Sự thật chứng minh,Tô Dự đánh giá quá cao thể trạng của Tô Mạch, xem nhẹ việc phòng bị đối thủ.
Tô Mạch chạy đi không xa, phía sau liền có người theo sát, kẻ đuổi theo cũng không dùng chân mà đuổi đâu, hắn ta phi ngựa mà truy.
Tiếng vó ngựa ngay sát bên người, lộc cà lộc cộc càng ngày càng gần. Tô Mạch nỗ lực ổn định tinh thần, nàng không có thời gian quay đầu lại, chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán, phía sau chỉ có một người.
Bàn về sức của đôi chân, nàng chạy không nhanh bằng ngựa, luận về thân thủ nàng đánh không lại binh lính. Cho dù nàng không hiểu quốc sự, nhưng mơ hồ đoán được đối phương chính là vì huynh đệ bọn họ mà tới.
Cảnh Đế chiêu hàng Tương Nam vương, yêu cầu chất tử lên kinh làm con tin, đối với phiên vương là điều kiện có thể chấp nhận được. Nhưng nếu hai con tin này chết một cách khó hiểu trên đường lên kinh thành, như vậy mấy phiên vương đang đầu hàng sẽ có biến số lớn.
Cho nên, nàng hiểu rất rõ, nếu trốn chạy cũng chỉ có con đường chết. Muốn từ đối phương khủng bố kia trốn chạy há lại dễ dàng, huống chi nàng chỉ có một thân một mình, bây giờ con ngựa chết tiệt kia chỉ cần cho nàng một đạp là nàng cũng về trời luôn.
Một mặt Tô Mạch chọn con đường khúc khuỷ để trốn, mặt khác nàng lại cởi đai lưng để buộc vào đuôi con dao găm. Con đường uốn khúc này cũng có thể có cơ hội giúp nàng tấn công khi con ngựa to lớn kia xoay thân mình. Không biết liệu nàng có đủ linh hoạt hay không, nhưng tính toán chớp lấy thời cơ, khi đầu con ngựa còn chưa chuyển hướng lại đây, nàng ném mạnh cái đai lưng với con dao găm trực tiếp đập về tên kia. Vậy mà chính nàng cũng không sợ hãi cái hành động ném dây dao găm của mình, nàng còn bình tĩnh quấn hai vòng lên cánh tay.
Ý tưởng và hành động vĩnh viễn là cách hiện thực một cách tàn khốc.
Tô Mạch có ý định đâm đối phương bị thương, dù cho không bị thương, cũng khiến hắn rơi khỏi thân ngựa lăn lộn vài vòng. Ai ngờ, đối phương lại lấy tư thế nhanh như chớp trong bóng đêm mà túm chặt đai lưng một cách chính xác. Trong lúc nàng đang bất ngờ, đối phương đã phi ngựa đến, tóm cổ nàng xách lên lưng ngựa,
“Thật sự có tài.” Nam nhân cười lạnh, hắn xem nàng giống như một con kiến mà thôi. Cổ họng của Tô Mạch như bị bóp nát, chân nàng bắt đầu giãy giụa vì không hít thở được và bị bóp chặt quá đau đớn.
Đúng lúc này, một mũi tên phá gió mà đến, không hề nghiêng lệch bắn vào giữa cánh tay của nam nhân đang nắm cổ họng Tô Mạch. Nhân cơ hội đó, Tô Mạch thở hổn hển, đôi mắt nàng đảo qua, ngay lập tức, tay nắm dao găm hướng tới ngực người đàn ông nọ hung hăng đâm xuống. Một dòng máu tươi nóng bỏng phun đầy mình Tô Mạch, lọt vào con ngươi của nàng, là hình ảnh người đàn ông nọ bởi vì đau đớn mà vặn vẹo thân mình. Hô hấp của Tô Mạch cứng lại, lúc này nàng mới bắt đầu tỉnh ngộ- Nàng giết người.
Con ngựa chấn kinh, hất tung hai người xuống đất. Tô Mạch đầu óc choáng váng, lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó nàng phát hiện mình đang nằm đè lên một cái đệm người.
Tên đàn ông này hiển nhiên còn chưa có chết, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm chọc, phảng phất như muốn nói: hắn cả đời anh minh lại bại trên tay một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa. Đúng là trời xanh bất công, tạo hoá trêu người mà.
“Ta chỉ muốn sống thôi.” Tô Mạch cứ thế nói. Nàng là người yếu đuối, nhưng tính mạng nàng cũng không thể mặc người giẫm đạp. Nếu người khác muốn giết nàng, nàng cũng có thể giết người đấy.
Cảnh Đế Triệu Nghị cưỡi ngựa chạy tới, liền thấy hai cỗ “Thi thể” chồng chéo lên nhau. Tình huống này nhìn hết sức hài hước.
Triệu Nghị nhảy xuống ngựa, duỗi tay kéo mặt tên tiểu nhân nhi kia lên, cả người đầy máu, ánh mắt cũng không chút nào biến đổi.
Triệu Nghị nâng lên, “Đã chết hay chưa?”
Tô Mạch vất vả mà xoay chuyển tròng mắt, khẩu khí lạnh nhạt nói: "Ngài nói xem?"
Từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, đầu nàng vẫn còn ung ung, lại bị Triệu Nghị lôi lên càng thêm choáng váng. Rõ ràng Triệu Nghị đã dẫn binh rời đi, bây giờ lại xuất hiện ở đây có thể chứng tỏ rằng, Triệu Nghị dùng huynh đệ họ làm mồi nhử. Nghĩ đến đây, hơi thở của Tô Mạch khó mà bình tĩnh được. Triệu Nghị mặt dày vô sỉ khẽ nhếch khóe miệng, như là đối với nghi ngờ của tên oắt này Triệu Nghị cho là đương nhiên. Đem người ném sang một bên, lúc này mới đi về phía tên khổng lồ kia, vừa nhìn xuống dưới, sắc mặt hắn liền âm trầm. Mẹ nó, hắn chỉ bắn vào cánh tay để cứu thằng nhãi kia, thế quái nào mà ngực tên này lại có một cái lỗ lớn như vậy. Xem chừng rất tức giận liền trừng mắt với Tô Mạch, "Ngươi đâm hắn?".
Tô Mạch điều chỉnh lại sắc mặt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người.”
Triệu Nghị hừ lạnh một tiếng, “Mười cái mạng của ngươi cũng không bằng mạng của hắn-Uy vũ đại tướng quân".
Ý là, nếu tên kia có việc gì thì lấy mạng nàng ra đền. Tô Mạch co rúm người lại. Lại nói đến Uy vũ đại tướng quân La Chiêu nổi danh lẫy lừng, là giường cột nước nhà. Không biết vị này làm sao tài năng như thế lại không thích phục vụ hoàng gia, mà lại yêu mến phiên vương, nhận Đông Sơn vương làm chủ tử.
Triệu Nghị tới Đông Sơn, không vội vã san bằng thế lực Đông Sơn vương, mà là vì dẫn vị Đại tướng quân này xuất hiện.
Tô Mạch nhìn đến Uy vũ đại tướng quân La Chiêu, hai mắt nhắm nghiền, ngực được quấn đầy lụa trắng. Dáng người kia thật cường tráng, cùng quấn lụa trắng giống nàng. Cảm giác này thật là vi diệu.
"Hắn hôm nay thế nào?"
Nghe thấy giọng nói của quân y Trương Thỉ, Tô Mạch vội vàng dùng chiếc đũa dính nước lăn lên môi nứt nẻ của La Chiêu.
"Hắn vẫn chưa tỉnh. Nếu hắn tỉnh thì làm sao còn ở đây nữa?" Nếu hắn mãi không tỉnh, nàng không nghi ngờ chút nào, bạo quân Triệu Nghị kia sẽ đem nàng đi chôn mất.
“Một đao kia của ngươi chắc hẳn là muốn lấy mạng hắn đi". Trương Thỉ rất có hứng thú trêu trọc cái vật nhỏ đáng thương này.
Tô Mạch nghiêm mặt nói: “Ta chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt."
Trương thỉ cười ha ha lên.