Điện Vương Ở Rể

Chương 173: Tới lúc tính chuyện tiếp theo rồi



“Quản gia, dặn nhà bếp nấu vài món bổ dưỡng khác, chuẩn bị cho chu đáo vào.”

“Phòng khi Diệp Đông và Mỹ Na tới dùng bữa.”

ông cụ Lý Diệu Thần dặn dò.

Theo lý thuyết, bình thường ông cụ sẽ không hỏi đến mấy chuyện cơm nước này.

Thậm chí, ngay cả Lý Khải cũng sẽ không can thiệp vào mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Chỉ có điều…

Lần này, có thể nói là Lý Diệu Thần ngàn dặn vạn dò.

Thậm chí còn cố tình lên thực đơn bổ dưỡng theo hiệu quả của thuốc, dặn đầu bếp làm cẩn thận.

Nhân viên trong nhà ăn chưa từng có cảm giác được coi trọng như thế, đương nhiên không dám chậm trễ, chuẩn bị xong đồ ăn bằng tốc độ nhanh nhất.

Hơn nữa, bọn họ còn dặn nhân viên trong nhà ăn gia đình quét tước, lau chùi bàn,… sạch sẽ tinh tươm, có thể nói là vô cùng ngăn nắp.

“Những nhân viên không liên quan cũng rời khỏi nhà ăn đi.”

Đám người Lý Diệu Thần mỉm cười bỏ đi.

Dĩ nhiên bọn họ phải cho Diệp Đông và Lý Mỹ Na dùng bữa trong không gian riêng tư rồi.

Mọi người kéo đến nhà chính, tiếp tục xử lý công việc trong gia tộc.

Mãi một lúc lâu sau, Diệp Đông và Lý Mỹ Na mới đi tới nhà ăn trong tộc.

“Bác Phúc, sao ông nội và mọi người không đến ăn sáng thế?”

Lý Mỹ Na hơi khó hiểu hỏi.

Bác Phúc đúng là quản gia Lý gia.

Ông là cô nhi, từ nhỏ đã được gửi nuôi ở Lý gia, cũng được nhà họ bồi dưỡng, hiện giờ là quản gia của gia đình này, có thể nói là có địa vị cao thật sự.

“Mỹ Na, cháu xem bây giờ là mấy giờ rồi?”



“Ông cụ và gia chủ bọn họ đã ăn xong, đến nhà chính trước rồi.”

Bác Phúc tươi cười hiền lành.

Đúng là từ lúc thức dậy tới giờ Lý Mỹ Na vẫn chưa xem giờ.

Lúc này cô ấy mới giật mình, xem thì thấy đã tám rưỡi rồi.

Quả thật đã rất rất muộn.

“cậu Diệp, Mỹ Na, chắc hai người đói bụng rồi, cứ từ từ dùng bữa.”

“Có yêu cầu gì cứ nói, bác lập tức dặn đầu bếp làm thêm là được.”

Bác Phúc vô cùng trung thành và tận tâm với Lý gia, từ lâu đã giống như một thành viên trong Lý gia, đối xử với Lý Mỹ Na giống như con cháu mình.

“Bác Phúc, nếu bác chưa ăn thì cùng ăn đi?”

Diệp Đông cười nói.

Bác Phúc vội nói: “Cảm ơn cậu Diệp. Tôi đã ăn sáng rồi.”

Bác Phúc đi rồi, nhưng lòng lại thầm than thở.

‘Nếu là tông sư Hóa Cảnh khác ở tuổi này chắc chắn mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì rồi. Nhưng cậu ấy lại có thể khách sáo với một ông già như mình, đúng là đáng quý!’

‘Đây mới là nhân vật lớn chân chính, Điện Vương thật sự!’

Bên trong nhà ăn.

Lúc Diệp Đông nhìn thấy đồ ăn cũng hơi buồn cười.

Cái gì mà hào xào, cật khía hoa vân vân, toàn là đồ bổ.

Còn là cường thân bổ thận.

Rõ ràng ông cụ bọn họ đã hiểu lầm rồi, cho rằng mình và Mỹ Na đã làm đến bước cuối cùng.

Tuy nhiên…

Cứ để bọn họ hiểu lầm đi.

Tay nghề đầu bếp này cũng không tệ.

Sắc hương vị đều đủ cả, làm người ta ăn không ngừng miệng.

Diệp Đông và Lý Mỹ Na đã chọc vỡ tầng giấy mỏng cuối cùng, cho nên bữa sáng ăn trong ngọt ngào.

Ăn sáng xong.

Điện thoại Lý Mỹ Na đổ chuông.

Là Liên Thục Giai gọi đến.

Thật ra Lý Mỹ Na có hơi bối rối.

Dù sao cô ấy cũng biết Liên Thục Giai đã là bạn gái của Diệp Đông.

Bây giờ mình lại ở bên Diệp Đông…

Diệp Đông khẽ mỉm cười.

“Mỹ Na, Thục Giai biết anh ở đây.”

Hai hôm trước lúc Diệp Đông đến Lý gia đã nói với Liên Thục Giai.

Mà lần đó ở Nhà hàng Đệ Nhất, Liên Thục Giai cũng đã biết Lý Mỹ Na.

Hai cô ấy còn trao đổi số điện thoại.

Lý Mỹ Na nghe máy.

“Thục Giai…”

Liên Thục Giai nói: “Chị Mỹ Na, tên xấu xa Diệp Đông ở chỗ chị vui đến quên trời quên đất luôn rồi đúng không?”

Lý Mỹ Na lập tức đỏ mặt: “Thục Giai, chị…”

Liên Thục Giai cười nói: “Chị Mỹ Na không cần giải thích đâu. Em biết. Tên trứng thối kia ưu tú như thế, chắc chắn sau này có không ít con gái vây quanh.”

“Hai chị em chúng ta phải ‘ôm nhau sưởi ấm’ rồi, ha ha ha…”

Đương nhiên Liên Thục Giai đang nói đùa.

Lý Mỹ Na bị Liên Thục Giai đùa giỡn ngắt lời như thế cũng bớt xấu hổ, ngượng ngùng.

“Ừ, được, Thục Giai…”

Lý Mỹ Na cười nói.

Liên Thục Giai nói: “Chị Mỹ Na, thật ra em tìm chị là có chút việc cần chị giúp đỡ.”

Thật ra Liên Thục Giai đã thu mua công ty mỹ phẩm kia, nhưng cần phải tái điều chỉnh cơ cấu lại một lượt.

Cho nên nhớ tới Lý Mỹ Na. Cô ấy chính là nữ chủ tịch xinh đẹp điều hành công ty chục tỷ, chắc chắn có cách nhìn độc đáo.

Lý Mỹ Na nghe Liên Thục Giai có chuyện cần giúp đỡ, đương nhiên rất vui.

“Ừ, em báo địa điểm đi, chị tới tìm em.”

Hai cô gái hẹn xong.

“Diệp Đông, em đi tìm Thục Giai đây.”

Đương nhiên Lý Mỹ Na rất tình nguyện ở chung với Liên Thục Giai nhiều hơn.

Dù sao chắc chắn sau này hai cô ấy cũng sẽ là chị em tốt.

Lần trước gặp nhau, thật ra hai người cũng đã nói chuyện rất hợp, hiện giờ vì Diệp Đông mà càng có nhiều đề tài chung hơn…

Dĩ nhiên Diệp Đông cũng rất vui, gật đầu nói: “Ừ, Mỹ Na, em đi đi.”

Sau khi Lý Mỹ Na đi rồi.

Diệp Đông bậc lửa châm thuốc, nhìn đồng hồ.

Sau đó anh mở di động lên xem camera vô tuyến ở biệt thự Số một núi Ngũ Giai.

Nếu có người đến trước cửa biệt thự camera sẽ tự động chụp ảnh, hơn nữa còn gửi qua cho anh.

Tuy nhiên, mấy ngày nay ngoài bảo vệ tuần tra bình thường ra thì không có ai đến cả.

“Nếu mình nhớ không lầm thì hôm nay đã là ngày thứ tư!.”

Diệp Đông híp mắt.

Cùng lúc đó, điếu thuốc trong tay Diệp Đông mới rịt được một hơi đã tàn hơn phân nửa.

Soạt!

Điếu thuốc kia nhanh chóng rơi xuống, trực tiếp biến mất vào trong đất, thậm chí bao gồm tàn thuốc cũng biến mất không để lại chút dấu vết.

Vòng khói đặc anh phun ra bay ra ngoài trăm mét mới chậm rãi tan đi.

Lần trước họp lớp ở khách sạn Nhà hàng Đệ Nhất, Vương Huy Phát quỳ xuống cầu xin Diệp Đông tha cho mình, đừng đánh anh ta tàn phế.

Thế là, Vương Huy Phát hứa hẹn trong vòng ba ngày sẽ đưa ba trăm triệu đến biệt thự Số 1 núi Ngũ Giai.

Nhưng cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa xuất hiện, cũng không có bất cứ cuộc gọi nào.

Ba trăm triệu, đối với rất nhiều người thường mà nói, đây là số tiền cả đời không thể với tới.

Thậm chí đối với rất nhiều tầng lớp trung lưu đó cũng là độ cao khó với tới.

Nhưng đối với Diệp Đông thật sự không là gì cả.

Như ở Lý gia này, chỉ quà xin lỗi của Khương Lập Miên thôi đã là năm tỷ.

Ở các thế giới khác, Diệp Đông còn nắm giữ tài sản bạt ngàn.

Nhưng mà.

Diệp Đông chủ động không cần là một chuyện.

Còn đối phương thất hứa không đưa lại là chuyện khác!

“Nếu anh không tới, vậy tôi sẽ qua!”

Diệp Đông khẽ nói, ánh mắt sắc bén như dao.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv