*Ra liền bốn chương liên tiếp sau đó mình sẽ tạm nghỉ một tuần. Chúc các bạn đọc truyện vui. Nhớ cmt nhé
Buổi sáng hôm sau, Tô Mạch bận rộn xem xét từ trong ra ngoài hai mẹ con Ngô thị, phảng phất lại nhớ đến những năm tháng ở viện Chỉ lan. Nàng bưng bát cháo thịt nạc, ngồi ở dưới bậc thang, nhìn Hiểu Nguyệt chỉ huy hạ nhân đem sân sửa sang lại bộ dạng mà nàng thích.
Tô Mạch thầm nói: “Kỳ thật ta đối chỗ ở không có yêu cầu cao như vậy."
Hiểu Nguyệt liếc xéo nàng một cái, nhìn nàng gầy ốm như vậy, tâm tình liền không tốt lắm.
Thấy Hiểu Nguyệt không để ý tới nàng, Tô Mạch lại nói: “Các ngươi thật sự bị cướp sao?” Bị cướp, mà bây giờ so với nàng ăn mặc như thế nào lại càng ngăn nắp hơn.
Hiểu Nguyệt nghe ra nàng ý ngoài lời nói, "Quần áo mới của gia mới may đặt trong tủ, ngài có thấy không?". Các nàng ăn mặc ngăn nắp gọn gàng như thế này còn không phải là vì cấp mặt mũi cho Tô Mạch hay sao?
Tô Mạch uống xong cháo, tung tăng chạy đi lục tủ, rốt cuộc thấy một bộ đồ mới, màu lục đậm, đúng là màu sắc mà nàng thích nhất.
Tô Mạch cầm quần áo thay, đi đến trước mặt Hiểu Nguyệt lấy lòng mà nói, “Đẹp không?”
Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái, “Rất được. Tay nghề của ta xưa nay đã như vậy.” Hoàn toàn không có ý muốn khích lệ Tô Mạch.
Tô Mạch không để bụng, cười tủm tỉm mà nhìn tiểu nha đầu hiền huệ, bày ra một bộ dáng đại nhân tư thái, nói lời thấm thía: “Nếu đã tới, ở lại đây chơi mấy ngày, gia mang ngươi bổ sung kiến thức để biết kinh thành phồn hoa!”
Mặt Hiểu Nguyệt tái đi rồi, “Gia, làm người không thể như vậy! Hiện giờ mẹ con chúng ta chịu khổ, tốt xấu gì cũng là chủ tớ một hồi, theo lẽ thường người không phải là
thu lưu chúng ta hay sao. Chẳng lẽ gia bây giờ thăng quan tiến chức, thì ghét bỏ mẹ con chúng ta……”
Lên án rất ý tứ nha, nói năng có khí phách, Tô Mạch nghẹn cả nước miếng, quả thực nàng đối với tiểu nha đầu này đúng là tam quan nghiêm túc mà khởi kính. Thế mà dám dùng luân thường đạo lý tới áp bức nàng, quả nhiên là thâm hiểm cùng nàng chân truyền vô sỉ đây!
Ngữ khí Hiểu Nguyệt hòa hoãn hơn, lại bổ sung nói: “Đại công tử không thu lưu chúng ta cũng không sao. Dù sao thì nhị công tử cũng đáp ứng chăm nom chúng ta, bảo chúng ta cứ ở kinh thành an tâm mà sống".
Thế cơ đấy, tiểu nha đầu này đúng là một bộ dáng ta có người chống lưng rồi đây, ta không có sợ người đuổi đi đâu nhé.
Cả người Tô Mạch đều không tốt! Lại là Tô Dự!
Hôm qua nếu không phải Tô Dự buộc nàng tiếp chiêu, nàng sẽ không trốn chạy thì sẽ không làm hỏng chuyện tốt của An Vương, sẽ không……
Chết tiệt…… Mặt sau tựa hồ còn có cái gì, nhưng Tô Mạch không tài nào nghĩ ra, nhưng mà lúc La chiêu cứu nàng, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Tô Mạch lười chấp nhặt cùng tiểu nha đầu bướng bỉnh này. Tô Dự so với nàng có bản lĩnh hơn nhiều. Nếu sự tình Tô Dự đã đồng ý, như thế nào nàng có khả năng lay chuyển được đây.
Tô Mạch rửa mặt, chuẩn bị ra cửa, Hiểu Nguyệt chân lạch cạch mà đi theo.
Tô Mạch quay đầu lại nhìn nàng, “Ta chạy không thoát, ngươi một cái tiểu cô nương đi theo gia làm gì?"
Hiểu Nguyệt không cho là đúng, “Gia không phải nói muốn mang ta đi khám phá kinh thành hay sao?".
Vô sỉ a vô sỉ a! Nàng như thế nào lại có thể nuôi dưỡng ra một tiểu nha đầu vô sỉ như vậy!
Tô Mạch đành phải mang theo Hiểu Nguyệt, mua một chút lễ vật, đi viện tiến tấu Đông Sơn. La Chiêu chức quan vẫn còn chưa được định xuống, Cảnh Đế cũng chưa ban cho hắn phủ đệ. Mấy ngày này, hắn làm Đông Sơn quan ở tại viện tiến tấu Đông Sơn.
Tô Mạch vừa đến, liền gặp ngay La Chiêu ra cửa.
Tô Mạch cười hì hì tiếp đón, nguyên bản
La Chiêu đang sải bước lên ngựa thiếu chút nữa thì từ trên ngựa rơi xuống, sau đó hắn cũng không thèm ngoái lại, cái gì cũng không thèm nghe, vung roi ngựa lên. Đánh “Phốc” mà chạy đi ra ngoài.
Tô Mạch và Hiểu Nguyệt hai mặt nhìn nhau.
Hiểu Nguyệt hỏi Tô Mạch, “Gia, có phải hay không người đắc tội người ta? Ta có nghe nói, La Đại tướng quân chính là người tâm phúc của hoàng thượng.” Người nhưng kiềm chế, hiện giờ ở kinh thành không thể so với phủ Tương Nam vương, động một chút là có khả năng rơi đầu.
Đắc tội? Thọc hắn một đao có tính không?
Hạ thuốc hắn có tính không?
Ôi, hình như là mình đắc tội với vị này cũng không nhẹ đâu.
Tô Mạch xấu hổ mà ho khan hai tiếng, nghiêm trang giáo dục nói: “Ngươi đã không phải nha hoàn của ta, đừng một tiếng gia hai tiếng gia, nếu không may bị người ta tưởng là nha đầu thông phòng về sau làm sao mà gả ra ngoài? Ta còn đang muốn tìm cho ngươi một nhà chồng thật tốt đấy!". Nếu đã đến kinh thành, đành phải tìm nơi quyền thế mà dựa vào, sau này nàng có bị bạo quân trách phạt, nha đầu này còn có thể giữ được tính mạng.
Gò má Hiểu Nguyệt đỏ lên, trước mắt vô cớ thoảng qua gương mặt của Trương Thỉ.
Nguyên bản cho rằng đây chỉ là một ảo giác kì lạ, thật không dám nghĩ, người nọ đúng là hướng các nàng đi tới.
“Đại công tử, thật trùng hợp! Chúng ta đang định đi tìm ngươi!” phía sau Trương Thỉ là Cảnh Đế Triệu Nghị cải trang đi tuần.
Trên đường cái này, Tô Mạch không biết có nên hay không quỳ xuống hô to vạn tuế.
Trương Thỉ lập tức giới thiệu nói: “Dịch công tử, ngươi hẳn đã biết.”
Tô Mạch lập tức hiểu ý, hướng Triệu Nghị chắp tay.
Triệu Nghị khí sắc không tốt lắm, thoạt nhìn như là ngủ không được tốt. Đương nhiên Tô Mạch hầu hạ phải thật cẩn thận, không dám vượt Lôi Trì nửa bước, sợ chọc giận hắn. Hiểu Nguyệt thấy tâm tư Tô Mạch như thế, tự nhiên cũng cẩn thận chặt chẽ.
“Đại công tử là tới tìm La tướng quân sao? Hắn hôm nay phụng hoàng mệnh, cùng nhị công tử ra ngoài thành tuần tra quân doanh”
Đi cùng Tô Dự?
Tô Mạch có chút giật mình, Đại tướng quân La Chiêu tương lai tuần tra quân doanh thì còn có chút cớ. Tô Dự cũng không phải xuất thân từ nhà tướng, vả lại còn là chất tử, sao lại đi tuần tra nhỉ?
Tô Mạch trộm nhìn Triệu Nghị, tầm mắt Triệu Nghị cũng vừa lúc dừng ở trên người nàng, long uy lẫm lẫm, ẩn lộ ra sát khí. Tâm tư Tô Mạch thay đổi thật nhanh, có phải hôm qua nàng và Triệu Tùy nói chuyện bị vị này biết được, Triệu Tùy thằng hỗn đản kia tuyệt đối có khả năng ở ngự tiền báo cáo một quyền sổ con quan báo tư thù. Hai thế lực này, nàng không thể trêu chọc, nhưng hai bên đều đắc tội, kia tuyệt đối là đang tìm chết!
Dưới sức tưởng tượng của Tô Mạch, mồ hôi lạnh lại yên lặng mà chảy ra giữa trán.
Triệu Nghị thoáng nhìn qua thằng này đúng là bộ dáng không có tiền đồ đi, hơi thở càng thêm không thuận.
“Đi đến phủ của ngươi ngồi chơi".
Triệu Nghị từ trên tay đem một bọc giấy được bọc cẩn thận đưa cho Tô Mạch.
Cũng không đợi chủ nhân đồng ý, đã hướng tới viện tiến tấu Tương Nam mà đi.
Tô Mạch một đường kinh sợ, nếu vừa rồi không nghe lầm, Trương Thỉ nói bạo quân là tới tìm nàng? Nhưng tìm nàng làm cái gì?
Hiểu Nguyệt đi theo bên người Tô Mạch, nhỏ giọng nói thầm: “Vị này là ai? Địa vị rất lớn sao?”
Lúc này Tô Mạch mới nhớ tới Hiểu Nguyệt căn bản chưa thấy qua Cảnh Đế, nhưng nếu Cảnh Đế đã dấu diếm thân phận, nàng tự nhiên cũng không dám công khai, chỉ nói: “Thật sự rất lợi hại. Chúng ta tuyệt đối đắc tội không nổi”.
Hiểu Nguyệt thè lưỡi, đè nén tiểu tâm can bé bỏng đi theo.
Dọc theo đường đi Trương Thỉ đều vô tình cố ý mà chú ý đến phản ứng của Hiểu Nguyệt, nàng đi trước hắn, hai tai tự nhiên mà đỏ ửng lên —— đại công tử và Hiểu Nguyệt đang nói về hắn sao? Hắn không nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng có thể cảm giác được tầm mắt hai người đều nhìn chằm chằm hắn —— uầy, trên thực tế, Tô Mạch cùng Hiểu Nguyệt nhìn chính là vị phía trước Trương Thỉ.
[/size]