Mấy hôm sau, một công ty vận chuyển trong thị trấn gọi điện về thôn tụi Diệp Trình, thím hai biết tụi Diệp Trình không ở nhà, liền bảo Thái Kim Chi tới nhận điện, Thái Kim Chi vừa nghe điện thoại, mới biết được tụi Diệp Trình gần đây lại bắt đầu mày mò cái gì, mà bà lão đáng thương này một chút tiếng gió cũng chưa nghe được.
Bà không biết chữ, liền nhờ con gái của thím hai nghe điện thoại, ghi lại địa chỉ của đối phương giùm. Đứa nhỏ kia tai hơi nghễnh ngãng, lại có vài chữ không biết viết thế nào, khiến cho người ở đầu kia điện thoại bực không chịu được, mỗi ngày gã phải gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nếu ai cũng như mấy người này thì vợ con gã chắc phải hít không khí mà sống rồi.
Nhận điện thoại xong, Thái Kim Chi cầm tờ giấy ghi địa chỉ về nhà, sau đó nguyên một buổi chiều đều ngồi than vãn, nói đám nhỏ này sao lại vậy chứ, sắp hết cái ăn tới nơi rồi còn dám phung phí như thế. La Nguyệt Linh nghe xong, tới gần hỏi nguyên do, biết Diệp Trình đặt mua vài thứ bên ngoài, nhưng không biết là cái gì.
"Con nói chứ, mẹ không cần phải lo lắng quá như vậy đâu, tụi nó đều là mấy đứa có đầu óc, muốn mày mò gì đó thì cứ để tụi nó mày mò đi, không khéo lại mày mò ra cái gì thật ấy chứ."
"Ai u, mẹ chẳng yên tâm chút nào, con nói xem, trong thẻ đã sắp hết tiền rồi mà hai đứa nó còn dám mua đồ bên ngoài. Mấy tháng nữa Diệp Bình lên sơ trung rồi, còn phải mua quần áo cho nhỏ nữa mà......"
"Này thì có gì đâu, đến lúc đó quần áo của Diệp Bình để con mua là được." Nhà họ tuy rằng túng quẫn, lúc bình thường có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, nhưng không đến nỗi vài món quần áo cũng không mua nổi.
"Con nói xem mấy đứa kia sao không thể thật thà chân chất một chút chứ? Đám nhỏ này đúng là không khiến người ta bớt lo mà."
"Mẹ, mẹ nhát gan quá đấy, chân chất thì có ích lợi gì chứ? Con trai mẹ chân chất đó, mẹ xem cuộc sống của gia đình ta bây giờ thế nào? Con nói chứ, thời giờ đã sớm không coi trọng người chân chất rồi." Thời trẻ cô cũng là nhìn trúng cái tính chân chất của Tiền Thủ Vạn, cảm thấy như vậy đáng tin, nên mới đồng ý gả cho chú. Nhưng mấy năm nay áp lực cuộc sống đè nặng, có đôi khi cô cũng sẽ hối hận mình thời trẻ không có mắt nhìn, tìm người chân chất làm gì, sao không tìm một ai biết kiếm tiền chứ?
Thái Kim Chi nghe con dâu nói vậy, không lên tiếng nữa. La Nguyệt Linh là một người lanh lợi giỏi giang, chỉ là trước kia nhà mẹ đẻ vô cùng túng quẫn, trong khi lúc chồng Thái Kim Chi còn sống, nhà bà lại xem như có của ăn của để, La Nguyệt Linh gả tới làm con dâu bà cũng không tính là chịu thiệt.
Nhưng ai biết sau này lại biến thành như vậy chứ, sau khi chồng Thái Kim Chi mất, trong nhà đều dựa vào Tiền Thủ Vạn chống đỡ, thời thế thay đổi liên tục, Tiền Thủ Vạn lại là người thành thật, chỉ biết mỗi việc đồng áng, gia cảnh càng ngày càng không bằng người ta. Sau nữa ba mẹ Diệp Trình lại mắc loại bệnh kia qua đời, họ phải phụ giúp nuôi mấy đứa nhỏ, cho dù không đưa chúng về nhà nuôi dưỡng đi nữa, thì cơm nước củi lửa hàng ngày cũng là do họ thu xếp giúp, chứ nếu không có người lớn giúp đỡ, đám nhóc kia có tài giỏi tới đâu cũng không thể có cuộc sống tử tế được.
Lúc Thái Kim Chi đưa tờ giấy ghi địa chỉ tới, Diệp Trình còn có chút chột dạ, cậu biết mình làm vậy vào thời điểm này là không thỏa đáng, cũng là vì ỷ vào phía sau còn có gia đình Tiền Thủ Vạn, nên mới dám mạo hiểm như thế. Nhưng cậu sống trên thành phố lâu ngày, thấy được cách người khác kiếm tiền, giờ tình huống trong nhà thành ra thế này, cậu vẫn muốn làm gì đó, chứ không cam lòng ngồi yên chờ chết.
Có điều thấy Thái Kim Chi vẫn khá bình tĩnh, trong lòng Diệp Trình không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu nói cho bà biết mình định làm kẹo bông, sau này mỗi buổi chiều tới cổng trường tiểu học bán, kẹo bông làm từ đường trắng, không cần bao nhiêu tiền vốn, một cái bán năm mao đến một đồng, lợi nhuận tính ra cũng không nhỏ.
Thái Kim Chi cũng đã nghĩ thông, tình huống đến nước này rồi, có tệ hơn nữa cũng chẳng tệ đi đâu được, kệ đám nhỏ đi, tựa như La Nguyệt Linh nói đó, không khéo lại làm nên trò trống gì thì sao. Có khổ sở nào mà bà chưa trải qua đâu, hồi còn là con gái, ở cùng cha mẹ trên trấn trên, ngày nào cũng đói bụng, chẳng phải vẫn trưởng thành được đấy à? Sau khi lấy chồng bởi vì thường xuyên giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nên cha mẹ chồng vẫn luôn không thích bà, giở không ít thủ đoạn chèn ép, chẳng phải vẫn sống được tới giờ đó sao?
Chủ nhật tuần đó Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn vào thị trấn một chuyến, vốn cậu định đi một mình thôi, bớt được chút tiền xe, nhưng lại sợ gói đồ nặng, hơn nữa Diệp Trình còn muốn dạo chợ thực phẩm nữa, thế nên hai người liền cùng đi.
Vào đến thị trấn, Diệp Trình và Lục Minh Viễn không đến thẳng công ty vận chuyển nhận hàng, mà tới chợ bán thực phẩm trước, bán kẹo bông cũng phải có chiêu trò, trẻ con thường ham thứ mới mẻ, nếu tụi nó chỉ bán kẹo bông bình thường thì khó mà đắt hàng nổi, phải đa dạng một chút, phải là những thứ người trấn trên chưa thấy bao giờ, để mỗi lần tụi nó bày hàng, đám học sinh vây quanh chen đến không còn đường đi mới được.
Kẹo bông mà muốn đa dạng, thì đơn giản nhất chính là thay đổi màu sắc, hương vị, cái này Diệp Trình biết, dùng hương liệu là được, thành phố C có một món đồ uống mới nổi là trà sữa trân châu, có đủ loại vị gì mà khoai môn, rồi cà phê..., thật ra đều là pha thêm hương liệu, phẩm màu vào thôi, hôm nay Diệp Trình tới đây cũng là vì muốn tìm hai thứ này.
Chợ thực phẩm rất lớn, chủng loại hàng hóa đa dạng, nhưng cửa tiệm bán chất phụ gia cũng không khó tìm, cho dù bây giờ trà sữa còn chưa quá thịnh hành, thì cửa tiệm bánh ngọt cũng cần dùng đến mấy chất phụ gia này, hơn nữa cho thêm hương liệu, phẩm màu vào đồ ăn cũng rất phổ biến.
Diệp Trình chọn vài loại hương liệu, sau đó lại lấy phẩm màu dùng cho thực phẩm tương ứng, chủ tiệm cầm máy tính ấn ấn vài cái, nói hết tổng cộng một trăm bảy mươi tư đồng, Diệp Trình thanh toán tiền xong, nhét hết đống bình bình lọ lọ kia vào ba lô của hai người, tụi nó để trống tay, để lát nữa còn khiêng máy làm kẹo bông về.
Lúc hai đứa tới công ty vận chuyển nhận hàng, bị người ta ca thán một trận, nói là nếu tụi nó đến muộn mấy ngày nữa sẽ phải trả thêm tiền phí trông giữ, kho hàng công ty họ chỉ lớn chừng ấy thôi, ngày nào cũng có bao nhiêu hàng hóa ra vào, gói hàng kia của tụi nó để đâu cũng chiếm chỗ. Máy làm kẹo bông được đặt trong một cái giá gỗ, là gỗ tùng, vừa nặng vừa cồng kềnh, Diệp Trình thấy cái giá bên ngoài chưa hỏng, liền cùng Lục Minh Viễn trực tiếp khiêng đi.
Trên lưng mỗi đứa đều đeo một cái túi to, tay còn khiêng món hàng lớn, máy làm kẹo bông không quá nặng, nhưng cái giá làm từ gỗ tùng bên ngoài lại không nhẹ, Diệp Trình sợ ngồi xe xóc nảy, máy làm kẹo bông bị đụng hỏng, nên vẫn không dám đặt xuống.
Lúc về đến thôn đã gần bốn giờ chiều, Diệp Trình và Lục Minh Viễn đều đổ không ít mồ hôi, liền ra vòi nước rửa mặt mũi chân tay, sau đó vây quanh cái máy làm kẹo bông kia, bắt đầu nghiên cứu. Tụi nó bày hết mấy bình lọ đựng nguyên liệu ra bàn, lại dùng khăn sạch lau từ trong ra ngoài máy làm kẹo bông một lần, rồi lấy bình ga trong nhà ra, nối với máy làm kẹo bông, sau đó bật bếp, làm nóng máy trước.
Gửi tới cùng máy làm kẹo bông là vài linh kiện dự phòng cùng một tờ giấy in A4, đây là hướng dẫn sử dụng đơn giản, thô sơ, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn dựa theo tờ hướng dẫn kia, lấy đường trong nhà ra, không có que trúc thì dùng đũa thay thế, đạp bàn đạp bên dưới cái máy, mày mò cách làm kẹo bông.
Mới đầu tụi nó còn chưa thuần thục, độ lửa cùng tiết tấu cuốn kẹo không chuẩn, đường hoặc là không kéo được thành sợi hoặc bị cháy đen, nửa ngày cũng không làm ra nổi một cái kẹo bông ra dáng, ngược lại phí phạm không ít đường. Nhưng dần dần cũng tìm được quy luật, cái đũa cuốn kẹo bông càng quay càng tròn, lúc thành công làm được cái kẹo bông đầu tiên, mấy đứa tụi nó đều vui mừng không chịu được.
Có điều như vậy vẫn chưa đủ, ngoại trừ kẹo bông vị truyền thống, tụi nó còn phải mày mò làm thêm các vị khác như là vị táo màu xanh lục, vị dưa gang màu vàng cam, vị chuối màu vàng, vị ô mai màu hồng nhạt, vị cà phê màu nâu cùng vị khoai môn màu tím nữa.
Mỗi cái kẹo bông cần dùng bao nhiêu phẩm màu, hương liệu đều phải chú ý, dù sao những thứ này không giống đường, đun nóng sẽ tạo thành độ dính, nếu tỷ lệ quá lớn sẽ ảnh hưởng đến việc kẹo thành hình, nhưng nếu cho quá ít màu của kẹo sẽ gần giống màu trắng nguyên bản, hương vị cũng rất nhạt. Thế nên tỷ lệ này cũng phải chậm rãi mày mò, hơn nữa không thể bỏ đường cùng bột hương liệu vào cùng lúc, bởi vì đường là dạng viên còn bột hương liệu lại là dạng bột phấn, bột phấn dễ len qua khe hở giữa các viên đường rớt xuống, khiến hai loại nguyên liệu này không trộn cùng một chỗ với nhau được.
Bán thành phẩm luôn không đủ mỹ quan, thậm chí hình thù kỳ quái, bởi vì tụi nó còn chưa thuần thục, kẹo đường làm ra cái tròn cái méo, màu cái đậm cái nhạt, đợi đũa trong nhà được lôi ra dùng hết, Diệp Trình và Lục Minh Viễn mới mày mò xong tỷ lệ cho các loại nguyên liệu.
"Anh, kẹo bông này ăn ngon thật đấy." Diệp Bình đã ăn ba cái kẹo bông liên tục rồi, lúc này trong tay đang cầm một cái vị dưa gang, gặm từng miếng từng miếng một.
"Em đừng ăn nhiều như thế, lát nữa đến bữa lại ăn không ngon đâu." Diệp Trình lấy khăn ra lau chùi máy móc.
"Đúng là ngon thật." Lục Minh Viễn cất hết đám bình lọ vào trong ngăn tủ, sau đó cũng cầm một cái kẹo bông lên ăn.
"Cậu nói xem chúng ta bán bao nhiêu tiền thì hợp lý?"
"Một đồng một cái đi." Lục Minh Viễn nói, dựa theo tình hình buôn bán ở trấn trên, tụi nó muốn bán đồng rưỡi hai đồng một cái sợ rằng không dễ.
"Tui cũng nghĩ thế." Máy làm kẹo bông không nặng, Diệp Trình tháo bình ga ra, dùng hai tay xách tới để ở chân tường.
"Tui thấy chúng ta nên cải tạo thứ này thêm một chút." Lục Minh Viễn nhìn cái máy làm kẹo bông kia, nói.
"Đúng, ít nhất cũng phải có chỗ để bình ga mới được."
"Còn phải có chỗ để hương liệu nữa." Diệp Bình bổ sung.
"Làm thành xe đẩy luôn đi, lắp thêm hai cái bánh xe, đẩy đi cho tiện." Lục Minh Viễn càng nói càng hưng trí.
"Được thì cũng được đó, nhưng chúng ta không còn bao nhiêu tiền nữa rồi." Diệp Trình bất đắc dĩ nói.
"Đã đến lúc này rồi, còn căn ke mấy chục đồng kia à?" Lục Minh Viễn ngắt lời, "Trưa mai đừng dạy thêm cho nhỏ kia nữa, chúng ta qua tiệm Ngũ Kim ở trấn trên nhờ làm xe đẩy đi."
"Cậu đi đi, một người đi là được mà, tui còn phải dạy thêm cho Lan Tiểu Phượng." Nếu sau này định bán kẹo bông, chắc không thể dạy kèm Lan Tiểu Phượng mỗi ngày như bây giờ được, cha mẹ Lan Tiểu Phượng đối xử với tụi nó rất tốt, Diệp Trình cũng không thể không biết xấu hổ dừng dạy mà không có lý do.
"Xì, nghỉ một hôm thì chết à?" Lục Minh Viễn bất mãn than phiền.
"Chúng ta đo kích cỡ trước đi đã, không thôi ngày mai cậu biết kêu người ta làm xe to chừng nào chứ." Diệp Trình nói xong đi vào phòng lấy thước ra, cái thước dài nhất trong nhà tụi nó là thước hai lăm phân, dùng cho môn toán.
"Chắc dài cỡ một mét hai là được chứ gì, phần rỗng bên dưới để bình ga, còn bên trên xếp hương liệu."
"Vẫn nên đo cho chuẩn xác đi." Diệp Trình dùng thước đo kích cỡ máy làm kẹo bông cùng bình ga, sau đó ghi hết ra giấy, rồi lại vẽ phác thảo hình dạng xe bên cạnh, ghi chú rõ ràng chiều dài, chiều rộng, chiều cao.
"Chỗ này lắp bánh xe." Lục Minh Viễn chỉ vào một chỗ trên bản phác thảo, nói.
"Không cần bốn bánh à?" Diệp Bình hỏi.
"Không cần, chỉ cần lắp hai bánh phía sau thôi, lúc muốn đẩy xe thì ấn xuống một chút là xe đi được, lúc đứng yên cũng không sợ bị trôi." Diệp Trình kiên nhẫn giải thích cho nhỏ.
"Hóa ra là thế." Diệp Bình cắn đũa nói.
Lát sau Thái Kim Chi cùng La Nguyệt Linh cũng tới, thấy kẹo bông tụi Diệp Trình làm ra để trên bàn, mỗi người cầm một cây lên thử, tuy chỉ mới là bán thành phẩm nhưng La Nguyệt Linh vẫn khen tụi Diệp Trình làm rất tốt, nhất định có thể kiếm được tiền. Thái Kim Chi nhìn mấy cây kẹo bông đủ mọi màu sắc, ăn mấy miếng cũng cảm thấy hương vị không tồi, tim vốn đang treo cao cũng hạ xuống không ít.
La Nguyệt Linh mang đồ ăn qua cho tụi Diệp Trình, Diệp Bình cầm bát ra đổ đồ ăn sang, sau đó giúp La Nguyệt Linh rửa hai cái bát cô đem tới, thế là tối nay tụi nó không cần làm thức ăn rồi, chỉ cần nấu một nồi cơm là được. Lúc sắp đi, La Nguyệt Linh còn cầm theo hai cái kẹo bông đem về, nói là cho Đại Bàn, Nhị Bàn nếm thử.
Hôm sau lúc lên lớp, Diệp Trình và Lục Minh Viễn mang cả máy làm kẹo bông theo, tụi nó muốn cố định cái máy này vào xe đẩy, không mang theo không được. Buổi sáng tụi nó để nhờ ở phòng trực ban, sắc mặt bác bảo vệ tuy không quá tốt, nhưng cũng không từ chối, đến trưa Diệp Trình quả thật không cùng Lục Minh Viễn tới tiệm Ngũ Kim, mà vẫn dạy kèm cho Lan Tiểu Phượng như ngày thường.
Đợi học xong tiết tự học buổi tối tới lấy xe đẩy, Diệp Trình hốt hoảng, sao không giống bản phác thảo cậu vẽ thế này, cái mái hiên này là sao đây? Kích thước xe đẩy vẫn đúng theo số liệu Diệp Trình viết, nhưng lại nhiều thêm hai cái cột inox, bên trên lắp mái hiên không quá lớn, chỉ vừa vặn che được xe đẩy, thay vì nói dùng để che gió che mưa, chẳng thà nói để làm vật trang trí.
Hóa ra buổi trưa lúc Lục Minh Viễn tới tiệm Ngũ Kim đặt làm xe đẩy, thấy có người tới nhờ lắp thêm mái hiên, nó liền tâm huyết dâng trào cũng thêm cho xe đẩy của tụi nó một cái. Kết cấu mái hiên rất đơn giản, chỉ là hai cái cột chống lên tạo thành hình nóc nhà, nhưng bên trên dùng vải sọc đỏ trắng quả thật khiến cái xe sinh động hơn không ít. Diệp Trình đầu óc nóng lên, trên đường về thấy một cửa hàng bán sơn còn chưa đóng cửa, liền đi vào mua mấy bình sơn xịt.
Tối hôm ấy trên con đường về thôn, hai đứa nó một đứa dắt xe đạp, một đứa đẩy xe, xe đẩy khá nặng, chúng liền thay phiên nhau đẩy. Đằng trước có một con dốc, Diệp Trình đạp xe lên đỉnh dốc trước, đỗ xe ở đó, sau đó bước nhanh tới gần Lục Minh Viễn, hai người cùng nhau đẩy xe lên triền đốc. Trước khi tới chân dốc, hai đứa chạy lấy đà một đoạn, nhờ vào quán tính mà tiết kiệm được không ít sức lực.
Bước chân hai đứa không ngừng, tiết tấu nhịp nhàng, một hơi đẩy xe lên triền dốc, dừng bên cạnh xe đạp. Hai đứa nhìn nhau cười, chỉ cảm thấy ánh trăng phản chiếu khiến hai mắt đối phương vừa lấp lánh vừa trong vắt, không biết là ai đến gần ai trước, khoảnh khắc bốn phiến môi chạm vào nhau, mang theo dư vị ngọt ngào, cùng cảm giác nhộn nhạo khe khẽ dưới đáy lòng.