau đỡ lấy Liên cô nương vì cô khó chịu trong người. Viên đệ nhớ hết lòng săn sóc cho cô.
Viên Hiếu đưa tay ra, nhưng vội rụt lại ngay. Gã là người kiêu dũng thiện chiến, gan dạ phi thường, song đối với Liên Tuyết Kiều thì gã lại kính sợ dị thường.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy nỗi đau lòng, không dám nhìn nữa vội quay đi chỗ khác và bất giác nhỏ hai giọt lệ.
Bỗng thấy Liên Tuyết Kiều mặt mày cực kỳ thê thảm hỏi:
– Ngươi tưởng ta không dám theo gã đi chăng?
Thượng Quan Kỳ từ từ quay lại, chắp tay xá dài nói:
– Xin cô nương chiếu cố cho Viên đệ. Thượng Quan Kỳ này còn sống ngày nào cũng hết lòng cảm kích cô nương ngày ấy.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên giang hai tay ra, châu lệ đầm đìa, mắt nhìn Viên Hiếu khẽ gọi:
– Lại đây mau!
Viên Hiếu vội chạy lại, khúm núm rụt rè không biết làm thế nào.
Liên Tuyết Kiều giục:
– Mau bồng ta lên!
Viên Hiếu đưa hai tay ra ôm lấy tấm lưng thon Liên Tuyết Kiều.
Liên Tuyết Kiều gục đầu xuống vai Viên Hiếu, khẽ hỏi:
– Ngươi có thể đem ta đi để lấy kim đao được không?
Viên Hiếu nói:
– Phải rồi! Thanh đao đó khác hẳn những đao trên thế gian.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Chúng ta đi thôi!
Viên Hiếu nói:
– Tôi muốn cùng đại ca nói mấy câu rồi sẽ đi được không?
Liên Tuyết Kiều nói:
– Không cần! Từ đây trở đi chúng ta vĩnh viễn không muốn thấy mặt y nữa.
Viên Hiếu rùng mình nói:
– Nhưng đại ca đối với tôi rất tốt.
Liên Tuyết Kiếu nói:
– Rồi ta đối đãi với ngươi còn tốt hơn nữa chứ sao?
Viên Hiếu ấp úng:
– Nhưng đại ca, đại cạ..
Trong lòng gã bị xúc động mạnh, không thốt ra lời được, chỉ gọi đại ca đến mấy chục lần rồi không nói được câu gì nữa.
Thượng Quan Kỳ vẫy tay nói:
– Viên đệ! Thôi đi đi! Khi nào gặp sư phụ đừng quên nói ta có lời vấn an.
Viên Hiếu ngẩn ngơ giây lát, đột nhiên gã gầm lên một tiếng thật to vang đến tận mây xanh, rồi trở gót chạy nhanh như bay.
Thượng Quan Kỳ nhìn sau lưng hai người, trong lòng cay đắng mà không nói ra được. Bỗng chàng há miệng ộc máu tươi ra.
Chàng từ từ ngồi xuống, nhắm mắt vận khí điều hòa hơi thở, nhưng trong lòng phiền muộn vô cùng, khó lòng trấn tĩnh lại được và không còn cách gì điều hòa chân khí vào kinh mạch. Chàng lòng buồn rười rượi, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Bỗng nghe một tiếng thở dài vọng lại, rồi có người cất tiếng hỏi:
– Hiền đệ khó chịu lắm phải không?
Thượng Quan Kỳ từ từ quay đầu lại thì thấy Đỗ Thiên Ngạc đứng cách xa chừng bốn năm thước, vẻ mặt nghiêm trang. Chàng lắc đầu gượng cười đáp:
– Không sao. Đa tạ Đỗ huynh có dạ quan hoài.
Đỗ Thiên Ngạc thủng thỉnh bước lại nói:
– Hiền đệ đã không hạ khí xuống được thì đừng vận nội công điều hòa hơi thở, vì như thế chẳng những không ích gì mà còn có hại đến thân thể.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nói:
– Tiểu đệ vẫn như thường mà!
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Thôi đệ đừng gạt ta nữa. Nếu ta để hiền đệ gạt được chẳng hóa ra mấy chục năm bôn tẩu giang hồ cũng uổng thôi ư? Các ngươi nói gì ta đã nghe thấy cả rồi!
Thượng Quan Kỳ nhăn nhó cười đáp:
– Tiểu đệ có làm điều gì lầm lỗi đâu?
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Việc này khó mà quyết định ai phải ai quấy.
Ngừng một lát, Đỗ lại nói:
– Liên Tuyết Kiều nhan sắc như hoa tựa ngọc, Viên Hiếu trái lại xấu xí dị thường. Tuy hiền đệ tổn phí tâm cơ song khó gây thành lứa đôi cho hai người đó được.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tiểu đệ cũng biết thế. Liên Tuyết Kiều không những nhan sắc tuyệt vời, mà tài trí cũng ít người bì kịp. Còn Viên đệ thiên tính dị thường, khí độ hiên ngang, sau này rất có thể thành người bậc nhất trong võ lâm. Nếu gã được Liên cô nương đem tài trí ra giúp đỡ cho thì lo gì không ổn định được giang hồ. Đệ thiết tưởng cặp anh hùng mỹ nhân này sẽ để lại một tấm gương tốt đẹp cho hậu thế.
Đỗ Thiên Ngọc khẽ thở dài nói:
– Hiền đệ nói thế cũng phải...
Rồi Đỗ ngẩng nhìn trời chiều nói tiếp:
– Không nên ở lâu chỗ này, chúng ta phải đi ngay. Đội thị vệ của Cổn Long Vương thua chạy, khi nào họ chịu bỏ đi. Huống chi họ đang nhằm bắt sống Liên cô nương. Nếu ta đoán không lầm thì chỉ lúc nữa sẽ có những tay cao thủ dưới trướng Cổn Long Vương đuổi tới đây.
Thượng Quan Kỳ từ từ đứng dậy nói:
– Đại ca thật là cao kiến. Chúng ta đi thôi!
Đỗ Thiên Ngạc đưa tay ra nói:
– Hiền đệ để ta đỡ dậy.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Không cần!
Rồi lắc lư đi trước.
Đỗ Thiên Ngạc theo sau Thượng Quan Kỳ. Hai người đi chừng dược bốn năm dặm thì đến một khu rừng.
Thượng Quan Kỳ đột nhiên ôm lấy một gốc cây, dừng lại nói:
– Tiểu đệ không đi dược nữa rồi, chúng ta hãy nghỉ đây một lát.
Đỗ Thiên Ngạc chú ý nhìn thấy mặt Thượng Quan Kỳ đỏ bừng lên thì không khỏi giật mình, ông đưa tay ra sờ, thấy đầu chàng nóng ran cả kinh nói:
– Hiền đệ bệnh mất rồi!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Không sao đâu! Mấy bữa nay tiểu đệ học kiếm mệt nhọc quá độ, chỉ cần nghỉ mệt một lúc là lại khỏi ngay.
Bỗng nghe thấy tiếng còi lanh lảnh vọng lại.
Đỗ Thiên Ngạc biến sắc khẽ bảo:
– Bọn thuộc hạ Cổn Long Vương đuổi tới nơi rồi! Chúng ta lẩn đi thôi!
Lúc đó Thượng Quan Kỳ cảm thấy toàn thân phát nhiệt, tứ chi bải hoải.
Nhưng trong lòng chàng có một luồng khí mãnh liệt xông lên. Chàng đứng phắt dậy nói:
– Xin tiểu huynh lánh đi để tiểu đệ cùng bọn thuộc hạ Cổn Long Vương quyết một trận tử chiến.
Đỗ Thiên Ngạc nghe nói rùng mình, lắc đấu thở dài khẽ bảo:
– Trước tình trạng này mình chẳng nên hung hăng cậy tài. Khi ta trà trộn vào trong đội thị vệ áo đen, ta đã phân biệt được mấy hiệu còi thường dùng của họ.
Hồi còi vừa rồi dường như báo hiệu có rất đông người đến và từ bốn mặt ập lại.
Dù thân thể hiền đệ lành mạnh thì hai chúng ta cũng không có cách nào kháng cự được với họ, huống chi hiền đệ lại đang phát sốt.
Thượng Quan Kỳ vẫn quật cường nói:
– Không hề chi! Tiểu đệ biết mình còn chống chọi được.
Đỗ Thiên Ngạc biết chàng đang bàng hoàng vì Liên Tuyết Kiều tức mình bỏ đi, lòng chàng đương đau khổ mà nghe tin Cổn Long Vương phái tay cao thủ đến vây đánh, tấm lòng đau khổ khiến chàng nổi xung không cần gì sống hay chết, liều mạng quyết chiến.
Hơn nữa bệnh thế bộc phát khiến chàng không thể bình tĩnh lại được. Con người đã không coi sống chết vào dâu, chiến đấu không theo đúng lề lối, tất sẽ bị nguy với cường địch.
Bỗng lại nghe một hồi còi lanh lảnh, mỗi lúc một gần, chỉ còn cách vài chục trượng. Tiếng còi bốn mặt vang lên báo hiệu cho nhau, đúng là nguy cơ đến nơi rồi!
Đỗ Thiên Ngạc là người lịch duyệt, biết rằng không thể thuyết phục được Thượng Quan Kỳ, nếu còn chần chờ giây lát, tất càng thêm nguy ngập. Ông khẽ thở dài nói:
– Hiền đệ muốn đánh thật ư?
Thượng Quan Kỳ xoay tay rút kiếm ra, cương quyết đáp:
– Người ta dù có sống đến trăm tuổi, rút cục cũng không khỏi chết...
Đỗ Thiên Ngạc đột nhiên giơ ngón tay ra điểm vào huyệt đạo Thượng Quan Kỳ rất nhanh rồi ôm chàng chạy vào bụi rậm.
Thượng Quan Kỳ tuy trong tâm vẫn tỉnh táo, song huyệt đạo bị kìm chế, miệng không nói được, người không cử động được đành để Đỗ Thiên Ngạc làm gì thì làm.
Đỗ Thiên Ngạc nhìn quanh một lượt lựa một cành cây rậm rạp, rồi cùng Thượng Quan Kỳ trèo lên. Ông là người dày dạn giang hồ, làm việc cẩn thận, đặt Thượng Quan Kỳ vững chắc rồi lại nhảy xuống gốc cây xóa hết vết chân rồi mới nhảy lên nấp trong đám lá cây rậm rạp.
Đỗ Thiên Ngạc vừa nấp xong thì tiếng còi đã đến ngoài rừng. Bốn gã thị vệ áo đen tay cầm binh khí theo nhau đi vào.
Đỗ Thiên Ngạc chú ý nhìn ra thì thấy gã đi đầu tay cầm quỷ đầu đao, lưng giắt cây hổ đầu câu, thân thể cao lớn. Chính là phó thủ lãnh đội thị vệ, tên gọi Lãnh Tiễn Quách Kiệt.
Đỗ Thiên Ngạc tuy mới trà trộn vào đội thị vệ trong một thời gian ngắn, song ông đã có dụng ý đặc biệt, lưu tâm dòm ngó khắp nơi. Những cao thủ trong đội thị vệ Ông nhớ mặt hết. Ông biết rằng Quách Kiệt chẳng những võ nghệ cao cường, nội công hùng hậu, lại còn rất nhiều ám khí, bắn ra trăm phát trúng cả trăm. Vì thế mà gã có biệt hiệu là Lãnh Tiễn. Trong đội thị vệ áo đen, Quách Kiệt đứng vào hàng thứ hai.
Thượng Quan Kỳ tuy bị điểm huyệt, song tai vẫn nghe mắt vẫn trông rõ.
Chàng không cử động được, nhưng trông rõ cường địch đã đến gốc cây mình đang ẩn.
Bỗng thấy Lãnh Tiễn Quách Kiệt hỏi:
– Chúng ở khu này phải không?
Một gã áo đen khom lưng đáp:
– Đúng rồi! Ở cách đây không xa mấy.
Quách Kiệt nói:
– Mới trong khoảnh khắc, chắc bọn chúng chưa chạy xa được, huống chi chúng ta bốn mặt áp vào thì bọn chúng còn đi đâu được.
Quách Kiệt có một địa vị cao cả trong đội thị vệ, nên bọn thuộc hạ gã không dám nói xen vào, cứ để mặc gã nói gã nghe.
Tiếng còi lanh lảnh khắp bốn mặt tám phương truyền lại. Chỗ này im thì chỗ khác nổi lên, liên miên không dứt.
Lãnh Tiến Quách Kiệt móc trong bọc lấy một cái còi đồng đặt lên miệng thổi, phát ra thanh âm chói tai. Tiếng còi mỗi lúc một gần, chớp mắt bốn mặt có đến mấy chục người áo đen kéo ập vào. Những người này vừa trông thấy Quách Kiệt lập tức đứng thẳng người, thõng tay, tỏ vẻ rất cung kính.
Lãnh Tiễn Quách Kiệt đảo mắt nhìn chung quanh một lượt lạnh lùng hỏi:
– Các ngươi có gặp bên địch không?
Bọn áo đen ngơ ngác nhìn nhau, lẳng lặng chẳng ai lên tiếng.
Quách Kiệt cả giận gắt:
– Ta hỏi các ngươi đã gặp bên địch chưa? Các ngươi điếc cả à?
Bỗng thấy một gã đáp:
– Tại hạ từ phía chính đông tới, dọc đường chưa gặp một người nào.
Một gã khác nói:
– Hướng chính bắc cũng không thấy tung tích địch đâu.
Rồi cả hướng Nam, hướng Tây cũng đều báo cáo chưa gặp bên địch.
Lãnh Tiến Quách Kiệt trầm ngâm một lát rồi nói:
– Các ngươi nói vậy thì chẳng lẽ bọn chúng mọc cánh bay trên không rồi hay sao?
Một gã áo đen đứng bên Quách Kiệt nói:
– Có lẽ bọn chúng cỡn nấp quanh quẩn tròng rừng này.
Quách Kiệt chau mày nói:
– Ta cũng nghĩ thế. Bây giờ mình hãy sục tìm khu rừng này xem sao rồi hãy liệu.
Bọn áo đen vâng lời lập tức tản đi.
Đỗ Thiên Ngạc ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
“Mấy chục tên thị vệ này mà tìm ra hành tung mình thì khó lòng thoát chết với chúng...”.
Đỗ Thiên Ngạc còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe nổi lên một trận cười khanh khách nói:
– Thằng nhãi này! Mi còn trốn được nữa thôi?
Đỗ Thiên Ngạc tường hành tung mình đã bị bại lộ trong lòng khôn xiết hoang mang, ông cầm sẵn cây nhuyễn tiên trong tay chuẩn bị đối địch.
Đỗ Thiên Ngạc là tay lão giang hồ lịch duyệt vẫn không lên tiếng chỉ hoảng hốt một chút rồi trầm tĩnh lại. Ông biết rằng Lãnh Tiễn Quách Kiệt hăm dọa để kẻ nhát gan sợ hãi lên tiếng. Chính ông suýt nữa cũng bị mắc mưu. Bỗng có người kêu rú lên dường như bị trọng thương.
Lãnh Tiễn Quách Kiệt đứng ngay dưới gốc cây mà Đỗ Thiên ngạc cùng Thượng Quan Kỳ đang nấp trên ngọn. Song chính vì thế mà hai người lại được an toàn hơn.
Đội thị vệ áo đen này trực thuộc Vương phủ để nghe mệnh lệnh Cổn Long Vương. Chúng đã từng sưu nã những người phạm tội bội phản, tìm kiếm rất kỹ lưỡng, lại giàu kinh nghiệm.
Chúng càng để ý xoi mói những chỗ lá cây rậm rạp. Song chỗ gốc cây Lãnh Tiến Quách Kiệt đứng, bọn này không tiện sục sạo nên hai người nấp trên cây không bị bại lộ.
Đỗ Thiên Ngạc nghe tiếng rú một lần rồi im bặt, không nghe thấy nữa thì biết là đối phương ra đòn rất nặng, nạn nhân không chết cũng bị trọng thương.
Lãnh Tiễn Quách Kiệt hấp tấp chạy đi, rồi cả đội thị vệ đứng rải rác dưới gốc cây này cũng theo gã đi luôn.
Đỗ Thiên Ngạc khẽ vạch lá cây để ngó theo bọn họ, song bị rừng rậm che khuất không nhìn được rõ.
Bỗng nghe tiếng khí giới chạm nhau loảng choảng vọng lại, đúng là đội thị vệ đang cùng cường địch động thủ.
Đỗ Thiên Ngạc ghé vào tai Thượng Quan Kỳ khẽ nói:
– Này hiền đệ! Trước tình cảnh này, mong rằng hiền đệ nghe lời tiểu huynh.
Sau khi tiểu huynh giải phóng huyệt đạo cho hiền đệ rồi, bất luận trường hợp nào, hiền đệ cũng phải nhẫn nại, nếu không bị bên địch phát giác thì nhất thiết không được động thủ.
Nói xong Đỗ Thiên Ngạc ngầm vận chân khí giải khai huyệt đạo cho Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ thở phào một cái rồi hỏi:
– Không hiểu Liên cô nương cùng Viên đệ dã thoát thân được chưa?
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Bọn họ đã lánh khỏi tầm truy nã của bọn áo đen, bây giờ chắc đi xa đến mấy chục dặm rồi.
Thượng Quan Kỳ âm thầm thở dài, giơ tay lên bóp đầu, ngồi tựa vào cành cây lớn nhắm mắt lại. Xem chừng bệnh thể chàng đã nặng lắm rồi.
Đỗ Thiên Ngạc khẽ hỏi:
– Hiền đệ thấy trong lòng khó chịu lắm phải không?
Thượng Quan Kỳ khẽ gật đầu nhắm mắt không đáp.
Đỗ Thiên Ngạc giơ tay ra sờ trán chàng, bất giác cả kinh, vì chân hỏa đã phát tán, trán chàng hiện lạnh như băng.
Đỗ Thiên Ngạc để ý nhìn kỹ thì nét mặt Thượng Quan Kỳ trước đỏ bừng, giờ đã biến thành lợt lạt.
Ngoài xa tiếng khí giới vẫn chạm nhau không ngớt.
Đỗ Thiên Ngạc nhờ sự kinh nghiệm đã nhiều, nhận ra rằng trong khu rừng này đang tiếp diễn một cuộc chiến đấu kịch liệt do một số đông người, trong lòng không khỏi mừng thầm, khẽ bảo Thượng Quan Kỳ:
– Hiền đệ cố nhẫn nại chút nữa, dường như đội thị vệ Cổn Long Vương đã gặp những tay cao thủ Cùng Gia Bang.
Chưa dứt lời, một hồi còi cấp bách vang lên, đội thị vệ gọi nhau rút lui.
Một đại hán mình mặc áo sắc tro, tay cầm trường kiếm đi trước, chính là võ tướng Quan Tam Thắng, theo sau ông có đến mấy chục người.
Đỗ Thiên Ngạc hắng giọng luôn mấy tiếng rồi ôm Thượng Quan Kỳ nhảy xuống. Vì ông mình mặc áo đen của đội thị vệ nên người Cùng Gia Bang lập tức bao vây.
Võ tướng Quan Tam Thắng nhìn kỹ Đỗ Thiên Ngạc rồi hỏi:
– Đỗ huynh đấy ư? Sao lại ăn mặc thế?
Đỗ Thiên Ngạc tủm tỉm cười, không trả lời câu hỏi Quan Tam Thắng, để mắt nhìn Thượng Quan Kỳ đang ẵm trong tay, nói:
– Người anh em của tại hạ đang bị trọng bệnh, cần được chữa ngay. Tại hạ nghe Đường tiên sinh tinh thông y thuật, phiền Quan huynh đến tới đó, rồi còn chuyện gì sẽ nói sau cũng chưa muộn.
Quan Tam Thắng để ý nhìn Thượng Quan Kỳ thấy chàng hai mắt nhắm nghiền, nước da xanh mướt, dường như bệnh tình rất là trầm trọng. Ông trầm ngâm một lát rồi nói:
– Đường tiên sinh phái tại hạ đem Tứ Thập Bát Kiệt giữ khu rừng này. Đội thị vệ áo đen tuy đã rút lui nhưng tại hạ còn phải giữ ở đây, e rằng không dám bỏ đị..
Ngừng một lát Quan Tam Thắng lại nói:
– Bây giờ tại hạ đành giải quyết cách này vậy:
Phái bốn tay cao thủ trong Tứ Thập Bát Kiệt dẫn hai vị đi yết kiến Đường tiên sinh.
Đỗ Thiên Ngạc biết rằng Quan Tam Thắng phái bốn tay cao thủ, tiếng gọi là đưa mình đi, nhưng kỳ thực là để giám sát mình. Song ông cũng cho rằng trước tình cảnh này không thể trách người ta đa nghi được liền nghiêng mình nói:
– Làm rộn Quan huynh nhiều quá!
Quan Tam Thắng gật đầu cười nói:
– Văn thừa tệ bang cầm mạch bốc thuốc, thật có tài khởi tử hồi sinh. Ông bạn Đỗ huynh chỉ uống một thang là khỏi.
Nói xong phái bốn tay cao thủ dẫn Đỗ Thiên Ngạc đi yết kiến Đường Toàn.
Đỗ Thiên Ngạc theo bốn đại hán luồn qua khu rừng rậm đến một cánh đồng bát ngát, bốn đại hán bắt đầu tăng gia cước bộ. Đỗ Thiên Ngạc cũng phải chạy nhanh cho kịp.
Trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, Đỗ Thiên Ngạc đã nhìn thấy đằng xa có một thôn trang độ bốn năm nóc nhà nhỏ.
Đỗ Thiên Ngạc cúi xuống nhìn Thượng Quan Kỳ, thấy hai mắt chàng vẫn nhắm nghiền, ngủ say li bì. Ông chạy nhanh như vậy mà chàng cũng không tỉnh lại thì trong dạ bồn chồn.
Hai gã áo sắc tro dẫn đường đi trước đã rẽ vào trong thôn. Hai gã đi sau Đỗ Thiên Ngạc khẽ nói:
– Xin đại giá chờ đây một chút, đã có hai vị vào thông báo rồi.
Chỉ một lát đã thấy Đường Toàn mình mặc áo dài, tay cầm quạt thủng thỉnh ra nghênh tiếp cười nói:
– Đỗ đại hiệp đến đây thật là may! Xin mời vào đây ngồi chơi một lúc.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Tại hạ được tiên sinh ra đón tiếp, rất lấy làm áy náy!
Đường Toàn chợt để mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, hỏi ngay:
– Sao, y bị thương ư?
Đỗ Thiên Ngạc đáp:
– Y bị bệnh đó. Phiền tiên sinh coi mạch cho.
Đường Toàn nói:
– Xin mời Đỗ huynh vào đây nói chuyện.
Đoạn xoay mình đi trước dẫn đường. Đỗ Thiên Ngạc theo sau vào một căn nhà tranh, giậu tre bao bọc chung quanh. Trong nhà đại sảnh đặt một cái bàn gỗ sơn đỏ. Trên bàn đầy đủ giấy tờ bút mực.
Đường Toàn mời khách ngồi rồi vẫy tay bảo những người mặc áo sắc tro:
– Các ngươi hãy lui ra.
Hai gã cúi mình chắp tay lui ra.
Đường Toàn đặt cây quạt xuống bàn nói:
– Cứu người là gấp, để tại hạ cầm mạch cho y xem sao đã.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Y mắc bệnh một cách khác lạ, e rằng không phải bệnh thông thường...
Đường Toàn gật đầu không nói gì, kéo tay trái Thượng Quan Kỳ chẩn mạch.
Đường Toàn nhắm mắt hồi lâu rồi mở choàng ra nói:
– Quả nhiên bệnh thế trầm trọng!
Đỗ Thiên Ngạc sợ quá vội hỏi:
– Còn có thể cứu được nữa không?
Đường Toàn đáp:
– Không nguy đến tính mạng, song cần phải một thời gian mới chữa được.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Xin tiên sinh bốc thuốc ngay cho.
Đường Toàn nói:
– Ở nơi hoang dã này không có tiệm bán thuốc. Bây giờ đành cho y mấy viên thuốc hoàn để giữ lại nguyên khí rồi mới phái người đi hốt thuốc.
Nói xong thò tay vào bọc lấy ra một cái bình ngọc móc hai viên thuốc hòa với nước cho Thượng Quan Kỳ rồi bảo Đỗ Thiên Ngạc:
– Dường như Thượng Quan huynh vì trong lòng sầu khổ quá đỗi mà mắc bệnh. Phần vì y lao thân quá độ, phần lại cảm mạo phong hàn.
Đỗ Thiên Ngạc gật đầu nói:
– Tiên sinh đoán bệnh trúng lắm. Mấy bữa nay y vừa đau khổ vừa mệt nhọc.
Đường Toàn nói:
– Có chỗ tại hạ còn chưa hiểu, xin Quan huynh nói thực cho hay.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Tại hạ biết được điều gì xin nói hết.
Đường Toàn hỏi:
– Gần đây Thượng Quan huynh có gặp việc gì thương tâm quá độ không Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Dĩ nhiên là có. Hỡi ôi! Gan dạ anh hùng, tâm tình nhi nữ. Điều ấy đã khiến cho con người nát ruột tan hồn để mà chịu đựng.
Đường Toàn hỏi:
– Đỗ huynh nói thế là nghĩa làm sao?
Đỗ Thiên Ngạc liền đem sự tình của Thượng Quan Kỳ mấy bữa nay thuật lại một lượt, nhưng giấu nhẹm việc Thượng Quan Kỳ luyện kiếm. Đường Toàn khen rằng:
– Thật là một người hiệp sĩ nhân hậu. Trách nào y không muốn sống, chẳng thèm đem công lực chống cự với bệnh thế.
Đỗ Thiên Ngạc hỏi:
– Y liều lĩnh đến thế kia ư?
Đường Toàn nói:
– Tại hạ chẩn mạch biết rằng mạch yếu mà không trống rỗng, bệnh trầm trọng nhưng tiềm lực hãy còn dư đủ, cần phải tĩnh dưỡng.
Đỗ Thiên Ngạc thở dài nói:
– Xem thế thì biết, y đem lòng yêu Liên cô nương đến cực điểm, mối tình khó bề gỡ cho ra, nên y định tự tuyệt sinh cơ.
Đường Toàn trầm ngâm một lúc, đột nhiên ngẩng mặt lên nói:
– Theo ý kiến tại hạ thì hành động này của Thượng Quan huynh không những tỏ ra khí phách anh hùng mà còn muốn thành toàn cho Liên cô nương cùng Viên huynh đệ.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Tiên sinh liệu việc như thần. Tại hạ xin nghe lời cao luận.
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Tại hạ có hiểu sơ qua về thuật tướng số. Trong cái đẹp của Liên cô nương đã lộ ra ý chí mãnh liệt, có phong độ một đấng trượng phu, đó là một điểm sẽ nắm chủ quyền.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Liên cô nương tuy là đàn bà mà lãnh tụ quần hào. Nếu không phải bậc tài trí thì làm sao điều khiển nổi. Lời bàn của tiên sinh thật đúng.
Đường Toàn lại tủm tỉm cười nói:
– Liên Tuyết Kiều bề ngoài đã nắm quyền mà bề trong đầy ý chí cương nghị. Hơn nữa thông minh tài trí của cô có lẽ còn hơn cả Thượng Quan huynh. Nếu cô ta cùng Thượng Quan huynh ở với nhau sẽ đi đến chỗ cô rời bỏ võ công đi tập thêu thùa để học làm người hiền thê thì chẳng hóa ra uổng mất một đời tài hoạ..
Ngừng một lát Đường Toàn lại thở dài nói tiếp:
– Trên đời không có việc gì tận thiện tận mỹ. Sắc nước hương trời như Liên Tuyết Kiều mà sánh vai với Viên Hiếu thì hỏng bề cá nước duyên ưa, song võ công hai người có thể thành tựu được những việc cực kỳ lớn lao. Viên Hiếu thiện tính khác thường. Bề ngoài ra vẻ vụng về mà bề trong cực kỳ linh mẫn.
Nhân gã tự biết mình mặt mũi xấu xa, khó lòng xứng đáng với vợ đẹp, tất gã phải đem hết tinh lực rèn luyện võ công cho thành người hào kiệt để kéo lại và như thế sau này bản lĩnh gã không biết đến đâu mà lường.
Đỗ Thiên Ngạc gật đầu nói:
– Lập luận của tiên sinh khiến cho ai nấy đều phải kính phục.
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Liên Tuyết Kiều cốt cách hơn người, tuy nàng thấy lang quân tướng mạo xấu xa cũng không đến nỗi thay lòng đổi dạ. Vậy thì những lúc phòng loan tịch mịch, cô phải tìm cách gì để tiêu dao tuế nguyệt? Anh chàng Viên Hiếu đã chẳng hiểu gì về tình đằm thắm, tất cô phải đem tinh lực ra mưu đồ việc lớn. Cô ta mà vận dụng hết tâm cơ để tính toán thì quyết chẳng kém gì Đường Toàn này. Nếu cô được...
Đường Toàn nói đến đây thốt nhiên ngừng lại.
Đỗ Thiên Ngạc nghiêng mình nói:
– Tiên sinh ngày đêm lo nghĩ, không một lúc nào thảnh thơi. Lần này tôi gặp tiên sinh so với lần trước đã thấy gầy đi nhiều. Tiên sinh thứ cho Đỗ Thiên Ngạc này nói một câu càn dở, Đỗ mỗ coi thần sắc tiên sinh...
Đường Toàn từ từ đứng dậy ngắt lời:
– Nhọc lòng Đỗ huynh phải quan hoài. Đêm đã khuya rồi, Đỗ huynh đi nghỉ thôi!
Đỗ Thiên Ngạc khẽ thở dài, nghiêng mình từ từ lui ra. Đỗ vừa ra đến cửa, đột nhiên ngừng lại nói:
– Còn Thượng Quan hiền đệ Ở đây chẳng lẽ để nhọc lòng tiên sinh?...
Đường Toàn đáp:
– Đỗ huynh bất tất phải quan tâm. Chờ Thượng Quan huynh tỉnh lại, tại hạ sẽ gắng sức thuyết phục y để y hết nỗi sầu bi.
Đỗ Thiên Ngạc lại chắp tay lui ra. Một gã áo sắc tro đã chờ sẵn đưa ông ta vào một phòng tĩnh mịch nghỉ ngơi.