Đêm dài nhân tĩnh, không ai biết Tần Trạm đã rời khỏi căn cứ, bởi vì Balberith nhúng tay vào, cho nên không có bất kỳ hệ thống giám thị nào ghi lại được điều này. Cũng vì vậy, đến khi Tần Trạm lại một lần nữa xuất hiện trước mặt thế nhân, có thể đoán được thân bằng hữu thuộc của hắn sẽ bị đả kích lớn đến thế nào.
Chỉ trong nháy mắt, Tần Trạm đã đứng trong Thủy Tinh Thành.
“Hoan nghênh, Tần Trạm.” Balberith ngồi trên vương tọa, nói. Bất quá, những thuộc hạ đứng chung quanh hắn lại nhìn Tần Trạm bằng ánh mắt không mấy hữu hảo. Y vốn không được bọn hắn thừa nhận, còn là người có suy nghĩ không an phận với Tế Tư, đương nhiên bọn hắn sẽ không chào đón. Đối với bọn hắn, Tần Trạm không có tư cách và bản lĩnh để xứng đôi với Tế Tư.
Tần Trạm đánh giá bốn phía xung quanh,nơi đây không bao phủ bởi những màu sắc tạo cảm giác lộng lẫy nguy nga như xanh hay vàng mà là màu bạc thánh khiết, khiến cho cả không gian càng trở nên tôn quý, vừa trang nghiêm lại vừa huyền ảo như mộng cảnh, Balberith đang ngồi ở vương tọa, vây quanh y là những tồn tại không biết là thứ gì đang nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện, đây là nơi Luật ở sao?
“Luật ở đâu?” Tần Trạm vẫn giữ nụ cười ấm áp trên môi, thản nhiên hỏi Balberith.
“Tế Tư không biết ngươi đến, hơn nữa hiện giờ đã khuya, Tế Tư có lẽ đã ngủ rồi, dù sao hắn cũng là nhân loại a.” Balberith trả lời.
Nghe vậy, Tần Trạm cũng không hỏi nữa. Đúng vậy, muộn thế này, Luật hẳn đã ngủ rồi, là hắn quá nóng lòng. Sau khi đã quyết định bỏ qua tất cả trách nhiệm và thân bằng hữu thuộc, hắn mới bức thiết muốn nhìn thấy Luật, bởi vì tất cả những gì hắn làm đều là vì y.
“Ngồi đi, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.” Balberith phất tay, bên cạnh Tần Trạm lập tức xuất hiện một cái ghế.
Tần Trạm không kiểm tra cái ghế xem liệu nó có vấn đề gì không, bởi vì Balberith cũng không cần phải làm những chuyện như thế để đối phó với hắn.
“Dryer, rót cho hắn ly nước, để hắn tỉnh rượu một chút. Ta không muốn câu trả lời của hắn bị ảnh hưởng bởi cồn.” Balberith nói với thuộc hạ đang đứng cạnh bên. Đêm nay Tần Trạm quả thật đã uống không ít, tuy không say những vẫn gây ảnh hưởng đến thần kinh, mà Balberith chính là không muốn chuyện đó xảy ra.
“Vâng.” Người bước ra khỏi hàng là một người rất quen thuộc đối với Tần Trạm – chính là “Người chấp hành” tóc đỏ đã gây ra cuộc tàn sát đẫm máu ở kinh đô vào ngày hôm qua.
“Người chấp hành” tóc đỏ Dryer liền biến ra một ly nước ngay tại chỗ, sau đó một cái bàn nhỏ cũng xuất hiện bên tay trái Tần Trạm. Hắn đặt ly nước lên bàn, hoàn toàn không có chút lễ phép nào.
Lễ phép, đó là quy củ của nhân loại, còn lễ nghi của bọn hắn thì không nhiều lắm, chỉ cần đối với bệ hạ và Tế Tư là được. Về phần Tần Trạm, y không có tư cách để bọn họ kính trọng. Cho dù Tần Trạm đứng về phía bọn hắn thì giữa y và bọn hắn cũng là bình đẳng, cũng tức là bọn hắn sẽ không cao ngạo, cũng khôngxem thường y mà thôi.
Cho dù Dryerkhông lĩnh tình, Tần Trạm vẫn nói một tiếng cám ơn. Dryer chỉ gật đầu một cái, sau đó lui về vị trí của mình.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tần Trạm hỏi Balberith
“Ngươi quyết định rất nhanh,” Ngữ khí của Balberith không có ý tán thưởng, cũng không có khinh thường, “Ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt cái gì? Ngươi thật sự bỏ được thân bằng hữu thuộc của mình sao?” Balberith phi thường muốn biết.
“Ngươi đang sợ ta giả vờ gia nhập, thăm dò lai lịch của các ngươi, sau đó bị cắn ngược lại sao?” Đối với Balberith, nói thật, Tần Trạmthực sự không có hảo cảm. Y đột ngột xuất hiện bên người Luật, bộ dạng vô cùng thân mật, lại đến hiện tại, Luật lựa chọn đứng về phía Balberith, giữa bọn họ có một mối quan hệ ràng buộc nào đó mà hắn hoàn toàn không biết. Vì vậy, hắn không thể khắc chế sự ghen tị và so đo trong lòng, đến giờ hắn mới nhận thấy, thì ra bản thân là người nhỏ nhen đến thế. Ở bên cạnh Luật lâu như vậy, đôi khi lời nói của Tần Trạm cũng có thể rất độc.
Đáng tiếc, đối tượng lại là Balberith, kẻ cũng đã nghe Luật ác ngôn ác ngữ suốt một thời gian dài, “Ngươi sai rồi, Tần Trạm. Cho dù ngươi giả vờ gia nhập, đến khi ngươi biết tất cả sự thật, ngươi cũng sẽ nhận ra bất luận nhân loại giãy giụa thế nào, bày ra mưu kế thâm sâu đến mức nào, tất cả đều vô dụng.” Balberith cười nói, sau đó biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, “Ta chỉ là không hy vọng ngươi sẽ tổn thương Luật.”
Đối với câu này của Balberith, Tần Trạm biết mình không thể nói gì được nữa. Hắn coi trọng Luật, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn trả lời câu hỏi vừa rồi của Balberith.
“Ta thực ích kỷ.” Tần Trạm tự giễu cười, bắt đầu nói. Sau khi tự hỏi cẩn thận, hắn mới nhận ra bản chất ích kỷ và lương bạc của mình.
“Ta quả thật luyến tiếc thân nhân và bằng hữu, nhưng khi cân nhắc giữa bọn họ và Luật, ta lại do dự. Chỉ một mình Luật, đã hơn hẳn phân lượng của bọn họ đối với ta, vừa nghĩ như thế, ta mới nhận ra Luật quan trọng với ta đến thế nào.” Quan trọng còn hơn cả trách nhiệm.
Tình cảm của hắn đối với Luật thật sự rất sâu đậm, nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao tình yêu lại có thể vĩ đại đến mức khiến người ta bỏ qua tình thân và trách nhiệm. Cho dù hiện tại hắn lựa chọn Luật, hắn vẫn không thấy việc mình làm là đúng. Hắn chọn lựa Luật, tất cả chỉ là vì hắn thiên tính lương bạc nên mới lựa chọn bên quan trọng hơn với mình mà thôi. Chọn lựa này đồng nghĩa với việc hắn bỏ qua những người mình đã từng để ý, thế nhưng lại không thấy bản thân mình đã phản bội hay cảm thấy hối hận, mà chỉ có đau lòng. Dù sao, tình thân, tình hữu nghị cũng đã từng chiếm cứ một phần rất lớn trong tim hắn, cho nên khi quyết định từ bỏ, tất nhiên sẽ cảm thấy đau lòng.
Luật có từng cảm thấy như vậy không? Cho dù bị những người mà bản thân quan tâm oán hận, cũng vẫn kiên trì giữ vững lập trường của mình. Luật kiên định như vậy lại khiến Tần Trạm cảm thấy xấu hổ, bởi vì đã đến thời điểm này rồi mà hắn vẫn còn do dự. Có điều, giờ nếu hối hận cũng đã không kịp, mà đứng ở bên này, đến khi bắt buộc phải xuống tay với thân nhân, bằng hữu, liệu hắn có thể thật sự làm được không? Hắn không biết.
Mà, Tần Trạm cũng không giấu giếm những suy nghĩ mâu thuẫn đối với Balberith, thản nhiên nói hết với y.
“Ta đã trải qua cảm giác khi mất đi Luật, cũng rất sợ loại cảm giác đó, tựa như tất cả mọi thứ đều không còn ý nghĩa, cả thế giới đều trở nên hoang vu và tịch mịch. Cảm giác ấy quả thật rất đáng sợ. Cứ nghĩ đến mình sẽ như vậy cả đời, ta liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cho nên, ta không thể để mất Luật. Thế nhưng, hiện thực không cho ta có quá nhiều lựa chọn, phản bội thân nhân hoặc mất đi Luật, thật sự quá khó để lựa chọn.”
“Thế nhưng, khi ta không ngừng tự hỏi chính mình, vì Luật mà phản bội tất cả thì có đáng giá hay không, tâm ta nói cho ta biết, đáng giá. Ta yêu Luật, sớm yêu hắn đến điên rồi.” Nguyên nhân khiến hắn không do dự chính là vì điều này, chọn Luật, hắn sẽ có cơ hội có được y.
“Các ngươi để ý đến ta, là vì ta yêu Luật. Các ngươi vẫn lưu tình khi ra tay với ta, là vì các ngươi muốn ta tiếp tục yêu Luật. Các ngươi để cho ta lựa chọn, bởi vì ta có tư cách để đứng bên cạnh Luật. Các ngươi muốn chính là ta phải có giác ngộ bỏ qua tất cả vì Luật, bởi vì chỉ có ta như vậy mới có thể tiếp tục yêu Luật. Các ngươi hy vọng là Luật được hạnh phúc, mà hạnh phúc đó là do ta đem lại, đúng không?” Năng lực phân tích sắc sảo của Tần Trạm đã hoàn toàn được thể hiện ra. Hắn đã suy nghĩ cả một đêm qua, đầu óc tỉnh táo đã khiến hắn phân tích ra tất cả, mà hắn cũng có thể chắc chắn mình đoán đúng đến tám phần.
Balberith vỗ tay, “Ngươi nói không sai, ta cùng vị kia quả thật hy vọng Luật được hạnh phúc, hy vọng có một người có thể bỏ qua tất cả vì Luật, có thể đứng sau lưng và bao dung Luật, xoa dịu tất cả đau thương của Luật. Ta cùng bọn họ,” chỉ chỉ những thuộc hạ đứng xung quanh, “Không thể cho Luật hạnh phúc, bởi vì chúng ta không hiểu yêu. Chuyện chúng ta phải làm khiến chúng ta không thể ôm Luật vào lòng an ủi, cũng không thể khiến Luật hạnh phúc.”
“Tình cảm của Alek đối với Luật cũng rất sâu đậm,” Balberith nhắc đến Chúa tể của biến dị giả, “Thậm chí còn điên cuồng hơn ngươi một chút, nhưng hắn không được. Alek xem Luật như thần để tín ngưỡng, hắn có thể vì Luật mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng lại không dám có bất cứ hành vi khinh nhờn nào, càng đừng nói là an ủi. Đối với Alek, ngay cả bản thân hắn cũng không có tư cách an ủi Tế Tư.”
“Bên phía nhân loại, chỉ có ngươi yêu Luật sâu nhất, cũng là người có khả năng bỏ qua tất cả vì Luật nhất. Ngươi yêu Luật nhưng sẽ không vì thế mà dung túng y, cho nên Luật được ngươi yêu, mới có khả năng đạt đến hạnh phúc lớn nhất. Nếu không phải như vậy, Tống lão phu nhân sẽ không giúp ngươi, chúng ta cũng sẽ không chú ý ngươi, sẽ không lưu tình đối với ngươi.” Balberith giải thích rõ ràng cho Tần Trạm.
“Cho nên Tống nãi nãi, ngươi và “vị kia” mà ngươi nói chuẩn bị cho ta một cơ hội, chỉ cần ta chấp nhận bỏ qua tất cả vì Luật thì đã có thể xem như thông qua khảo nghiệm của các ngươi. Sau khi ta lựa chọn Luật, tâm của Luật cũng sẽ vì thế mà dao động. Lúc trước là Luật cố ý tránh né việc có ràng buộc tình cảm với chúng ta, nhưng hiện tại, ta đã bỏ qua thân nhân, bằng hữu để lựa chọn Luật, điều này sẽ khiến hắn không khỏi cảm thấy nguyên nhân đều là vì hắn. Lựa chọn này của ta sẽ khiến hắn không thể tiếp tục thờ ơ hay cố tình hiểu sai những chuyện ta đã làm hay sẽ làm nữa, tất cả đều sẽ được hắn hồi tưởng và ghi nhớ. Chỉ cần như vậy, rất có khả năng hắn sẽ chấp nhận ta.” Tần Trạm nở nụ cười tự tin, như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay.
“Ta bỏ qua tất cả đều là vì Luật. Chỉ cần Luật yêu ta, ta không ngại phải bội thân nhân và bằng hữu, cho dù phần cảm tình này có hủy diệt tất cả hay tổn thương rất nhiều người, ta đều không bận tâm. Ta yêu Luật, yêu hắn đến phát điên rồi.” Đây đáp án của Tần Trạm. Hắn đã có thể vứt bỏ chiếc mặt nạ dối trá vẫn giữ chừng ấy năm qua, hắn vốn chính là một người ích kỷ và lương bạc. Trước cơ hội duy nhất có được tình yêu của người kia, hắn có thể không do dự mà bỏ qua tất cả những gì đã từng thủ hộ. Có đáng giá hay không, điều này cũng chỉ có mình hắn mới biết được.
Balberith đứng lên, Tần Trạm xem như được hắn và vị kia đồng ý, cho y đủ tư cách để đứng bên cạnh Luật, “Tần Trạm, ngươi sẽ biết, Luật đáng giá để ngươi lựa chọn như vậy.” Luật, có tư cách để Tần Trạm vứt bỏ tất cả, “Đi theo ta, ta mang ngươi đi gặp vị kia. Người sẽ nói cho ngươi biết tất cả về Luật, sự bi thương, bất đắc dĩ cũng như nỗi thống khổ của hắn. Sau khi biết tất cả, ngươi sẽ thấy Luật đáng giá được yêu thương, được hạnh phúc. Gánh nặng của hắn thật sự quá lớn.”
.
END 81.