Thanh lâu nổi danh nhất ở kinh thành là quan gia quán. Các cô nương ở nơi này, hoặc là được chọn lựa kĩ càng để bồi dưỡng, hoặc là nữ quyến con nhà giàu bị xét nhà phải nhập tịch, cho dù học thức tu dưỡng hay là bề ngoài diễn kịch đều so với những cô gái thanh lâu tầm thường trong dân gian cao hơn rất nhiều lần. Nhưng họ cũng có tình thú của những thiếu nữ thanh lâu dân gian, có rất nhiều kĩ xảo càng là kiệt xuất, không thì sao có thể hấp dẫn được khẩu vị nặng của hậu duệ vương tôn quý tộc?
Tô Mạch nghe Tô Dự giới thiệu xong, môi khô khốc lại, “Thật hả?”
“Đương nhiên.” Thái độ của Tô Dự cực kì kiên quyết, nhưng xét thấy vị huynh trưởng này là lần đầu tiên dạo kỹ viện, hắn vẫn là mở miệng trấn an nói: “Huynh trưởng không cần thấp thỏm, Cầm Hương cô nương thập phần tri thức, cầm kỳ thi họa thơ từ ca phú không chỗ nào không thông, ngươi nhất định sẽ thích.”
Tô Dự này “Hẳn là vậy” nói ra đặc biệt không tự tin.
Tô Mạch nuốt nước miếng, lần đầu tiên đi thanh lâu đối với nàng mà nói tuyệt đối chỉ dừng lại ở trong truyền thuyết, làm sao nàng có thể không khẩn trương cơ chứ, nhưng bây giờ lại nghe nói các cô nương nơi này rất nhiều người bán nghệ chứ không bán thân. Chỉ cần nàng không bại lộ thân phận nữ nhi, nàng cũng rất là vui mừng tăng thêm kiến thức hoa lâu nơi mà các cô nương được đón rước như thế nào về. Tượng tượng như thế, trong mắt khó nén nổi hưng phấn, "Vậy vi huynh cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ đệ đệ lao tâm.”
Tô Dự liếc mắt một cái nhìn đôi mắt nhỏ kia của Tô Mạch, mẹ nó, làm sao mà cùng hắn tưởng tượng tựa hồ có điểm không giống nhau.
Ánh mắt Tô Mạch nói cho hắn, nàng đối với nơi này thật sự cảm thấy hứng thú, chỉ là chưa có cơ hội nhìn thấy thôi.
Tô Dự vừa lòng gật đầu, tốt lắm, điều này chứng minh vị huynh trưởng này còn có thể cứu chữa.
Hai huynh đệ đi vào nguyệt lâu, hai gương mắt mới mẻ, đều là dáng vẻ đường đường, lầu trên lầu dưới các cô nương đều cố ý vô tình mà hướng bên này ngó lại đây.
Tú bà Ngọc Nương là một mỹ phụ nhân hơn ba mươi tuổi dịu dàng, tuy tằng nơi này là chốn gió trăng, nàng lại để mặt mộc, da thịt bảo dưỡng non mềm như nước, một đôi mắt phượng nghiêng nghiêng hướng về phía trước, hơi hơi đa tình mà vẫn mang ba phần vũ mị cũng lại có vẻ đẹp của quý phụ nhân đoan trang, lại lộ ra vài phần liêu nhân hương diễm.
Tô Mạch nhìn nàng thật lâu cũng không thể đem nàng giống như tú bà trong thoại bản giống nhau mà quy lại.
Ngọc Nương chỉ là quét mắt một cái nhìn bọn họ ăn mặc cùng eo bài, liền xác định thân phận của hai người.
“Hai vị hẳn là Tô gia công tử? Mời vào bên trong, Cầm Hương đã đợi hai vị rất lâu".
Nữ tử như vậy so sánh với cơ thiếp trong phủ Tương Nam vương còn cảnh đẹp ý vui hơn nhiều. Tô Mạch cười đến ngọc thụ lâm phong, hướng nàng gật gật đầu.
Đối lập với Tô Dự cao lãnh, thành thạo phong vân, Tô Mạch giống như đến một thế giới khác vậy. Nàng nhìn các cô nương xinh đẹp rực rỡ, ngửi làn gió thơm lượn lờ, bên tai cũng không cho nàng ấn tượng thanh lâu ầm ĩ, mà là tiếng đàn sáo êm ả và giọng ca mềm mại. Tô Mạch đột nhiên cảm thấy, như thế này coi như cũng là nơi phong nhã, không có một chút nào phấn son tục khí.
Tú bà cũng chỉ thoáng nhìn nét mặt của hai vị công tử, tuy rằng Ngọc Nương không nhìn ra hai vị Tô gia thế tử ai là trưởng ai là ấu nhưng người đi ở phía trước mang khí thế lăng nhân, lời nói lại cùng vị đằng sau là cực kì quan tâm.
Ngọc Nương nói: "Đây là lần đầu tiên Tô công tử dạo thanh lâu?”
Trên mặt Tô Mạch hơi đỏ lên, nhưng cái thế tử giả trang cũng thật là đủ để xem, "Nguyệt lâu Thất Bì* là quả là quan gia kĩ quán đệ nhất kinh thành" Lời này nói ra cứ như là nàng đã đi rất nhiều thanh lâu vậy.
* Thất bì: không mệt
Ngọc Nương nhấp miệng cười khẽ, “Ngọc Nương đa tạ công tử khích lệ.”
Ngọc Nương mang theo bọn họ đi ra phía sân sau, nguyệt lâu này quy cách không giống phủ đệ, mà là một hoa viên rộng lớn bên trong sừng sững một ít tiểu gác mái, nơi những cô nương có giá trị sở hữu nơi cư trú, so sánh với các cô nương xuất đầu lộ diện ngoài kia thì quý giá hơn nhiều.
Khi đi ngang qua nhà thuỷ tạ, Tô Mạch cực kì thính tai nghe được tiếng cười của người nào đó.
“…… La huynh quá khen, tiểu đệ cũng xin bêu xấu lấy một khúc làm quà. Vũ nguyệt cô nương, mời……”
Tô Mạch như được ăn tiết gà, trong lòng bắt đầu khởi động một trận, trên mặt lại giả trang thật sự bình tĩnh, “Bên kia là ai? Giọng nói nghe rất quen thuộc.”
Tất nhiên là Tô Dự cũng nghe ra, vừa định ngăn cản, Ngọc Nương đã hồi bẩm: “Trương thái y nhị công tử Trương Thỉ cùng một vị khác là La công tử, nô gia mắt còn vụng về, không nhìn ra được thân phận của vị La công tử này. Có lẽ hai vị công tử biết.”
Đến quan gia kỹ quán đều là người có thân phận, Ngọc Nương nhận ra cũng thực bình thường.
Tô Mạch vừa nghe nói là Trương Thỉ, mặt mày tự nhiên mà cong lên một độ cong cực đẹp, “Đại khái là Trương Thỉ và La Chiêu, đệ đệ, chúng ta cũng qua đi đi. Đông người bên nhau chơi mới náo nhiệt.”
Làm sao mà Tô Dự không rõ ý đồ của Tô Mạch, muốn cự tuyệt cũng đã chậm, vị huynh trưởng này căn bản không tính cùng hắn thương lượng, bước cái chân ngắn hướng bên đó mà đi.
Ngọc Nương nhìn Tô Dự, Tô Dự đành phải xua tay, “Phiền Ngọc Nương mời Cầm Hương cô nương đến Thủy nguyệt hiên đi.” Dứt lời bước nhanh đuổi theo Tô Mạch. Bên trong Thủy nguyệt hiên tiếng sáo du dương, một vũ cơ đang mặc váy lụa xanh lục nhảy múa với đôi chân trần trắng muốt,
chân ngọc nhẹ điểm, váy lụa bay bay, tóc đen quấn quanh, làn gió thơm lay động, phảng phất như đang ở trong tiên cảnh.
Người thổi sáo đúng là Trương Thỉ, người ngồi bên phẩm rượu thưởng thức cảnh đẹp ý vui quả là La Chiêu.
Trương Thỉ và La Chiêu đôi mắt cơ hồ dính chặt vào vòng eo thon của vũ cơ, khóe mắt mỉm cười, bộ dáng thập phần say mê. Khi Tô Mạch và Tô Dự tiến vào, Trương Thỉ cũng chưa nhìn đến, nhưng La Chiêu đã quay đầu nhìn ra ngay, thấy Tô Mạch, ly rượu trong tay hắn cứng lại. Ngay sau đó hắn nhìn sang Tô Dự, Tô Dự hướng hắn gật đầu.
Tô Dự cũng chú ý tới, thời điểm như thế này, tầm mắt nam tử bình thường đều hướng vào trên người vũ cơ mỹ nhân, còn huynh trưởng hắn lại nhìn vào Trương Thỉ...Một khúc xong, Trương Thỉ mới nhìn đến giữa sân nhiều thêm hai người, “Đại công tử, nhị công tử, các ngươi cũng tới đây dạo?”
Ái chà, ngươi rốt cuộc cũng nhìn thấy chúng ta?
Tô Mạch nhịn không được quay sang nhìn thoáng vũ cơ, dáng người thật đẹp, ngực to eo nhỏ, đường cong đủ lả lướt hấp dẫn, khuôn mặt cũng coi như mỹ lệ dịu dàng, nhưng nàng nhìn thế nào cũng không thể thuận mắt?
“Trương huynh thường xuyên đến nguyệt lâu sao?” Tô Mạch nhìn Trương Thỉ, cười đến chưa bao giờ sáng lạng rức rỡ đến thế, lại vô cớ cho người ta một loại cảm giác âm trầm trầm.
Trương thỉ đột nhiên cảm thấy rùng mình, “Chỉ là ngẫu nhiên.” Ngôn hành cử chỉ của
đại công tử từ trước đến nay đều là không thèm che dấu, mà lúc này giấu đầu lòi đuôi lại khiến người ta cảm thấy vài phần quỷ dị.
Tô Mạch tươi cười có vài phần chân thành, “Ngẫu nhiên thả lỏng một chút là tốt.”
Tô Dự ho khan hai tiếng, đem vị giấm chua ghen tỵ của huynh trưởng áp xuống,
“Huynh đệ chúng ta vốn là tới nghe Cầm Hương cô nương gảy đàn, nhìn thấy các huynh ở chỗ này, liền lại đây xem.”
Trương Thỉ nói: “Hoá ra người mà Cầm Hương cô nương chờ chính là các ngươi?”
Vũ Nguyệt vừa nghe vừa hờn dỗi nói: “Trương công tử, chẳng lẽ Vũ Nguyệt múa không đẹp sao?”
Trương thỉ cười trấn an nói: “Nếu có Cầm Hương cô nương mang tiếng đàn làm bạn, đó mới có thể nói là chân chính nhân gian tuyệt phẩm!” Tình cảm tán thưởng bộc lộ ra ngoài, không một chút nào giống những quý công tử văn chương kiểu cách. Cảm giác chân chính đánh giá và thưởng thức này mới làm các nàng cảm thấy được sự tôn trọng nguyên vẹn.
Ánh mắt Vũ Nguyệt nhìn về phía Trương Thỉ càng thêm nhiệt tình.
La Chiêu vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lại đảo tròng mắt nhanh như chớp mà nhìn Tô Mạch, thấy nàng nói:
“Không bằng……”
"Rất đúng lúc, ta kêu Ngọc Nương mời Cầm Hương cô nương lại đây, đêm nay, nhất định chúng ta phải thưởng thức hết mình một phen.” Lời nói còn chưa kịp nói ra miệng đã bị Tô Dự đoạt trước, Tô Mạch chỉ phải giương mắt nhìn.
Tô Dự lại làm như không biết, kéo Tô Mạch ngồi xuống bên cạnh, bọn thị nữ biết điều nâng mấy cái bàn nhỏ lại đây. Hắn lại còn không biết huynh trưởng hắn đánh cái chủ ý gì hay sao, vừa rồi nhất định nàng muốn nói: Không bằng cho bọn họ lui để mấy đại nam nhân chúng ta uống rượu làm thơ thật tiêu sái.
Rốt cuộc hắn cũng minh bạch, huynh trưởng sảng khoái đến nguyệt lâu cùng hắn như vậy, tuyệt đối không phải vì ôm được mỹ nhân về!