Nghe Luật nói một cách đương nhiên như thế, Tần Trạm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Để ta làm đi.” Muốn chăm sóc Luật thật tốt, nấu cơm là việc không thể tránh khỏi. Luật thân là Tế Tư, cũng như hắn đã trở thành kỵ sĩ, đều là sinh mệnh cần ăn uống đầy đủ.
Đối với sự chủ động phục vụ của Tần Trạm, Luật không hề phản đối. Không phải vì chán ghét Tần Trạm nên mới hưởng thụ sự phục vụ của y, mà vì sau khi ăn trái cây lâu như vậy, hắn cực kỳ hoài niệm các món ăn của nhân loại. Cuối cùng, hắn cũng tìm được điểm tốt khi Tần Trạm đến được đây, đó là hắn có cơm ăn rồi.
Nói làm liền làm, để có thể ăn được món ngon, Luật ngoại lệ chủ động giải thích thắc mắc cho Tần Trạm. Thủy Tinh Thành không có nhà bếp là vì trừ hắn ra, cư dân nơi đây vốn không cần phải ăn, cho nên không có cả nhà bếp lẫn phòng ăn, cũng không có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn hay gia vị nào, tất cả đều phải tự mình làm.
Ở đây, không cho phép các sản phẩm hóa chất của nhân loại xuất hiện, nên Tần Trạm phải làm ra loại gia vị từ thiên nhiên. Đáng mừng chính là, thức ăn, nguyên liệu trên cơ bản đều là lấy được từ thiên nhiên, muốn tạo ra gia vị từ thiên nhiên không phải không được, chẳng qua, Tần Trạm không biết. Cho dù có học rộng biết nhiều, hắn cũng không thể hiểu biết toàn bộ quá trình chế tác của một thứ có thể mua được ở bất cứ đâu như các loại gia vị.
Có điều, chỉ vậy sao làm khó được Tần Trạm. Hắn dùng lực lượng hiện tại của mình, xâm nhập vào mạng internet của nhân loại. Tuy đã trải qua thảm họa zombie, nhưng trên internet vẫn còn lưu giữ rất nhiều tư liệu của thời gian trước đó, giống như ở thời kỳ hòa bình, lúc này vẫn có một số trang web bách khoa, trong đó cái gì cũng có, ngay cả cách chế tạo gia vị khi chưa có công nghệ hiện đại, cho nên Tần Trạm thuận lợi tìm đượctư liệu hắn cần, sau đó bắt đầu đi tìm nguyên vật liệu.
Chẳng qua, khi đối mặt với nguyên vật liệu, Tần Trạm có chút khó xử. Bây giờ hắn đâu còn giống như trước nữa, bởi lúc này hắn đã có thể cảm nhận được cảm xúc của động thực vật, nên khi hái trái cây hay săn bắn động vật, cảm giác như đang đối diện với con người. Thế nhưng, dù trước mắt hắn rõ ràng là động thực vật, nhưng Tần Trạm vẫn có ảo giác hắn sắp đem đồng loại của mình đi nấu, khiến hắn thấy cực kỳ không tự nhiên.
Luật có thể hiểu được cảm thụ của Tần Trạm, bởi vì hắn cũng từng có một khoảng thời gian như vậy, khi ấy, suýt chút nữa hắn đã tuyệt thực, “Ngươi không hái quả, cũng sẽ có động vật khác muốn ăn chúng, ngươi không ăn những động vật nhỏ này, cũng sẽ có động vật khác ăn. Sinh tồn, bản chất vốn là một hình thức cướp đoạt, cướp đoạt sinh mệnh của chúng để kéo dài sinh mệnh của chính mình, đây không phải là tội ác. Giống như zombie phải ăn nhân loại mới có thể tiếp tục tồn tại, nhân loại cũng phải ăn những thứ khác để sống sót.” Không có gì gọi là chính nghĩa hay tà ác, tất cả đều chỉ vì sống còn mà thôi.
Nói xong, Luật xuống tay giết chết một con thú nhỏ, ngồi xuống, ôm con mồi của mình lên, dùng tay vuốt ve da lông của nó, “Thế nhưng cần phải ghi nhớ, cám ơn nó vì đã dùng sinh mệnh của mình để ngươi được sống.” Giống như trong một số tôn giáo, cám ơn Thần đã ban tặng lương thực, chẳng qua, càng nên cám ơn những sinh mệnh đã hy sinh cho ngươi. “Nói như vậy, ngươi có thể sẽ cảm thấy dối trá, thế nhưng ngoại trừ cách này, chúng ta còn làm được gì cho chúng nữa đây? Đây là sự bất đắc dĩ của sinh tồn.”
Tần Trạm có thể cảm giác được, con thú đã chết trong tay Luật kia, sau khi chết cũng không sinh ra bất kỳ cảm giác oán hận nào, không phải vì ý chí của nó yếu ớt, mà là sự vuốt ve của Luật đã truyền lại sự cảm kích và áy náy của y cho nó, là giác ngộ cho dù có phải cướp đoạt sinh mệnh của ngươi, ta cũng vẫn muốn sống sót.
Tần Trạm không biết nó thực sự hiểu được điều đó, hay chỉ là sinh ra cộng minh với tình cảm của Luật.
“Cho ngươi. Nấu xong thì gọi ta.” Luật đưa con mồi của mình cho Tần Trạm, sau đó quay người về phòng, chờ y đến gọi hắn ra ăn cơm.
Sau khi thân ảnh của Luật biến mất, Tần Trạm yên lặng nhìn con thú trên tay, nói thật nhỏ, “Vì sống sót.” Giờ phút này, hắn mới cảm nhận được gánh nặng của sinh tồn, vì sống sót mà đoạt lấy sinh mệnh của kẻ khác.
Đến hiện tại, Tần Trạm mới hiểu được, vì làm ra thức ăn ngon, chuyện nhân loại không kiêng nể mà hành hạ động vật cho đến chết tàn khốc đến mức nào. Trong mắt của thế giới, nhân loại cũng như những giống loài khác mà thôi, vậy mà nhân loại lại tùy ý phá hoại, giết chóc, thậm chí nhiều khi chỉ là vì tìm việc vui chứ không hề vì bắt buộc phải làm như vậy. Có lẽ, sự phẫn nộ của thế giới đối với nhân loại, cũng giống hệt như khi nhân loại nhìn zombie hành hạ đồng loại của mình đến chết.
Nhân loại quá mức ích kỷ, cũng đã lấy đi quá nhiều. Vuốt ve thi thể con mồi trên tay, Tần Trạm nhẹ nhàng nói cám ơn, cám ơn những sinh mệnh hắn đã, đang và sẽ tước đoạt, cám ơn vì chúng đã giúp hắn sống sót. Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy chúng ta dối trá, nhưng chúng ta vẫn chỉ có thể cám ơn các ngươi, sẽ không áy náy, bởi vì chúng ta bắt buộc phải làm như vậy.
Bản thân Tần Trạm cũng không phải người lương thiện đa sầu đa cảm, chỉ vì nhất thời cảm thấy không được tự nhiên mà sinh ra khúc mắc mà thôi. Sau khi được Luật giúp đỡ cởi bỏ phần khúc mắc ấy, hắn đã có thể xuống tay hái quả và săn bắn. Bất quá, hắn cũng chỉ lấy đủ phần ăn cho hắn và Luật mà thôi.
Cám ơn sự trả giá sinh mệnh của chúng, cho nên cũng sẽ không lãng phí một chút nào.
Tần Trạm chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ xong, tìm đến một phòng cách nơi hắn và Luật ở không xa làm nhà bếp.
Tại đây, đương nhiên là không có bất kỳ bồn nước hay nồi chảo gì cả, bất quá vẫn không làm khó được Tần Trạm. Dị năng là dùng để làm gì? Là để sáng tạo kỳ tích. Lấy đầu óc thông minh của Tần Trạm, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, tất cả mọi thứ cơ bản đều được chuẩn bị xong. Hôm nay, hắn chỉ làm trước ít thứ đơn giản để Luật lót bụng, còn những thứ khác chỉ có thể từ từ rồi tính tiếp.
Tần Trạm xảo diệu vận dụng lực lượng của mình tạo ra một chiếc xe đẩy nhỏ, đặt thức ăn vừa nấu lên, sau đó dùng ngọn lửa màu lam tinh lọc hết phần không thể sử dụng, để chúng quay lại với thế giới. Sinh ra ở đâu, chết đi rồi quay về đó, đây là kết cục tốt nhất.
Tần Trạm vừa gõ cửa phòng Luật, cửa đã lập tức mở ra. Luật tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn đang chờ mong Tần Trạm xuất hiện, y chỉ là đói bụng, muốn ăn cơm mà thôi, chỉ vậy mà thôi. Bất quá, đã nhìn nhiều biểu tình khác của Luật trong thời gian dài thông qua ý thức thế giới, Tần Trạm có thể nhận ra một ít biểu tình của y lúc này. Hắn cũng không vạch trần, Luật đáng yêu, hắn biết là được, nếu nói ra sẽ làm Luật tức giận a.
Nể tình Tần Trạm đã nấu cơm, Luật nghiêng người qua một bên, để y vào phòng. Nhìn phần ăn trên xe đẩy, xem ra Tần Trạm là định ăn cơm cùng hắn. Chẳng sao cả, dù gì cũng không phải lần đầu tiên, hắn không thấy có gì phải xấu hổ khi bọn họ đã từng cùng ăn trong một khoảng thời gian dài.
“Ơ, cái gì nhìn ngon vậy?” Một thanh âm khác xuất hiện, còn phi thường chủ động lật tấm khăn phủ trên xe đẩy ra xem, hơi nóng và mùi thức ăn lập tức ngập tràn.
Balberith sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Luật không cần suy nghĩ nhiều cũng đã có thể khẳng định, nhất định là lại lén theo dõi hắn. Đối với y, Luật căn bản không cần tự hỏi vấn đề y có nhân phẩm hay không. Y thậm chí còn không phải nhân loại, thì lấy đâu ra nhân phẩm cơ chứ.
“Không có phần của ngươi.” Khẩu khí đuổi người thẳng thừng.
“Nhưng ta muốn ăn.” Balberith không hề nhận thấy mình đang bị người ta xua đuổi.
“Ngươi không phải người,” Luật tuyệt đối không phải đang mắng Balberith, chẳng qua y thật sự không phải người mà thôi, “Ngươi không cần ăn.” Bất quá, khẩu khí lại pha lẫn vài phần khinh bỉ.
Balberith sẽ nghe lời sao? Hắn sẽ cứ vậy mà không ăn sao? Đáp án đương nhiên là sẽ không. Hắn cầm lấy một chén cháo, đây là vì Tần Trạm lo lắng cho Luật mấy ngày nay vẫn chỉ ăn trái cây, dạ dày chịu không nổi thức ăn nhiều mỡ nên mới nấu, nhưng mà rất không may, cháo đã rơi vào miệng Balberith. Hắn cũng không quan tâm cháo có còn nóng hay không, bất quá, Luật nghi ngờ hắn căn bản không biết nóng là gì. Tóm lại, chén cháo dành cho Luật đã bị Balberith nuốt một hơi vào bụng, không chừa lại lấy một chút.
“Ăn ngon.” Thoải mái đặt cái chén không xuống, Balberith tiếp tục chuyển sang các món khác.
Balberith còn muốn tiếp tục, nhưng lại bị Tần Trạm ngăn cản, “Balberith bệ hạ, nếu như ngài muốn ăn, ta sẽ làm cho ngài sau.” Tần Trạm nở nụ cười ấm áp, nhưng tuyệt đối là tiếu lí tàng đao. Cảm giác nguy hiểm lộ rõ rành rành, chẳng qua, Tần Trạm vốn cũng không định che giấu.
“Quên đi, nể tình ngươi vừa đến, hôm nay khỏi cần, bất quá,” Balberith dễ dãi ngoài ý muốn, thế nhưng đoạn sau còn hai chữ “bất quá”, có nghĩa chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy là xong, “Về sau ngươi phải là đầu bếp chuyên chúc cho Thủy Tinh Thành.”
“Dựa vào cái gì?” Người chất vấn không phải là Tần Trạm, mà là Luật.
Luật đang cảm thấy bất công thay cho mình sao? Tần Trạm cảm thấy cực kỳ đắc ý. Kỳ thật Luật chỉ là đơn thuần bất mãn với hành vi cướp đầu bếp của Balberith mà thôi.
“Vì tình hữu nghị giữa đồng bọn với nhau a, Tần Trạm mới đến, dù sao cũng phải làm chút gì đó để liên hệ cảm tình chứ.” Balberith nói ra vẻ hợp tình hợp lý, như thể hắn thật sự lo nghĩ cho Tần Trạm.
“Được.” Nấu cơm mà thôi, năng lực hiện tại của hắn có thể sử dụng rất đa dạng, làm cơm cho hai người với nhiều người cũng chẳng có gì khác nhau, “Nhưng các ngươi phải cung cấp nguyên liệu nấu ăn.” Để có nhiều thời gian bên cạnh Luật, một ít chuyện vụn vặt giao cho người khác làm thì tốt hơn.
“Thành giao.” Dù sao cũng không phải mình làm, Balberith đáp ứng không chút do dự. Rốt cuộc cũng ăn được món ngon vào miệng, xã hội loài người đã đem hắn dưỡng điêu rồi. Tuy không ăn gì cũng sẽ không chết, nhưng cứ thấy dạ dày trống trống, khó chịu a.
Balberith tiêu sái rời phòng, Luật cũng không giữ lại. Đương sự đã đồng ý, hắn cần gì phải xen vào, bất quá, “Cầm cái này.” Luật ném đĩa thức ăn vừa bị Balberith làm ô nhiễm cho y.
Balberith không quay đầu lại, duỗi tay ra, đĩa lập tức nhu thuận rơi vào tay hắn, không đổ ra chút nào.
END 89.