Trên chiếc xe Rolls-Royce sang trọng, Lâm Quân Dao lái xe, Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Long ngồi ở ghế sau.
“Cô lái xe cũng không tệ, có vài phần phong thái của tôi đấy!”
Diệp Thanh Dương vắt chân chữ ngũ, trông rất ra vẻ ông chủ.
Lâm Quân Dao trợn trắng mắt, đôi môi gợi cảm bĩu lại, lẩm bẩm vài câu tỏ vẻ bất mãn.
Thật ra mà nói, Diệp Thanh Dương vốn là tài xế của cô, vậy mà giờ đây cô lại phải lái xe cho anh ta, thật đúng là đảo ngược trời đất!
Chẳng qua hôm nay Diệp Thanh Dương lập được đại công, ông nội muốn bàn chuyện quan trọng với anh, thế nên hai người họ ngồi ở ghế sau, còn Lâm Quân Dao phụ trách lái xe.
“Chàng trai trẻ, chưa đầy hai ngày mà cậu đã giúp nhà họ Lâm chúng tôi đến hai lần, Lâm gia thực sự vô cùng cảm kích cậu!”
Lâm Quân Long ngồi bên cạnh Diệp Thanh Dương, chân thành nói lời cảm ơn.
“Khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!” Diệp Thanh Dương mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh nói nghe qua thì đơn giản, nhưng trong mắt Lâm Quân Long, điều đó càng khiến ông thêm kính trọng anh.
“Tôi rất tò mò, làm sao cậu có thể khiến Giang Chấn Lôi khai thật như vậy?” Lâm Quân Long hỏi.
Câu hỏi này cũng là điều Lâm Quân Dao muốn biết, cô lập tức dựng tai lên lắng nghe.
“Chuyện đơn giản thôi!” Diệp Thanh Dương đáp: “Đối phương uống say, rượu vào lời ra mà!”
Diệp Thanh Dương lười giải thích thêm, dù sao trên đời này cũng có rất nhiều chuyện không thể để người khác biết, mà anh cũng không thể kể hết cho họ nghe.
Thứ mà anh cho Giang Chấn Lôi uống là một lá bùa "Na Ngôn Thổ Chân", có tác dụng tương tự như thôi miên, nhưng chỉ phát huy hiệu quả trong điều kiện nhất định, chẳng hạn khi đối phương ý thức yếu đi, giải thích những thứ này cho người trước mặt chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, chỉ phí lời.
“Chàng trai trẻ, cậu họ Diệp, cậu có biết rằng ở thành phố Thanh Châu, hơn mười năm trước cũng từng có một Diệp gia rất danh giá không?” Lâm Quân Long nói: “Chỉ tiếc rằng nhà họ Diệp khi đó quá nổi bật, động chạm đến lợi ích của một số người nên bị gian nhân hãm hại, sớm lụi tàn như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn.”
“Nhà họ Lâm chúng tôi từng hợp tác với nhà họ Diệp, họ thực sự là một gia tộc trọng tình trọng nghĩa! Thật đáng tiếc, quá đáng tiếc!”
Lâm Quân Long thở dài tiếc nuối.
Ông nói những lời này không có ý gì đặc biệt, chỉ là vì họ của Diệp Thanh Dương gợi lên chút cảm xúc. Tuy nhiên, Diệp Thanh Dương lại nghe rất chăm chú. Ngay khi Lâm Quân Long dứt lời, anh lập tức hỏi:
“Vậy ông có biết những kẻ gian đó là ai không?”
Lâm Quân Long đáp: “Là một nhóm đại nhân vật tâm tư kín kẽ.”
Diệp Thanh Dương cau mày: “Ông có thể nói rõ hơn không?”
Lâm Quân Long nhìn Diệp Thanh Dương, nhận ra sắc mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc, hoàn toàn khác với vẻ thư thái ban đầu, ông lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi:
“Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ cậu có liên quan đến nhà họ Diệp năm xưa?”
Diệp Thanh Dương bỗng mỉm cười: “Không liên quan gì đâu, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi!”
Anh không muốn bại lộ thân phận, tên thật của Diệp Thanh Dương vốn không phải là Diệp Thanh Dương, đó là tên mà sư phụ anh đặt sau khi anh lên núi tu luyện.
Sư phụ từng dặn rằng lòng người dưới núi hiểm ác, dù đối phương trông có vẻ là người tốt, cũng không nên tiết lộ chuyện của mình, nếu không rất dễ gây ra rắc rối, dù Diệp Thanh Dương có thiện cảm với Lâm Quân Long và Lâm Quân Dao, nhưng họ chỉ mới quen nhau vài ngày, chưa hiểu rõ nhau lắm.
Nếu anh sơ ý tiết lộ thân phận, để nhóm người từng hãm hại nhà họ Diệp biết được, thì chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.
Diệp Thanh Dương tuyệt đối không tha thứ cho bất kỳ ai đã hủy hoại gia tộc mình, anh muốn tự tay trừng phạt bọn chúng, để an ủi linh hồn tổ tiên.
“Đã hơn mười năm rồi!” Lâm Quân Long thở dài: “Năm đó, rất nhiều người nhà họ Diệp c.h.ế.t thảm, những người trốn thoát nghe nói cũng bị bọn chúng bắt lại g.i.ế.c hại. Đúng là một thảm kịch nhân gian!”
Nắm tay của Diệp Thanh Dương siết chặt hơn, nhưng anh vẫn cố gắng giữ nụ cười: “Đám người này thật độc ác!”
“Đúng vậy!” Lâm Quân Long cảm thán: “Bọn chúng tâm tư kín kẽ, lợi dụng quyền lực trong tay để dệt nên tấm lưới trời, ép sự việc này chìm vào quên lãng, cuối cùng chẳng ai nhắc đến nữa.”
“Thôi, không nói chuyện này nữa, hơi nặng nề rồi.”
Lâm Quân Long bỗng thay đổi thái độ, vui vẻ nói: “Hôm nay là ngày vui của nhà họ Lâm. Tối nay tôi sẽ tổ chức tiệc mừng, tiểu huynh đệ, cậu nhất định phải đến tham dự. Tôi muốn cảm ơn cậu thật tử tế!”
“Được thôi!” Diệp Thanh Dương đáp.
Mục tiêu của anh khi xuống núi có hai điều, tìm lại cô gái anh từng yêu và trả mối thù m.á.u của gia tộc.
Anh đang đau đầu vì không biết bắt đầu trả thù từ đâu thì tình cờ phát hiện Lâm Quân Long rất rành chuyện năm đó. Tuy nhiên, quan hệ giữa anh và Lâm Quân Long hiện tại vẫn chưa đủ vững chắc, nếu anh vội vàng hỏi danh sách kẻ thù, chắc chắn sẽ bại lộ bản thân, điều này không hề khôn ngoan.
Cách tốt nhất là từng bước tiếp cận, âm thầm thu thập thông tin về bọn chúng.
Trong ba tháng ở tập đoàn Lâm Thị, anh sẽ tận dụng cơ hội để lấy lòng tin của Lâm Quân Long và moi ra danh tính kẻ đã hại nhà họ Diệp.
---
Sau khi đưa Lâm Quân Long về nhà, Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao quay lại biệt thự.
“Sao trông anh có vẻ không vui vậy?” Lâm Quân Dao hỏi.
“Có sao?” Diệp Thanh Dương cau mày, cố gắng cười gượng: “Giờ thì sao?”
Lâm Quân Dao bĩu môi: “Ừ, cười thì có cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc!”
Trong mắt Lâm Quân Dao, người đàn ông lông bông tự xưng thiên sư này luôn là một kẻ lạc quan. Rất hiếm khi cô thấy anh ta nghiêm túc như vừa rồi.
Sự u sầu vừa rồi của anh ta toát lên từ trong xương tủy, thậm chí khiến cô có cảm giác xót xa khó tả.
Chết tiệt, sao mình lại thấy xót cho người đàn ông này chứ? Có lẽ vì hôm nay anh ta đã đứng ra giúp mình hai lần, nên mình chỉ là cảm kích thôi!
“Haiz, người đầy mùi rượu, tôi phải đi tắm đây!” Lâm Quân Dao nói: “Nói trước, anh không được lén lên lầu nhìn trộm tôi tắm nữa đấy!”
“Tôi tuyệt đối không thèm nhìn trộm!” Diệp Thanh Dương bĩu môi đầy khinh thường, Lâm Quân Dao gật đầu, giơ ngón cái khen ngợi.
“Tôi đây mà muốn nhìn thì sẽ nhìn một cách quang minh chính đại!” Diệp Thanh Dương nói tiếp.
Nghe vậy, Lâm Quân Dao thu tay lại, giơ thẳng ngón giữa về phía anh.
Sau đó, cô quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thanh Dương bằng vẻ “hổ con giả hung”, rồi xoay người, lắc lư bước lên lầu.
“Cái cô này, suýt nữa thì làm mình xiêu lòng rồi!” Diệp Thanh Dương lầm bầm, quay về phòng ngủ.
Anh móc từ túi ra một mảnh giấy gói kẹo màu đỏ, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn đến mức ngẩn ngơ.
Trên lầu, Lâm Quân Dao đang nằm trong bồn tắm, tâm trí miên man nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày. Có một khoảnh khắc cứ luẩn quẩn trong đầu cô, mãi không xua đi được.
Đó là khi cô chuẩn bị quỳ xuống, Diệp Thanh Dương đã đứng ra bảo vệ, che chắn cho cô trước mọi giông bão.
Khoảnh khắc ấy, cô như bị rung động.
Cô cảm thấy Diệp Thanh Dương chính là cậu bé năm xưa, từng nụ cười, ánh mắt của anh đều giống hệt cậu ấy, đặc biệt là ánh mắt u sầu khiến người ta không khỏi đau lòng.
Nhưng ngay lập tức, cô xua tan ý nghĩ ấy.
Làm gì có chuyện đó, Diệp Thanh Dương, tên vô lại này, sao có thể là cậu ấy được.
Chắc chắn là do cô nhớ nhung cậu bé ấy đến mức quẫn trí nên mới nhầm lẫn mà thôi.
Khi Lâm Quân Dao còn đang mải suy nghĩ miên man trong phòng tắm trên lầu, thì dưới lầu, Diệp Thanh Dương đột nhiên hét lớn:
“Lâm Quân Dao, xuống đây ngay!”