Lâm Quân Long tức giận đến mặt mũi trở nên dữ tợn, gân xanh nổi lên trên trán, trong gia tộc lại xuất hiện một kẻ bại hoại như vậy, vì tranh đoạt lợi ích mà lại đi hãm hại đứa cháu gái yêu quý nhất của ông.
Ông chống gậy đứng dậy, run rẩy bước tới trước mặt Lâm Quân Dao, nước mắt tuôn trào trên gương mặt già nua.
"Cháu à, là ông đã hồ đồ! Ông suýt chút nữa hiểu lầm cháu, là ông có lỗi với cháu!"
"Ông ơi, không sao đâu ạ!"
Lâm Quân Dao vội đỡ lấy Lâm Quân Long.
Đôi mắt xinh đẹp của cô cuối cùng cũng rơi lệ, những giọt nước mắt ấy là nỗi ấm ức khi vừa bị vu oan, cũng là sự vỡ oà khi được rửa oan và trả lại danh dự.
May mắn là vào lúc quan trọng, Diệp Thanh Dương đã minh oan cho cô, nếu không cô sẽ phải sống cả đời với cái danh ô uế, sống lầm lũi suốt cuộc đời này.
"Bảo vệ đâu, mau báo cảnh sát đến bắt Lâm Hồng Viên để pháp luật trừng trị nó!"
Lâm Quân Long chỉ vào Lâm Hồng Viên, giận dữ nói.
"Ông ơi, cháu sai rồi, là cháu bị ma quỷ nhập nên mới làm ra chuyện đó, xin ông tha cho cháu lần này!"
"Lâm Quân Dao, chị Quân Dao, xin chị vì tình nghĩa chị em bao năm, tha cho em lần này, em xin chị!"
Lâm Hồng Viên quỳ dưới đất khóc lóc, không còn một chút khí thế nào như lúc trước.
"Tha cho cô? Ha ha!" Lâm Quân Dao cười lạnh đầy đau khổ: "Vậy ai trả lại sự trong trắng cho tôi đây?"
Mọi người xung quanh cũng đồng tình lên tiếng.
"Không thể tha thứ cho cô ta, nên tống cô ta vào tù và loại khỏi gia tộc!"
"Đúng vậy, một kẻ mưu mô như vậy thì không biết chừng sau này lại gây hại cho chúng ta đấy!"
"Mau gọi cho Lâm Tiêu Khôn, bảo ông ta nước mà xem con gái mình làm ra chuyện gì!"
...
Diệp Thanh Dương cảm thấy mình không còn việc gì ở đây nữa, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Cậu trai, đừng vội đi!" Lâm Quân Long nói: "Hôm nay phải cảm ơn cậu nhiều, chính cậu đã giải oan cho cháu gái của tôi!"
"Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo! Người tu đạo như tôi, phải lấy việc giúp người làm niềm vui, cứu người là cứu mình!" Diệp Thanh Dương làm ra vẻ đạo mạo nói: "Bổn thiên sư từ hồng trần đến, lại từ hồng trần mà đi, các vị, cáo từ!"
Nói xong, anh khẽ mỉm cười, đứng dậy rời đi, làm việc xong rồi phủi áo rời đi, giấu kín thân danh, quá đỗi phong thái!
Mọi người xung quanh đều dấy lên lòng ngưỡng mộ, chăm chú dõi theo hướng anh rời đi, trong khi vừa nãy ai cũng khinh thường anh, tuy nhiên Lâm Quân Dao bất ngờ nhận ra và gọi lớn:
"Đồ khốn, anh đừng đi, chuyện giữa tôi với anh vẫn chưa xong đâu!"
Nói xong, cô vội vàng đuổi theo anh ra ngoài, bên trong, mọi người nhìn nhau ngơ ngác, đây là tình cảm nảy sinh sau một đêm mặn nồng sao?
...
Diệp Thanh Dương đi trên phố, lấy ra một tờ giấy gói kẹo nhàu nát, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Em nói em lớn hơn tôi ba tuổi, nên tôi phải gọi em là chị. Nhưng chị à, giờ chị đang ở đâu? Tôi tìm chị mãi không thấy đây!"
“Vrừm vrừm!”
Tiếng động cơ vang lên sau lưng, một chiếc xe Lamborghini màu đỏ dừng lại trước mặt Diệp Thanh Dương, anh cất tờ giấy gói kẹo rồi ngước nhìn chiếc xe.
Cánh cửa kéo lên, một bàn chân nõn nà bước ra trước, sau đó là đôi chân dài và trắng ngần, tiếp đến một gương mặt kiều diễm hiện ra trước mắt mọi người.
Một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy không khỏi khiến mọi người xung quanh dừng lại ngắm nhìn, xuýt xoa khen ngợi.
Lâm Quân Dao tháo kính râm, vẫy tay với Diệp Thanh Dương:
"Diệp thiên sư, chuyện giữa tôi và anh chưa xong đâu, mau lên xe đi!"
Diệp Thanh Dương lắc đầu thở dài:
"Cô còn muốn gì nữa đây? Tôi đã giúp cô minh oan rồi, còn muốn tôi làm gì nữa?"
Lâm Quân Dao mỉm cười:
"Chính vì anh giúp tôi minh oan nên tôi muốn cảm ơn anh đó!"
"Không cần đâu!" Diệp Thanh Dương đáp.
Lâm Tuệ Dao tiến tới, dịu dàng nói: "Đi nào, đừng khách sáo, tôi mời anh một bữa thật hoành tráng!"
"Tôi thực sự không muốn đi!" Diệp Thanh Dương nhăn mày lại.
Hành động của Lâm Quân Dao quá bất thường, anh không ngốc đến mức không nhận ra có điều gì không ổn.
Đột nhiên, Lâm Quân Dao ôm chặt lấy cánh tay Diệp Thanh Dương như một cặp tình nhân, nhưng ngón tay thì bí mật véo mạnh vào eo anh:
"Đi — theo — tôi!"
"Ôi, đau, đau! Thôi được rồi, buông ra đi, tôi đi là được chứ gì?" Diệp Thanh Dương tức tối nói.
"Hì hì hì, ngoan!"
Lâm Quân Dao kéo Diệp Thanh Dương vào trong xe, chứng kiến cảnh này, những người xung quanh đều cảm thấy ngỡ ngàng.
"Trời ơi, mấy bông hoa tốt đều bị lợn ăn mất rồi!"
"Có ai cho tôi biết, rốt cuộc tôi thua ở đâu chứ?"
"Đúng là tổn thương sâu sắc, hai người không biết yêu thương động vật à?"
"Hả? Chuyện này liên quan gì đến động vật chứ?"
"Tôi là cẩu độc thân, cẩu chẳng phải là động vật nhỏ à?"
...
Trong phòng VIP của quán cà phê sang trọng, Lâm Quân Dao ngồi đối diện, lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương.
"Cô có thể đừng nhìn tôi như vậy không?" Diệp Thanh Dương nói: "Cô chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?"
"Tôi thấy anh là cầm thú thì có!" Lâm Quân Dao mỉa mai nói.
"Vừa lôi người ta đến đây đã mắng người sao?" Diệp Thanh Dương bực bội đáp.
Đột nhiên, Lâm Quân Dao nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thanh Dương...
Lâm Quân Dao bất ngờ cắn mạnh một cái.
"Ái, ái, ái! Cô là chó sao?"
Diệp Thanh Dương rụt tay lại, nhìn hai hàng dấu răng đều tăm tắp mà tức giận: "Cô kéo tôi ra đây rốt cuộc là muốn làm gì? Lúc thì mắng, lúc thì cắn, rốt cuộc cô muốn gì đây hả?"
Sư phụ nói phụ nữ ở dưới núi đều là cọp, nhưng anh thấy người phụ nữ này giống chó dữ hơn, chẳng dịu dàng chút nào như các sư tỷ trên núi.
Lâm Quân Dao mím môi, đôi mắt bỗng đỏ hoe, cô hít mấy cái như để kìm nén cảm xúc rồi quay đầu đi.
"Cô khóc đấy à?" Diệp Thanh Dương ngao ngán: "Cô vừa cắn, vừa mắng tôi, sao lại khóc chứ?"
Lâm Quân Dao nghẹn ngào: "Tôi bị hãm hại, không thể kiểm soát được bản thân, thế mà anh dám lợi dụng lúc người ta yếu đuối sao? Đồ vô liêm sỉ, đồ khốn nạn!"
Diệp Thanh Dương bất mãn ôm đầu: "Tôi chỉ muốn đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, không có ý gì xấu đâu!"
"Ngụy biện!" Lâm Quân Dao giận dữ: "Đừng tưởng tôi say là không biết gì, đêm qua ở khách sạn, chính anh là người đầu tiên giở áo tôi, nếu không có ý đồ sao anh lại làm thế?"
Diệp Thanh Dương thành thật nói: "Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn xem thử hông của cô có nốt ruồi hay không, cô có tin không?"
"Đồ khốn nạn!"
Lâm Quân Dao không thể kiềm chế được cảm xúc, cơn giận trào ra từ đôi mắt vốn đẫm nước của cô, cô muốn đốt cháy Diệp Thanh Dương cho đến khi toàn bộ m.á.u thịt của anh ta không còn nữa, xương cốt của anh ta bị nghiền thành tro!
Cô chộp lấy ly cà phê trên bàn và ném thẳng vào Diệp Thanh Dương.