Thời điểm tuyết ngừng rơi cũng là lúc hoa mai khoe sắc nở rộ , Thu Ngữ nói muốn đi ngắm mai , Diểu Đông nghĩ nghĩ , đi theo dạo quanh một chút .
Thu Ngữ mang theo bụng bầu cùng tiểu nha hoàn lững thững bước đi ,Diểu Đông theo sau các nàng , cúi đầu lưu lại dấu chân trên mặt đất . Những cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua hai bên gò má , Diểu Đông ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc nhìn một cái , sau đó lại hạ tầm mắt .
Bên trái , bên phải , bên trái , sau đó lại chuyển hướng sang bên phải , con đường nhỏ khúc khúc chiết chiết đột nhiên trống trải , trong không khí thoảng mùi phấn son , ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng cười duyên của nữ tử cùng tiếng ‘đinh đang’ của ngọc thạch va chạm vào nhau .
Diểu Đông nâng mi , Thu Ngữ quay đầu lại nhìn y .
Hoàng thượng ở phía trước , nàng dùng khẩu hình hỏi , có muốn qua thỉnh an hay không ?
Diểu Đông lắc đầu , Thu Ngữ chậm rãi lui về sau , Thuận đế ở bên kia bị mọi người vờn quanh đột nhiên có cảm giác được điều gì đó , xa xa gọi một câu ” Tử Dương ”
Thu Ngữ tựa hồ bị hoảng sợ , lòng bàn chân trượt một cái , nàng hét lên một tiếng , thấy thân thể ngã sấp xuống , Diểu Đông vội vàng chuyển thân , vung ống tay áo lên đem nàng ôm lấy đặt trên ngực .
Nữ tử nằm ở trên người Diểu Đông , vẫn còn sợ hãi thở dồn dập , Diểu Đông vỗ nhẹ lưng nàng , ngữ điệu lo lắng hỏi “Ngã có sao không ? Có cần kêu thái y lại xem không ?” . Thần trí Thu Ngữ hơi ổn định lại , lắc đầu , đang muốn nói không có việc gì , lại bỗng nhiên cảm giác được có tầm mắt lạnh như băng gắt gao nhìn mình chằm chằm , lưng phát lạnh .
Nàng quay đầu , nhìn thấy Thuận đế mặt không chút đổi sắc .
Thu Ngữ trong lòng lộp bộp chút , cánh tay ôm cổ Diểu Đông không tự chủ buông ra , nàng hơi đẩy Diểu Đông , không yên lòng đứng ở một bên , cúi người thi lễ.
“Thu Ngữ khấu kiến hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế .”
“Thái tử phi thật có nhã hứng ,” Thuận đế hí mắt nhìn thấy ngón tay nàng xanh tái chậm rãi nói “Cũng không nghĩ tới thân thể ngươi bây giờ quý giá như thế nào đi . Trời đông giá rét lại ra ngoài ngắm mai , vạn nhất hoàng tôn bị thương tổn , thì phải làm sao ?”
Ngữ khí nam nhân chỉ trích có chút khinh đạm , vô hỉ vô nộ , cũng không biết vì sao , Thu Ngữ lại rùng mình một cái . Nàng không yên lòng nhìn qua Diểu Đông một cái . Thiếu niên vẫn đang trầm mặc bỗng mở miệng nói “Là nhi thần không suy nghĩ chu toàn”. Y hướng Thuận đế khom lưng , nói tiếp “Nhi thần hiện tại liền mang Thu Ngữ trở về.”
Trong mắt Thuận đế hiện lên mạt tức giận ,nhưng chỉ trong nháy mắt , nó lại bị áp chế xuống .
“Trẫm rất đáng sợ sao?” Thuận đế gợi lên khóe miệng , tựa tiếu phi tiếu “Mỗi lần nhìn thấy trẫm , Tử Dương đều khẩn cấp muốn rời đi a .”
“Không có , chỉ là …..” Diểu Đông nhíu hạ mi , trầm mặc một lát , trả lời “Có chưt không được tự nhiên .”
Thuận đế không nghĩ tới y trước mặt nhiều người như vậy nói thẳng ra , nhất thời có chút hoảng thần . Hắn cũng vì đáp án này hơi hơi đau lòng , lại cảm thấy thiếu niên thẳng thắn dị thường đáng yêu , trong lòng lại ẩn ẩn hối hận về mười sáu năm quá khứ , chính mình nhưng lại sai lầm đánh mất một khối phác ngọc .
Diểu Đông đợi chốc lát , thấy Thuận đế cũng không trả lời , liền lặp lại lời nói “Như vậy nhi thần hiện tại mang Thu Ngữ quay về nghỉ ngơi trước .”
“Gấp gì chứ ” Thuận đế lấy lại tinh thần , nở nụ cười , hắn phất phất tay , lười biếng nói “Tiểu Lộ Tử đưa thái tử phi trở về, Tử Dương lưu lại cùng trẫm đánh một ván cờ đi .”
“Bệ hạ đã đáp ứng bồi nô tì thưởng mai a ~” nhóm oanh oanh yến yến vây quanh hờn dỗi nén giận nói “Bệ hạ đi rồi bọn tỉ muội làm sao bây giờ ….”
Thuận đế mím môi cười , đảo mắt nhìn , bọn nữ tử thiên kiều bá mị lập tức im lặng , các nàng liếc nhìn nhau một cái , ngoan ngoãn thỉnh an lui xuống , mai viên rộng lớn ngay lập tức chỉ còn lại hai người Diểu Đông và Thuận đế .
“Phía trước có cái tiểu đình .” Thuận đế cởi ra áo choàng của chính mình khoác lên người Diểu Đông “Chúng ta qua bên kia , đốt hỏa lò , nhấp chút rượu nhưỡng , hẳn là sẽ rất thoải mái .”
Diểu Đông yên lặng nhìn người nọ , trầm mặc một hồi , sau đó y gật gật đầu , nói câu được.
“Kỳ kĩ (tài đánh cờ) của Diểu Đông như thế nào ?” Thuận đế một bên tùy tiện hạ xuống một nước cờ , một bên tùy ý tìm chút đề tài nói .
“Cũng chỉ như vậy .” Diểu Đông không yên lòng trả lời . Toàn bộ lực chú ý của y đều tụ hội trên ván cờ , kỳ nghệ của Thuận đế quả thật bất phàm , nhìn thoáng qua cứ ngỡ tùy tiện hí khúc Liên Hoa Lạc , nhưng mỗi bước đều có dụng ý riêng , chỉ cần không chú ý liền thua thê thảm .
Diểu Đông nhíu mi , trong mắt lóe ra quang mang hưng phấn .
Y kỳ thực rất thích cờ vây , thường ngày khi không có việc gì , khi tịch mịch , liền trốn đến tây lâu nghiên cứu sách dạy đánh cờ được lưu truyền không biết bao niên đại , thường thường một mình đánh cờ với tưởng tượng .
Nhưng đánh cờ trong thực tế , Diểu Đông rất ít khi trải nghiệm . Người có kỳ nghệ tốt trong cung không nhiều lắm , cục diện nghiêng về một bên khiến y chán nản , mà cao thủ tiếng tăm lừng lẫy tỷ như Trang Quý , lại khinh thường cùng người ngu dốt như y chơi cờ . Cho nên nói lần này tỷ khí với Thuận đế , là lần đầu tiên y chân chính đánh cờ.
Diểu Đông dưới đáy lòng thầm than Thuận đế kỳ nghệ thật cao siêu , tất cả tinh thần đều bị ván cờ hấp dẫn , y xuất sử toàn bộ thực lực của mình . Mà Thuận đế ở đối diện sự thoải mái biến mất tự lúc nào , hắn chống má , bắt đầu dốc toàn lực đối kháng Diểu Đông kịch liệt tấn công , phòng thủ chắc chắn .
Hai người đều dốc toàn bộ thực lực của mình , cuối cùng Diểu Đông thua Thuận đế ba mục , y nhìn chằm chằm quân cờ được hạ xuống , tiếc nuối nở nụ cười.
“Nhi thần thua”. Diểu Đông thản nhiên nói , y nhìn kỹ ván cờ vài lần ,sau đó thân thủ đem cờ trắng thu hồi vào trong hạp .
“Tử Dương thực lợi hại .” Thuận đế cười nói .
Diểu Đông nghĩ đó là một câu an ủi tùy ý , không có trả lời , lại không biết Thuận đế là thật lòng tán thưởng . Kỳ nhân ở hoàng thành , Trang Quý đứng hàng nhất hàng nhì ở trước mặt Thuận đế cũng thường thất bại năm sáu mục , cho nên kỳ nghệ của Diểu Đông là đã rất giỏi rồi.
“Qua vài ngày , là đến sinh thần của Tử Dương .” Thuận đế nhìn chằm chằm hàng mi thật dài của thiếu niên , nói “Sinh thần yến lần này phụ hoàng giúp ngươi chuẩn bị , Tử Dương muốn lễ vật gì ?”
Quân trắng trên bàn cờ đã muốn bị thu hồi sạch sẽ , Diểu Đông đem kỳ hạp trước mặt Thuận đế lấy lại đây , bắt đầu thu hồi quân đen .
“Phụ hoàng đã quên rồi sao?” . Y ngừng một chút , quân cờ bị ném vào kỳ hạp ‘bộp’ một tiếng ngắn ngủi thanh thúy, trong lúc trầm lặng như lúc này lại có vẻ hơi đột ngột “Nhi thần không có sinh thần yến .”
Thuận đế tựa hồ sửng sốt một chút , Diểu Đông thu hồi suy nghĩ , trên mặt thản nhiên không nhìn thấy một tia cảm xúc nào . Y nhìn vào kỳ hạp chỉ một màu đen , không yên lòng nói “Mấy ngày này nhi thần muốn đi thủ mộ mẫu hậu .”
Kế tiếp Thuận đế còn nói chút gì đó , Diểu Đông thì hoàn toàn không chú ý lắng nghe .
Ngoài trời những bông tuyết đã vụn vặt phiêu đãng , Diểu Đông cáo biệt Thuận đế , trở về Thiên Trần Cung.
Thời điểm đẩy cửa ra , Vô Xá xa cách đã lâu đang ở trong phòng chờ y , trong phòng có chút hôn ám , Vô Xá nhíu nhíu mày , thắp đèn , chỉnh ngọn lửa cất cao chút . Diểu Đông cởi áo choàng của Thuận đế ra ,tiện tay vứt nó sang một bên , sau đó ngả người lên ghế .
“Không có việc gì chứ ?” Vô Xá hỏi .
Diểu Đông lắc đầu, Vô Xá quay đầu ,tầm mắt dừng lại ở kiện áo hoa lệ dị thường , vừa thấy đã biết không phải loại áo choàng Diểu Đông mặc , ánh mắt trở nên có chút thâm trầm .
“Thật sự là không có việc gì?” mặt không chút thay đổi , hắn truy hỏi , trong giọng nói lại dẫn theo chút mỉa mai không hiểu “Điện hạ vẫn là cẩn thận chút đi , Thuận đế cũng không phải là kẻ dễ đối phó .”
“Chỉ là đánh ván cờ , ăn bữa cơm mà thôi ,” Diểu Đông tựa người , mệt mỏi nói “Không có gì phải lo lắng cả.”
“Ai biết hoàng thượng trong lòng đang tính kế gì” Vô Xá quay tầm mắt lại , dưới đáy lòng lãnh trào một tiếng “Vẫn chẳng là chuyện gì tốt . Những năm gần đây hắn cho điện hạ nếm đau khổ chưa đủ hay sao ?”
Diểu Đông nghiêng đầu , nghi hoặc liếc hắn một cái .
Cảm giác Vô Xá hôm nay có chút không thích hợp , Diểu Đông nghĩ thầm , thật là kỳ quái , giống như trở nên nhỏ nhặt tính toán .
“Lưu Quân vẫn tốt chứ .” Y đánh gãy đề tài Thuận đế ” Tần gia gần đây tai họa không ngừng , các ngươi nhất định cũng phá hủy đến mệt mỏi a ”
“Hoàn hảo” , Vô Xá trả lời , hắn bỗng nhiên dừng một chút , do dự nhìn sắc mặt Diểu Đông , chần chờ nói “Lưu Quân đã muốn tra ra chuyện Vân phi năm đó , hiện tại giết người cũng đỏ cả mắt rồi , ngăn cũng không ngăn được.”
“Như vậy sao ……….”.Diểu Đông nằm úp sấp lại , mái tóc đen theo động tác cúi đầu của y cũng rũ theo , che khuất biểu tình trên khuôn mặt .
“Mặc hắn đi .” Trầm mặc thật lâu sau , Diểu Đông khe khẽ thở dài “Chỉ cần hắn còn nhớ rõ ước định với ta là tốt rồi.”
Vô Xá siết chặt nắm tay .
“Điện hạ còn quan tâm đến nhị điện hạ ư ?” hắn hừ lạnh một tiếng , mặt lộ vẻ trào phúng ” Nhị điện hạ thì có gì mà nguy hiểm . Chỉ sợ Lưu Quân biết rõ thực hư , người đầu tiên hắn đối phó chính là điện hạ người .”
Không khí tựa hồ trở nên u ám , im lặng quỷ dị , Diểu Đông nghe được tiếng hít thở nặng nề của Vô Xá , trong mắt ấn lên ngọn lửa nhỏ , chợt lóe chợt lóe .
Y hoãn hoãn hô hấp , như trứơc thản nhiên nói “Cứ mặc hắn .”
Vô Xá không nói được một lời đi ra ngoài ,cửa bị hung hăng đẩy ra , lại ‘phịch’ một tiếng đóng lại , Diểu Đông đem cằm gác lên cạnh ghế , bất đắc dĩ cười cười một chút .
Y biết Vô Xá vì sao tức giận , cũng biết chính mình như vậy thật sự chọc người ghét , nhưng mà……………………
Diểu Đông thật sâu thở hắt ra .
Nhưng mà …đã quá mệt mỏi rồi .
Ngực từng đợt khó chịu , phổi như bị gắt gao bóp chặt , làm cho người ta hít thở không thông .
Thật sự đã quá mệt mỏi rồi .
Diểu Đông , cúi đầu che miệng ho khan vài tiếng .
Vì sao phải cố gắng truy tầm những thứ đối với mình mà nói không hề trọng yếu ?
Giang hai bàn tay , nhìn thấy trong lòng bàn tay một mạt đỏ sẫm , Diểu Đông có chút mờ mịt .
Nếu tương lai đã định là một cái bế tắc , như vậy vì sao còn muốn cầm lấy đến chết không buông tay a ?
Dùng một lời hứa để chống đỡ cuộc đời , đến tột cùng có thể bước được mấy bước .
Đem ác ý mãnh liệt giấu dưới đáy lòng , Diểu Đông gắt gao nhắm mắt lại , ý muốn thoát ra khỏi huyết sắc vô tận kia , cùng tuyệt vọng không có thiên lý .