Mơ màng qua khỏi buổi lâm triều , Diểu Đông toan bước ra khỏi đại điện thì Phúc công công bên người Thuận đế bỗng nhiên chạy đến gọi y.
“Thái tử điện hạ , hoàng thượng triệu kiến ngài .”
Diểu Đông dừng lại , nghi hoặc liếc hắn một cái , suy nghĩ một lát , nói “Thỉnh công công dẫn đường .”
Yên lặng đuổi theo cước bộ tập tễnh của Phúc công công , đi qua Đình Thai Các xa lạ , dọc theo hành lang , cuối cùng dừng lại trước thư phòng của Thuận đế .
“Hoàng thượng đang ở bên trong , thỉnh điện hạ vào .”
Diểu Đông chần chờ một hồi , cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của Phúc công công , đưa tay đẩy cửa phòng ra .
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng , phụ hoàng vạn phúc .”
Song cửa trong phòng đều mở rộng ra , ánh sáng tràn ngập khắp phòng , thoang thoảng mùi đàn hương theo gió tản ra .Diểu Đông ngẩng đầu , trên bàn thân ảnh người nọ thon dài cao ngất cứ như vậy xông vào mi mắt .
Phía sau cửa nhẹ nhàng đóng lại , y thoáng dừng một chút , bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không được tự nhiên .
Đại khái suốt những năm gần đây , đây là lần đầu tiên cùng Thuận đế ở chung một chỗ , Diểu Đông nghĩ thầm .
“Tử Dương , lại đây , uống cái này .”
Tay đưa qua một chén thuốc bốc khói , đen đặc , mùi có chút đáng sợ .
Diểu Đông nhìn chằm chằm hắn một hồi , sau đó tiếp nhận, hạ mi mắt hớp mấy hớp uống hết .
Thuận đế cầm lại chén không , khẽ cười một tiếng .
“Tử Dương thật lợi hại , không sợ đắng sao?” Hắn đưa một miếng mứt tới bên miệng Diểu Đông “Ăn vào cho bớt đắng .”
Diểu Đông thối lui ra sau một chút , tiếp nhận mứt nhét vào trong miệng , sau đó mơ hồ không rõ nói “Nếu phụ hoàng không còn việc gì khác , nhi thần xin cáo lui .”
Thuận đế tựa hồ hơi sửng sốt .
Hắn nhìn Diểu Đông cúi thấp đầu , dáng dấp cung kính , bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn khổ , lạnh lùng “Ừ” một tiếng , sau đó thiếu niên như được đại xá , không quay đầu lại , lui nhanh ra ngoài.
….Lẽ nào khuôn mặt này so với khuôn mặt đại thúc càng dọa người hơn ? Biết rõ đó không phải là mấu chốt , Thuận đế vỗ vỗ chiếc cằm duyên dáng của mình , bất đắc dĩ thở dài .
Miếng mứt trong miệng từ từ tỏa ra vị ngọt che đậy đi vị đạo khó có thể chịu nổi kia , Diểu Đông nhai vài cái , nuốt xuống .
Y quay đầu lại , nhìn về phía thư phòng xa xa kia , trong mắt lộ ra chút nghi hoặc . Nhíu mày suy nghĩ một hồi , nhưng thực không nghĩ ra nguyên cớ .
Quên đi , Diểu Đông nhăn nhăn mặt.
Đế vương làm gì cũng có lý do , người ngoài làm sao hiểu được tâm tư của hắn chứ .
Đem hết thảy nghi hoặc vứt ra đằng sau , Diểu Đông xoay người , chạy về phía Vô Xá đang chờ ngoài đại điện .
Diểu Đông vốn tưởng rằng Thuận đế bất quá chỉ là nổi cơn tùy hứng một lần — tuy rắng sau mỗi lần ở Bắc Hương trở về , người nọ ba năm thỉnh thoảng nhiệt huyết dâng trào một lần— lại không nghĩ tới hắn lại kiên trì như vậy , mỗi ngày đều triệu mình đến uống một chén thuốc .
Vị đạo khó chịu của chén thuốc và hành động của Thuận đế thật không thể vui nổi , bất quá qua mấy ngày liền , Diểu Đông phát hiện chính mình chậm rãi bị dưỡng thành thói quen , thậm chí có một lần vị đạo của chén thuốc thực sự là quá mức khó chịu làm cho y hốt hoảng , trực tiếp há miệng cắn miếng mứt Thuận đế đưa qua , khóe môi còn nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay của hắn .
Khi đó Diểu Đông chỉ lo cúi đầu âm thầm ảo não , nên không thấy trong mắt Thuận đế lóe ra ý cười giảo hoạt .
Diểu Đông chẳng bao giờ hỏi vì sao mỗi ngày đều uống phải uống thuốc , cũng không hỏi trong thang thuốc đó có dược liệu gì .
Đối với y mà nói , nếu đó là độc dược Thuận đế bắt y uống ,y không thể không uống , huống chi cho dù Thuận đế muốn diệt trừ y , cũng sẽ không chọn phương thức kém hiệu quả như vậy .
Y không hỏi , bởi vậy cũng không biết rằng các ngự y trong cung vì thể chất dễ nhiễm hàn của y mà bạc trắng không ít tóc .
Chân trần đứng ở trên bậc thang bên cạnh ao noãn ngọc , trong mắt Diểu Đông tràn ngập sự mờ mịt.
Phụ hoàng gần đây thực sự kỳ quái , y nghĩ thầm , mạc danh kỳ diệu tiếp cận mình, thực sự là kỳ quái .
Thuận đế vẫn chưa tới , Diểu Đông cúi đầu nhìn sương mờ quấn quanh mắt cá chân , chán đến phát ngốc ra .
Bốn phía xa hoa như mộng ảo , sa liêm nhẹ nhàng phất phơ , sau tai bỗng nhiên truyền tới hơi thở ấm áp , có người bên tai cười nhẹ hỏi “Tử Dương chờ lâu không ?”
Diểu Đông quay đầu lại , khuôn mặt Thuận đế cứ như vậy hiện lên trước mắt .
Khuôn mặt thâm thúy , mũi cao thẳng , đôi môi khiêu gợi , làn da không chút tỳ vết .
Lần đầu tiên nhìn người nọ với khoảng cách gần như vậy , tuấn mỹ tới mức khiến kẻ khác hít thở không thông , Diểu Đông không thể né tránh , hơi hốt hoảng một chút .
Đại khái khoảng ba giây , y phục hồi tinh thần lại , nhè nhẹ lui ra sau một chút , Diểu Đông phiền muộn hỏi “Phụ hoàng cho gọi nhi thần , không biết là có chuyện gì ?”
Thuận đế cong khóe miệng , tâm tình rất chi là sung sướng .
Hắn tiến đến trước mặt Diểu Đông thấp giọng nói “Theo giúp phụ hoàng tắm rửa .”
Diểu Đông hơi há miệng , vẻ mặt kinh ngạc .
Thuận đế có vẻ hài lòng , cất bước tiến lên , xoay người ưu nhã trút đi y bào .
Diểu Đông nhìn hắn từ từ lộ ra đường cong ưu mỹ , đờ người ra chẳng biết làm sao cho phải .
Bên tai truyền tới trận cười khẽ , Thuận đế chẳng biết đã trở lại bên người y từ khi nào ,ngón tay thon dài đặt ở vạt áo bên hông của y .
“Tử Dương không động tay , chẳng lẽ muốn phụ hoàng giúp ngươi sao?”
Từng từ ngả ngớn nói ra , Thuận đế động ngón tay , vạt áo ngoại bào của Diểu Đông rơi xuống mắt cá chân .
Diểu Đông thối lui ra sau , trong mắt hiện lên một mạt chật vật , khom lưng nhặt lên ngoại bào rơi xuống đất y hơi xấu hổ nói “Không dám làm phiền phụ hoàng , nhi thần tự mình làm …..”
Thuận đế thư thư phục phục ngâm mình trong noãn trì , dù vậy vẫn ung dung nhìn thiếu niên có chút ngượng ngùng trút bỏ quần áo và phục sức hàng ngày.
Ngoại bào , ngoại y , trung y , một lớp một lớp cởi ra , lý y màu tuyết trắng từ vai chảy xuống , Thuận đế nheo mắt lại .
Trong làn khói mờ ảo , thân thể thiếu niên tinh tế mà thanh nộn hiện ra .
Vai tuy gầy gò nhưng có độ cong hoàn mỹ , lướt qua bên phải là ấn ký hình rồng khiến nhìn không vừa mắt , xương quai xanh tinh xảo , xuống phía dưới là vùng ngực trơn bóng , kế đó là đường cong thân thể , thắt lưng xinh đẹp , chiếc rốn khéo léo ở trung gian phần eo , phía dưới rốn….phía dưới …..
Diểu Đông nhìn Thuận đế giống như trầm tư trong noãn trì , mím môi.
Dùng đầu ngón chân thử nhiệt độ nước , do dự một hồi , y nhìn Thuận đế đang liếc nhìn, bước xuống noãn trì .
Hơi nước tầng tầng lớp lớp như áng mây bao lấy hai chân thon dài của thiếu niên , Thuận đế bỗng nhiên phục hồi tâm trí lại , trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh sợ .
Diểu Đông tinh ý nhận ra dị thường của người nọ , y tìm một vị trí xa Thuận đế nhất , vùi toàn bộ thân thể vào trong nước .
Nước trong noãn trì đại khái là dẫn ra ôn tuyền , nhiệt độ vừa vặn , nếu như không có Thuận đế bí hiểm bên cạnh , thì y sẽ thực sự muốn thở ra thoải mái .
Diểu Đông nghiêng thân tựa vào cạnh trì , một tay gối đầu tay kia vươn ra , năm ngón tay chậm rãi lướt qua lại trong nước.
Ước chừng qua nửa nén nhang , Diểu Đông cảm thấy ngâm mình đã đủ , y ngẩng đầu , thăm dò nhìn Thuận đế vẫn trầm mặc bên kia , xin chỉ thị “Nhi thần lên trước .”
Thuận đế chậm rãi mở mắt ra .
Khuôn mặt hắn vì cách một tầng hơi nước nên nhìn không rõ , thế nhưng cặp mắt kia chẳng hiểu tại sao lại rất rõ ràng , sâu sắc và cũng rất sắt bén .
Cắt dòng nước , hắn mang theo hơi nước đầy người tiến lại gần Diểu Đông . Diểu Đông vô thức thối lui , nhưng phía sau là cạnh trì , không thể lui lại .
“Tử Dương không thoải mái sao ?” Thuận đế thoáng chuyển đường nhìn , đôi mắt mơ hồ hiện lên tia ám muội “Không thoải mái thì phải ngâm thêm một chút , chí ít cũng phải đủ một canh giờ.”
Thân thể tráng kiện đứng ngay trước mắt , cảm giác áp bách mười phần , Diểu Đông vốn chẳng thiếu nguy cơ , không hiểu sao cũng sinh ra tia sợ hãi mông lung .
Y muốn hỏi vì sao phải một canh giờ , Thuận đế bỗng đưa tay xoa vai y .
Người nọ cúi đầu, tiến đến bên tai y , dùng ngữ thanh mờ ám hỏi “Phụ hoàng chà người cho ngươi , được chứ ?”
Xúc cảm non mềm trơn truột trong lòng bàn tay nháy mắt tiêu thất , thiếu niên như trước né tránh nói “Không cần phiền phụ hoàng …..” . Thuận đế nhìn bàn tay trống trải nheo mắt lại .
Hài tử này luôn như vậy , lãnh đạm, quật cường, cự tuyệt ngoại nhân tiếp xúc , hôm nay dọa đến y , chỉ sợ sau này khó mà dỗ lại .
Có chút tiếc nuối thu hồi tay , Thuận đế nhìn da thịt thiếu niên trắng nõn không thua kém băng tằm tuyết ti như ẩn như hiện trong màn nước , trong lòng âm thầm chống lại mê hoặc .
Một canh giờ đối với một người mà nói bất quá chỉ trong nháy mắt , thế nhưng tại thời khắc này với Diểu Đông dường như vô tận không điểm dừng .
Cuối cùng thu được ân chuẩn có thể ra khỏi noãn trì , mặc vào y phục Thuận đế đã chuẩn bị sẵn , Diểu Đông thở hắt ra . Chỉ là hơi thở chưa dứt , người nọ lại mở miệng nói “Kể từ ngày mai , Tử Dương đều phải tới nơi này ngâm mình một canh giờ .”
Diểu Đông giật giật môi , nghẹn hồi lâu cũng không hỏi ra câu vì sao .
“Vì sao?” Thuận đế khiêu mi , bộ dáng như tự hỏi , hồi sau hỏi ngược lại ” Ngâm ôn tuyền có thể đả thông kinh mạch , thân thể cường kiện , chẳng lẽ không tốt sao ?”
Diểu Đông giương hàng mi đen láy , yên lặng nhìn hắn một cái . Y biết nguyên nhân chân chính không phải là như thế này , có lẽ không chỉ thế này , thế nhưng đế vương không muốn nói , người khác còn có thể có biện pháp gì .
Thiếu niên trước mắt mờ mịt bị Thuận đế từng bước một dẫn đi về phía trước , cuộc sống tỉnh tỉnh mê mê , từ từ trở nên mất phương hướng .