Diểu Đông mệt mỏi nằm úp sấp trên bàn , nhìn chằm chăm chén rượu quả trám thủy tinh màu lục sắc , đờ ra .
“Tâm tình không tốt ?” Thanh y nhân phất nhẹ phiến quạt , lười biếng cắt đứt bầu không khí nặng nề .
“Không có ….” Diểu Đông hạ mắt suy nghĩ , lông mi dài cong vút che đi đôi mắt mệt mỏi rã rời , y khởi động thân , bất chợt hỏi “Đại thúc khi còn bé có bùa hộ mệnh hay không a?”
“Có .”
“Nương của đại thúc vì đại thúc cầu ư?”
“Nàng cầu cho ta ,” thanh y nhân nhấp ngụm trà “Còn có những người khác cầu cho .”
“A….. ” Diểu Đông rũ mắt che giấu ngữ điệu cực kỳ hâm mộ, cười cười nói “Thật tốt .”
Thanh y nhân nhíu mi , không cho là đúng “Cái loại đồ nữ nhi ấy , có tác dụng gì cơ chứ ?”
Diểu Đông mím môi , trầm mặc một hồi , khó hiểu nói “Thật tình thì….rất có ích nha .”
Y dời đi đường nhìn , nhìn về một đoàn hỏa diễm trong không gian hắc ám.
Bùa mẫu hậu thành tâm cầu nguyện , nhất định rất có ích .
Huống chi , điều mình quan tâm cho tới bây giờ cũng không phải là có tác dụng gì hay không .
Diểu Đông quay lại nằm úp sấp trên bàn , tại góc độ này ,thanh y nhân , thấy được hàng mi thật dài của y chập chờn dưới hỏa quang , mờ mờ ảo ảo.
“Ta phải đi .” Thanh y nhân nói .
Diểu Đông ‘ừm’ một tiếng .
Y đứng dậy nhìn người nọ , suy nghĩ một chút bồi thêm một câu “Lúc rảnh rỗi có thể tới đây ngồi , tùy tiện uống chút rượu , không thu tiền của ngươi .”
Đôi mắt thanh y nhân lóe lóe , đưa tay sờ sờ đầu của y , không nói gì.
Trở lại trong cung , Tiểu Viên Tử nói cho y biết Phủ Tử Dục đã tới .
“Ta đã nói điện hạ không khỏe trong người , không tiếp khách , hắn vẫn không chịu đi, thậm chí còn muốn xông vào , thẳng đến khi Đông phi nương nương đi ra hắn mới bỏ đi .”
Diểu Đông gật đầu , y vẫy lui Tiểu Viên Tử đang còn muốn quở trách Phủ Tử Dục , thổi tắt ánh nến , buông thân thể thả vào trên chiếc giường lớn vắng vẻ .
Hàn khí trong thân thể chậm rãi bắt đầu dâng lên , dùng cánh tay gắt gao ôm lấy chính mình .
Song cửa khép hời có một tia sáng theo màn đêm hôn ám tiến vào , mỏng manh chập chờn theo cơn gió ,trong một mảnh vắng vẻ hiện ra đồ án thần bí.
Các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch , Diểu Đông gắt gao ôm lấy chính mình .
Thế nhưng siết chặt thì có ích lợi gì ? Có ích lợi gì chứ ? Cái loại lạnh lẽo từ đầu khớp xương tràn tới, là từ trong huyết nhục chảy ra , bén nhọn đến xương , tựa hồ như bị rút lấy máu trong thân thể ngưng kết thành băng , thống thổ không sao chịu nổi .
Trong bóng đêm vô tận , có ai mang đến một tia ấm áp hay không ?
Trong hỗn loạn , Diểu Đông dường như nghe thấy trong không khí truyền đến câu truyện cười của người nào đó , ôn nhuận quen thuộc ,mang theo ánh nắng dương quang , hương thơm hoa vũ .
Nữ tử mỹ lệ dịu dàng ôn nhu hỏi “Tử Dương lạnh không ? Có cảm thấy lạnh hay không ?”
Người nói đến đây với mẫu hậu , mẫu hậu ngủ cùng ngươi sẽ không lạnh nữa .
Mơ mơ màng màng mở mắt ra , trong bạch quang nhàn nhạt có người ôn nhu nhìn y , vươn tay ra với y .
Ngươi đến đây với mẫu hậu , người nói , mẫu hậu cùng ngươi .
Diểu Đông hơi nở nụ cười , hướng về phía hư không đen kịt băng lãnh , vươn tay ra .
Mẫu hậu , con rất lạnh .
Mẫu hậu , người ở nơi nào ?
—
Thuận đế hồi cung .
Yến tiệc ca múa mừng cảnh thái bình , ăn uống linh đình . Quỳnh Hoa điện đốt huân hương thanh thần , mùi thơm sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái , thế nhưng mùi son phấn , hương khí rượu ngon và thức ăn khiến không khí trở nên có chút niêm nị nặng nề .
Hình như trong không khí thoáng cái có trọng lượng , nặng trịch đè xuống , làm cho người ta thở không nổi .
Diểu Đông tọa ở thái tử vị , lẳng lặng đợi buổi tiệc kết thúc .
Bên kia đại điện Phủ Tử Dục nhắm chừng là đang miêu tả lại tình hình tai nạn ở Lê huyện , khiến cho các phi tử kiều mị vừa sợ hãi kêu lên vừa thở dài , tiện đà nhăn nhó ra ngữ điệu từ ái , trước mặt Thuận đế khen hắn có công cứu tế , không sợ gian khổ .
Thuận đế miễn cưỡng cười , im lặng không đáp lời .
Bóng đêm thâm trầm , âm thanh sáo trúc lả lướt , vũ nữ xinh đẹp thướt tha uyển chuyển biểu diễn , Diểu Đông cúi đầu , bắt đầu suy nghĩ có nên bịa ra một lý do rời khỏi đây hay không .
Tiếng ca hòa với tiếng cười xốn xang , người trên thượng vị bỗng nhiên kêu “Tử Dương .”
Tử Dương ….
Diểu Đông trầm mặc một hồi , y giương mắt nhìn về phía Thuận đế , nhíu mày không khỏi nghi hoặc một trận .
Thuận đế từ trước tới nay không gọi y là Phủ Tử Dương .
Suốt thời gian hiếm hoi gặp mặt , người nọ luôn dùng ngữ thanh lạnh lùng mạn bất kinh tâm gọi y một tiếng ‘Thái tử ‘, ngữ điệu luôn luôn mang theo xa cách lạnh nhạt , khinh miệt . Cách gọi Tử Dương hôm nay thật vô cùng thân thiết , thực sự là vô cùng quái dị , khó tin đến cực điểm .
Đại điện hỗn loạn thoáng chốc im lặng , các hoàng tử phi tần ngạc nhiên , mang theo tâm tư xem hí kịch , suy đoán lần này đế quân bệ hạ muốn gây khó dễ hì cho thái tử đây .
Thuận đế ưu nhã ngồi trên trường kỷ , khuôn mặt hoàn mỹ tinh tế như một bức họa không tia hỉ nộ , đôi mắt sâu thẳm ngoài trừ tôn quý uy nghi tựa hồ còn có chút khác biệt gì đó lưu chuyển. Hắn nhìn Diểu Đông thận trọng nhìn mình , khóe miệng có chút co rút , hỏi ” Tử Dương ở trong cung theo thái phó học được những gì ?”
Tâm huyết bỗng nhiên dâng trào à , Diểu Đông thầm nghĩ .
Y tùy tiện bẩm báo vài thư danh , đợi Thuận đế như dĩ vãng không kiên nhẫn cắt đứt , sau đó gạt mình qua một bên .
Thế nhưng người nọ vẫn không lên tiếng , chỉ là dùng cặp mắt thâm thúy khiến người hít thở không thông nhìn y , tựa hồ chăm chú nghe , lại tựa hồ như không an lòng .
Thực sự là kỳ quái .
Diểu Đông bỗng nhiên dừng lại , ngẩng đầu đón nhận đường nhìn từ Thuận đế .
“Còn gì nữa không ?” trầm mặc chốc lát , y hỏi “Phụ hoàng còn có chỉ thị gì khác ư?”
Thuận đế bí hiểm “Ừm” một tiếng , Diểu Đông dừng một chút , còn nói “Nhi thần không khỏe , xin cho phép nhi thần cáo lui .”
Người trên thượng vị thoáng nheo mắt , mọi người thầm nghĩ không tốt , hạ thấp mi tâm nên Diểu Đông khó mà phát hiện , như cũ chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn hắn , không kiêu ngạo , không siểm nịnh , chỉ là đợi một đáp án .
Thuận đế lấy tay gõ gõ một chút lên thành ghế , khiến kẻ khác tim đập nhanh thình thịch , hắn nửa híp mắt trầm mặc một lúc lâu , cuối cùng mở miệng , nói “Như vậy , Tử Dương liền lui xuống trước nghỉ ngơi đi .”
“Tạ ơn phụ hoàng .” Theo quy củ hành lễ , Diểu Đông xoay người ly khai , lưu lại cho mọi người với đủ loại tâm tư khác nhau bóng lưng không chút lưu luyến .
Phù hoa thôn tẫn , chỉ còn dạ minh châu yếu ớt tản ra quang mang nhu hòa , Thuận đế nửa nằm nửa ngồi trên ghế , từ từ nhắm hai mắt lại , chẳng biết dạng suy nghĩ cái gì .
Trang Quý an tĩnh một bên , trên khuôn mặt lộ ra chút mừng rỡ , cùng chút thấp thỏm , nghi hoặc .
“Cửa ải cuối năm qua đi , thế lực Tần Tự Sơn sẽ bị diệt trừ triệt để ….”
Thuận đế chậm rãi mở mắt ra , trong tia sáng tỏ tỏ mờ mờ , cái loại tâm tình vui sướng khi sắp diệt hậu hoạn tựa hồ cũng trở nên mờ mịt theo .
“Sang năm nên thu lưới .”. Trang Quý cảm thán nói .
Loại trừ Tần Tự Sơn , kế tiếp phải chăng nên lập lại thái tử .
Lập lại thái tử …
Thuận đế khẽ nhíu mi .
Kỳ thực hiện tại trong cung , thái tử là kẻ có ít quyền thế nhất . Những năm gần đây , các hoàng tử vội vàng mượn nhân mạch, nuôi dưỡng vây cánh , Phủ Tử Dương thì cái gì cũng đều không làm , hư danh thái tử cũng chỉ nhờ thế lực yếu ớt nhà ngoại , hoàng hậu đã qua đời cùng huyết mạch trưởng tử chống đỡ . Lập lại thái tử , Chu gia tất nhiên sẽ quay đầu hàng phục Phủ Tử Dục , đến lúc đó Phủ Tử Dương thân cô thế cô , chỉ sợ một ngày cũng không sống nổi .
Thuận đế hạ mắt , đối với thế cục điều khiển trong tay bấy lâu bỗng nhiên tâm sinh bất an .
Kỳ thực không nên tâm huyết dâng trào , hắn than nhẹ một tiếng .
Nếu như khi đó tùy tiện phái một người nào đó theo , nếu như căn bản bỏ mặc … có lẽ trong lòng sẽ không đau đớn như thế này .
Trước đây Thuận đế không tin vào cái thứ gọi là huyết thống ràng buộc.
Thế nhưng, sự thực chứng minh , hài tử bị hắn bỏ mặc mười sáu năm kia , bất quá chỉ ngẫu nhiên quan tâm hơn mười ngày , liền không thể buông xuống được .
Cái loại cảm tình không rõ này , đại khái cũng chỉ có thể dùng huyết thống để lý giải a .
Cho Trang Quý lui ra , Thuận đế một mình ngồi ở thư phòng .
Cửa sổ nửa mở , ánh trăng yếu ớt chiếu rọi , hắn nhớ tới buổi hoàng hôn kia , thiếu niên mỉm cười tựa như sẽ dưng tiến vào hư không , tan biến không nắm giữ lại được .
Ma xui quỷ khiến níu y lại , kỳ thực ngực có loại hoảng loạn không hiểu .
Giống như là mất đi một thứ gì đó quan trọng .
Thiếu niên nói “Ta là Diểu Đông , Diểu Đông của tháng mười hai .”
Đôi mắt y nhìn mình nhưng lại tựa như nhìn về hư vô , không rõ phương hướng .
Dáng cười thật tốt , nói chuyên không đâu chính là lời nói cũng thật tốt , bàn tay đặt ở tay mình cũng thật tốt , đều tựa hồ cách xa như trời và đất , vô pháp nắm giữ .
Giống như là từ lâu đã mất đi thứ gì đó .
Vị Thỉ, đưa lưng về bóng đen không tiếng động xuất hiện tại thư phòng, Thuận đế xoa xoa mi tâm , thấp giọng nói ” Kế hoạch có thay đổi , trẫm có an bài khác .”
8.
Diểu Đông mệt mỏi nằm úp sấp trên bàn , nhìn chằm chăm chén rượu quả trám thủy tinh màu lục sắc , đờ ra .
“Tâm tình không tốt ?” Thanh y nhân phất nhẹ phiến quạt , lười biếng cắt đứt bầu không khí nặng nề .
“Không có ….” Diểu Đông hạ mắt suy nghĩ , lông mi dài cong vút che đi đôi mắt mệt mỏi rã rời , y khởi động thân , bất chợt hỏi “Đại thúc khi còn bé có bùa hộ mệnh hay không a?”
“Có .”
“Nương của đại thúc vì đại thúc cầu ư?”
“Nàng cầu cho ta ,” thanh y nhân nhấp ngụm trà “Còn có những người khác cầu cho .”
“A….. ” Diểu Đông rũ mắt che giấu ngữ điệu cực kỳ hâm mộ, cười cười nói “Thật tốt .”
Thanh y nhân nhíu mi , không cho là đúng “Cái loại đồ nữ nhi ấy , có tác dụng gì cơ chứ ?”
Diểu Đông mím môi , trầm mặc một hồi , khó hiểu nói “Thật tình thì….rất có ích nha .”
Y dời đi đường nhìn , nhìn về một đoàn hỏa diễm trong không gian hắc ám.
Bùa mẫu hậu thành tâm cầu nguyện , nhất định rất có ích .
Huống chi , điều mình quan tâm cho tới bây giờ cũng không phải là có tác dụng gì hay không .
Diểu Đông quay lại nằm úp sấp trên bàn , tại góc độ này ,thanh y nhân , thấy được hàng mi thật dài của y chập chờn dưới hỏa quang , mờ mờ ảo ảo.
“Ta phải đi .” Thanh y nhân nói .
Diểu Đông ‘ừm’ một tiếng .
Y đứng dậy nhìn người nọ , suy nghĩ một chút bồi thêm một câu “Lúc rảnh rỗi có thể tới đây ngồi , tùy tiện uống chút rượu , không thu tiền của ngươi .”
Đôi mắt thanh y nhân lóe lóe , đưa tay sờ sờ đầu của y , không nói gì.
Trở lại trong cung , Tiểu Viên Tử nói cho y biết Phủ Tử Dục đã tới .
“Ta đã nói điện hạ không khỏe trong người , không tiếp khách , hắn vẫn không chịu đi, thậm chí còn muốn xông vào , thẳng đến khi Đông phi nương nương đi ra hắn mới bỏ đi .”
Diểu Đông gật đầu , y vẫy lui Tiểu Viên Tử đang còn muốn quở trách Phủ Tử Dục , thổi tắt ánh nến , buông thân thể thả vào trên chiếc giường lớn vắng vẻ .
Hàn khí trong thân thể chậm rãi bắt đầu dâng lên , dùng cánh tay gắt gao ôm lấy chính mình .
Song cửa khép hời có một tia sáng theo màn đêm hôn ám tiến vào , mỏng manh chập chờn theo cơn gió ,trong một mảnh vắng vẻ hiện ra đồ án thần bí.
Các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch , Diểu Đông gắt gao ôm lấy chính mình .
Thế nhưng siết chặt thì có ích lợi gì ? Có ích lợi gì chứ ? Cái loại lạnh lẽo từ đầu khớp xương tràn tới, là từ trong huyết nhục chảy ra , bén nhọn đến xương , tựa hồ như bị rút lấy máu trong thân thể ngưng kết thành băng , thống thổ không sao chịu nổi .
Trong bóng đêm vô tận , có ai mang đến một tia ấm áp hay không ?
Trong hỗn loạn , Diểu Đông dường như nghe thấy trong không khí truyền đến câu truyện cười của người nào đó , ôn nhuận quen thuộc ,mang theo ánh nắng dương quang , hương thơm hoa vũ .
Nữ tử mỹ lệ dịu dàng ôn nhu hỏi “Tử Dương lạnh không ? Có cảm thấy lạnh hay không ?”
Người nói đến đây với mẫu hậu , mẫu hậu ngủ cùng ngươi sẽ không lạnh nữa .
Mơ mơ màng màng mở mắt ra , trong bạch quang nhàn nhạt có người ôn nhu nhìn y , vươn tay ra với y .
Ngươi đến đây với mẫu hậu , người nói , mẫu hậu cùng ngươi .
Diểu Đông hơi nở nụ cười , hướng về phía hư không đen kịt băng lãnh , vươn tay ra .
Mẫu hậu , con rất lạnh .
Mẫu hậu , người ở nơi nào ?
—
Thuận đế hồi cung .
Yến tiệc ca múa mừng cảnh thái bình , ăn uống linh đình . Quỳnh Hoa điện đốt huân hương thanh thần , mùi thơm sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái , thế nhưng mùi son phấn , hương khí rượu ngon và thức ăn khiến không khí trở nên có chút niêm nị nặng nề .
Hình như trong không khí thoáng cái có trọng lượng , nặng trịch đè xuống , làm cho người ta thở không nổi .
Diểu Đông tọa ở thái tử vị , lẳng lặng đợi buổi tiệc kết thúc .
Bên kia đại điện Phủ Tử Dục nhắm chừng là đang miêu tả lại tình hình tai nạn ở Lê huyện , khiến cho các phi tử kiều mị vừa sợ hãi kêu lên vừa thở dài , tiện đà nhăn nhó ra ngữ điệu từ ái , trước mặt Thuận đế khen hắn có công cứu tế , không sợ gian khổ .
Thuận đế miễn cưỡng cười , im lặng không đáp lời .
Bóng đêm thâm trầm , âm thanh sáo trúc lả lướt , vũ nữ xinh đẹp thướt tha uyển chuyển biểu diễn , Diểu Đông cúi đầu , bắt đầu suy nghĩ có nên bịa ra một lý do rời khỏi đây hay không .
Tiếng ca hòa với tiếng cười xốn xang , người trên thượng vị bỗng nhiên kêu “Tử Dương .”
Tử Dương ….
Diểu Đông trầm mặc một hồi , y giương mắt nhìn về phía Thuận đế , nhíu mày không khỏi nghi hoặc một trận .
Thuận đế từ trước tới nay không gọi y là Phủ Tử Dương .
Suốt thời gian hiếm hoi gặp mặt , người nọ luôn dùng ngữ thanh lạnh lùng mạn bất kinh tâm gọi y một tiếng ‘Thái tử ‘, ngữ điệu luôn luôn mang theo xa cách lạnh nhạt , khinh miệt . Cách gọi Tử Dương hôm nay thật vô cùng thân thiết , thực sự là vô cùng quái dị , khó tin đến cực điểm .
Đại điện hỗn loạn thoáng chốc im lặng , các hoàng tử phi tần ngạc nhiên , mang theo tâm tư xem hí kịch , suy đoán lần này đế quân bệ hạ muốn gây khó dễ hì cho thái tử đây .
Thuận đế ưu nhã ngồi trên trường kỷ , khuôn mặt hoàn mỹ tinh tế như một bức họa không tia hỉ nộ , đôi mắt sâu thẳm ngoài trừ tôn quý uy nghi tựa hồ còn có chút khác biệt gì đó lưu chuyển. Hắn nhìn Diểu Đông thận trọng nhìn mình , khóe miệng có chút co rút , hỏi ” Tử Dương ở trong cung theo thái phó học được những gì ?”
Tâm huyết bỗng nhiên dâng trào à , Diểu Đông thầm nghĩ .
Y tùy tiện bẩm báo vài thư danh , đợi Thuận đế như dĩ vãng không kiên nhẫn cắt đứt , sau đó gạt mình qua một bên .
Thế nhưng người nọ vẫn không lên tiếng , chỉ là dùng cặp mắt thâm thúy khiến người hít thở không thông nhìn y , tựa hồ chăm chú nghe , lại tựa hồ như không an lòng .
Thực sự là kỳ quái .
Diểu Đông bỗng nhiên dừng lại , ngẩng đầu đón nhận đường nhìn từ Thuận đế .
“Còn gì nữa không ?” trầm mặc chốc lát , y hỏi “Phụ hoàng còn có chỉ thị gì khác ư?”
Thuận đế bí hiểm “Ừm” một tiếng , Diểu Đông dừng một chút , còn nói “Nhi thần không khỏe , xin cho phép nhi thần cáo lui .”
Người trên thượng vị thoáng nheo mắt , mọi người thầm nghĩ không tốt , hạ thấp mi tâm nên Diểu Đông khó mà phát hiện , như cũ chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn hắn , không kiêu ngạo , không siểm nịnh , chỉ là đợi một đáp án .
Thuận đế lấy tay gõ gõ một chút lên thành ghế , khiến kẻ khác tim đập nhanh thình thịch , hắn nửa híp mắt trầm mặc một lúc lâu , cuối cùng mở miệng , nói “Như vậy , Tử Dương liền lui xuống trước nghỉ ngơi đi .”
“Tạ ơn phụ hoàng .” Theo quy củ hành lễ , Diểu Đông xoay người ly khai , lưu lại cho mọi người với đủ loại tâm tư khác nhau bóng lưng không chút lưu luyến .
Phù hoa thôn tẫn , chỉ còn dạ minh châu yếu ớt tản ra quang mang nhu hòa , Thuận đế nửa nằm nửa ngồi trên ghế , từ từ nhắm hai mắt lại , chẳng biết dạng suy nghĩ cái gì .
Trang Quý an tĩnh một bên , trên khuôn mặt lộ ra chút mừng rỡ , cùng chút thấp thỏm , nghi hoặc .
“Cửa ải cuối năm qua đi , thế lực Tần Tự Sơn sẽ bị diệt trừ triệt để ….”
Thuận đế chậm rãi mở mắt ra , trong tia sáng tỏ tỏ mờ mờ , cái loại tâm tình vui sướng khi sắp diệt hậu hoạn tựa hồ cũng trở nên mờ mịt theo .
“Sang năm nên thu lưới .”. Trang Quý cảm thán nói .
Loại trừ Tần Tự Sơn , kế tiếp phải chăng nên lập lại thái tử .
Lập lại thái tử …
Thuận đế khẽ nhíu mi .
Kỳ thực hiện tại trong cung , thái tử là kẻ có ít quyền thế nhất . Những năm gần đây , các hoàng tử vội vàng mượn nhân mạch, nuôi dưỡng vây cánh , Phủ Tử Dương thì cái gì cũng đều không làm , hư danh thái tử cũng chỉ nhờ thế lực yếu ớt nhà ngoại , hoàng hậu đã qua đời cùng huyết mạch trưởng tử chống đỡ . Lập lại thái tử , Chu gia tất nhiên sẽ quay đầu hàng phục Phủ Tử Dục , đến lúc đó Phủ Tử Dương thân cô thế cô , chỉ sợ một ngày cũng không sống nổi .
Thuận đế hạ mắt , đối với thế cục điều khiển trong tay bấy lâu bỗng nhiên tâm sinh bất an .
Kỳ thực không nên tâm huyết dâng trào , hắn than nhẹ một tiếng .
Nếu như khi đó tùy tiện phái một người nào đó theo , nếu như căn bản bỏ mặc … có lẽ trong lòng sẽ không đau đớn như thế này .
Trước đây Thuận đế không tin vào cái thứ gọi là huyết thống ràng buộc.
Thế nhưng, sự thực chứng minh , hài tử bị hắn bỏ mặc mười sáu năm kia , bất quá chỉ ngẫu nhiên quan tâm hơn mười ngày , liền không thể buông xuống được .
Cái loại cảm tình không rõ này , đại khái cũng chỉ có thể dùng huyết thống để lý giải a .
Cho Trang Quý lui ra , Thuận đế một mình ngồi ở thư phòng .
Cửa sổ nửa mở , ánh trăng yếu ớt chiếu rọi , hắn nhớ tới buổi hoàng hôn kia , thiếu niên mỉm cười tựa như sẽ dưng tiến vào hư không , tan biến không nắm giữ lại được .
Ma xui quỷ khiến níu y lại , kỳ thực ngực có loại hoảng loạn không hiểu .
Giống như là mất đi một thứ gì đó quan trọng .
Thiếu niên nói “Ta là Diểu Đông , Diểu Đông của tháng mười hai .”
Đôi mắt y nhìn mình nhưng lại tựa như nhìn về hư vô , không rõ phương hướng .
Dáng cười thật tốt , nói chuyên không đâu chính là lời nói cũng thật tốt , bàn tay đặt ở tay mình cũng thật tốt , đều tựa hồ cách xa như trời và đất , vô pháp nắm giữ .
Giống như là từ lâu đã mất đi thứ gì đó .
Vị Thỉ, đưa lưng về bóng đen không tiếng động xuất hiện tại thư phòng, Thuận đế xoa xoa mi tâm , thấp giọng nói ” Kế hoạch có thay đổi , trẫm có an bài khác .”