Kỳ nghỉ dài hạn tháng mười một cuối cùng cũng đến, Diệp Trình và Lục Minh Viễn bắt đầu thương lượng xem có nên đi Thập Bát Lĩnh hay không, gần đây hai đứa rất chăm đi Thập Bát Lĩnh, nhưng mà kiếm tiền đã không còn tốt như trước nữa, bất quá lúc này sửa giày ở đâu cũng đều khó khăn vậy cả thôi.
Thập Bát Lĩnh thời gian này không còn đông đúc như trước, không đủ tiền cho con nộp tiền học, rất nhiều người không có cách nào đều phải vào thành phố làm công. Mà đi làm công kiếm được tiền rồi, mua quần áo giày dép cũng bắt đầu hào phóng hơn, người sửa giày cũ hỏng đã ít lại càng ít. Thường thường chỉ có sứt quai, mòn gót người ta mới mang đi sửa, còn mặt giày rách, thủng đã không còn ai sửa nữa, đầu năm nay ai còn muốn mặc quần áo, đeo giày vá nữa chứ?
Bất quá còn chưa đợi hai đứa thương lượng ra kết quả, Lam Mộc vào buổi tối trước kì nghỉ dài hạn tháng mười một đã đến thôn tụi Diệp Trình ở, trong tay chỉ cầm theo một cái túi vải màu lam, mở ra thì thấy bên trong đều là đồ ăn, khiến cho Diệp Bình cao hứng đến muốn hỏng. Thường ngày nhỏ rất tiết kiệm, dù cầm hết tiền ăn trong nhà cũng chưa từng mua cho mình chút đồ ăn vặt nào, giờ có đồ ăn miễn phí liền dọn bụng ăn thỏa thích.
"Sao anh đến được đây?" Diệp Trình rót cho Lam Mộc chén nước, trước giờ cậu chưa từng mời người nào ở phòng vẽ về nhà.
"Thôn bọn em lớn phết đấy chứ, tùy tiện hỏi một cái là tìm được à." Lam Mộc vào phòng liền nhìn một lượt xung quanh, trên mặt treo nụ cười tủm tỉm, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
"Không phải anh vừa mới nhập học được mấy ngày à?" Sinh viên năm nhất nhập học muộn, tính ra y mới đến trường được có mấy ngày chứ?
"Uh, vừa kết thúc đợt quân huấn." Lam Mộc thoạt nhìn đen đi một chút, bất quá hai mắt lại lòe lòe sáng, có vẻ rất có tinh thần.
"Anh ăn cơm chưa?" Diệp Trình khựng lại một chút, cảm thấy hai câu mình vừa hỏi không được hay cho lắm, nghe cứ như đang đuổi khách vậy, liền vội vàng chuyển chủ đề.
"Chưa, anh vừa xuống tàu liền đi thẳng đến đây, sợ chậm một chút sẽ không gặp được người." Người trong phòng vẽ đều biết Diệp Trình và Lục Minh Viễn đều là người liều mạng kiếm tiền, không lên lớp thì sẽ ra ngoài làm việc.
"Chưa ăn à, vậy để tôi nấu cho anh bát cháo." Vừa vặn mấy hôm trước Thái Kim Chi mang đến cho tụi nó chút cháo, nói là một lão nhân có tay nghề mấy chục năm ở nhà mẹ đẻ bà làm.
"Anh, để em làm cho." Diệp Bình cho nốt miếng bánh gạo Vượng Vượng vào miệng, sắn tay áo chuẩn bị bắt tay vào làm.
"Không cần, em ăn tiếp đi." Khó được Diệp Bình vui vẻ như hôm nay, Diệp Trình không muốn sai nhỏ làm việc, cứ để nhỏ ăn đồ ăn vặt cho đã đi, dù sao nhà tụi nó cũng ít khi nào có được đồ xa xỉ như vậy mà.
Lục Minh Viễn không nói tiếng nào, lẳng lặng đi nhóm bếp, vốn dĩ nó đang nói chuyện với Diệp Trình rất hăng say, Lam Mộc vừa đến, nó liền im bặt. Diệp Trình nói chuyện với Lam Mộc, nó xen vào không được, nhưng cho dù thế, nó cũng không định ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Ở cái nhà này nó có một địa vị nhất định, nó sẽ tiếp tục bảo vệ vị trí của mình. Bẻ mấy nhánh cây khô ném vào trong bếp, nhìn ngọn lửa màu đỏ cam không ngừng liếm đáy nồi, Lục Minh Viễn cảm thấy mình và Lam Mộc rõ ràng khác nhau, tỷ như hiện tại, nó ở đằng sau nhóm lửa, Diệp Trình ở đằng trước nấu cơm, mà Lam Mộc lại chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn vậy.
Mướp nhà trồng đã già lắm rồi, không thể ăn được nữa, nhưng trong nhà lại còn một ít đậu gieo từ tháng tám, hạt giống xin từ nhà Tiền Thủ Vạn, loại đậu này không ngắn, thời gian gieo trồng cũng không lâu như đậu bản địa, xào lên rất nhanh chín, mùi vị cũng thực ngọt ngào. Diệp Trình đầu tiên cắt đậu ra xào chín, sau đó thêm chút nước nấu thành canh, lại dùng nước canh này nấu cháo, đến khi cháo chín thì nêm vào chút mắm, hành.
Lam Mộc ăn rất ngon miệng, bát nhà Diệp Trình lớn, y vậy mà ăn tới tận bát rưỡi, đem nồi cháo Diệp Trình nấu ăn đến một chút cũng không bỏ thừa, vừa ăn còn vừa khoa trương tay nghề Diệp Trình, còn nói căng tin trường y làm đồ ăn không hợp khẩu vị chút nào, thực sự là đem y đói thảm rồi.
"Mấy hôm trước rảnh rỗi không có việc gì làm, anh vào thư viện trường xem thử, em đoán xem anh tìm được cái gì?" Ăn uống no nê xong, Lam Mộc liền ngồi lì ở phòng khách nhà tụi Diệp Trình nói chuyện, một chút cũng không có ý tứ rời đi, tuy rằng sắc trời đã không còn sớm.
"Là cái gì?" Diệp Bình rõ ràng đã bị túi đồ ăn vặt lớn kia mua chuộc, hỏi.
"Cái này." Lam Mộc mở túi vải, lấy ra một quyển sách mỏng đưa cho Diệp Trình.
"Công nghệ làm trứng bắc thảo." Diệp Trình giơ bìa quyển sách lên đọc, cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Làm trứng bắc thảo?" Diệp Bình hỏi lại.
"Đúng vậy, loại sách này bây giờ hiếm thấy lắm, anh nhớ em từng nói trứng muối dạo này bán không tốt lắm phải không? Muốn thử chuyển qua làm trứng bắc thảo không?" Lam Mộc nhìn Diệp Trình, biểu tình nóng lòng muốn thử.
"Thử một chút cũng không hại gì, nhưng mà hình như còn phải mua nguyên liệu nữa thì phải." Diệp Trình lật lật quyển sách trên tay, bên trong là vài phương pháp làm trứng bắc thảo, nhưng hình như đều cần dùng đến soda, vôi sống, vân vân.
"Anh mang theo cả này." Lam Mộc lại thò tay vào trong túi mò mò, lấy ra một cái túi nilon đỏ.
Diệp Trình qua nhà Tiền Thủ Vạn mượn cái cân, đây là lần đầu tiên tụi nó làm trứng bắc thảo, dùng tay ước lượng nguyên liệu khẳng định không chuẩn. Diệp Trình không ngờ Lam Mộc lại tìm được thứ này mang đến, lúc trước trứng muối không bán được mấy, tụi nó cũng từng nghĩ hay là chuyển qua làm trứng bắc thảo, nhưng mà năm đó tin tức còn chưa linh thông, một vài kiến thức nếu người ta không chịu dạy cho mình thì đành chịu, không thể tìm được ở đâu khác nữa.
Hai năm gần đây giá cả hàng hóa tăng đến lợi hại, nhưng hàng nông sản lại không thay đổi bao nhiêu, cuộc sống của người nông dân đã khó lại càng khó hơn. Trứng muối làm từ trứng vịt nhà Diệp Trình nuôi bán chẳng được bao nhiêu tiền, kỳ thực bán trứng bắc thảo thì cũng không hơn được là bao, tuy nơi tụi nó ở không có ai làm trứng bắc thảo, nhưng những người bán buôn trứng vịt số lượng lớn không phải cũng đều bán trứng muối với trứng bắc thảo đấy sao, mà thị trường nông sản ở đâu chẳng vậy, nhà tụi nó cũng không trông chờ chỉ dựa vào trứng bắc thảo mà kiếm được nhiều tiền, thế nên dần dà nhiệt tình cũng phai nhạt.
Bất quá nếu giờ Lam Mộc đã đem phương pháp làm trứng bắc thảo đến tận cửa, thì tụi nó nói gì cũng phải thử một chút, trước không nói đến ý tốt của người ta, Diệp Trình dẫu sao cũng hy vọng trứng bắc thảo thật sự có thể giúp cho nhà tụi nó gia tăng thêm chút lợi nhuận, cho dù chỉ một ít cũng tốt.
Trong quyển sách kia có vài phương pháp làm trứng bắc thảo, tụi Diệp Trình chọn một phương pháp có vẻ truyền thống nhất, đầu tiên trộn hỗn hợp ngâm trứng, sau đó chôn xuống đất. Mấy người tụi nó bận bịu đến khuya mới ngâm xong một trăm quả trứng vịt, theo như trong sách hướng dẫn, phải đợi bốn mươi ngày sau mới có thể đào trứng chôn dưới đất lên, sau đó lăn qua một tầng vỏ trấu.
Lúc này đã quá muộn, Diệp Trình đương nhiên không thể để Lam Mộc đi về, mà chính y cũng không muốn về. Bất quá trong nhà Diệp Trình, phòng đã qua chỉnh sửa, có thể ở được cũng chỉ có phòng của Diệp Bình và phòng của cậu cùng Lục Minh Viễn thôi. Lam Mộc dĩ nhiên không thể ngủ chung với Diệp Bình, vì thế nên ba người con trai chỉ đành chen chúc với nhau một phòng.
Cũng may giường tụi Diệp Trình ngủ rất lớn, rất chắc chắn, là do cha mẹ Diệp Trình lúc kết hôn dùng gỗ sam loại tốt nhất đóng. Diệp Trình lấy từ trong tủ ra thêm một cái chăn cho Lam Mộc dùng, cậu cùng Lục Minh Viễn mỗi người đã có một cái rồi, thời tiết gần đây bắt đầu trở lạnh, buổi tối ngủ đều phải bọc chăn cẩn thận.
Lục Minh Viễn ngủ trong cùng, Diệp Trình ngủ ở giữa, Lam Mộc ngủ bên ngoài, ba người nằm song song với nhau, cũng không quá chật chội.
Lam Mộc giống như một chút cũng không buồn ngủ, nói với Diệp Trình đủ loại chuyện thú vị gặp được ở trường, về bạn cùng phòng của y, về giáo viên mỹ thuật tạo hình của y, về từng hàng từng hàng cây ăn quả trong trường y, còn cả cái thư viện sách chất kín một tầng nhà nữa. Sau đó y nói với Diệp Trình, em nhanh trưởng thành đi.
Kỳ thực Diệp Trình cũng muốn lớn nhanh lên một chút, như vậy cậu sẽ không cần phải vừa đi học vừa kiếm tiền nữa, nhưng mà cuộc sống sau khi trưởng thành sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là phải học đại học trước đã, rồi kiếm một công việc trong thành phố, bởi vì ở nông thôn thì làm sao kiếm được việc làm, nếu chỉ dựa vào làm ruộng thì rất khó nuôi sống chính mình cùng người nhà. Sau đó thì sao? Nên kết hôn nhỉ, cậu cùng Lục Minh Viễn đều sẽ lấy vợ, có con, Diệp Bình cũng gả cho người ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Trình lại cảm thấy trưởng thành không còn tốt như vậy nữa. Lục Minh Viễn hình như cảm thấy hơi lạnh, nhích nhích lại gần người cậu, Diệp Trình giúp nó dém lại góc chăn. Cậu cùng Lục Minh Viễn từ nhỏ đã ở bên nhau, sau này lớn lên chẳng lẽ thật sự phải tách ra sao? Suy nghĩ này khiến tâm tình Diệp Trình trùng xuống.
Lam Mộc ngồi xe cả một ngày đại khái cũng có chút mệt, nói nói một hồi liền ngủ mất, Diệp Trình thì lại nghĩ ngợi lung tung, mãi cũng không thấy buồn ngủ.
"Nè, Diệp Trình." Lục Minh Viễn thế mà cũng chưa ngủ.
"Hửm?"
"Cậu có muốn nhanh lớn lên không?" Lục Minh Viễn rầu rĩ hỏi.
"Tui cũng không biết nữa." Vốn dĩ cậu cho rằng mình cũng rất muốn nhanh trưởng thành, nhưng bây giờ lại không quá xác định.
"Loại chuyện này, kỳ thực cũng không cần sốt ruột mà, phải không?" Vừa rồi nghe Lam Mộc nói muốn Diệp Trình nhanh lớn lên, Lục Minh Viễn tự nhiên lại không muốn để Diệp Trình trưởng thành nhanh như vậy, dù rằng đây cũng không phải chuyện nó có thể khống chế.
Từ sau giấc mơ kỳ quái ở Thập Bát Lĩnh nọ, mỗi tối ngủ cạnh Diệp Trình, Lục Minh Viễn đều sẽ có một loại cảm giác nôn nóng khó nhịn, có đôi khi nó kiềm chế được, có đôi khi lại nhịn không được ở trong chăn làm ra một vài động tác nhỏ. Lục Minh Viễn không phải đồ ngốc, đương nhiên biết hành vi này của mình là không bình thường, thế nên nó luôn rất cẩn thận, sợ hành động kỳ quái của mình bị Diệp Trình phát hiện, đến lúc đó, Diệp Trình nhất định sẽ không chịu ngủ cùng giường với nó nữa.
Nhưng tối nay, Lục Minh Viễn bỗng phát hiện, ngoại trừ chuyện khó xử mỗi tối đi ngủ, giữa hai đứa nó còn tồn tại một nguy cơ càng thêm nghiêm trọng, đó là Lam Mộc.
Người kỳ quặc không phải chỉ có mình Lục Minh Viễn, Lam Mộc cũng rất khả nghi. Người này kỳ thật đối ai cũng thực lãnh đạm, phòng vẽ tranh nhiều người như vậy, Lục Minh Viễn rõ ràng cảm thấy Lam Mộc đối xử với Diệp Trình khác hẳn. Trước kia Lục Minh Viễn cho rằng Lam Mộc thích Diệp Trình chỉ như một thằng nhóc thích đứa em trai nhỏ mà thôi, nhưng giờ xem ra không phải, tâm tư của y với Diệp Trình có lẽ cũng giống như nó vậy.
- ---------------------------------------------------------------------
Về phần tại sao lại chấp nhất với Diệp Trình như vậy, bản thân Lam Mộc cũng không thể nói rõ, y cảm thấy vấn đề này không quá quan trọng, y chỉ mù quáng tin rằng nếu một ngày Diệp Trình có gia đình, nó nhất định sẽ không để gia đình mình trở nên giống như gia đình Lam Mộc vậy. Gia đình của Diệp Trình, nhất định sẽ khác, sẽ giống như tiểu viện nhỏ này, tràn ngập mùi phân vịt hòa cùng mùi bùn đất, phòng ở đơn sơ, nhưng lại hết sức an bình.