Bóng đêm bao trùm, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới làm tung bay vạt áo , khiến tóc rối loạn.
Ánh đuốc hừng hực cháy trong gió rét lay động không ngừng, lúc sáng lúc tối, từng đợt từng đợt chiếu lên gương mặt người yên lặng đối đầu nhau, nhìn qua âm trầm, có chút quỷ dị.
Người rất đông, nhưng không khí lại vô cùng tĩnh lặng, Diểu Đông lẳng lặng đứng trong gió rét, tựa hồ có thể nghe được tiếng thở chậm rãi mà nặng nề của người nào đó, tiếng thở trong không khí trôi qua từng chút từng chút, sau đó từ từ, tràn ngập đau thương.
Gương mặt Diểu Đông thoáng hốt hoảng.
“Vô Xá.”
Khi Vô Xá rút kiếm, binh lính chung quanh cũng đã giương cung tiễn, tùy chỉ thị mà hành động. Diểu Đông ngẩng đầu sắc mặt hoảng hốt nhìn bọn họ, mím môi, nói “Kỳ thật, cũng không phải quá quan trọng.”
Vô Xá kinh ngạc quay đầu, Diểu Đông dừng một chút, hơi tránh đi tầm mắt của hắn.
“. . . Có một số việc quả thật là không cách nào tránh được,” Diểu Đông từng bước từng bước đi về phía trước, ánh mắt Vô Xá và Thuận đế sáng rực nhìn y , y lại rũ mắt, không nhìn bất cứ ai, “Nhưng phần lớn, kì thật đêu là do bản thân ta lựa chọn. Cho nên tuy rằng đôi khi sẽ thất vọng khổ sở, nhưng cũng không đau đớn như ngươi nghĩ đâu. . .”
Kì thật rất nhiều chuyện, vô hình chung đã phai nhạt dần theo thời gian .
Mà những ưu thương nhợt nhạt đã từng trải qua kia, từ lâu trong trí nhớ đã dần dần mơ mơ hồ hồ mất đi dấu vết.
Sau đó không biết từ lúc nào trở nên, nhìn những chuyện khiến người ta thất vọng, trong lòng ngoại trừ trống rỗng, kỳ thật cũng không có khó chịu gì.
Diểu Đông dừng trước mặt Thuận đế, ngăn Vô Xá sau lưng mình.
Y nhìn đôi mắt sâu không đáy của Thuận đế, trầm mặc trong chốc lát, sau đó rũ mi, thản nhiên nói: “Phụ hoàng, thỉnh hủy bỏ thân phận hoàng tử của ta đi.”
Thuận đế bóp chặt tay, hắn nhìn chằm chằm Diểu Đông, ánh sáng lóe ra trong đôi mắt tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng không biết vì sao, một câu cũng không thể nói ra.
Diểu Đông nhìn vẻ mặt này của hắn, chỉ cúi đầu, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, ta không muốn tranh đoạt cái gì cả. Chức vị thái tử, ngôi vị đế vương, ta đều không muốn. Ta cũng sẽ không báo thù cho Tần gia, nếu phụ hoàng lo lắng, có thể phế bỏ thân phận hoàng tử của ta, biếm ta làm thứ dân, ta thề từ nay về sau sẽ không tới gần hoàng thành. Nếu như vậy cũng không đủ, ta có thể rời khỏi quốc gia này, đi rất xa. . .”
“Đủ rồi! !”
Thuận đế đột nhiên rống giận cắt ngang lời nói của Diểu Đông, Vô Xá cười lạnh một tiếng, Diểu Đông mờ mịt ngẩng đầu, nhìn trong mắt người nọ không thể che giấu được sự thống khổ , trong lòng hơi có chút nghi hoặc.
Thuận đế hít sâu một hơi, hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Diểu Đông, nói: “Có đôi khi ta cảm thấy, ngươi mới là người thực sự vô tình.”
Diểu Đông trầm mặc trong chốc lát, sau đó đáp: “Có lẽ vậy.” Y mở mắt, thản nhiên nói, “Ta chỉ không muốn Vô Xá chết, nhưng không biết phải làm gì. . .”
“Hắn quan trọng với ngươi như vậy sao!?” Thuận đế cắt ngang lời y , “Quan trọng đến nỗi không tiếc bất cứ thứ gì bảo vệ tính mạng hắn! ?”
Diểu Đông liếc mắt nhìn hắn một cái, suy nghĩ, sau đó gật gật đầu.
Nắm tay Thuận đế siết chặt run nhè nhẹ, hắn áp chế ghen ghét cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Diểu Đông lặng lặng đứng yên trong chốc lát.
Sau đó y bỗng nhiên xoay người đoạt kiếm trong tay Vô Xá, vẽ ra kiếm pháp, chỉ vào Thuận đế sắc mặt bình tĩnh nói: “Nếu phụ hoàng không đổi ý, ta đây chỉ có liều chết một trận.”
Kiếm phong dưới ánh lửa chiếu lóe lên ánh sáng rét lạnh, Thuận đế mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, không cảm xúc nói: “Đây là Cửu dương kiếm pháp ta dạy ngươi.”
Nghe Diểu Đông thản nhiên “Ừ” một tiếng, Thuận đế đột nhiên nhấc mình phi thân về phía Diểu Đông, Diểu Đông rút kiếm đón nhận, dưới con mắt hoảng sợ của mọi người, kiếm của y thẳng tắp đâm vào người Thuận đế.
Diểu Đông nhìn Thuận đế trong nháy mắt tiến đến trước mặt mình, còn chưa hết kinh ngạc, liền cảm thấy thân thể tê rân, sau đó trước mắt tối sầm , mất đi ý thức.
Thuận đế một tay ôm lấy thân thể Diểu Đông ngã xuống, một tay nhổ thanh kiếm cắm trên vai mình ra.
Máu tươi trong nháy mắt ào ạt chảy ra, Thuận đế đặt thanh kiếm còn nhiễm máu lên cổ Vô Xá.
Vô Xá lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích.
Hô hấp Thuận đế bởi vì đau đớn mà có chút bất ổn, sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm Vô Xá, kiếm trong tay không bỏ xuống cũng không nhích lên một phần.
Binh lính chung quanh nhìn sắc mặt khó coi cùng ánh mắt vạn phần âm ngoan đến cực điểm của Thuận đế, không dám thở mạnh. Ngay khi bọn họ nghĩ Vô Xá kia chết chắc rồi, Thuận đế bỗng nhiên thả lỏng tay, thanh kiếm kia “Loảng xoảng” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Trên mặt Vô Xá lộ ra nụ cười trào phúng, Thuận đế liếc mắt nhìn hắn một cái, ôm lấy Diểu Đông phi thân rời đi.
…….
Tựa hồ có thể nghe được tiếng nước tí tách tí tách rơi từ nơi nào đó truyền đến.
Diểu Đông dừng bước , nghiêng đầu cẩn thận lắng tai nghe.
Tiếp đó lại là một tiếng, nhẹ nhàng, tinh tế, hình như là giọt nước từ trên cao rơi xuống, thanh âm rơi xuống vụn vỡ .
Diểu Đông nghi hoặc quay đầu lại.
Mơ mơ hồ hồ trong mắt là một bóng dáng, Diểu Đông từng bước tiến lên muốn nhìn rõ xem hắn là người nào, sau đó thấy được một thanh kiếm xuyên qua ngực, cùng gương mặt đầy máu tươi đến rợn người. . .
Diểu Đông mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt nhìn màn giường nhẹ nhàng lay động tựa dòng nước.
Có thân hình người nào đó tiến đến, nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi trên trán y , ôn nhu hỏi: “Lại gặp ác mộng sao?”
Thần sắc Diểu Đông hoảng hốt nương theo âm thanh vọng lại nhìn qua, khi thấy gương mặt mông mông lung lung của Thuận đế dần trở nên rõ ràng thì y đột nhiên hồi phục tinh thần.
“Vô Xá đâu?” Y ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Vô Xá thế nào?”
Ánh mắt Thuận đế trở nên tối sầm, hắn cúi đầu , không trả lời.
Diểu Đông sửng sốt, xoay người xuống giường, Thuận đế đè y lại , cưỡng chế dục vọng muốn giết người, gương mặt âm trầm nói: “Hắn không có việc gì.”
Diểu Đông nhẹ nhàng thở ra. Y ôm đầu gối ngồi ở trên giường thất thần một hồi, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Hắn hiện tại ở nơi nào?” Y nói, “Ta muốn gặp hắn.”
Thuận đế nhẫn nhịn, rốt cục nhịn không được, sắc mặt hắn xanh mét nói: “Vô Xá hiện giờ không có việc gì, thế nhưng nếu ngươi muốn đi gặp hắn, ta sẽ không đảm bảo về sau hắn có thể có việc gì hay không.”
Diểu Đông giật mình, trầm mặc không nói lời nào. Một lát sau, y đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chần chờ mở miệng nói: “Phụ hoàng, thương thế của người. . .”
“Đã không có việc gì.” Thuận đế trả lời.
“Thật có lỗi. . .” Diểu Đông rũ mi mắt, trầm mặc một lát, y hỏi, “Nhưng mà. . . Phụ hoàng vì sao không né tránh?”
“Bởi vì. . .” Ánh mắt Thuận để hơi chút ảm đạm, hắn vươn tay, thật cẩn thận mơn trớn sợi tóc vấn trên trán Diểu Đông, thấp giọng nói “Bởi vì ta nghĩ, nói không chừng nếu lãnh một kiếm của Diểu Đông trong lòng sẽ bớt đau đi một chút. . .”
“. . . Vì sao?” Diểu Đông nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
Thuận đế nhìn đôi mắt trong suốt của y , nụ cười thoáng chút chua xót, nhưng không trả lời.
“Diểu Đông. . .” Hắn xoay người ngồi ở phía sau Diểu Đông, nhẹ nhàng ôm thân mình thiếu niên vào sâu trong lòng, “Vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta được không?”
Diểu Đông cúi đầu, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình không nói gì.
Thuận đế hỏi lại một lần, Diểu Đông thở dài, nói: “Ta không rõ phụ hoàng thật sự muốn như thế nào. . . Ở lại trong cung cũng tốt rời khỏi hoàng cung cũng tốt, ở bên người phụ hoàng cũng tốt, với ta mà nói kì thật hai cái đó đều là một. . . Vô luận như thế nào ta cũng đồng ý với người. . . Nhưng, người cũng phải đáp ứng ta, thả Vô Xá tự do.”
********