Đến nơi, Ngôn Thiên Minh xuống mở cửa xe cho Thẩm Lệ Quyên, rồi sau đó bước ra sau tháo dây an toàn bế Điệp Tích ra ngoài. Xuống xe cô mới biết anh đưa hai mẹ con cô đến một nhà hàng trên núi. Nhà hàng mang tên Rosemary, nơi này mang hơi hướng của kiến trúc Châu Âu, nó được xây dựng dựa hẳn vào sườn núi, mặt trước hướng ra biển. Thật sự chỉ mới ngắm nhìn ở bên ngoài mà cô đã mê mẩn nó rồi; từ nhỏ đến giờ cô luôn thích biển, nó làm cô cảm thấy dễ chịu và thoải mái rất nhiều.
Bên này Điệp Tích đang đứng cùng với chú Ngôn, nhìn thấy gương mặt ngẩn ra của mẹ mình âm thầm cảm thán “Chú Ngôn thật đúng là cao thủ, chỉ gợi ý như vậy thì đã tìm ra được đối sách rồi”.
Khi bước vào Thẩm Lệ Quyên lại bị choáng ngợp với không khí bên trong. Phía trong nhà hàng trang trí hoàng toàn theo phong cách cổ điển của các cung điện Phương Tây. Ở giữa trần là một chiếc đèn chùm pha lê lớn, chỉ vỏn vẻn 10 bàn được bố trí tại các khu vực trong phòng. Ba người vào trong thì thấy người phục vụ cung kính chào: “Ngôn tiên sinh, mời đi bên này”.
Phục vụ dẫn họ đến bàn gần cửa sổ, ngồi ở đây có thể thấy được biển đêm và cả những ngôi sao phía trên. Tất cả tạo nên một không gian rất lung linh.
- “Xin mọi người chờ một chút các món ăn sẽ được mang lên ngay?” Người phục vụ cuối đầu hỏi.
- “Được rồi”. Anh thong thả trả lời.
Người phục vụ quay đi, Thẩm Lệ Quyên liền hỏi anh:
- “Giám đốc, tôi vẫn chưa nói mình muốn ăn gì mà?”.
- “Cô yên tâm, sẽ không làm cho hai người thất vọng đâu. Đúng không Tiểu Tích?”.
Điệp Tích chỉ có thể cười cho qua chuyện, chú Ngôn của cô thật sự thích kéo người khác xuống hố mà. Cô phải tạm lánh đi chút đã, quay sang nói với mẹ:
-“Mẹ ơi con muốn đi vệ sinh ạ”.
-“À, để mẹ đi với con”.
-“Con có thể tự đi vệ sinh mà mẹ, con đi cùng chị phục vụ đằng kia là được rồi. Mẹ với chú Ngôn cứ ngồi trò chuyện đi ạ”.
Thẩm Lệ Quyên còn chưa kịp phản đối thì con gái cô đã nhảy xuống ghế chạy đến chỗ người phục vụ. Cô đang nghi hoặc không biết nó có thật là đứa con gái luôn dựa dẫm cô trước đây không nữa. Đang suy nghĩ thì cô cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chầm chầm mình, nào phải ai khác chính là Giám đốc đại nhân ngồi đối diện. Cái nhìn này làm cô rất lúng túng, tự nhiên thấy tay chân mình hơi thừa thải trong lúc này haizz.
- “Tôi không nghĩ thư ký Thẩm cũng có lúc đáng yêu thế này”. Anh ngồi đan tay dựa vào ghế nhìn cô. “Cô có biết tại sao nơi này có tên là Rosemary không?”
- “Tại sao vậy?”
- “Rosemary còn được gọi là cây Hương Thảo, là cây bụi sống ở vùng ven bờ Địa Trung Hải. Sau này được quân đội La Mã mang theo và đi đến nước Anh. Từ đó nó trở thành một gia vị đặc biệt trong các món Âu. Nó còn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với người Công giáo. Vì Rosemary là viết tắc của Rose of Maria có nghĩa là Hoa của Đức Mẹ Maria. Chủ nhà hàng này là một người rất tin vào Chúa, nên cái tên của nhà hàng này cũng bắt đầu từ đó mà có”.
- “Woa, anh biết nhiều thứ thật. làm tôi rất ngưỡng mộ đó.” Cô cảm thán.
- “Tôi còn sợ cô sẽ chán khi nge tôi kể chuyện chứ”
-“Sao có thể chứ”.
Cùng lúc này, phục vụ đã mang món ăn lên, Điệp Tích cũng đã trở lại bàn. Thấy trên bàn đã đầy thức ăn, cô gái nhỏ háo hức:
-“Hihi chú Ngôn rất hiểu lòng người nha, sao chú biết mẹ cháu rất thích ăn các món này vậy?”
Không phải Điệp Tích nói, Thẩm Lệ Quyên cũng không nhìn ra trên bàn toàn là món cô thích. Cô dùng ánh mắt nghi ngại nhìn anh. Anh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng: “Bí mật”
Điệp Tích lại một lần nữa chỉ biết cười cho qua với khả năng diễn xuất của người chú này rồi. Nếu không có cô gợi ý thì sao chú biết được chứ, lại còn bí mật với bật mí nữa chứ. Chắc anh cũng cảm thấy mùi nguy hiểm nên vội lái sang chuyện khác:
-“Thôi, mọi người thử xem có hợp khẩu vị không?”
Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ, Điệp Tích có cảm giác mình đã tìm được gia đình của mình, lần sống lại này thật sự không uổng phí chút nào. Dùng bữa xong, Thẩm Lệ Quyên lấy cớ đi vệ sinh rồi đến quầy tiếp tân, cô thầm nghĩ bữa ăn hôm nay có thể sẽ rất đắc. Nhưng dù sao cũng chưa bao giờ cô và con gái cùng nhau trải nghiệm khoảnh khắc này, vả lại trong công việc thì làm nhân viên cũng nên mời cấp trên một bữa chứ. Coi như cô vung tay quá trán một lần vậy.
-“Cô tính tiền bàn bên kia giúp tôi”.
-“Thật ngại quá phu nhân, Ngôn tiên sinh đã thanh toán rồi ạ”.
-“À vậy sao, làm phiền rồi”. Nhưng mà hình như vừa rồi cô ấy gọi cô là phu nhân sao chứ?
Cô trở lại bàn nhìn thấy hai người đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Thấy cô bước lại anh nói:
-“Không còn sớm nữa, để tôi đưa hai mẹ con về”.
-“À, vậy làm phiền anh rồi Giám đốc”.
Lên xe, do hơi mệt và cũng không muốn làm kỳ đà nên Điệp Tích chọn cách ngồi ở phía sau ngủ. Thẩm Lệ Quyên ngồi ở ghế trước quay lại thấy con đã ngủ cũng mỉm cười, đứa nhỏ này sao lại có thể ngủ nhanh đến vậy chứ.
Trong khi xe đang chạy, cô cũng âm thầm nhìn sang bên cạnh. Bình thường ít khi nào cô nhìn kỹ khuôn mặt của anh. Không hiểu tại sao tối nay anh lại cuốn hút đến vậy, sườn mặt rất hoàn hảo, sống mũi cao, đôi môi mỏng cùng đôi mắt tinh anh làm cô càng nhìn lại càng bị cuốn vào trong.
-“ Trên mặt tôi có dính gì hay sao?” Anh nhàn nhã vừa tập trung lái xe vừa hỏi cái người đang chầm chầm nhìn mình.
Cô vội vàng xoay lại, không biết tại sao hôm nay mình trở nên háo sắc như vậy. Mất mặt quá đi. Bên này người nào đó đang mỉm cười. Đêm nay có thể sẽ là một đêm dài với một vài người.