Quán bar tối tăm tù mù, chìm đắm trong bóng tối này, tâm tình con người càng lúc càng kích động. Bầu không khí ngột ngạt, tiếng người huyên náo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tựa hồ để che đậy đi tất cả nỗi gào thét, xót xa trong lòng.
Trong góc phòng, ánh mắt Tập Mặc Nhiên dừng lại ở nét cười trên mặt cô gái kia, đôi mắt nhất thời thấy nhức nhối.
Thời trẻ trung bồng bột, anh cũng từng vì những xao động tuổi thanh xuân mà làm ra những việc hoang đường, mải mê theo đuổi sự kích thích bùng cháy. Khi ấy anh còn chưa nghĩ nhiều đến tương lai, vẫn còn cậy vào gia thế mà thoải mái ngông cuồng. Đương nhiên những xúc cảm đó chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn.
Sâu trong xương tuỷ, anh không phải là người phóng túng tuỳ tiện, cũng chưa bao giờ ham mê tiền bạc, khoái cảm dục vọng. Cho nên sau khi tốt nghiệp, có thể tự mình lập nghiệp, gia thế liền trở thành chuyện không mấy quan trọng đối với anh.
Bởi thế, Tập Mặc Nhiên chưa từng nghĩ tới chuyện dùng tiềm lực của gia đình mình để nâng đỡ cô. Huống hồ dù cô từng nói mong ước của mình là thành danh, nhưng anh cảm nhận được rằng, sâu trong nội tâm, cô cũng không hề mê đắm danh lợi.
Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, đó vẫn là mong ước của cô, vả lại có lẽ đúng như Lương Viễn nói, cô đang chờ anh giúp đỡ. Thế nhưng anh lại không cho cô thứ cô cần, mà lại ngốc nghếch dâng hiến tình yêu thật lòng.
Lương Viễn nói chỉ cần cô muốn, hắn ta có thể cho cô ngay, bất luận cô có thích hắn hay không.
Chẳng qua chỉ là chuyện nổi tiếng thôi, Tập Mặc Nhiên cũng có thể dễ dàng giúp được cô. Nhưng mà, anh để tâm tới tình cảm thực của cô, anh bận tâm tới việc cô ở bên anh vì tình yêu hay vì danh lợi. Trên đời này mọi thứ đều thuận theo quy luật cân bằng, anh không đam mê vật chất, là bởi quá coi trọng tình cảm.
Lương Viễn nhìn Tập Mặc Nhiên im lặng, không nói câu nào, chỉ bình tĩnh nhìn đăm đăm vào mấy tấm ảnh, nhất thời hắn ta cũng không biết mình đang cảm thấy tư vị gì. Tập Mặc Nhiên đã rơi vào bẫy, hắn ta hẳn nên hồ hởi vui sướng mới đúng, có điều càng nghĩ hắn lại càng thấy không đành lòng, nếu như An An cũng biểu lộ như Tập Mặc Nhiên bây giờ, liệu hắn có chịu được chăng?
Lương Viễn rốt cuộc không thể vui vẻ được nữa, cắn răng lại, uống thêm một ly rượu rồi đứng dậy nói: "Tập tiên sinh, tôi còn có việc, đống ảnh này đã được tôi chặn lại, ngày mai sẽ không đăng lên báo đâu. Tôi biết anh có suy tính riêng, nhưng nếu anh định rời xa cô ấy, xin hãy nói cho tôi biết đầu tiên!"
Tập Mặc Nhiên không phản ứng lại, Lương Viễn cũng mặc kệ, vung tay gọi phục vụ lấy thêm chai rượu Vodka cho bàn này, rồi trả tiền bỏ đi.
Những chuyện này đều do Lương Viễn dự tính sẵn, hắn nghĩ, một bác sỹ tâm lý tính tình mẫn cảm và An An tính tình kiêu ngạo, hai người này mà cãi nhau, kiểu gì cũng xảy ra bất hoà.
Nhưng hắn không ngờ rằng, hắn vừa bỏ đi không lâu, một cô gái đeo kính râm, đội nón rộng vành lững thững bước vào quán bar, đi thẳng đến chuốc rượu người kia.
*
An An buồn chán vùi người trên ghế sô pha, lòng dần nảy sinh phiền muộn. Hơn nửa đêm, Tập Mặc Nhiên vẫn chưa trở về, liệu có thể đi đâu đây?! Cô bực bội đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, rồi hùng hổ thầm nhủ, phải chén sạch đồ ăn trên bàn, ngay cả một ngụm canh cũng không để lại cho anh!
Có điều vì đã quá bữa, An An đói bụng cả ngày cũng chỉ ăn được vài miếng, rồi ôm máy tính đi vào phòng ngủ.
Hoặc do chiếc giường vẫn còn vương lại mùi hương của anh, hoặc do vội vã xuống máy bay đã đi chụp ảnh bìa, rồi vất vả nấu cơm, nên An An nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, đến tảng sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Tập Mặc Nhiên cả đêm không về nhà!
Laptop ở ngay bên cạnh, tối hôm qua lúc mơ màng cô quên không tắt hẳn đi, giờ đang ở trạng thái chờ. An An định tắt máy, nhưng chợt nghĩ đến tối qua vẫn chưa thấy có tin gì liên quan đến mình, liệu vẫn ổn chứ? Cô bèn mở trang web giải trí lên, tiện thể xem chút tin tức, nhấn vào bài đăng mới nhất...
Sáng sớm, tốc độ mạng khá nhanh, An An lập tức nhìn thấy cái tên Tô Thần Thần choán gần hết cả trang chủ, tiêu đề bắt mắt. An An bấy giờ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thấy lại là tin đồn của Tô Thần Thần thì căng mắt ra đọc: "Ngọc nữ Tô Thần Thần đêm khuya đi thuê nhà nghỉ cùng với một chàng trai thần bí."
An An tức thì thầm mắng, Tô Thần Thần, cô bị điên rồi! Dám bất cẩn lén lút với đàn ông như vậy à, chuyện này vỡ lở thì hình tượng ngọc nữ thanh thuần của cô ta coi như bay sạch rồi còn đâu!
An An nghĩ rồi liền tưởng tượng ra phản ứng của Lisa, chắc hẳn chị ta sẽ nổi trận lôi đình đây. Cô vừa nghĩ vừa hơi hả hê kéo xuống dưới, nhưng chợt giật thót, đến khi nhìn rõ bức ảnh rồi, đôi tay cô bỗng vô lực, bất thần run bắn lên.
Trong tấm ảnh là bóng lưng của đôi nam nữ, họ sóng vai, còn ôm eo nhau, cùng bước vào khách sạn. Chàng trai thần bí cái nỗi gì? Người này mà thần bí ư? Anh ta đâu có xa lạ gì với cô, trên người anh vẫn đang mặc chiếc áo khoác mà cô mua cho hôm đi dạo phố đầu năm, chiếc áo màu xanh đen ấy tôn lên khí chất của anh, cô chỉ liếc mắt liền nhận ra.
An An run rẩy kịch liệt, cô nhìn thời gian bài viết, kéo xuống dưới đọc, nhưng không vào đầu nổi chữ nào. Cô ép mình tập trung lại, tìm thấy tên nhà nghỉ, hoá ra là bên cạnh quán bar ở đường Thất Tình.
Lương Viễn nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi đại sảnh thì vội bật người ra khỏi xe, chạy nhanh tới, cố gắng đè nén tiếng run: "An An..."
An An kéo cao cổ áo lên mặt, cau mày hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
"...Tôi tới xem em thế nào." Lương Viễn nuốt nước bọt, tỏ ra lo lắng: "Tôi đọc được tin tức, nên ghé xem em có ổn không."
Mặt mày An An vẫn đang tái nhợt, nghe hắn ta nói vậy, cô liền trấn tĩnh lại, tựa hồ đã khôi phục lý trí. Cô chỉnh trang lại trang phục, kéo cô áo cao lên, giương mắt hỏi: "Xe của anh à?"
Lương Viễn gật đầu, cô bèn bĩnh tỉnh mở cửa ngồi vào ghế lái phụ: "Đưa tôi tới nhà nghỉ đó."
Trên đường đi, An An im lặng không nói không rằng, một mực nhìn ra ngoài cửa xe, cô bình tĩnh lạnh lùng như thế, khiến Lương Viễn đau nhói lòng. An An là người có chủ kiến, từ cách cô xử lý mối quan hệ với anh trai mình là Lương Viễn biết ngay. Dù hắn ta không ngờ Tô Thần Thần lợi dụng cơ hội chen chân vào, khiến sự việc nghiêm trọng thêm, nhưng dẫu gì vẫn có lợi với hắn.
Lương Viễn nhất định phải chớp lấy thời cơ.
"An An, em đừng tức giận quá... Dù sao thì với thân phận của Tập Mặc Nhiên... Những thói quen này đã hình thành từ lâu rồi, công tử thế gia nào có ai không chơi bời chứ, thi thoảng không kiềm chế được cũng dễ hiểu mà..."
Hắn ta lắp bắp xong, An An bỗng nhiên ngẩng phắt lên: "Công tử thế gia?" Cô tức thì nhớ lại dòng chữ trên web: "Có người suy đoán chàng trai thần bí này vốn là một vị công tử con nhà giàu."
Lương Viễn càng sáng mắt, hắn liếc nhìn cô, ra chiều do dự: "...Quanh đi quẩn lại ở thành phố H này cũng chỉ có mấy gia tộc quyền thế. Trước đây tôi đã thấy anh ta rất quen rồi, sau này khi hai người qua lại với nhau, thấy em vui vẻ, tôi cũng không định nhắc tới, nào ngờ... nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này."
An An ngơ ngẩn dõi mắt về phía trước, không nói không rằng. Lương Viễn đau lòng, nhưng vẫn quyết tâm tiếp tục: "Em biết nhà họ Dương không? Tập Mặc Nhiên là cháu ngoại của Dương lão tướng quân." Hàng mi của cô chợt run rẩy như cánh bướm, khiến Lương Viễn hốt hoảng, song hắn vẫn cắn răng nói: "Còn cha mẹ anh ta thì, nếu em hay xem bản tin thời sự, liền biết trong số đội ngũ lãnh đạo, có mấy người mang họ Tập chứ... An An?"
Hắn ta còn chưa dứt câu, An An đã cau chặt mày, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, những vết bầm tím hằn lên, móng tay ngón út gãy đôi, máu trào ra.
Lương Viễn không phát hiện, cứ tưởng cô vẫn đang thất thần, thấy cô thẫn thờ, bèn nói tiếp: "Em không nên trách anh ta giấu diếm thân phận, dù sao thì cũng có khá nhiều người gặp rắc rối vì vấn đề này mà. Người ta ít nhiều gì cũng phải đề phòng có kẻ nhăm nhe tài sản của mình... Còn về... về Tô Thần Thần... Em liệu có biết..."
Biết cái gì? Biết đám con em nhà giàu khó sửa thói quen, không vờn hoa ghẹo bướm thì sẽ bứt rứt ư? Hay là biết Tập Mặc Nhiên e ngại cô mưu toan quyền lực tài sản của anh ta, nên mới phòng cô như phòng cướp, không hề tin tưởng?
Gương mặt cô lại trở nên trắng bệnh. Lúc thấy tin tức, cô vẫn còn mụ mị đầu óc nên không thể đào sâu suy nghĩ, cứ tưởng Tập Mặc Nhiên dám phản bội mình... Lúc đi xuống nhà, cơn gió lạnh lùa qua, cô lại suy đoán, có khi Tô Thần Thần hận cô, nên mới giở thủ đoạn với anh ấy.
Nhưng bây giờ nghe Lương Viễn nói, biết rõ thân phận của Tập Mặc Nhiên, cô bắt đầu không dám tưởng tượng nữa. Anh ta và Tô Thần Thần đột nhiên bị phơi bày lên mặt báo, vậy trước kia, lúc cô không ở bên cạnh, lúc không có đám phóng viên rình mò, liệu anh ta có phóng túng như vậy hay không... Liệu có "gặp dịp thì chơi" như vậy không?
Lòng dạ cô giờ lạnh buốt hệt như một bàn đầy món ăn lạnh ngắt tối hôm qua.
Mới có 7h sáng, sau một đêm hoan lạc, cả căn nhà nghỉ đều im lìm. Nhà nghỉ này ở ngay cạnh quán bar, công dụng hết sức rõ ràng.
Kỳ thực cái loại chuyện bắt gian tại giường này, dù với thân phận, mục đích gì thì cũng là chuyện vô cùng mất mặt. Cho dù bạn là người tôn quý ưu tú đến đâu trong mắt mọi người, nhưng chỉ cần bạn chủ động đi bắt gian, vậy trong mắt người mà bạn coi trọng nhất, bạn hoàn toàn chẳng có mảy may hấp dẫn nào.
Nếu không, vì sao người ta lại lên giường với kẻ khác?
Dù hiểu rõ điều này, nhưng An An không ngừng lại được, thậm chí lúc đập mạnh vào cánh cửa, những sợi dây thần kinh lý trí của cô chừng như muốn đứt phựt tới nơi.
Cửa nhanh chóng được mở ra, người mở cửa vẫn chưa kịp đi giày, đang vội vã mặc quần, bộ ngực trần chi chít vết hôn, tóc tai tán loạn, thần sắc mệt mỏi vì cơn say rượu, mắt mũi nhập nhèm do mới tỉnh dậy.
Người mang theo hơi thở và dấu vết của người đàn bà khác này, là Tập Mặc Nhiên.
An An chăm chú nhìn riết lấy anh. Lương Viễn lo cho cô, nên vẫn để ý từ nãy tới giờ, liền phát hiện ra trong đôi mắt cô thoáng hiện vẻ tuyệt vọng.
Tập Mặc Nhiên kinh ngạc hỏi: "An An?"
An An không màng tới Tập Mặc Nhiên, đi thẳng vào trong. Quần áo rơi vãi đầy đất, chiếc giường xộc xệch, hiện vết tích đôi nam nữ lăn lộn cả đêm.
Phòng tắm sát đó chợt ngừng tiếng nước chảy, cửa mở ra, Tô Thần Thần mặc áo tắm xuất hiện, thấy cảnh trong phòng liền hơi sửng sốt, tựa hồ cô ta hoàn toàn không ngờ tới, cô ta lập tức nắm chặt lấy áo, cất giọng khô khốc: "Các người..."
Tập Mặc Nhiên đứng sau lưng An An, từ lúc mở cửa đã hoảng sợ, lúc nhìn thấy Tô Thần Thần bước ra ngoài, mặt thoắt xám ngoét, anh đờ người ra.
An An quay sang một bên, nhắm nghiền mắt lại. Cô cấu chặt ngón tay đang chảy máu sâu thêm, cơn đau từ đầu ngón tay lan tới ngực mới khiến cô bình tĩnh lại. Cô hít một hơi sâu, xoay người giễu cợt: "Hoá ra lúc tôi không có mặt, Tập tiên sinh cũng biết tìm hoan ư?"
Anh ta không một lòng với cô, cô cũng không cần phải tỏ ra khổ sở, đôi mắt nhuốm đầy vẻ bỡn cợt. Tập Mặc Nhiên nhìn cô, những lời giải thích đã dâng tới cổ chợt nén xuống.
Thần sắc cô lạnh lùng, tuy cất giọng chất vấn, nhưng lại xen vẻ khinh thường: "Tập Mặc Nhiên, anh nói đi, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh, để anh dùng cách thức bẩn thỉu này hạ nhục tôi?"
Ý tứ của cô là, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi, tại sao anh dám làm tổn thương tôi?
Tập Mặc Nhiên nghe vậy, đôi mắt liền run run chuyển hướng sang bên cạnh.
An An nhạy bén nhìn theo ánh mắt anh, trên ghế sô pha vương vãi mấy tấm ảnh, cô bước tới nhặt lên, bất thần chấn động, rồi tức thì thê lương, cô run tay cầm đống ảnh, có hai tấm còn rơi xuống nền nhà.
"Hoá ra là vậy..." An An đau đớn không tin nổi, run giọng nói: "Tập Mặc Nhiên... Anh theo dõi tôi?"
Lương Viễn vẫn im lặng từ bấy tới giờ bỗng giật thót, hắn ta nhìn chằm chằm về phía Tập Mặc Nhiên, chỉ sợ anh ta tiết lộ mọi chuyện.
Tập Mặc Nhiên đã tỉnh táo hẳn, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, nhưng không biện giải. Nói gì đây? Cô nhìn đống ảnh mà không có ý định giải thích, vậy tức là ngấm ngầm thừa nhận.
An An thấy anh không lên tiếng, liền đứng trước mặt anh, cười trào phúng: "Phải rồi! Tập Mặc Nhiên Tập đại thiếu gia sao lại không thể theo dõi tôi? Anh sợ tôi trèo cao, nên mới đề phòng tôi, lại sợ tôi không chung thuỷ, nên cử người theo dõi..." Cô nói những câu tuy khó nghe nhưng coi như vẫn còn thản nhiên, thế nhưng nói đến đó bất thần dừng lại, vứt toẹt đống ảnh vào mặt anh, cao giọng: "Vậy còn anh thì sao hả! Lúc anh lừa dối tôi thì sao! Anh có tin tôi chút nào không! Lúc anh lên giường với cô ta anh có còn nhớ đã từng nói thích tôi thế nào không!"
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng tấm ảnh từ từ rơi xuống, nhẹ nhàng chậm chạp.
Tập Mặc Nhiên bị cô tung ảnh vào mặt khó tránh khỏi phải nghiêng sang một bên, An An gắt gao nhìn thẳng vào anh, chốc lát sau anh xoay đầu lại, ngước mắt hỏi cô: "Vậy nếu em tin anh, sao lại biết rõ thân phận của anh thế? Anh nhớ những câu đó để làm chi, em đâu có thật lòng thích anh đâu?"
An An tê tái lòng, đôi mắt hằn nỗi đau xót, nhưng vẫn liều mạng tỏ ra trấn tĩnh: "...Đúng vậy, tôi chưa từng thích anh, tôi chỉ muốn lợi dụng gia thế của anh để nổi tiếng thôi. Vậy nên Tập Mặc Nhiên à, từ trước tới giờ anh cũng chưa từng thật lòng với tôi, đúng không?"
Tập Mặc Nhiên lạnh nhạt: "Em không chân thành, sao có thể hy vọng người khác thật lòng với em? Ở trong lòng em, anh chẳng qua chỉ là hòn đá kê chân, anh không thể giúp em đạt được kỳ vọng, em liền đi tìm Lương Cảnh Phàm. Giờ thảo luận chuyện thích hay không thích để làm gì?"
Mấy tấm ảnh kia, anh ấy nói cô đi tìm Lương Cảnh Phàm ư... Nếu như ngay từ đầu đã không tin tưởng, vậy bất kể anh ấy nhìn thấy gì, đều sẽ liên tưởng lệch lạc. An An hít sâu một hơi, nén lại nỗi lòng muốn giải thích, anh không tin cô, vậy lòng tự tôn không cho phép cô thanh minh.
Lương Viễn nghe mà kinh hãi, thấy An An không nói không rằng liền sợ cô phát hiện ra điều bất thường, bèn vội kêu: "An An!"
An An quét mắt qua hắn ta, ánh mắt chợt rơi vào Tô Thần Thần đang tỏ vẻ đắc ý ở phía sau, cơn đau từ bàn tay truyền tới, cô cười lạnh lẽo: "Anh không thích tôi, nhưng lại có khoái cảm với hạng người anh chẳng thèm để mắt tới ư? Anh không thấy mình rất đê tiện à, Tập Mặc Nhiên?"
Tập Mặc Nhiên dù sao cũng có giới hạn nhẫn nhịn, tuy có bao điều không thể tỏ bày, anh vẫn im lặng. Nhưng khi nghe thấy lời châm chọc thản nhiên, thái độ khinh thường bất cần của cô, nét mặt anh cũng trở nên nghiêm nghị, anh buông lời nhàn nhạt, song An An lại nghe thấy câu nói ấy toát đầy vẻ khinh thị: "Ít ra thì đây là lần đầu tiên của cô ấy."
Rõ ràng chỉ là một lời nói thoảng qua, nhưng An An thoắt mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể lảo đảo chực ngã. Tập Mặc Nhiên bỗng hối hận, liền cảm thấy một luồng hơi mang theo sự sắc nhọn và căm hận giáng xuống...
Cái tát này, An An cơ hồ dùng toàn bộ sức lực còn sót lại. "Chát" một tiếng, đôi mắt cô tia đến vết máu đỏ dây trên giường, nở nụ cười khẽ khàng, lia ánh mắt châm chọc sang Tô Thần Thần: "Không hiểu do thể chất cô ta đặc biệt, nên màng trinh đã bị rách rồi mà còn tự liền lại được, hay là kinh nghiệm của Tập tiên sinh không đủ phong phú, thấy máu một cái lại tưởng người ta còn trong trắng, lập tức coi như báu vật?"
Cô dứt lời không màng đến bọn họ nữa, cao ngạo bước ra ngoài. Lương Viễn nhìn thoáng qua hai người họ, rồi nhanh chóng đuổi theo.
An An ra khỏi nhà nghỉ vẫn ngẩng cao đầu sải bước đi, Lương Viễn đuổi theo giữ lấy cô: "An An, em không sao chứ? Để anh đưa em về nhà nhé?"
An An giãy ra, bực bội quát: "Cút!"
Lương Viễn còn muốn nhì nhằng, nhưng thấy cô giương đôi mắt đầy lạnh lẽo, đành do dự đứng nguyên tại chỗ.
Không phải vì đôi mắt ấy khiến người ta khiếp sợ, mà bởi vì đôi mắt sinh động mà hắn mê đắm ấy, đang tuôn trào những giọt nước mắt.
Lương Viễn chờ tới gần 1h chiều, mới nhìn thấy An An lững thững trở về. Mới sang tháng tư, tuy khí trời không lạnh buốt nữa nhưng vẫn còn gió lớn, mái tóc dài của An An bị thổi tung bay, ngoài điệu bộ mệt mỏi, còn thần sắc cô cơ hồ đã hoàn toàn trấn tĩnh.
Lương Viễn nhìn mà đau lòng, nét mặt cô thờ ơ hững hờ, toàn thân không toát vẻ tức giận, mà là vẻ sa sút, thậm chí là tuyệt vọng.
"An An..."
An An bước tới cầu thang vào toà nhà, nghe thấy liền dừng chân, xoay người hỏi: "Sao anh lại ở đây nữa? Tìm tôi làm gì?"
Cô hoàn toàn bình tĩnh thản nhiên, khác hẳn buổi sáng, Lương Viễn xót xa, chỉ mong An An có thể giống như hồi đầu gặp mặt, bực bội thì mắng to lên, tuỳ tiện nổi giận, nhìn bộ dạng này của cô, Lương Viễn chán nản khôn nguôi.
"An An, Tập Mặc Nhiên... Anh ta không biết quý trọng em, nhưng tôi biết, tôi sẽ hết lòng quan tâm đến em..."
An An đi bộ từ nhà nghỉ về đây, qua hai con phố, từ tối qua đến giờ cơ hồ không có gì trong bụng, mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, cô chán nản phất tay: "Lương Viễn, bây giờ tôi không muốn nghĩ đến chuyện này, anh đừng luẩn quẩn bên tôi nữa."
"An An, em, em từng nói rằng... Rằng..." Lương Viễn khẩn trương.
"Tôi biết!" An An cắt ngang: "Nhưng tự dưng anh vồn vã thế này, tôi không thể không liên tưởng chuyện vừa nãy có liên quan tới anh."
Lương Viễn biến sắc: "Tôi, tôi không..."
"Tôi chỉ buột miệng thế thôi, anh không cần bận tâm." An An lạnh nhạt nói: "Không còn việc gì nữa thì tôi vào đây, hẹn gặp lại."