Kỳ nghỉ hè này tụi Diệp Trình trôi qua thật phong phú, dựng sạp sửa giày nè, bán trứng vịt muối nè, lúc không có gì làm còn có thể vào phòng vẽ tranh học vẽ, buổi tối trở lại phòng thuê, dùng bếp lò nhỏ nấu ăn, ăn uống tắm rửa xong Diệp Trình còn phải làm bài tập, bài tập hè năm nay của nó là chép lại các bài văn trong sách ngữ văn năm nhất tập 1, tập 2.
Việc giặt quần áo cơ bản đều do Lục Minh Viễn đảm nhiệm, dù sao lúc Diệp Trình làm bài tập nó cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, giặt đồ xong liền đem tiền kiếm được ra đếm, đếm xong lại trèo lên giường lăn lộn. Diệp Trình cũng ủ trên giường làm bài tập, căn phòng thuê này không có bàn, chỉ có duy nhất một cái giường, một bếp lò cùng vài bồn nước thôi.
Đầu tháng tám, Tiền Thủ Vạn bắt xe lên thị trấn một chuyến, chở hai thùng trứng muối đến, thuận tiện chuyển mấy cái thùng không trong phòng Diệp Trình về, còn cầm theo cả thức ăn nhà làm, chỉ tiếc mùa hè trời nóng, cái gì cũng không để được lâu, thành ra không mang lên được bao nhiêu.
Đến cuối tháng tám, Tiền Thủ Vạn lại lên đón tụi Diệp Trình về thôn. Dù sao khó khăn lắm mới đến kỳ nghỉ hè, thế nào cũng phải nghỉ ngơi vài ngày mới được, hơn nữa trứng vịt muối tụi Diệp Trình cũng đã bán được kha khá rồi, liền chào tạm biệt thầy A Tùng, nói hôm sau mình sẽ không đến dựng sạp nữa. Ít trứng vịt muối còn lại, chúng đóng gói cẩn thận tặng cho nhà A Tùng, mẹ A Tùng khách khí từ chối hồi lâu mới chịu nhận.
Lúc hai đứa thu quán, Lam Mộc cầm một đống đồ tới cho Diệp Trình, có bảng vẽ, bút máy cùng một ít văn phòng phẩm linh tinh và một gói to đồ ăn. Diệp Trình thấy ngại, nhưng cuối cùng vẫn nhận. Người ta đã có hảo ý, tiếp nhận so với cự tuyệt dầu sao vẫn tốt hơn, Lam Mộc rõ ràng cố tình mua những thứ này cho nó, nó không nhận chẳng lẽ lại để người ta cầm về sao, như thế Lam Mộc ít nhiều gì cũng sẽ mất hứng đi.
Khi đó Diệp Trình chỉ cảm thấy Lam Mộc là một người cực kỳ tốt, không chỉ bộ dạng đẹp, đối xử với người khác, đặc biệt là mình còn rất tốt. Nó trộm nghĩ trong lòng, chờ sau này mình lớn rồi, cũng phải đối xử thật tốt với Lam Mộc. Nhưng mà sau này, theo tuổi tác lớn dần, Diệp Trình mới dần hiểu được, Lam Mộc tuy rằng tốt, nhưng cũng không phải chỉ đơn thuần muốn tặng đồ vật cho mình như vậy thôi.
Tụi Diệp Trình về thôn, vui nhất vẫn là Diệp Bình, nhỏ như hiến vật quý làm một bàn cơm cho tụi Diệp Trình, tuy tay nghề vẫn còn non nớt, nhưng Diệp Trình vẫn ăn rất ngon. Về phần Lục Minh Viễn, nó nhếch miệng, không tính mở miệng đả kích nhỏ.
Đợi đến tháng chín, Lục Minh Viễn cũng bắt đầu nhập học. Diệp Trình cùng nó đi mua túi sách cùng một cái hộp bút, bút vở thì Lam Mộc đã mua cho tụi nó nhiều lắm rồi, không cần phải mua thêm nữa.
Vào học được mấy ngày, lớp của Lục Minh Viễn bắt đầu tuyển cán sự, chủ nhiệm muốn để Lục Minh Viễn làm lớp trưởng, nhưng nó lại không muốn, lớp trưởng cái gì chứ, ở trong mắt nó chẳng là cái gì hết. Bây giờ mỗi ngày, chuyện nó thích làm nhất chỉ là khi chuông tan học vang lên chạy tới tìm Diệp Trình chơi mà thôi. Nghỉ trưa cùng buổi chiều tan trường, nó đã có thể nghênh ngang tới cửa lớp Diệp Trình chờ rồi, không còn phải đứng bên ngoài tường vây như trước đây nữa.
Nhưng như vậy vẫn không đủ, trong lớp Diệp Trình có mấy người rất đáng ghét, mấy lần Lục Minh Viễn tới lớp Diệp Trình đều thấy nó nói chuyện cười đùa với đám đó.
"Nè, mấy cậu nói cái gì vậy?" Lục Minh Viễn mới không thèm để ý quan hệ giữa bọn họ tốt thế nào.
"La Khiết nói thôn nhà cậu ấy nhiều người lắm, kêu chúng ta thứ bảy qua đó sửa giày." Nhắc đến kiếm tiền là Diệp Trình lại cao hứng.
"Không lên trấn trên à?" Còn tới nhà nhỏ đó nữa?
"Chủ nhật lên trấn trên cũng được vậy." Lên trấn trên sửa giày quả thực kiếm rất được, khó lắm chúng mới có thời gian ra ngoài kiếm tiền, đương nhiên phải tới nơi dễ kiếm tiền hơn rồi. Diệp Trình nghĩ nghĩ, nói thêm, "Nếu ở đó kiếm cũng được thì chúng ta không cần lên trấn trên nữa, La Khiết nói buổi tối chúng ta có thể ở lại nhà cậu ấy."
Lục Minh Viễn đối với sắp xếp như vậy thực bất mãn, đang định nói gì thì chuông vào học lại vang lên. Nó tức lắm, nhưng không làm gì được, chuông vào học một khi vang lên, thì mọi học sinh đều phải ngoan ngoãn trở lại lớp, nếu như có thể cùng một lớp với Diệp Trình thì tốt rồi. Nghĩ như vậy, Lục Minh Viễn liền đi tìm chủ nhiệm lớp hỏi.
"Con muốn nhảy lớp?" Chủ nhiệm cẩn thận đánh giá đứa nhỏ trước mặt. Trường tiểu học thôn bọn họ không lớn, mỗi niên cấp chỉ có một lớp duy nhất, mà trong lớp nhiều cũng chỉ đến hai, ba mươi học sinh là cùng. Gia cảnh phần lớn học sinh giáo viên đều nắm rành mạch, như Lục Minh Viễn này cũng vậy, không một giáo viên nào trong trường là không biết nó bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó được Diệp Trình nhặt về.
"Vâng." Tuy rằng lúc này, Lục Minh Viễn còn chưa quá rõ 'nhảy lớp' nghĩa là gì.
"Nhảy lớp cũng không phải muốn nhảy liền nhảy, phải thi, thành tích tốt mới được." Trường học miền núi dù sao cũng không thể so với trong thành trấn, số lượng giáo viên, phương tiện dạy học đều không thể theo kịp, mà những gia đình nông thôn cũng không coi trọng thành tích thi cử của con cái như trong thành phố, càng đừng nói đến chuyện thuê gia sư mua sách tham khảo linh tinh. Thế nên mỗi lần thi cuối kỳ dùng đề chung, thành tích trường bọn họ đều thua kém không ít, loại chuyện nhảy lớp này, đến giờ thầy cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.
"Được ạ." Lục Minh Viễn chẳng quản dễ hay khó, chỉ cần có cơ hội được cùng một lớp với Diệp Trình là được.
"Nhưng mà ngay bây giờ thì chưa được, phải đợi thi cuối kỳ xong rồi mới nói tiếp."
Kể từ đó, Lục Minh Viễn học tập chăm chỉ hơn hẳn. Nó muốn dùng thời gian một học kỳ để học hết chương trình một năm rưỡi, muốn không chăm cũng không được, hơn nữa cuối tuần nó còn phải cùng Diệp Trình ra ngoài dựng sạp sửa giày, đôi khi còn lên tận Thập Bát Lĩnh, thế nên chỉ đành tranh thủ mọi thời gian mà học thôi.
Cũng may thành tích của Diệp Trình khá tốt, trụ cột lại vững, ngày thường Lục Minh Viễn có chỗ nào không hiểu đều có thể hỏi nó. Mỗi ngày cơm nước tắm rửa xong, hai đứa nó sẽ chui lên giường làm bài tập. Lục Minh Viễn làm xong bài thầy giáo giao, mỗi ngày đều tự học thêm một ít nội dung mới, tốc độ học của nó rất nhanh, bất quá quên cũng nhanh không kém, mỗi lần đều phải học đi học lại mới nhớ được.
Diệp Bình buổi tối không có chuyện gì làm liền thích ôm băng ghế nhỏ đến phòng anh hai, cầm bút vở muốn Diệp Trình dạy nhỏ học. Diệp Trình vốn tính nhẫn nại, liền dạy nhỏ học ghép vần. Mấy đứa bọn chúng đầu óc đều thông minh, trước giờ cộng trừ chưa từng phải dùng ngón tay đếm, nhưng mà nhân chia thì chưa đứa nào được học. Mỗi lúc không có việc gì, đám bọn chúng lại lôi bảng cửu chương trong sách giáo khoa của Diệp Trình ra đọc chơi, đợi đến khi thầy giáo dạy đến phần đó, chúng đều đã thuộc nằm lòng cả rồi.
Diệp Trình thích vẽ, buổi tối nếu nó rảnh rỗi mà Diệp Bình và Lục Minh Viễn còn bận học bài, thì nó sẽ lôi bảng vẽ họa phẩm Lam Mộc mua cho ra vẽ. Lúc nó mới bắt đầu học, mấy đứa nhỏ trong phòng vẽ đã đưa cho nó tác phẩm nhập môn của chúng, phần lớn đều là tranh tĩnh vật, để nó vẽ theo.
Diệp Trình có thể xem như một đứa nhỏ đặc biệt an tĩnh, nhẫn nại, một khi chăm chú làm việc gì thì sẽ rất tập trung, không quan tâm mọi thứ xung quanh. Năm đó sáu tuổi, một mình một người ở trong tiểu viện này, vậy mà nó vẫn không thấy cô đơn, thậm chí mỗi ngày chăm sóc luống rau nhỏ còn cảm thấy cuộc sống thực phong phú. Hiện giờ chỉ cần cầm bút lên là nó có thể ngồi vẽ liền mấy tiếng đồng hồ. Nó rõ ràng có thể cảm thấy được vẽ tranh khiến cho nó đặc biệt vui vẻ, thỏa mãn.
Diệp Bình giống anh nhỏ, ngày thường lúc Diệp Trình, Lục Minh Viễn đi học, nhỏ ở nhà một mình đếm trứng vịt, cho vịt ăn, chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn gì. Bây giờ nhỏ đã học được nấu cơm rồi, mỗi ngày Diệp Trình, Lục Minh Viễn tan học trở về, nhỏ đều đã làm xong đồ ăn, mấy đứa nhỏ vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó tắm rửa, xong xuôi lại kéo băng ghế nhỏ vào phòng Diệp Trình học viết chữ. Đối với nhỏ, cuộc sống như này đã rất tốt rồi, tuy rằng thi thoảng nhỏ cũng hy vọng xa vời vào một tương lai tươi sáng hơn.
Lục Minh Viễn thì lại khác, có lẽ là bản tính trời sinh, nó không có quan hệ huyết thống với anh em Diệp Trình, Diệp Bình, phương diện này đại khái là di truyền từ cha mẹ ruột đi. Nó không cách nào giống như Diệp Trình, Diệp Bình, dễ dàng lại đơn thuần chìm đắm vào việc mình thích như thế, kết quả mới là thứ khiến nó càng để ý.
Tỷ như chuyện nhảy lớp này cũng vậy, Lục Minh Viễn có thể vì chuyện này mà chú tâm học tập, nhưng chú tâm của nó không giống chú tâm của Diệp Trình, Diệp Bình, nó xuất ra tinh lực, chứ không phải nhiệt tình, nó ôm mục đích mà học tập, chứ không hề hưởng thụ quá trình học tập này.
Công sức Lục Minh Viễn bỏ ra rốt cuộc không phí phạm, kỳ thi cuối kỳ này, nó làm xong bài thi của mình, liền lập tức theo sắp xếp đến văn phòng giáo viên làm bài thi năm hai. Thi xong, nó vẫn theo lệ thường cùng Diệp Trình lên trấn trên dựng sạp sửa giày, hai ngày sau có kết quả, Diệp Trình vẫn như trước hai môn đều được điểm tối đa, Lục Minh Viễn bài thi năm nhất cũng đạt điểm tối đa cả hai môn, bài thi năm hai thì môn toán điểm tối đa, ngữ văn được chín mươi sáu điểm.
Nhà trường sau một buổi thảo luận quyết định đồng ý cho Lục Minh Viễn nhảy lớp, nói cách khác, từ học kỳ sau nó có thể theo học chương trình năm hai, cùng một lớp với Diệp Trình. Tin tức này khiến nó thật cao hứng. Mà Diệp Trình cũng vui không kém, bởi vì đương lúc nó phiền não vì vấn đề học phí thì rốt cuộc tìm được một biện pháp giảm bớt gánh nặng này, đó chính là nhảy lớp.
Kỳ nghỉ đông này, Diệp Trình và Lục Minh Viễn vẫn như trước bận đến chân không chạm đất, đến mười sáu tháng giêng nhập học trở lại, hai đứa liền ôm theo bọc tiền nghỉ đông sửa giày, bán trứng vịt muối kiếm được đến trường. Ở sân tập thể dục, tụi nó gặp được Tiền Chí Cao, Tiền Chí Viễn đang sầu mi khổ kiếm ngồi trong sân, không theo mọi người đi báo danh, nhận sách.
"Anh bảo liệu bà dì có cho mẹ vay tiền không?"
"Khó nói lắm, năm kia ba sinh bệnh, nhà chúng ta mượn bà ấy tiền, đến giờ còn chưa trả được đâu."
"Thế chừng nào thì ông chủ của ba mới trả tiền lương cho ba?"
"Ai mà biết được, ba nói chờ thêm một thời gian nữa, không được thì kiện."
"Kiện thắng được chắc? Mọi người đều nói ba có tiền án, phải chịu thiệt đó."
"Thúi lắm, lần đó ba bị oan mà, không phải đã sớm nói rõ ràng rồi sao?"
"Nếu thế thì sao hai năm nay ba không quay lại thành phố nữa chứ?"
".....Có thể là vì sức khỏe ba không tốt."
"Anh nói xem liệu có phải hai chúng ta sắp không còn được đi học nữa không...."
"Không thể nào, kiểu gì cũng phải có một đứa đi học, không phải mẹ đã nói rồi đó sao?"
"Thế thì anh học đi, dù sao anh cũng lớp năm rồi, so với cho em đi học thì tiết kiệm được một năm học phí đấy."
"......."
"Nè, hai anh đứng đây làm gì vậy?" Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn đứng nghe một lúc mới tiến lên chào hỏi. Tiền Chí Cao, Tiền Chí Viễn này ngày thường không quan tâm đến tụi nó, thế nên gần như chưa từng cùng nói chuyện.
"Liên quan gì đến bọn mi?" Hai anh em nhà kia đang rầu rĩ, càng không muốn để tâm tới chúng.
"Không có tiền nộp học phí phỏng?" Lục Minh Viễn hỏi thẳng, một bộ rất không để cho người ta mặt mũi.
"Mi quản được chắc? Không muốn ăn đập thì mau biến."
"Trong túi cậu ấy có tiền nha." Lục Minh Viễn lại chỉ chỉ tay nải Diệp Trình đeo, bên trong là tiền mấy đứa bọn chúng kiếm được trong kỳ nghỉ đông.
"Có ý gì?" Tiền Chí Cao, Tiền Chí Viễn giật mình hỏi.
"Em giúp các anh đóng tiền học phí trước nhé." Diệp Trình cười cười. Trước đây Tiền Hưng Lương chiếu cố nó, nó vẫn luôn muốn tìm cơ hội làm gì đó báo đáp, nhưng từ sau sự việc kia, Vương Quế Hoa cùng hai anh em Chí Cao, Chí Viễn lại giống như không thích nó cho lắm.
"Không cần, mẹ tao bảo mai là có tiền rồi." Hai anh em có chút xấu hổ nói, Tiền Chí Viễn thậm chí còn hơi đỏ mặt.
"Không sao, đến lúc đó mẹ anh trả tiền lại cho em không phải là được rồi à?" Nhà nào cho con nộp học phí muộn thì chứng tỏ đã bần cùng lắm rồi, mà cái loại chuyện túng quẫn này vẫn đừng nên để nhiều người biết thì tốt hơn.
Diệp Trình cho Tiền Chí Cao, Tiền Chí Viễn mượn tiền nộp học phí, tối hôm đó, Vương Quế Hoa liền tới nhà nó, bác ở ngoài cả ngày cũng không tìm được nhà ai cho mượn tiền cả, chỉ đành phải khất nợ Diệp Trình. Bác đến cũng không ngồi lâu, quẹt nước mắt nói một câu, đứa nhỏ ngoan, không giống đám vô lương tâm kia, liền trở về nhà.
- --------------------------------------------------------------------
"Có đẹp không?" Diệp Trình đứng cạnh Lục Minh Viễn, ngửa đầu nhìn tác phẩm của mình, khóe miệng nhịn không được cong lên.
"Uhm. Đẹp." Lục Minh Viễn trịnh trọng gật đầu, nó cảm thấy không một bức họa nào trên mặt tường này đẹp được như bức Diệp Trình vẽ.