Như mộng du về đến nhà, như mộng du ăn cơm chiều, như mộng du làm xong bài tập, Kiều Tịch còn chưa tiêu hóa hết những chuyện đã phát sinh chuyện trong hôm nay, trước khi ngủ trong đầu lại một lần nữa hồi tưởng lại lời của nam sinh, thì ra đêm hôm đó bản thân cô không tự chủ được kêu tên Lục Tri Hiểu, thực sự là một hiểu lầm lớn.
Mất ngủ đến mười hai giờ đêm, nam sinh kia gọi điện thoại tới, “Không ngờ cậu còn chưa ngủ.”
“Cậu cũng thế.
Bên kia trầm mặc một hồi, anh hờ hững hỏi, “Cậu thực sự thích tớ sao?”
Dừng một chút, Kiều Tịch lúng túng trả lời, “Ừ.”
“Có thể...” Giọng nói có chút do dự, “Có thể cậu từ tận đáy lòng thực ra người cậu thích nhất chính là Lục Tri Hiểu hay không, chỉ là bản thân cậu không biết thôi. Không phải người ta thường nói lúc say rượu thường nói thật à, cho nên ở loại tình huống này mà nói những lời lúc đó từ miệng cậu là những lời thật tâm?”
“Thế nhưng...”
“Mặc dù tớ biết nói như vậy có hơi đường đột, nhưng cậu cùng Lục Tri Hiểu quan hệ tốt như vậy, cũng nghe đồn nói rằng các cậu là thanh mai trúc mã... Nếu như thích, cậu cũng không cần quá để ý cảm xúc của tớ đâu.”
“Thế nhưng...”
“Nếu như hai cậu hẹn hò, tớ sẽ chúc phúc cho các cậu, chuyện đêm hôm đó tớ sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Kiều Tịch bị cắt ngang vài lần, thẳng đến khi nam sinh có ý dừng lại, cô mới đem lời nói cho hết: “Thế nhưng, tớ căn bản không có khả năng thích Lục Tri Hiểu.”
“Vì, vì sao?” Nhịp tim của nam sinh vào giờ phút này bắt đầu nhanh lên.
“Bởi vì, bởi vì cậu ta là em họ của tớ.”
Bây giờ hồi tưởng lại chút.
Ngày tụ họp hôm đó, Kiều Tịch đang say khướt đã đạt được mục đích đè Lâm Tư Vi lên ghế sofa, liền nằm bò ở trên người anh ngủ. Tim nam sinh đập rất nhanh, hai má hơi đỏ lên, lại nghe thấy nữ sinh đang mông lung ở bên tai nhẹ giọng kêu ba chữ “Lục Tri Hiểu”, trong lòng ngay lập tức lạnh lẽo.
Nhưng anh không nghe thấy nửa câu sau của nữ sinh, “Cậu trăm nghìn lần đừng nói cho mẹ tớ biết.”
“Cho nên nói, tất cả đều là hiểu lầm?” Trên hành lang giờ tan học, Lục Tri Hiểu giật mình hỏi, “Cậu ta nghĩ người cậu thích là tớ ư, do nhầm lẫn để rồi phá hoại sự trong trắng của cậu ta, cho nên mới...”
Kiều Tịch gật gật đầu.
“Vậy cậu ta đối với cậu...”
Kiều Tịch không nói lời nào.
“Không phải nói cùng Trương Lập Vi có quan hệ không rõ quan hệ à?”
“Nghe nói là con gái của bác cậu ta, bởi vì học cùng một trường, đoạn thời gian trước ba mẹ Trương Lập Vi đi Pháp du lịch, liền xin nhờ gia đình cậu ta chăm sóc mấy ngày.”
Lục Tri Hiểu sắc mặt đột nhiên sáng ngời, vỗ vỗ vai Kiều Tịch, “Cậu có cơ hội rồi!”
Kiều Tịch chỉ cười ngốc.
Sau khi Lục Tri Hiểu đi, Kiều Tịch một mình đứng ở trên hành lang. Xung quanh vắng vẻ, mặt trời chiếu sáng trên người cô, cô mặc đồng phục trắng tinh, còn khoác thêm một chiếc áo màu hồng phấn mềm mại bên ngoài. Nhìn thiếu niên trên vai là chiếc cặp sách ở phía xa xa đang hướng chính mình đi tới, gương mặt anh dịu dàng đến nỗi có thể khiến người ta tan chảy.
Lúc này điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, Kiều Tịch mở ra xem, bên trong viết, “Nhất định phải hạnh phúc nhé, uống nước phải nhớ nguồn, đừng quên mời tớ ăn cơm.”
Tên người gửi là ” Em trai họ yêu quý.”
Kiều Tịch ngẩng đầu, nhìn Lâm Tư Vi đang đi về phía mình dưới ánh nắng mặt trời, rồi nở nụ cười rạng rỡ.
_____Hoàn_____