Triệu Nghị mang theo Tô Mạch trực tiếp thẳng tiến thiên môn, đi vào nội điện của chùa miếu.
Trong nội điện không khí thanh tịnh đi nhiều, người lui tới cũng toàn là gia đình hiển quý nhà cao cửa rộng. Hai gương mặt mới vừa tiến vào đã thu hút không ít sự chú ý, có một số vị nữ quyến nhịn không được liền hỏi thăm quá mức. Hai vị này ăn mặc tuỳ ý, khí chất không tầm thường, đặc biệt là vị phía trước, một thân gấm vóc huyền y, tóc đen như mực, không giận tự uy, rất có bộ dáng uy nghi.
Chàng ta thường đưa một viên hạt dẻ cho cái người phía sau, mà cái người phía sau cơ hồ là nện bước cũng không theo nổi chàng thì lại là một vị tiểu công tử phấn điêu ngọc mài. Đây cứ như là một vị chủ nhân tự phụ dẫn theo một con sủng vật, chọc cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Giờ phút này cái người bị coi như một con sủng vật xinh đẹp- Tô Mạch người này cũng không có một chút nào tự giác của sủng vật, nàng nói với Triệu Nghị: “Chân thần đau, chúng ta có thể đi chậm một chút không?”
Lúc này Triệu Nghị mới ý thức được rằng chàng ta nhất quán một tư thái sấm rền gió cuốn mà trước mắt đặt ở cái tiểu gia hỏa này là không áp dụng được.
Triệu Nghị giảm tốc độ, đem một viên hạt dẻ cuối cùng đưa cho nàng, “Vết thương vẫn còn chưa khỏi hẳn?"
"Vết thương hầu như lành hết, nhưng là kết sẹo vẫn sẽ rất đau.”
Triệu Nghị không nói nữa, chỉ là tốc độ càng chậm, Tô Mạch khó khăn lắm mới thở hổn hển một hơi, lúc này mới cảm thụ được những ánh nhìn từ các cái đầu lấp ló của chúng nữ quyến. Kỳ thật Triệu Nghị người này, trừ bỏ có chút thô bạo, vô luận bộ dạng hay khí chất đều là cực kì hấp dẫn, một người đã có lực hấp dẫn như vậy, lại vẫn chưa lập gia thất, ít nhiều sẽ chọc lòng người khó hiểu.
Tô Mạch suy nghĩ mà muốn bổ não ra là do Triệu Nghị vì đoạn tình cảm cẩu huyết nhớ thương công chúa Mạc Diệp La chung thân không cưới, nếu thật vì nàng Mạc Diệp La độc thân nhiều năm như vậy, vậy tại sao lại cùng ả Từ Đan Hoa nhất kiến chung tình? Chẳng lẽ là Từ Đan Hoa lớn lên giống Mạc Diệp La?
Tô Mạch khẽ phun đầy máu gà, đột nhiên nàng ý thức được dường như nàng đang tìm thấy gần đúng chân tướng rồi.
Vì thế nàng hỏi, “Hoàng Thượng đã từng yêu một người sao?" Ý nàng muốn nói tất nhiên không phải là công chúa Mạc Diệp La mà là cái con ả Từ Đan Hoa kia.
Triệu Nghị liếc mắt thấy cái khuôn mặt kia đang bừng bừng hứng thú, cực kì nể tình mà rót vào đầu kia một chậu nước lạnh, "Đại khái không có.”
Tô Mạch cả kinh, cho dù không tính Từ Đan Hoa, ngươi không phải vì Mạc Diệp La tiêu diệt cả Hãn quốc sao?
Chẳng lẽ những điều này cũng chỉ có trong truyền thuyết mỹ lệ ở thoại bản, hay
sự thật căn bản không phải như thế?
Tâm tình bát quái của Tô Mạch nổi lên mãnh liệt, "Vi thần nghe nói Hoàng Thượng đã từng thiếu chút nữa cưới công chúa Mạc Diệp La."
Ai ngờ Triệu Nghị lại nói: “Mạc Diệp La là một tên hán tử!"
Tô Mạch cả người đều không tốt lắm. Thật lâu nàng mới từ trong bóng ma khiếp sợ tìm được đường đi ra, tìm được chính xác phương thức lý giải. Ý tứ Triệu Nghị hẳn là muốn nói Mạc Diệp La không có tính tình của nữ nhân.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cho dù có tư sắc nghiêng nước nghiêng thành, mà không có một chút kiều nhu của cô nương gia thì chính xác là rất phiền lòng, rốt cuộc sinh hoạt hằng ngày chứ không phải là đánh giặc.
Nghĩ như thế, Tô Mạch càng thêm không bình tĩnh, Mạc Diệp La là hán tử, Từ Đan Hoa cũng không phải là nữ trung hào kiệt, nữ nhân Từ gia quyến rũ vũ mị, vừa lúc bổ khuyết những chỗ thiếu của Mạc Diệp La, này chẳng phải là……
Tô Mạch mồ hôi lạnh đều rơi xuống dưới, “Hoàng Thượng, yêu một người phải có tính thuỷ chung. Phải bao dung cho nàng cả về ưu điểm lẫn khuyết điểm".
Ngài không thể chỉ thích những điểm tốt còn ghét những điểm xấu, con người không có ai là thập toàn thập mỹ.
Mày kiếm của Triệu Nghị khẽ rung lên, nhìn thấy bên cạnh mình là một khuôn mặt cực kì nghiêm trang, rất có điểm giống hương vị của viên quan can gián. Triệu Nghị cúi đầu ghé vào bên tai Tô Mạch nói: “Trước không nói trẫm có thích Mạc Diệp La hay không, cho dù có thích nàng ta, nếu theo ý của khanh, chẳng phải trẫm phải vì nàng tuẫn tình hoặc cô độc suốt quãng đời còn lại?”
Không thích?
“Ngài vì nàng ấy lật đổ Hãn quốc mà!".
Triệu Nghị búng một cái lên trán Tô Mạch, “Quyền mưu thượng sự, khanh không hiểu.” Dứt lời, đem một nén nhang đặt trong tay Tô Mạch.
Dâng hương ước nguyện, cái thằng nhóc Tô Mạch này đầu khấu đến đặc biệt vang dội, trong miệng còn lẩm bẩm, Triệu Nghị một chữ cũng không nghe rõ.
“Vừa rồi khanh ước nguyện cái gì?". Triệu Nghị nhìn như lơ đãng hỏi khi ra phật đường.
“Quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà.” Tô Mạch cười tủm tỉm mà trả lời, nàng tất nhiên không thể nói cho hắn, nàng ước nguyện là mong Từ Đan Hoa không được tiến cung, không đảm đương nổi phi tử, mặc dù Triệu Nghị có phải sống cô độc nốt quãng đời còn lại, cũng không thể cưới cái con tiểu tiện nhân kia.
Thời điểm Tô Mạch chột dạ cười đến cực kì hàm súc.
Khoé miệng Triệu Nghị run rẩy nâng lên hạ xuống, đang định nói chuyện, liền nghe bên kia truyền đến một giọng nam quen thuộc, loáng thoáng không phải quá rõ ràng.
“…… nguyện vọng của ta là: Hiểu Nguyệt, khi nào nàng có thể gả cho ta?”
Lỗ tai Tô Mạch lập tức liền dựng thẳng lên, quay đầu nhìn về phía có âm thanh, dưới gốc cây kim quế, ánh mắt Trương Thỉ chân thành mà nhìn Hiểu Nguyệt.
Hiểu Nguyệt lại cúi đầu, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên quyết, nàng nói: “Trương thỉ, muội thích chàng, nhưng là, muội có lẽ không thể gả cho chàng.”
Trương Thỉ khẽ ngây ngốc, bên này Tô Mạch cũng ngốc lăng. Nàng ngốc lăng bởi vì khi nào mà Hiểu Nguyệt thích Trương Thỉ? Thế nhưng nàng lại không thấy qua một chút manh mối, mà nếu thích, vì sao Hiểu Nguyệt lại muốn cự tuyệt?
Sau đó, nàng lại nghe thấy Hiểu Nguyệt nói: “Muội và công tử nhà muội cùng nhau lớn lên, hiện giờ tuy rằng huynh ấy bình yên vô sự nhưng mà cũng không đảm bảo về sau huynh ấy cũng bình an. Mẹ con muội chịu ân của Ngô vương phi, thề sống chết sẽ bảo hộ chu toàn cho công tử, nếu không bảo hộ được, hai mẹ con muội sẽ đi cùng huynh ấy..".
Trái tim Tô Mạch như bị đao cắt, hốc mắt nóng lên đến phát đau.
Đột nhiên Triệu Nghị nhớ tới ở Đông Sơn khi Tô Mạch sinh bệnh mơ hồ nói một câu: “Hoàng Thượng, xin đừng chém đầu thần. Đầu và mình hai nơi, linh hồn không thể siêu sinh. Cầu mong ngài cho phép thần được toàn thây." Những lời này trước đây chàng ta cũng chưa bao giờ nhớ lại, chàng cũng tự thấy bản thân không phải trí nhớ siêu quần, nhưng mà cố tình lúc này chàng lại nhớ lại một chữ cũng không sai. Thậm chí ngay cả thời điểm lúc ấy Tô Mạch nhắm hai mắt lại, biểu tình khi nói mơ đều nhớ rất rành mạch rõ ràng...
Mà lúc ấy chàng có trả lời là "Được...".
Bàn tay chàng nhìn như lơ đãng mà che lại đôi mắt của Tô Mạch, đem đầu nàng hướng về phía chàng, đôi chân Tô Mạch lảo đảo, cả người thiếuu chút nữa rơi vào trong vòng ngực của Triệu Nghị. Chàng có thể cảm thấy được ngón tay như tăng thêm nhiệt độ, nhưng lại không chút hơi ấm mà ngay sau đó buông tay, nhàn nhạt mà liếc nàng.
Tô Mạch có chút mờ mịt, mới vừa rồi cảm xúc như bị đông cứng nhưng mà chỉ trong nháy mắt lệch khỏi quỹ đạo. Nàng thậm chí không có xác định liệu Triệu Nghị có nghe thấy những lời Hiểu Nguyệt vừa nói hay không. Rốt cuộc, hoàng đế muốn xử trí chất tử phiên vương như thế nào cũng không phải là việc thân phận Hiểu Nguyệt như vậy có thể bình luận. Nàng thật đúng là sợ Triệu Nghị ghi tội này vào cho nàng ấy. May mắn là tạm thời Hiểu Nguyệt có Trương Thỉ bảo hộ, Triệu Nghị hẳn sẽ không khó xử nàng ấy.
“Kế tiếp chúng ta đi đâu?” Triệu Nghị không đề cập tới chuyện vừa nãy, Tô Mạch cũng tuyệt đối sẽ không đề cập chuyện này, nàng liền thật cẩn thận mà quan sát phản ứng của Triệu Nghị.
"Đi dạo dọc bờ sông". Đôi mắt chàng nhìn thẳng về phía trước, nhìn như vô cảm. Nàng vừa định nói nhưng có cảm giác thiếu chút nữa đụng phải cái gì, ngay sau đó trên eo căng thẳng, dưới chân không còn chạm đất, người bị bay lên không xoay vòng tròn, thuận lợi bị kẹp dưới nách của chàng.
Tô Mạch: “……”
Triệu Nghị liếc xéo nàng một cái, cho đã mắt ghét bỏ, bước chân không một chút dừng lại, hướng bên ngoài đi tới.
Tô Mạch bám vào bả vai Triệu Nghị mà nhìn, chợt thấy hai người nọ thiếu chút nữa đụng vào bọn họ hình như hai người đó muốn nói cái gì nhưng mà kết quả là một câu cũng chưa kịp phun ra, Triệu Nghị đã đi xa.
Ấn tượng đầu tiên của A Nhược đối với Tô Mạch vào lúc này là bộ dáng của nàng giống như một con mèo nhỏ, thật là cẩn thận mà bám chặt vào bả vai chủ nhân mà nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Trong lòng thầm nghĩ: nam nhân Trung Nguyên cũng thật là yếu đuối!
Tô Mạch cũng mẫn cảm phát hiện, người nọ ở phía trước rõ ràng là nữ giả nam trang, bộ ngực cao lớn kia cũng thật là gồ lên vô cùng sinh động. Nàng theo bản năng mà lướt nhìn bộ ngực của mình, trong lòng cũng có chút mất mát.